← Ch.07 | Ch.09 → |
Cuộc sống quá hạnh phúc làm cho Nam Tuệ có điểm lo lắng sự việc phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại, hoặc cũng có thể phát sinh chuyện vui quá hóa buồn. Cô đem ý nghĩ này nói cho Trử Lực Ngự, không nghĩ tới lại bị hắn ăn một bữa, nói rằng nhất định là cô nhàn rỗi quá mới có thể suy nghĩ miên man, thế nên anh phải tận lực nhiệt tình phục vụ cô cả đêm, thiếu chút nữa ga trải giường bị lửa nóng thiêu đốt, làm cho ngày hôm sau cô không có khí lực để dời giường đưa Hoan Hoan đi học, ngủ đến tận mười hai giờ trưa mới có khả năng rời giường.
Mà cái thủ phạm kia dù có bận trăm công nghìn việc vẫn gọi điện về hỏi han cô, có phải chỉ có như tối qua thì cô sẽ không dư thừa khí lực để suy nghĩ lung tung, phải không?
Đi khi người này thật đúng là rất đáng đánh đòn.
"Buổi tối anh và em đi ra ngoài ăn cơm nhé?" Anh hỏi.
"Không được."
"Vì sao?"
"Buổi tối em đã có hẹn."
"Cùng ai? An Danh Lị?"
"Không phải, là nhà xuất bản. Lần trước em đưa sách cho nhà xuất bản, người ta có ý tưởng mới, muốn cùng em thảo luận một chút."
Bởi vì rất nhàn rỗi, cô lại động bút viết quyển sách thứ ba, nhưng là bởi vì quyển này hơi khác so với hai quyển trước, vì vậy cô mới đưa bản thảo trước, xem có thể phát hành hay không? Không nghĩ tới nhà xuất bản lại thấy rằng đó là một ý kiến tuyệt vời, chỉ cần sửa đổi một chút, cho nên mới hẹn cô gặp mặt để thảo luận.
"Đối phương là nam, hay là nữ?"
Nam Tuệ ngây người một chút, nhịn không được cười khẽ ra tiếng.
"Thật sự là, ông xã à, anh đang nghĩ gì vậy?." Thật là không hiểu nổi anh nữa.
"Nam hay là nữ, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh."
"Nữ!"
"Được, có thể đi."
Úc, anh thật đáng bị đánh đòn.
"Nếu là nam thì em sẽ không được đi sao?" Cô cố ý hỏi như vậy.
"Có thể đi, chẳng qua là anh sẽ đi cùng với em." Anh kiên định nói.
"Anh là đang ghen, hay là không tin em?" Cô có điểm tò mò.
"Đương nhiên là ghen, còn có anh không tin nam nhân khác."
Câu trả lời của anh như một điều hiển nhiên, một chút cũng không cảm thấy ngượng ngùng, làm Nam Tuệ ngẩn người một lúc, nhịn không được lại cười khẽ.
"Em hẹn gặp lúc mấy giờ? Gặp mặt ở đâu?"
"Bốn giờ, tại một nhà hàng gần nhà xuất bản. Bởi vì không xác định phải thảo luận trong bao lâu, khi nói chuyện điện thoại với tổng biên tập, em đã bảo là có thể phải ăn bữa tối ở đó, cho nên." Cô đáp.
"Được rồi, một khi đã có việc, cũng không còn cách nào khác, ăn cơm để hôm khác cũng được." Anh ủy khuất nói."Thảo luận xong, gọi điện thoại cho anh, anh sẽ qua đón em."
"Được."
"Bảo Hứa bá lái xe đưa em đi."
"Hứa bá còn phải đi đón Hoan Hoan."
"Em gọi điện thoại cho giáo viên nhà nói một tiếng, xin phép đón Hoan Hoan sớm nửa giờ. Buổi sáng em đã không đưa con bé đi học, buổi chiều về nhà lại không thấy em, con bé nhất định sẽ rất thất vọng."
Tuy sớm biết rằng anh đã dần dần yêu thương Hoan Hoan, nhưng là nghe thấy những lời dặn dò như vậy của anh, Nam Tuệ nhịn không được hốc mắt thoáng đỏ, cảm động tới độ không biết nói gì. Anh quả nhiên là một nam nhân rất tốt, có thể lấy được anh, nhất định là rất hạnh phúc, nhất định là như thế.
