Vay nóng Tinvay

Truyện:Bà Xã, Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em - Chương 009

Bà Xã, Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em
Trọn bộ 130 chương
Chương 009
Bị tóm
0.00
(0 votes)


Chương (1-130)

Siêu sale Lazada


Haiz!

Nghiêm Hi nằm vật xuống giường thở mạnh, vươn tay lấy điều khiển chỉnh cho máy điều hòa không khí giảm xuống hai nhiệt độ nữa, ôm chầm lấy Yêu Yêu đang ngủ bên cạnh.

Hài lòng nhìn phòng của mình đã dọn dẹp sạch sẽ, tay không ngừng xoa lông mịn như nhung của Yêu Yêu, lầm bầm lầu bầu: "Rốt cuộc cũng có một không gian thuộc về mình. Yêu Yêu, mày vui không?"

Yêu Yêu chỉ đem cằm mình đặt trên bụng Nghiêm Hi, mắt miễn cưỡng mở ra lại nhắm lại.

Trái tim Nghiêm Hi cười một tiếng, thật là, cái tật xấu này cũng học theo Bảo Bảo.

Lấy điện thoại ra liếc nhìn màn hình, hai giờ ba mươi lăm phút chiều, giờ này chắc hẳn là Chu Khải và Lý Lệ đang cười ngọt ngào trong tiệc cưới đi!

Chu Khải, nếu như cô ấy là người cuối cùng anh lựa chọn, em tôn trọng anh. Từ nay về sau, em sẽ bước ra khỏi cuộc sống của anh, và anh cũng không còn bước vào trong cuộc sống của em được nữa.

Ngón tay đột nhiên nóng một chút, ngứa một chút, cúi đầu xem thì thấy hai chân trước của Yêu Yêu đang ôm tay cô mà ra sức gặm gặm...

Nghiêm Hi bật cười: "Yêu Yêu, đây là tay của ta, không phải xương đầu heo, huống chi bây giờ mày còn nhỏ, cho mày xương mày cũng không cắn nổi nha!"

Yêu Yêu không thèm để ý đến Nghiêm Hi, tiếp tục gặm, ta gặm, ta gặm, ta gặm, ta gặm! Gặm đến vui thích thì cái đuôi nhỏ còn vểnh lên thật cao, lắc trái rồi lắc phải, lại lắc trái lắc phải....

Ngoài cửa, Chu Châu gõ cửa hô to: "Nghiêm hi, cậu dọn dẹp xong chưa, mình đói rồi!"

Nghiêm Hi lúc này mới nhớ ra, mình còn chưa có ăn cơm trưa, không trách được cảm thấy có chuyện gì đó còn chưa làm.

"A! Mình ra ngay đây!" Nhanh chóng đứng dậy mang dép.

Cửa vừa mở ra, Chu châu liền làm mặt ai oán nhìn Nghiêm Hi, học bộ dạng Bảo Bảo khi làm nũng cọ cọ vào ngực Nghiêm Hi, giọng không cần ai nhắc cũng đầy uất ức: "Hi Hi, cậu thật là hư, cậu và Lưu Thế Hiền là cùng hư như nhau."

Nghiêm Hi hết sức im lặng nhìn cái đầu đen đang chà xát lung tung trên ngực mình, quét mắt nhìn một vòng phòng khách, không có ai cả.

"Lưu Thế Hiền đâu rồi?"

Chu Châu lập tức tức giận, bộ dạng giống như con mèo nhỏ tức giận mà xù lông lên, đưa ra móng vuốt bén nhọn của mình gãi gãi tường, tức giận nói: "Đừng nhắc tới anh ta với mình, mình với anh ta chấm dứt rồi."

Nghiêm Hi nhướn mày, cô nghe Chu Châu nói câu này đã thành quen rồi, một ngày cô ấy nói câu này cũng phải cả nghìn lần đi!

Nghiêm Hi đặc biệt bình tĩnh hỏi: "Lần này lại xảy ra chuyện gì à?"

