← Ch.04 | Ch.06 → |
Nghe thấy tiếng xe từ ngoài đường, Hứa tẩu từ sô pha đứng lên, đi đến trước cửa nhìn một chút, kia chẳng phải xe của tiên sinh sao? Tiên sinh? Cậu ấy như thế nào đã trở lại?
Hứa tẩu vội vàng xoay người đi ra, đến chỗ Trử Lực Ngự.
"Tiên sinh, ngài không phải nói hôm nay muốn ở lại công ti làm thêm giờ, như thế nào sớm như vậy đã trở về?" Thậm chí so với ngày bình thường tiên sinh còn về sớm hơn, hại bà hoảng sợ."Tôi còn không có chuẩn bị bữa tối, không biết ngài đã ăn cái gì chưa?"
"Không cần lo lắng tới ta, ta mang phu nhân đi ra ngoài ăn. Phu nhân đâu?" Trử Lực Ngự đi vào trong nhà.
"Phu nhân?" Hứa tẩu lúc này thực ngây dại.
"Làm sao vậy?" Cảm nhận được giọng nói của Hứa tẩu có phần sợ hãi, Trử Lực Ngự dừng lại cước bộ quay đầu lại nhìn.
"Phu nhân không có ở nhà." Hứa tẩu do dự nói.
Anh đột nhiên nhíu mày."Cô ấy đi đâu vậy, tại sao lại không ở nhà?"
"Bởi vì tiên sinh nói là ở lại công ty làm thêm giờ, phu nhân nói dù sao cũng không có việc gì làm, liền mang tiểu thư đến khu chợ đêm."
"Vẫn còn sớm như vậy đã đến khu chợ đêm?" Trử Lực Ngự nhíu mày thắc mắc.
"Phu nhân nói đầu tiên sẽ đi dạo phố, sau đó đi ăn cơm, rồi mới đến khu chợ đêm, thời gian như vậy là rất hợp lý."
Cô đã làm anh hoàn toàn thất vọng, anh muốn có điều bất ngờ cho cô trong ngày hôm nay. Hôm nay là ngày bọn họ kết hôn tròn một tháng, chẳng nhẽ cô không biết sao? Thế mà một tiếng cũng không nói gì liền chạy tới khu chợ đêm chơi! Trử Lực Ngự có chút buồn bực.
"Chỉ có cô ấy cùng tiểu thư đến khu chợ đêm thôi sao?" Anh hỏi hứa tẩu.
"A Tùng đã đưa cô ấy đi, vì phu nhân muốn tự mình đi xe đạp."
"Đi xe đạp? Cô ấy điên sao chứ?" Trử Lực Ngự không khống chế được tức giận, quát.
Hứa tẩu nhịn không được run lên một chút, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy tiên sinh lớn tiếng quát mắng, có vẻ như phu nhân đối với tiên sinh có ảnh hưởng rất lớn. Nhưng là một chút bà cũng không cảm thấy lo lắng, ngược lại còn nghĩ thấy thật cao hứng, bởi vì phu nhân đối đãi với tiểu thư thật tốt, chỉ cần phu nhân để ý tới tiểu thư, quan tâm đến tiểu thư, tin tưởng rằng không lâu sau, trong tương lai, tiên sinh cũng sẽ bị phu nhân làm ảnh hưởng, hai người cùng nhau chăm sóc tiểu thư, quan tâm đến tiểu thư. Tiên sinh có thể lấy được phu nhân thật sự là tốt quá!
"Giúp ta gọi điện thoại cho Hứa bá, hỏi xem họ ở nơi nào." Trử Lực Ngự thở sâu, nén giận, anh gọi điện thoại đến nhà hàng, hẹn bọn họ hoãn lại một chút.
Hứa tẩu gật gật đầu, nhanh chóng trở về phòng gọi điện thoại, Trử Lực Ngự gọi điện thoại cho nhà hàng xong mới tiến vào trong phòng.
Khu chợ đêm? Chợ đêm thì có cái gì để chơi? Nhiều người chen lấn, bán những sản phẩm chất lượng kém, thức ăn không hợp vệ sinh, lại còn rất ồn ào, anh thật không thể hiểu cô suy nghĩ cái gì.
Nhưng quan trọng bây giờ không phải là cô ấy nghĩ cái gì, trọng điểm là cô ấy mặc quần áo như thế nào để đi ra ngoài, sẽ không phải là áo sơ mi, quần bò, chân đi dép lê chứ?