"Được, em đi gọi điện thoại ngay đây."
"Bà xã, có một việc anh nghĩ mãi vẫn không hiểu, em giúp anh giải thích." Trử Lực Ngự ở đầu dây điện thoại bên kia bối rối nói.
"Chuyện gì?"
"Là anh cố gắng quan hệ không đủ sao?"
"Có ý tứ gì?" Anh không đầu không đuôi nói vào vấn đề làm cho cô có cảm giác mờ mịt.
"Em biết chúng ta đã kết hôn bao lâu rồi không?"
"Anh định nói cái gì?" Nam Tuệ sửng sốt một chút, nhíu mày hỏi, bởi vì tuần trước anh vừa cùng cô kỷ niệm một năm rưỡi kết hôn, không lý gì anh lại đi hỏi cô một vấn đề mà cả hai người đều biết đáp án.
"Anh chính là muốn biết, rốt cuộc có phải là anh cố gắng quan hệ không đủ hay không?" Anh ở đầu dây điện thoại bên kia thở dài một tiếng.
"Cố gắng cái gì? Anh nói chuyện không đầu không đuôi như vậy, em làm sao có thể hiểu được?" Nam Tuệ mày nhịn không được nhíu mày đáp.
"Nửa năm qua anh không hề sử dụng biện pháp tránh thai."
A, nói như vậy cô liền hiểu, không chỉ có hiểu, lương tâm còn có một chút bất an.
Nam Tuệ ở đầu dây điện thoại bên này làm một cái mặt quỷ, bởi vì anh không sử dụng biện pháp tránh thai, nhưng cô thì có. Ba tháng trước, cô đã xác định bọn họ ba người ở chung rất tốt, cô chưa nghĩ đến việc sẽ sinh em bé, cho nên đã sử dụng biện pháp tránh thai, chỉ là không cho anh biết mà thôi.
Thật là nhức đầu, nghe giọng nói của anh giống như là anh rất muốn có đứa nhỏ, cho nên cô phải thật cẩn thẩn, tuyệt đối không thể cho anh biết cô đã sử dụng thuốc tránh thai, để tránh anh sẽ hiểu lầm rằng cô không muốn sinh đứa nhỏ của anh.
"Bà xã, vì sao em không nói gì?" Nam Tuệ im lặng làm cho Trử Lực Ngự nghi ngờ.
"Không có gì, em chỉ là đang suy nghĩ......" Cô nhanh chóng nghĩ cách, "Trước khi kết hôn, chúng ta chưa có kiểm tra sức khỏe, có lẽ chúng ta nên đi kiểm tra sức khỏe."
"Nói như vậy cũng có lý. Anh sẽ gọi Hoàng bí thư giúp chúng ta sắp xếp một chút."
"Anh đừng làm phiền người ta, để em sắp xếp là được rồi, dù sao em cũng nhàn rỗi, đến lúc đó sẽ nói lại thời gian và bệnh viện cho anh là được mà."
"Như vậy cũng tốt."
Nam Tuệ không một tiếng động hít một ngụm khí to, cảm tạ hai trời đất đã để cho bọn họ thảo luận vấn đề này qua điện thoại, nếu là mặt đối mặt, khó tránh khỏi biểu tình trên khuô mặt cô.
"Ông xã, nếu kết quả kiểm ta, em mắc bệnh vô sinh, anh sẽ cảm thấy như thế nào?" Cô nhịn không được tò mò hỏi.
"Nếu người mắc bệnh vô sinh là anh, em sẽ làm sao?" Anh hỏi lại cô
"Đây thật sự là một vấn đề khó khăn."
"Vì sao chứ? Vì sao anh một chút cũng không nghĩ thấy khó khăn?"
"Ách, vậy câu trả lời của anh là cái gì?#
"Đương nhiên là tìm một cái nữ nhân giúp anh sinh đứa nhỏ nha."
Tuy biết rõ rằng anh đang nói giỡn, nhưng Nam Tuệ nghe thấy câu trả lời như vậy, trái tim co thắt lại, hô hấp cũng gián đoạn.