Chu Châu uất ức, tiếp tục cọ đầu vào trong ngực Nghiêm Hi: "Lưu Thế Hiền thật là keo kiệt nha, anh ta thế nhưng lại đi tịch thu tiền tớ bán áo sơ mi!" Rất uất ức, giọng nói kia nghe như là muốn cắn chết Lưu Thế Hiền keo kiệt. Nhưng.....

Nghiêm Hi im lặng ngước mắt nhìn trần nhà!

"Này! Đó là áo của anh ấy, hiện tại bán lấy tiền, anh ấy tịch thu cũng không có gì là không thể mà!"

Chu Châu vừa nghe bạn tốt của mình phân minh cho Lưu Thế Hiền, lại lập tức xù lông, giơ móng vuốt: "Nghiêm Hi, cậu là chị em tốt của mình mà lại đi nói tốt cho Lưu Thế Hiền! Hừ! Mình muốn tuyệt giao với cậu!" Nói xong, quay người, miệng vểnh lên đến trên trần nhà.

Nghiêm Hi tự biết mình đã dẫm phải đuôi nhỏ của Chu Châu rồi, đụng trúng chỗ yếu của cô, lập tức nịnh hót: "Được rồi, được rồi, mình sai rồi, cái đó, aiz, Lưu Thế Hiền tại sao có thể làm như vậy chứ, dù là anh ta mất tiền mua áo sơ mi, nhưng bây giờ là do cậu bán đi thu được tiền, nói thế nào đi nữa cũng phải đưa cho cậu một phần nha, thế mà anh ta lại tịch thu tất cả, thật là quá keo kiệt rồi!"

Nghiêm Hi nghĩ một đằng nói một nẻo để Chu Châu hết giận, nhưng trong lòng nói thầm: Lưu Thế Hiền ơi Lưu Thế Hiền, em có nói gì cũng đều là vì muốn tốt cho anh thôi! Ngàn vạn lần anh đừng trách em nha!

Chu Châu chính là loại người thích mềm không thích cứng, nếu như muốn cô ấy làm gì, nhất định phải "mềm" nha!

Nghe Nghiêm Hi nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Châu vốn đang cô cùng giận dữ quả nhiên có chuyển biến......

Nghiêm Hi âm thầm thở ra một hơi.

Chu Châu xoay người ôm cánh tay Nghiêm Hi tiếp tục làm nũng, con ngươi xoay vòng vòng, Nghiêm Hi vừa nhìn thầm nghĩ xong rồi, cô gái này lại đem lực chú ý dán trên người mình rồi.

Chu Châu chu mỏ làm nũng: "Hi Hi, mình biết cậu là tốt nhất mà."

Nghiêm Hi lại ngước mắt nhìn trần nhà.

Chu Châu tiếp tục làm nũng: "Hi Hi, cậu cũng biết, chúng ta thuê phòng này tốn không ít tiền!"

Nghiêm Hi: "......................."

Chu Châu: "Vốn là mình muốn bán áo sơ mi của Lư Thế Hiền để trợ cấp thêm cho chúng ta hai tháng tiền ăn, ai ngờ......"

Nghiêm Hi bình tĩnh không nổi nữa, lên tiếng cắt ngang: "Cậu nói thẳng đi! Cậu xem trọng thứ gì trên người mình?"

Chu Châu mặt mày hớn hở, chỉ chỉ bó hoa hồng xanh bị Nghiêm Hi bỏ lại ngoài phòng khách, quay lại nhìn Nghiêm Hi đầy hi vọng.

Đôi mắt chớp chớp chớp chớp, hình như muốn nói: "Cho mình đi! Cho mình đi!"

Nghiêm Hi nhìn theo ngón tay của Chu Châu, trái tim chợt run lên, trên mặt vốn là vẻ hiên ngang lẫm liệt giờ lập tức cứng đờ: "Chu Châu, mình........."