Trử Lực Ngự bỗng nhiên than nhẹ một tiếng.
Anh đã lấy cô được một tháng, anh biết rằng chắc chắn đến 99% điều đó sẽ xảy ra. Để tránh trường hợp nhà hàng không cho vào vì「 trang phục không chỉnh tề」, anh sẽ đem một chiếc váy và một đôi giày để cho cô thay.
Anh trở về phòng, nhanh chóng tìm cho cô một chiếc váy thích hợp và một đôi giày cao gót hợp với chiếc váy, cho vào một chiếc túi, rồi trở về phòng khách."Thế nào, có liên lạc gì không? Bọn họ hiện tại đang ở nơi nào?"
"Điện thoại không có ai tiếp." Hứa tẩu nhanh chóng đáp lại. Trử Lực Ngự nhịn không được lại nhíu mày."Di động của phu nhân cũng không ai tiếp?"
Hứa tẩu lắc đầu, vì bọn họ giải thích: "Có thể là bọn họ đang đi trên đường chơi vui vẻ, nên không nghe thấy tiếng điện thoại kêu."
"Dì chắc chắn là bọn họ đi đến khu chợ đêm?" Trử Lực Ngự nhíu mày hỏi.
"Phu nhân nói chỗ đó phu nhân biết rất rõ, chỗ nào có thức ăn ngon, chỗ nào có thể đọc sách, chơi đùa vui vẻ, phu nhân đều biết." Hứa tẩu gật đầu trả lời.
"Dì tiếp tục gọi điện cho bọn họ, nếu liên lạc được với bọn họ, thì bảo cô ấy ngay lập tức gọi điện cho ta, bây giờ ta sẽ lái xe đi tìm." Trử Lực Ngự thoáng suy tư một chút, nhìn Hứa tẩu nói.
"Được." Hứa tẩu tiễn anh ra ngoài cửa, rồi trở lại phòng tiếp tục gọi điện thoại, cầu nguyện mau mau có người nhận điện đi thôi.
Trử Lực Ngự lái xe đến ngã ba, di động vẫn không thấy có người gọi đến. Làm cái gì quỷ vậy, chẳng lẽ cho tới bây giờ Hứa tẩu vẫn không liên lạc được với cô ấy sao?
Đã sắp đến gần Đại học Quốc gia Đài Loan, anh không thể không tiên tìm một chỗ dừng xe. Vừa vặn, có một chiếc xe rời đi, anh lập tức đánh xe vào đó, giải quyết được vấn đề dừng xe.
Xe đã tìm được chỗ đỗ, anh lập tức cầm lấy di động, gọi điện thoại cho Hứa tẩu.
"Hứa tẩu, là ta. Vẫn chưa liên lạc được với phu nhân sao?" Anh trầm giọng hỏi.
"Tiên sinh, tôi vừa mới gọi điện thoại, phu nhân nói cô ấy sẽ gọi điện thoại cho ngài." Hứa tẩu ở đầu dây bên kia nói.
"Ta biết rồi, cám ơn."
Anh vừa ngắt điện thoại, di động liền có tiếng chuông, anh nhìn nó một chút, đúng rồi, chính là người vợ thân yêu của anh."Uy, lão bà, em đang ở đâu?" Anh nhấc điện thoại nghe, trực tiếp hỏi."Lão công, anh không phải nói là làm thêm giờ sao? Như thế nào đột nhiên lại về sớm, dọa Hứa tẩu ngạc nhiên như vậy. Anh hiện tại đang ở đâu vậy? Hứa tẩu nói anh lái xe đến khu chợ đêm, đã đến nơi chưa vậy?" Thanh âm của cô có chút cao vút, nghe ra có điểm hưng phấn.
"Anh vừa tới."
"Thật tốt quá, bây giờ em đang xếp hàng để mua bánh tiêu, cũng sắp muốn đến lượt rồi, em sẽ mua luôn cho anh một chiếc, anh nhanh tới đây đi." Ngay sau đó cô còn nói: "Mà anh có biết quán bán bánh tiêu nổi tiếng nhất ở đâu không?"