"Bà xã, sao em không nói gì? Em tưởng đó là thật sao? Anh là đang nói giỡn mà!」 Trử Lực Ngự tại đầu dây điện thoại bên kia cười nói.
"Em biết." Nam Tuệ vốn là muốn cười theo, nhưng chẳng biết vì sao khuôn mặt lại trở nên có chút cứng ngắc, không thể khống chế.
"Bà xã, anh thực sự là đang nói giỡn, em ngàn vạn lần không cần tưởng là thật, cũng không được suy nghĩ lung tung." Anh đột nhiên nói với ngữ khí nghiêm túc.
"Em biết, không cần suy nghĩ lung tung là anh mới đúng." Cô trở lại như bình thường, đáp.
"Biết là được rồi. Nhưng là anh vẫn muốn nói rõ với em, bà xã. Anh không phải là con ruột của cha mẹ, cho nên không có áp lực của việc nối dõi tông đường. Quyền thừa kế công ty, anh và cha đã nhất trí sẽ trao lại cho người có năng lực nhất, cho nên điểm ấy em cũng không cần lo lắng. Còn có, chúng ta đã có một nữ nhân rất đáng yêu, dù có sinh thêm một bé trai hay bé gái, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên, tuyệt không bắt buộc. Được rồi, có vấn đề gì không?"
"..." Nam Tuệ lệ rơi đầy mặt, không nói tiếng nào.
"Bà xã, em sao vậy? Em đang khóc đó ah? Anh nói những chuyện đó, không phải muốn làm em khóc." Giọng nói của anh có phần ảo não.
"Em không khóc." Cô cố gắng khống chế nước mắt, khàn khàn mở miệng.
Trử Lực Ngự thở dài một tiếng, ở đầu dây điện thoại bên kia nói."Đừng như vậy, em yêu, em mà như vậy sẽ làm anh muốn ngay lập tức dừng mọi công việc để về nhà an ủi em."
"Em không có khóc, anh muốn an ủi cái gì?" Nam Tuệ đổi tai nghe điện thoại, khịt khịt mũi."Em không nói chuyện với anh nữa, em còn phải gọi điện thoại cho giáo viên mẫu giáo."
"Chờ một chút, bà xã." Anh nhanh chóng kêu lên.
"Còn có chuyện gì?" Cô khàn khàn hỏi.
"Anh yêu em."
Đáng ghét, an ta rõ ràng là cố ý muốn cô khóc đây mà, nhưng là―
"Em cũng yêu anh." Cô trả lời.
***
"Phu nhân, điện thoại của cô, hình như là tiên sinh gọi."
Hứa tẩu đem chiếc di động đang đổ chuông đi tới, Nam Tuệ lúc này mới nhớ tới cô quên không gọi điện thoại cho Trử Lực Ngự nói một tiếng, nói rằng vì Hoan Hoan đột nhiên sinh bệnh phát sốt, mà cô phải hủy bỏ cuộc gặp cùng tổng biên tập.
"Alô, ông xã." Nam Tuệ tiếp điện thoại.
"Em đang ở đâu vậy, bà xã? Còn chưa có chấm dứt sao?"
"Em ở nhà."
"Ở nhà? Không phải đã nói sau khi gặp mặt xong gọi điện thoại cho anh, anh sẽ đi đón em sao?"
"Cuộc gặp mặt ngày hôm nay hủy bỏ."
"Vì sao?"
"Thân thể của Hoan Hoan không thoải mái." Cô nói cho anh.
"Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Anh gấp gáp hỏi.
「 Trẻ em ở nhà trẻ bị nhiễm đại dịch cúm, thân mình vừa nóng vừa lạnh, vừa rồi còn tại phát sốt."
"Vừa rồi? Đã mang con bé đến bác sĩ khám chưa? Bác sĩ nói như thế nào?"
"Viêm họng, xác định là do cảm mạo. Sốt đã gây ra viêm họng, hai ngày này phải cẩn thận chăm sóc con bé, nếu không thấy có dấu hiệu giảm sốt, phải đưa vào bệnh viện ngay."