Chu Châu hình như đã sớm biết là cô không nỡ bỏ, tiếp tục làm nũng: "Hi Hi, mình hiểu rất rõ cậu không bỏ được, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu gặp gỡ "hoa đào", nhưng là chúng ta hiện giờ thật sự không còn tiền nha! Bằng không, sau này chung ta ăn cái gì?"

Nghiêm Hi liếc mắt nhìn vẻ mặt vô cùng tha thiết của Chu Châu, cúi đầu suy nghĩ, cô từ nhỏ lớn lên trong gia đình không bình thường, đối với vấn đề tiền bạc cũng có khái niệm không bình thường, cho nên ra ngoài học đại học bốn năm này đối với tiền bạc cô cũng không có cách nào. n Lúc trước mơ hồ trải qua hai năm đầu, sau đó đã đem tất cả tiền của mình giao cho Chu Khải, cô muốn mua cái gì cũng chỉ cần nói với Chu Khải, lúc này mới coi như là thuận lợi trải qua bốn năm học đại học.

Đến hôm nay, cô đối với tiền bạc cũng vẫn không có khái niệm cụ thể, cho nên cùng Chu Châu thuê phòng cũng rất tốt. Chu Châu nắm quyền quản lý tài chính, hiện tại Bộ Trưởng Tài vụ nói với cô không còn tiền, này đoán chừng thật sự là không còn tiền rồi.

Nghiêm Hi cúi đầu suy nghĩ thật lâu, thật sự là có chút không nỡ bỏ! Haiz!

Chu Châu tha thiết hi vọng: "Hi Hi..." Âm điệu kéo thật dài, vô cùng đáng thương a!

Nghiêm Hi nghĩ, một bó hoa cũng chỉ để được một, hai ngày thôi, nhưng mà, đem hoa này bán là có thể thuận lợi giải quyết vấn đề hai tháng tiền cơm...

"Được rồi!"

Thấy Nghiêm Hi gật đầu, Chu Châu vô cùng vui vẻ. Một giây kế tiếp lại nghe được tiếng Nghiêm Hi: "Chỉ là....." Vừa xoay người, Chu Châu còn chưa kịp nhảy lên hoan hô thì thân thể đã cứng đờ.

"Chỉ là, cậu phải bán được nhiều một chút nha!"

Chu Châu nghe vậy yên tâm, cười rực rỡ như hoa, dứt khoát nói: "Đương nhiền rồi!"

Chỉ là, Nghiêm Hi không ngờ tới, mình chẳng qua chỉ là đồng ý bán đi bó hoa hồng xanh của Lãnh Diễm mua thôi hay sao?

Tại sao người đàn ông kia lại có thể thuận lợi xuất hiện trong nhà mới của cô?

Sắc mặt của Lãnh Diễm không tốt lắm, mới vừa rồi nhìn vẻ mặt say mê của Chu Châu lúc đưa cho anh bó hoa hồng xanh, khóe miệng lại giật liên hồi, đây là duyên số sao? Chính mình bỏ tiền ra mua hoa, vẫn còn muốn mình bỏ ra gấp 3 lần để mua bó hoa đó về!!!

Nhìn Nghiêm Hi cúi đầu, giống như khi còn bé làm việc gì sai trái bị phát hiện, chỉ đưa cho anh một cái vòng tròn trên đỉnh đầu.

Chu Châu không hiểu chuyện gì hỏi: "Sao vậy?"

Sau đó nhìn lại Nghiêm Hi vừa bước ra ngoài mặt đã lập tử ỉu xìu, lại nhìn lại người đàn ông anh tuấn ôm hoa đứng ngoài cửa, khóe miệng giật giật. Nhìn qua nhìn lại, nhìn lại rồi nhìn qua vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì????

Cô đứng ở giữa hai người, đột nhiên cảm thấy tiến hay lùi cũng đều khó!

Có ai nói cho cô biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không????


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-130)