Ai muốn ăn cái bánh tiêu đó? Đó là cái gì vậy? Trử Lực Ngự nhíu mày, thắc mắc trong lòng, mở miệng lại nói: "Anh là tới đón em đi ăn cơm, lão bà. Anh đã đã đặt chỗ ở nhà hàng rồi."
"Vậy sao, nhưng hôm nay em muốn ăn bánh tiêu."
"Anh đã đặt chỗ ở nhà hàng Mexico, lần trước em xem tạp chí, chẳng phải đã nói muốn đến chỗ đó ăn mà." Anh nói.
"Thật vậy sao? Nhưng làm sao bây giờ, một khi đã đến khu chợ đêm, em chỉ còn thích ăn bánh tiêu thôi. Nhà hàng Mexico để lần sau chúng ta cùng đi ăn có được không?"
"Em biết hôm nay là ngày gì không?" Anh hỏi cô.
"Ngày gì?"
"Ngày kỷ niệm chúng ta kết hôn tròn một tháng."
Điện thoại đầu dây bên kia là một mảnh trầm tĩnh, tiếp theo bỗng nhiên lại truyền đến một tiếng cười to."Ha ha..."
Trử Lực Ngự phải đem di động đưa ra xa khỏi tai, mới không bị tiếng cười của cô làm thủng màng nhĩ.
"Em rốt cuộc đang cười cái gì? Chuyện gì buồn cười đến vậy?" Anh nhíu mày hỏi, muốn làm rõ xem trong lời nói của mình có cái gì buồn cười, làm cho cô cười to đến vậy.
"Em...... Em chỉ nghe...... Nghe qua kỷ niệm tiểu hài tử đầy tháng tuổi hoặc kỷ niệm một năm kết hôn, ...... Chưa từng nghe qua kỉ niệm tròn một tháng kết hôn, ha ha... Rất buồn cười... Ha ha..." Nam Tuệ đầu dây bên kia cười không thể ngừng.
Trử Lực Ngự nhất thời xấu hổ không biết nói gì. Nghe Nam Tuệ nói như vậy, anh cũng thấy việc làm của chính mình tựa hồ có điểm buồn cười, nhưng là anh nhớ rõ ngày cưới của bọn họ, còn muốn dành cho cô ấy một bất ngờ thì có gì sai, cũng là bởi vì anh yêu cô, muốn chăm sóc cô, đem đến cho cô những niềm vui. Những việc đó có gì đáng cười sao?
Anh không nói lại câu nào, làm cho cô không dám cười nữa."Uy, anh còn nghe máy không vậy?"
"Không còn."
"Anh rõ ràng đang nghe máy đó thôi. Anh tức giận sao? Đừng tức giận nha." Cô khẽ cười nói, "Anh nhanh đến đây đi, em mời anh ăn bánh tiêu, để mừng kỷ niệm ngày cưới của chúng ta."
"Em còn đang cười anh đúng không?"
"Đâu có?" Giọng nói của cô đầy nghiêm túc nhưng vẫn không át chế được ý cười
"Anh không nghĩ sẽ ăn bánh tiêu." Anh cự tuyệt.
"Không sao, ở đây cái gì cũng có, anh muốn ăn cái gì cũng được."
"Anh muốn ăn đồ ăn Mexico."Anh cố ý nói.
"Cũng được, em nhớ rõ ở khu chợ đêm cũng có bán đồ ăn Mexico, em sẽ đi tìm mua cho anh."
"Em cứ phải quyết tâm ở lại khu chợ đêm này sao?" Trử Lực Ngự hỏi.
"Một khi đã đến đây, sao lại có thể tay không trở về được? Anh đi theo em đi mà, lão công. Hôm nay anh cùng em đến khu chợ đêm, ngày mai, ngày kia, những ngày khác, mặc kệ anh muốn đi đâu, muốn ăn cái gì hoặc làm cái gì, em đều đồng ý vô điều kiện có được không?"
Trử Lực Ngự nhíu mày, cảm thấy giao dịch này tựa hồ cũng không tệ lắm.
"Lời này là em nói đó nha, đồng ý vô điều kiện."
"Đương nhiên, một lời đã nói, tứ mã nan truy."
"Một lời đã định. Anh qua chỗ em ngay đây."
"Em chờ anh."
Nam Tuệ mỉm cười cất di động vào ví, lòng tràn đầy vui mừng.