"Anh sẽ về nhà ngay lập tức." Anh nhanh chóng nói, rồi lại hỏi: "Có cần mua cái gì không? Trong nhà đã có miếng dán hạ hiệt và nhiệt kế chưa?"
"Có rồi."
"Nếu muốn mua cái gì thì gọi điện thoại cho anh, bây giờ anh trở về nhà ngay đây."
"Được."
Nửa giờ sau, Trử Lực Ngự áo khoác ngoài còn không kịp cởi, liền vội vàng đi vào phòng cảu tiểu Hoan, chỉ thấy Nam Tuệ đang lo lắng ngồi ở bên giường, nhíu mày nhìn nữ nhân đang ngủ ở trên giường, tập trung tới mức anh tiến vào phòng cũng không biết.
Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, cô quay đầu lại nhìn anh.
"Hứa tẩu nói cho anh biết em chưa ăn bữa tối." Anh nhìn cô, nhẹ giọng nói.
"Em không đói."
"Không đói cũng phải ăn một chút, nếu không làm sao có sức lực để chăm sóc Hoan Hoan?" Nói xong, anh đi đến đặt tay lên trán của Hoan Hoan, kiểm tra nhiệt độ trên trán con bé.
"Hiện tại đã không phát sốt, nhưng là không biết đến bao giờ sẽ lại phát sốt trở lại." Nam Tuệ nhíu mày, lo lắng nhìn Hoan Hoan.
"Bác sĩ có nói sẽ xảy ra chuyện như vậy không?" Trử Lực Ngự nhíu mi hỏi.
Nam Tuệ gật gật đầu.
Thấy cô gật đầu, anh hơi an tâm một chút.
"Một khi đã là hiện tượng bình thường, liền không có gì cần lo lắng nữa." Anh an ủi vỗ vỗ cô, "Thừa dịp Hoan Hoan đang ngủ, em đi ăn cái gì đi, anh ở lại đây cho."
Nam Tuệ do dự một chút, rốt cục gật gật đầu, đứng dậy đang định xoay người đi ra phòng thì, lại đột nhiên nghĩ đến! "Anh không ăn tối sao?"
"Có, không cần lo lắng cho anh." Anh mỉm cười cúi xuống hôn cô một chút."Nhanh đi ăn đi."
Nam Tuệ gật đầu rời đi, Trử Lực Ngự mới cởi áo khoác, ngồi vào vị trí vừa nãy Nam Tuệ ngồi, im lặng ngắm nhìn nữ nhân đang ngủ. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của Hoan Hoan, không biết vì sao, anh lại cảm thấy Hoan Hoan có điểm rất giống Nam Tuệ. Anh còn nhớ rõ lúc ba người bọn họ đi ra ngoài ăn cơm, còn có người nói Hoan Hoan rất giống mẹ, nghe xong câu đó, nam Tuệ rất vui vẻ.
Hoan Hoan thực sự giống Nam Tuệ sao?
Trử Lực Ngự nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn này, trong đầu lại đang so sánh.
Tuy rằng đã có Hoan Hoan, nhưng anh vẫn muốn có một đứa bé do anh và Nam Tuệ sinh ra, rất rất muốn, anh không có biện pháp phủ nhận tư tâm.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, anh quay đầu lại, chỉ thấy Nam Tuệ đem cái chén trà đi vào.
"Ăn no chưa?" Anh hỏi cô.
Cô gật đầu, đưa chén thuốc trên tay cho anh.
"Đây là cái gì?」Anh nhíu mày hỏi, cúi đầu nhìn thấy trong chén trà có hai nhánh hoa.
"Phòng ngừa cảm lạnh, tăng cường sức đề kháng." Trử Lực Ngự nhịn không được lộ ra biểu tình dở khóc dở cười.
"Em nấu sao?"
"Hứa tẩu nấu." Nam Tuệ lắc đầu, đáp.
"Dì nói khương mẫu, đương quy, hoàng kì cùng hồng tảo, mấy cái này đều có thể tăng sức đề kháng, còn có lá bạc hà, lá húng quế cùng cái cây kinh giới, đều có thể dùng để tăng cường sức đề kháng, tăng cường sức khỏe nữa."
"Cho tới bây giờ anh không biết rằng Hứa tẩu lại hiểu biết nhiều như vậy." Anh ngạc nhiên nói.
"Nghe nói ba ba của dì trước đây là thầy thuốc, đây là phương thuốc bí truyền của nhà dì."
"Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy." Anh cười nói, "Có thể thấy Hứa tẩu rất yêu quý em, ngay cả phương thuốc bí truyền đều lấy ra, trước kia dì ấy không hề cho anh uống."
"Dì ấy sợ có nấu anh cũng sẽ không uống. Hứa tẩu suy nghĩ rất đúng, em cũng nghĩ rằng anh sẽ không uống."
"Vậy sao em còn đưa cho anh?" Anh cố ý hỏi.
"Hứa tẩu nói em đưa cho anh, anh sẽ uống." Cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Trử Lực Ngự bất lực, dở khóc dở cười lắc đầu, 「 Hứa tẩu quả nhiên rất thông minh."
Nói xong, anh nhíu nhíu mày, lại chần chờ một chút, mới hít một hơi, cầm chén thuốc lên uống, sau đó đưa cái chén không lại cho cô."Em có phải uống cái này không?" Anh vẻ mặt đau khổ hỏi cô.
"Vừa rồi tại phòng bếp em đã uống rồi." Cô muốn cười mà không dám cười, xoay người đặt cái chén lên trên bàn.
"Không gạt anh đấy chứ?" Anh nhìn chăm chú vào cô, giống như đang tìm xem có điểm nào sai hay không, làm cho Nam Tuệ cảm thấy rất buồn cười.
"Này có cái gì phải nói dối?"
"Anh đến kiểm tra."
"Cái gì?" Cô ngẩn ngơ, còn không kịp hỏi anh muốn kiểm tra như thế nào, anh đã ôm lấy eo cô, cúi xuống hôn một nụ hôn nóng bỏng lên môi cô.
Anh tham lam tiến vào sâu trong miệng cô, cẩn thận thăm dò, tựa như theo lời nói, anh đang kiểm tra, nhưng là động tác kia lại tràn ngập khiêu khích cùng hấp dẫn, không ngừng câu dẫn cô đáp lại, hại cô nhịn không được kêu thành tiếng.
Cảm thấy tay anh từ eo của cô tiến vào trong áo, sau đó lại không hề kiêng kị, tiến lên ngực cô lộng hành, cô không thể không lên tiếng ngăn cản anh."Dừng...... Chờ một chút, ông xã." Ngya lập tức, cô đẩy anh ra.
"Làm sao vậy?" Anh hỏi, trong mắt có một số ngọn lửa đang nhảy lên.
"Trong này là phòng của Hoan Hoan."
"Chúng ta về phòng của chúng ta thôi." Anh khàn khàn nói.
"Không được, đêm nay em muốn ở lại trong này, chăm sóc cho Hoan Hoan."
"Bây giờ còn sớm, hơn nữa em cũng cần về phòng để tắm rửa, không phải sao?" Anh thấp giọng nói vào tai cô: "Chúng ta cùng nhau tắm."
Trong nháy mắt, Nam Tuệ cảm thấy cả người như nóng lên. Cùng nhau tắm? Cô không tự chủ được tưởng tượng đến hình ảnh kia, nhất thời nghĩ thấy khát.
"Đi thôi." Anh giống như hiểu được ý nghĩ của cô, liền kéo cô ra ngoài cửa phòng.
"Khoan, chờ một chút." Cô giãy dụa kêu lên.
Trử Lực Ngự dừng lại cước bộ nghi hoặc nhìn cô.
"Hoan Hoan cần phải có người chiếu cố, anh!" Cô còn chưa nói dứt đã bị anh chen ngang.
"Hứa tẩu." Anh hướng ra ngoài cửa cất giọng kêu to. Nam Tuệ giật mình, lập tức quay đầu lại nhìn về phía nữ nhân đang ngủ trên giường, thấy nữ nhân không bị bừng tỉnh, mới lấy tay đánh anh."Anh làm gì vậy, quên rằng Hoan Hoan đang ngủ sao?"
Trử Lực Ngự cả người cứng đờ, nhanh chóng nhìn về phía giường, xác định nữ nhân không bị anh đánh thức, lúc này mới yên tâm thở dài nhẹ nhõm.
"Thực xin lỗi, anh quên mất." Anh nhỏ giọng nói, lại bổ sung một câu, "Đều tại em rất mê người, bà xã."
Cô trừng mắt nhìn anh, đang muốn nói cái gì, liền gặp Hứa tẩu vội vàng đi đến cửa phòng.
"Hứa tẩu, phiền dì chăm sóc Hoan Hoan một chút được không? Phu nhân phải về phòng tắm rửa, tối nay sẽ đổi ca cho dì." Không cho cô có cơ hội mở miệng, anh nhanh chóng nhìn Hứa tẩu nói, nói xong lập tức kéo cô ra khỏi phòng, hướng đến phòng của bọn họ.
Sợ Hứa tẩu nghe thấy, Nam Tuệ thẳng đợi đến lúc tiến vào trong phòng, đóng cửa lại, mới mở miệng nói chuyện.
"Sao có thể phiền toái Hứa tẩu, Hứa tẩu cả ngày đã làm việc mệt nhọc rồi, chỉ cần chúng ta thay nhau tắm rửa!" Lời của cô còn chưa nói hết, đột nhiên bị anh đặt ở cửa phòng, cúi đầu xuống hôn.
Nam Tuệ cảm thất cả thân người nóng rực lên, có một niềm đam mê, khiêu khích làm cho cô hôn lại anh, cố gắng giữ chặt lấy anh. Quần dài của cô đã xuống tới mắt cá chân, mà ngay cả quần lót cũng cùng xuống theo rồi, cô vội vàng muốn giải phóng lửa nóng đang cháy trong cơ thể.
"Chờ một chút." Anh khàn khàn nói, vội vàng đem quần của chính mình cởi ra, loại trừ chướng ngại vật duy nhất giữa hai người.
Khi nhìn thấy thân thể mềm mại của cô, anh không tự chủ được ngừng thở, nhưng anh không có lập tức tiến vào cơ thể của cô, ngược lại anh rất thong thả, nhanh chóng gia tốc khoái cảm ở thân thể của cô, làm cho cô không tự kìm hãm được đứng dậy thể bám chặt lấy anh, cầu anh tiến vào.
Anh vì sao còn không tiến đến?
"Nhanh lên đi." Cô không tự chủ được vòng tay ôm chặt lấy anh.
Tựa như hiểu được sự khuyến khích của cô, anh đột nhiên gắt gao đặt tiến vào, một cái động thân liền đem chính mình tiến sâu vào trong cơ thể của cô. Tốc độc vừa nhanh lại mạnh, làm cho cô hoàn toàn không chống cự nổi sự bùng phát trong cơ thể. Cô đột nhiên thét lên, không còn chút sức lực nào nữa.
"Anh bảo rằng là phải về phòng tắm rửa mà." Cô dựa vào người anh, hơi thở đứt quãng nói.
"Anh có nói như vậy, nhưng là không nói trước khi tắm rửa sẽ không yêu em." Anh nghỉ ngơi trong chốc lát mới khàn khàn nói, ngẩng đầu đến ôn nhu hôn cô một cái.
"Đã biết rằng tâm tư của anh rất đen tối." Cô nhẹ nhàng nói.
"Nếu em cho rằng tâm tư của anh đen tối, anh liền nhận tội." Ánh mắt anh không đứng đắn nhìn cô.
Nam Tuệ trừng mắt nhìn anh, không còn gì để nói.
"Tốt lắm, chúng ta đi tắm rửa." Trử Lực Ngự dùng ngón tay điểm nhẹ lên mũi cô.
"Em không có sức lực." Cô làm nũng, ôm lấy cổ anh.
"Anh biết, anh giúp em tắm." Anh lại hôn cô một cái, sau đó mới ôm cô đi đến phòng tắm giúp hai người tắm rửa, sau đó lại nhân cơ hội yêu cô thêm một lần nữa, cũng là để bù lại, ai kêu cô buổi tối không thể cùng đi ngủ với anh, lại muốn cùng ngủ với nữ nhân đây? Đêm nay sẽ lại là một đêm rất dài. Cô sẽ khó ngủ yên được đây.
Phong tình vạn chủng - Hoa viên tẫn hiện du.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |