Vay nóng Tima

Truyện:Bà Xã, Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em - Chương 037

Bà Xã, Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em
Trọn bộ 130 chương
Chương 037
Không cần thử tính nhẫn nại của anh
0.00
(0 votes)


Chương (1-130)

Siêu sale Lazada


Chu Châu quay đầu lại nhìn thoáng qua người đàn ông của mình đang bị người đàn ông kia mê hoặc, cất cao giọng gọi: "Nghiêm Hi, cậu mau ra đây xem chừng người đàn ông của cậu đi, còn dám quyến rũ chồng mình, mình sẽ chém anh ta."

Sau đó, Lãnh Diễm cúi đầu cười, cười như một chú mèo vừa trộm được miếng thịt lớn.

Chu Châu không nhìn thấy nhưng Lưu Thế Hiền lại nhìn thấy, thấy Lãnh Diễm vui vẻ cười trộm, Lưu Thế Hiền liếc mắt xem thường. Lãnh Diễm ném cho anh một cái nhìn đầy mị hoặc, chính là có ý nói: người anh em, cảm ơn.

Lưu Thế Hiền nháy mắt mấy cái, cười cười, nhìn cô gái phía trước đang đập mạnh lên cửa phòng Nghiêm Hi, gật đầu với Lãnh Diễm một cái, ý nói anh không cần cảm ơn.

Ở trong phòng, Nghiêm Hi đang ôm Yêu Yêu, Yêu Yêu vừa mới ăn nó, nằm trong ngực Nghiêm Hi lười biếng ngáp một cái.

Ở bên ngoài, Chu Châu vẫn ra sức đập cửa, Nghiêm Hi nghe được giọng Chu châu thì kinh ngạc chau mày, Lãnh Diễm quyến rũ Lưu Thế Hiền?

Đuôi nhỏ mềm mại của Yêu Yêu đang được Nghiêm Hi vuốt ve càng lúc càng cứng hơn, giống như nó cũng vì Lãnh Diễm đột nhiên muốn đổi giới tính mà kinh ngạc, Nghiêm Hi cúi đầu cười một cái, thấp giọng nói: "Yêu Yêu, em cũng cảm thấy kỳ quái sao?"

Chu Châu ở bên ngoài vẫn tiếp tục đập cửa: "Nghiêm Hi, cậu mau đưa người đàn ông này ra khỏi đây, nếu không mình tuyệt giao với cậu!"

Lãnh Diễm ngồi bên bàn ăn nhíu mày nhìn, âm thầm cổ vũ cho Chu Châu, đập mạnh lên, dùng sức đập mạnh lên.

Ba người chỉ nghe được tiếng bùm bùm phát ra từ cánh cửa đang bị Chu Châu ra sức chà đạp, mãi lâu sau, giọng Chu Châu cũng vì hét lớn mà khàn khàn rồi nhưng Nghiêm Hi vẫn không có động tĩnh gì. Chu Châu muốn khóc, uất ức quay đầu nhìn Lưu Thế Hiền, "Ô ô ô, tại sao các người có thể như vậy được!" Nói xong liền ngồi xổm xuống ôm mặt khóc lớn.

Mặc dù Lãnh Diễm nhìn không hiểu gì cả, nhưng cũng vì hành động này của Chu Châu mà phải trầm trồ khen ngợi.

Nghiêm Hi ngồi ở đầu giường, nhìn sắc trời tối dần ngoài cửa sổ, thở dài một hơi, làm sao mình lại rơi vào loại tình cảnh như thế này đây?

Xem ra Lãnh Diễm sẽ không bỏ qua rồi.

Một tiếng "két" cắt ngang tiếng khóc đang vang khắp phòng khách, Nghiêm Hi nhìn người khóc ở trước cửa phòng mình – Chu Châu – đến hai mắt sưng đỏ, "Kịch đến đây là hết, cậu về phòng nhỏ thuốc đi, nếu không ngày mai sẽ bị chế giễu đó."

Chu Châu uất ức nhìn Nghiêm Hi, giọng nũng nịu: "Hi Hi, sao cậu có thể nói mình như vậy, cậu nhìn Lãnh Diễm đi, anh ta lại muốn quyến rũ Lưu Thế Hiền, cậu mặc kệ không quản sao?"

Nghiêm Hi nhìn theo ánh mắt trách móc của Chu Châu liếc nhìn Lãnh Diễm một cái, Lãnh Diễm lập tức đứng thẳng ngay ngắn, nhưng Nghiêm Hi lại chỉ nhìn thoáng qua, không biểu lộ bất kỳ thần thái nào, tiếp tục nhìn Chu Châu, mãi lâu sau mới mở miệng: "Chu Châu, tên của cậu là Chu Châu, nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu cậu thật sự là heo, cậu hiểu, vậy mình cũng hiểu."

Trên thế giới này có một loại thông minh gọi là người có tài nhưng vẻ ngoài lại đần độn, Chu Châu chính là loại người này, cô ấy rất thông minh, thông minh như một kẻ ngốc.

Chu Châu nghe thấy Nghiêm Hi nhẹ nhàng nói như vậy, ngượng ngùng cười cười, vẻ mặt này của Nghiêm Hi có gì đó không đúng, nhìn rất dọa người: "Vậy mình về phòng nhỏ mắt nha!" Xoay người chờ Lưu Thế Hiền, mắt không ngừng chớp chớp: đi mau.

Lưu Thế Hiền kinh ngạc, từ khi nào thì khả năng lý giải của bạn gái mình lại tăng như vậy rồi, chẳng lẽ, mình còn chưa thật sự đi vào thế giới của Chu Châu?

Lưu Thế Hiền ảo não đi về phía phòng của Chu Châu, quyết định phải tìm một cơ hội tốt để thảo luận về vấn đề này mới được.

Đến khi Lưu Thế Hiền biến mất sau cánh cửa phòng Chu Châu, Nghiêm Hi lẳng lặng nhìn Lãnh Diễm đang đứng bên cạnh bàn ăn, một lúc lâu vẫn không nói chuyện. Thật ra thì trong lòng cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết nói thế nào.

Nghiêm Hi cảm thấy buồn bực, vẻ mặt khổ sở, cô rất muốn nói với Lãnh Diễm: anh quay về đi.

Nhưng lại không thể, Lãnh Diễm không phải là người dễ thuyết phục, một khi anh đã quyết định chuyện gì thì tuyệt đối không cho phép người khác xen vào.

Nghiêm Hi há miệng, cuối cùng lại khép lại, thản nhiên nhìn Lãnh Diễm một cái rồi xoay người trở về phòng.

Nhẹ nhàng xoay người, tầm mắt dừng lại trên người Lãnh Diễm, trong nháy mắt đôi mắt lại u buồn, trong đầu cô hiện lên cảnh tượng gặp Chu Vận Uyển bốn năm trước.

Ngày hôm đó, Chu Vận Uyển dẫn cô đến quán cà phê, Nghiêm Hi vừa mới thi tốt nghiệp trung học học, có cả một mùa hè để đi chơi với Chu Vận Uyển. Ngay từ lúc trước kỳ thi, Lãnh Diễm đã hứa với cô, nếu cô thi tốt sẽ tặng cô một chiếc xe thể thao.

Ông nội cũng đã đồng ý.

Chu Vận Uyển nhìn Nghiêm Hi cười vui vẻ, quan tâm hỏi: "Hi Hi, hôm nay chơi có vui không?"

Nghiêm Hi cười rất thỏa mãn, xoay người nhìn những túi lớn, túi nhỏ đặt bên cạnh, gật đầu một cái, nũng nịu nói: "Mẹ, chơi rất vui."

Chu Vận Uyển là mẹ ruột của Lãnh Diễm, Nghiêm Hi lớn lên ở nhà họ Lãnh, nhớ lúc cô mới đến, Lãnh Diễm mạnh mẽ kéo tay cô, "Không phải dì, là mẹ, gọi mẹ."

Tiểu Nghiêm Hi không hiểu vì sao lại bị cha đẻ nhẫn tâm vứt bỏ, ngày ngày nơm nớp lo sợ giống như gà con lạc mẹ, chim non mất lồng, lúc nào cũng đi theo sau lưng Lãnh Diễm, Lãnh Diễm nói gì cô cũng nghe.

Vì vậy, Lãnh Diễm gọi mọi người trong nhà họ Lãnh như thế nào, cô cũng học anh gọi như vậy, ông nội, cha, mẹ.

Nhưng lại không được gọi anh trai.

Chỉ có thể gọi Lãnh Diễm.

Tiểu Nghiêm Hi không hiểu, tại sao không thể gọi anh trai?

Chu Vận Uyển nghe Nghiêm Hi dịu dàng gọi bà một tiếng "mẹ" thì gương mặt cứng đờ.

"Hi Hi, ra khỏi nhà họ Lãnh, cũng không có Lãnh Diễm, nhà họ Lãnh chúng tôi không thể chấp nhận con gái của người phụ nữ kia."

Lúc đó, Nghiêm Hi mới phát hiện ra mình yêu Lãnh Diễm.

Nghe những lời này, cô lại nhớ tới mẹ cô, mẹ ruột của cô, mẹ có mái tóc thật dài, làn da trắng nõn mềm mại, mẹ thật là xinh đẹp.

Chu Vận Uyển cay nghiệt nói: "Hi Hi, dì cũng rất thương con, nhưng mà chuyện này, chúng ta thật sự không thể nào chấp nhận được."

Nghiêm Hi có cảm giác, thể giới của mình lập tức trở lại lúc cô năm tuổi, tận mắt thấy mẹ chết đi, lại bị cha đẻ vứt bỏ, thế giới đầy ánh nắng mặt trời của cô lập tức biến thành bóng đêm vô tận.

Đột nhiên có một bàn tay giữ lại cánh tay đang định đóng cửa của cô, Nghiêm Hi hồi hồn, ngẩng đầu lên nhìn, Lãnh Diễm hằm hằm sát khí nhìn cô chằm chằm, rõ ràng bàn tay anh đang gắt gao nắm chặt tay mình, rất chặt, rất chặt, nhưng lại không hề thấy đâu, sực lực nắm giữ vừa đủ.

Con ngươi Nghiêm Hi lặng lẽ biến thành màu nâu, giống như bên trong có vật gì đó muốn trào ra, thiêu hủy người trước mặt mình.

Nghiêm Hi lặng lẽ rời tầm mắt, tay dùng sức giãy giụa muốn thoát ra, Lãnh Diễm có chết cũng vẫn nắm chặt cánh tay cô không buông, Nghiêm Hi đã dồn hết toàn bộ sức lực của mình, cuối cùng không nhịn được nữa, mắt đỏ hoe: "Anh buông ra!" Giọng của cô như sắp khóc.

Sát khí trên mặt Lãnh Diễm vẫn chưa tan, giọng anh lạnh lùng: "Nghiêm Hi, không cần thử tính nhẫn nại của anh, em biết đâu là ranh giới cuối cùng của anh mà."

Mắt Nghiêm Hi ngập nước, nước mắt từ từ theo khóe mắt chảy xuống, tình huống này phát triển quá nhanh, sao đã biến thành như vậy rồi. Nhưng mà, dường như Lãnh Diễm đã quên mất bản tính bướng bỉnh của cô, anh càng cứng rắn với cô, thì cô sẽ càng không nghe lời.

Nghiêm Hi cũng giận, "Em nói, anh buông ra, anh cũng biết đâu là ranh giới cuối cùng của em mà."

Lãnh Diễm tăng thêm lực ở tay, nhìn cô gái nhỏ quật cường trước mặt, anh có cảm giác mình thất bại rồi, tại sao anh lại khiến cô trở thành dáng vẻ này rồi???


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-130)