Trường hợp này vượt qua dự đoán của cô nha, không tốn công sức để nghĩ cách, cũng có thể giúp cha con bọn họ có cơ hội ở chung, thật sự là rất cảm tạ ông trời an bài.
"Phu nhân, một khi tiên sinh đã tới đây, tôi liền mang tiêu thư về nhà."
"Cái gì?" Lời nói của Hứa bá làm cô thấy ngạc nhiên, "Vì sao bá bá lại nói như vậy?" Cô hỏi
"Hôm nay là ngày kỉ niệm của phu nhân cùng tiên sinh, tôi nghĩ tiên sinh thực hy vọng cùng phu nhân, chỉ có hai người cùng đi dạo phố mới đúng, cho nên..."
"Anh ấy hi vọng chứ không phải cháu hi vọng nha." Nam Tuệ quả quyết nói "Cháu thích cảm giác một nhà ba người cùng nhau đi dạo phố hơn."
"Nhưng là phu nhân, cháu nên biết tiên sinh cùng tiểu thư, hai người bọn họ căn bản không có biện pháp ở chung cùng một chỗ." Hứa bá vẻ mặt lo lắng nói.
"Điểm ấy bá bá không cần lo lắng, có cháu ở đây mà, hơn nữa bọn họ là cha con với nhau mà." Nam Tuệ mỉm cười an ủi.
"Nhưng là......."
"Đừng lo lắng, không có việc gì. Bá bá hãy đi nhanh đi, đừng để cho anh ấy thấy, còn có, đem di động tắt đi." Cô thúc giục, không quên.
Hứa bá hoang mang, sững lại nhìn cô.
"Đề phòng lúc anh ấy gặp bá bá, muốn giao Hoan Hoan cho bá đem về, cho nên cháu mới bảo bá đi nhanh đi. Di động cũng phải tắt đi đề phòng anh ấy gọi điện cho bá, làm cho anh ấy không thể liên lạc với bá được." Nam Tuệ mỉm cười giải thích.
"Làm như vậy có được không?" Hứa bá lo lắng hỏi.
"Quan hệ của bọn họ nhất định phải được cải thiện, không thể để tình trạng như thế này xảy ra mãi được, Hứa bá." Cô ngưng lại nhì Hứa bá, "Bá bá cùng Hứa tẩu đều rất yêu thương Hoan Hoan, cháu nghĩ hai người nhất định thực hy vọng Hoan Hoan có thể nhận được sự quan tâm của ba ba? Bá bá yên tâm, cháu nhất định sẽ làm hi vọng đó trở thành hiện thực."
"Phu nhân, tiên sinh có thể lấy được cháu, thật sự là rất tốt." Hứa bá nhìn không chớp mắt vào Nam Tuệ, thanh âm có chút khẽ khàn khàn.
"Bá bá đi nhanh đi, lái xe cẩn thận một chút." Cô mỉm cười thúc giục.
"Vậy tiểu thư phiền toái phu nhân rồi." Hứa bá nhìn về phía tiểu Đình Hoan đang chơi những trò chơi lần đầu tiên được trông thấy, nói.
"Bá bá nói gì vậy, Hứa bá, Hoan Hoan là con gái của cháu mà." Nam Tuệ mỉm cười, lắc đầu.
Hứa bá cười ngẩn ngơ một chút, vẫy tay chào, rồi xoay người rời đi.
Chờ Hứa bá rời đi, Nam Tuệ đi đến cạnh tiểu Đình Hoan, nhìn Hoan Hoan đang chơi hỏi."Chơi vui không?" Cô ôn nhu hỏi.
"Có ạ." Đình Hoan dùng sức gật đầu, vẻ mặt cười vui như hoa.
"Vậy con không cảm ơn mẹ sao?"
"Cảm ơn mami."
A, cái từ mami thật dễ nghe nha. Nam Tuệ rất vui mừng.
Gần đây Hoan Hoan đã bắt đầu gọi cô là mami, những lúc cao hứng còn ôm cô làm nũng, giáo viên ở nhà trẻ cũng nói Hoan Hoan thay đổi rất nhiều, câu nói đầu tiên của Hoan Hoan là cho cô cảm thấy vui nhất chính là ở trường học, Hoan Hoan bảo với các cô giáo "Đây là mami của con", làm cho cô nghe xong cảm thấy thật hạnh phúc, thật đúng là không uổng công nửa tháng nay, cô dậy sớm để chào Hoan Hoan bằng một nụ hôn trước khi đi học, sau khi tan học lại đến đón Hoan Hoan, mang con bé đi chơi khắp nơi.
Cô muốn có được tình cảm của con bé dành cho cô, hiện tại chỉ còn có việc giúp hai cha con họ gần gũi với nhau hơn.
"Mami, con không có tiền." Đình Hoan bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
"Vậy chúng ta có thể đổi để lấy một món quà." Nam Tuệ mỉm cười nói, cầm theo chiếc cốc nhựa đến, sau đó cầm theo 2 tấm phiếu "Đến đây" cô dẫn tay Hoan Hoan đi, nơi đây có rất nhiều trò chơi mà bọn trẻ con thích.
"Ông chủ" Cô cất tiếng gọi, sau khi đổi đồ vật cho khách xpng ông chủ liền quay về phía cô, cô liền đưa cho ông ta 2 tấm phiếu đang cầm trên tay."Có thể đổi được cái gì vậy?"
Ông chủ cầm hai tấm phiếu xem một chút, ngẩng đầu chỉ về phía tủ kính.
"Những thứ trong này đều có thể đổi được, hàng trên có thể đổi một cái, nếu là tầng dưới này có thể đổi hai cái." Ông chủ nhìn cô nói.
"Hoan Hoan, con thích cái gì?"
Cô ngồi xuống, cùng chọn đồ chơi cùng Hoan Hoan, kết quả, con bé chọn một tập thẻ mỹ nhân ngư, cùng một quyển vẽ cũng giống như vẽ các nàng tiên cá. Chọn được hai thứ đó, Hoan Hoan rất vui mừng, còn chủ động đi tới hôn vào má cô.
"Cám ơn mami."
"Không có chi." Nam Tuệ nắm tay Hoan Hoan, cảm động, hôn lên mặt tiểu Đình Hoan một cái, rồi mới nắm bàn tay nhỏ bé đứng dậy, đi trên đường, cô nhìn xung quanh. Lão công hình như chưa có tới. Cô đang suy nghĩ, đột nhiên lại nhìn thấy Trử Lực Ngự, cùng lúc anh cũng nhìn thấy cô, sau đó nhìn cô mỉm cười.
Nam Tuệ cảm giác nghe thấy tiếng tim đập, trống ngực đột nhiên đập nhanh hơn.
Anh cười rộ lên trông thực đẹp trai, ở chung với anh một tháng, cô cũng đã dần quen có anh ở bên người, nhưng là mỗi lần anh mỉm cười với cô, vì sao trái tim của cô luôn rối loạn tuần suất như vậy? Đây thật sự là một vấn đề rất kỳ quái, chẳng nhẽ trái tim của cô bị bệnh gì sao?
"Mami, chúng ta đi chơi những đâu nữa?" Hoan Hoan kéo tay cô hỏi, hoàn toàn không chú ý tới sẽ ba ba đang đến gần.
"Lão bà." rốt cục đã tìm được lão bà, Trử Lực Ngự vui vẻ kêu lên, đi đến bên cạnh cô.
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của ba ba, Đình Hoan nhất thời cả người cứng đờ, lập tức quay đầu nhìn về phía Trử Lực Ngự, lộ ra biểu tình chẳng biết làm sao.
Nam Tuệ nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé đang trở nên cứng ngắt, mỉm cười nhìn con bé nói."Hoan Hoan, con không chào ba ba sao?" Cô ôn nhu nhắc nhở.
"Ba ba." Đình Hoan cúi đầu, nhỏ giọng gọi, trên mặt vốn có một nụ cười sáng lạn, nhưng kể từ khi ba ba đến nó đã biến mất không thấy bóng dáng.
Vì thế, Nam Tuệ nhịn không được nhìn Trử Lực Ngự nhíu nhíu mày đầu.
"Làm sao vậy?" Trử Lực Ngự chỉ cảm thấy không hiểu.
"Con gái gọi, tại sao anh không trả lời?" Cô bất mãn nói.
Nghe vậy anh liền chuyển tầm mắt xuống chỗ Hoan Hoan đứng, sau đó nghiêm túc "Ân" một tiếng, làm Nam Tuệ thiếu chút nữa nhịn không được đá cho anh một cước.
"Hứa bá đâu?" Anh ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh hỏi.
"Em bảo bá bá đi về trước rồi." Cô trừng mắt nhìn anh, trên mặt tràn ngập biểu tình cảnh cáo.
Trử Lực Ngự dù sao cũng là người thông minh, lập tức liền hiểu được dụng ý của cô.
Anh nhìn về phía sau lưng cô, có người đang cúi đầu đứng thẳng, im lặng không nói gì, cơ hồ làm cho người ta cảm giác không có sự tồn tại của nó, không tự chủ được than nhẹ một tiếng.
Kỳ thật anh cũng không chán ghét gì nữ nhân không cùng huyết thống này― dù sao anh cùng cha mẹ cũng không có cùng huyết thống, chỉ là anh không biết phải đối xử, chăm sóc con bé như thế nào, hơn nữa công việc đã chiếm quá nhiều thời gian của anh, làm cho anh dù tưởng muốn cải thiện quan hệ cha con giữa bọn họ cũng không có cơ hôi, đúng là tâm có thừa mà lực không đủ. Nói thật, đối với tình yêu và hôn nhân, anh chưa bao giờ mong đợi nó.
Anh không mong đợi bởi vì chính anh là trẻ mồ côi, đã bị cha mẹ vứt bỏ, sau khi được ba mẹ bây giờ nhận nuôi, sống ở Trử gia anh đã được chứng kiến. Ông nội có ba người vợ, Nhị thúc có hai người, dì cả 2 lần kết hôn, dì hai đang ở đòi li hôn, cuối cùng là dì ba không tin tưởng vào hôn nhâ.
Ở Trử gia chỉ có ba mẹ anh, cùng nhau chung sống đến tận bây giờ, yêu thương nhau, nhưng lại không có con, cho nên lúc mẹ anh bốn mươi lăm tuổi đã nhận nuôi anh.
Đảo mắt cũng được hai mươi năm, ba mẹ anh cũng đã lớn tuổi, ước mơ lớn nhất chính là có cháu bế, cho nên năm đó anh mới có để cha mẹ sắp xếp, cũng chính là cùng mẹ của Đình Hoan kết hôn, nhưng là ai biết kết quả lại biến thành như vậy?
Bởi vậy đối với Đình Hoan, anh cảm thấy phải có một phần trách nhiệm.
Đó cũng là lý do làm anh muốn tái hôn, nếu anh không thể chăm sóc được cho Đình Hoan, như vậy ít nhất anh cũng nên tìm một người có thể chăm sóc tốt cho con bé, yêu thương con bé như con gái mình, bởi vậy một lần nữa anh mới quyết định kết hôn.
Thế nhưng nằm ngoài ý muốn của anh là anh đã thú được một lão bà tuyệt vời như vậy, làm cho anh cảm nhận được tình yêu và hôn nhân thật hạnh phúc, anh thật sự là quá may mắn!
"Được rồi, hiện tại hai người muốn đi đến chỗ nào?" Khóe miệng khẽ nhếch, anh giả bộ vẻ mặt nhận mệnh lệnh, thở dài nói.
"Làm sao lại có vẻ mặt bất đắc dĩ như vậy?"
"Là bất đắc dĩ thật nha." Anh xắn tay áo lên.
Nam Tuệ nhíu mày, hỏi anh: "Anh định là gì vậy?"
"Chuẩn bị."
"Chuẩn bị cái gì?" Cô rất thắc mắc, không thể không hỏi.
"Em không thấy người càng ngày càng đông sao?" Anh không đáp lại câu hỏi.
"Đó là đương nhiên nha, trong này là khu chợ đêm, đương nhiên phải có nhiều người qua lại." Cô nói.
"Cho nên."
"Cho nên cái gì?" Cô thực sự không hiểu anh muốn làm gì "Cho nên cái gì?" Anh vẫn không trả lời."Uy! Anh muốn làm em tức giận sao.".
"Cho nên như vậy." Anh nhìn cô, sau đó đột nhiên xoay người, một tay ôm lấy tiểu Đình Hoan, làm cho con bé an ổn ngồi ở cánh tay của anh.
Nam Tuệ trong nháy mắt hiểu được sự việc, bỗng nhiên mỉm cười, rốt cục cũng hiểu được việc làm của anh.
Còn tiểu Đình Hoan, hai mắt to tròn ngạc nhiên nhìn ba ba, bị dọa đến mức ngây người.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |