Bữa tiệc (3)
← Ch.19 | Ch.21 → |
Mà khi Hạ Tịch Nguyệt nghe Lâm Hinh Nhân nói như vậy, giống như đang nghe chuyện cười, cười đến run rẩy cả người, khinh bỉ nói:
"Là anh ta, tôi đi quyến rũ anh ta sao, cho không tôi cũng không cần, loại người vì tiền mà bán bạn gái của mình, cô thấy Hạ Tịch Nguyệt tôi cần sao, cẩn thận một ngày nào đỏ, cô bị anh ta đưa lên giường một người đàn ông nào đó ngủ cũng không chừng, giúp anh ta có cơ hội kiếm tiền."
"Cô nói láo."
Lâm Hinh Nhân nổi điên giống như chó điên, nhào qua phía Hạ Tịch Nguyệt. Âu Dương Thụy chạy tới, thấy Lâm Hinh Nhân như người điên đáng về phía Hạ Tịch Nguyệt, không vui, bắt lấy tay của Lâm Hinh Nhân, lạnh giọng nói:
"Lần trước đã cảnh cáo cô, không được chọc giận cô ấy nữa, xem ra dạy dỗ lần trước đối với cô là chưa đủ, cái tay này chỉ về phía cô ấy, lúc này lại dùng cái tay này đánh người, tôi xem, đôi tay này trừ đánh người thì không có chỗ để dùng, giữ lại cũng vô ích."
Âu Dương Thụy bắn ánh mắt sắc bén về phía Lâm Hinh Nhân, cô ta lúc này hối hận cực kì, cô sao lại quên cái tên ác ma này đang ở đây. Lâm Hinh Nhân sợ đến run người, nhưng hối hận đã muộn, chỉ thấy Âu Dương Thụy nắm tay trái của Lâm Hinh Nhân lên.
"Rặc."
Gãy xương, sau đó đổi thành một cái tay khác.
"Rặc",
Lần nữa gảy xương, tay phải vốn bị thương, hiện tại bị Âu Dương Thụy bẻ gãy, Lâm Hinh Nhân hoàn toàn bị tàn phế.
"A ——."
Lâm Hinh Nhân kêu to một tiếng. Âu Dương Thụy bẻ gãy hai tay, ném Lâm Hinh Nhân trên mặt đất. Bởi vì mang giày cao gót cho nên không giữ được thăng bằng, té nhào vào bàn ăn, trong nháy mắt, trên người dính đầy mỡ đông, trên tóc là rượu đỏ, dung mạo tỉ mỉ hóa trang đều bị rượu vấy bẩn, bộ dáng kinh khủng như quỷ, vô cùng chật vật.
Âu Dương Thụy nhận lấy khăn người hầu bàn đưa tới, lập tức lau sạch sẽ, giống như đụng phải Lâm Hinh Nhân như là chạm phải vật gì đó rất đáng ghét. Hạ Tịch Nguyệt lạnh lùng nhìn một màn này, cười lạnh nói:
"Không cần mềm lòng, chính các người khi dễ tôi."
Âu Dương Thụy nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Hạ Tịch Nguyệt, không khỏi cảm thấy an ủi, anh biết bảo bối của anh đang dần trưởng thành. Trong mắt anh, Hạ Tịch Nguyệt đã có khả năng phản kích khi bị người ta làm hại.
Mà Quan Hi Triết nhìn Hạ Tịch Nguyệt lạnh nhạt như vậy, không để ý tới Lâm Hinh Nhân đằng sau, bởi vì cô thật quá sức làm cho hắn mất thể diện, cũng không quay đầu lại, đi ra ngoài.
Tất cả mọi người cười nhạo Lâm Hinh Nhân, trong nhất thời cô ta trở thành chuyện cười của giới thượng lưu. Lâm Hinh Nhân vội vã nhịn đau liều mạng kéo váy bẩn chạy đi. Một cuộc náo nhiệt như vậy đã kết thúc.
Phòng bữa tiệc mở nhạc lên.
"Mặt như thế nào rồi? Còn đau không?"
Âu Dương Thụy nhẹ nhàng chạm tới gương mặt của Hạ Tịch Nguyệt, hết sức đau lòng hỏi.
"Không có việc gì."
Nhìn dáng vẻ quan tâm của Âu Dương Thụy, Hạ Tịch Nguyệt đỏ mặt trả lời.
Lúc này Chu Vinh Vinh đi tới trước mặt Âu Dương Thụy, đưa tay ra, cố ý mời.
"Tổng giám đốc Âu Dương, tôi có vinh hạnh mời anh nhảy một điệu không?"
"Tôi có bạn nhảy rồi."
Âu Dương Thụy không có chút nào cảm thấy có lỗi, dắt tay Hạ Tịch Nguyệt vào trong sàn nhảy.
"Tôi không nhớ có đồng ý khiêu vũ với anh mà?"
Hạ Tịch Nguyệt cười nói đến.
"Thời điểm anh nắm tay em, em cũng không có phản đối, cho nên anh cho là em đồng ý."
Âu Dương Thụy cười giải thích.
"Anh, thật đúng là không bình ra một tổng giám đốc bình thường luôn trầm mặc ít nói, hiện tại lại biết cách ăn nói như vậy." Hạ Tịch Nguyệt cười nói. Cũng đem để tay lên hông của Âu Dương Thụy.
"Ha ha ha ~."
Âu Dương Thụy cười nắm tay Hạ Tịch Nguyệt, nâng cô lên cao, một tay khác ôm chặt lấy eo thon nhỏ của cô, hai người đang ở rất gần nhau, cả hô hấp của nhau cũng cảm thụ được. Âu Dương Thụy cúi đầu ở bên tai Hạ Tịch Nguyệt nhẹ nhàng thổi hơi.
"Lần trước giúp em, em đồng ý mời anh ăn cơm, như vậy lần này em định dùng gì để báo đáp anh đây?"
Lỗ tai Hạ Tịch Nguyệt nóng lên, toàn thân nổi da gà, mặt đỏ, nhỏ giọng nói.
"Cùng lắm thì tôi nhẫn nhịn mời anh ăn hai bữa cơm."
'ôi tiền của tôi' Hạ Tịch Nguyệt thầm than trong lòng.
"Ha ha ha ~, anh không muốn ngươi ta mời ăn cơm thì làm thế nào, anh dùng hai bữa cơm đổi em phải làm cho anh một chuyện, có được không?"
Sói xám lớn ở đây đang dụ dỗ Tiểu Bạch Thỏ, vậy Tiểu Bạch Thỏ của chúng ta sẽ mắc mưu sao?
"Vậy phải xem chuyện gì đã?"
Chỉ cần là chuyện không nằm ngoài năng lực của cô, cô sẽ đồng ý, dù sao so với việc mời anh đi ăn cơm tây sang trọng uống rượu đắt tiền thì việc này tốt hơn nhiều. Chỉ cần không giết người phóng hỏa là được rồi.
Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt có chút thỏa hiệp, cặp mắt tà mì chăm chú nhìn cặp mắt của Hạ Tịch Nguyệt, ôn nhu nói:
"Một việc mà đối với anh và em đều có lợi."
Ánh mắt của Âu Dương Thụy có sức hút thật sâu đối với Hạ Tịch Nguyệt, Hạ Tịch Nguyệt như bị đầu độc, không tự chủ liền gật đầu đáp ứng, sau đó thầm mắng mình ngu ngốc, không có việc gì lại phạm phải hoa si (háo sắc), còn chưa lên tiếng hỏi là chuyện gì đã vội bán mình, thật đúng là bi ai, Hạ Tịch Nguyệt thét lên ở trong lòng. Âu Dương Thụy nhìn dáng vẻ ảo não của cô liền cười:
"Được rồi, đừng rên nữa, anh sẽ không bán đứng em, phải tập trung nhảy với anh một điệu Waltz đi, anh chính là nghe nói em nhảy rất chuyên nghiệp."
Một bài hát mà Hạ Tịch Nguyệt đã từng rất thích - sông Đa Nuýp điệu Valse vang lên, theo tiết tấu âm nhạc, Hạ Tịch Nguyệt hoàn toàn nhập tâm vào bài hát.
Hạ Tịch Nguyệt nâng chân phải lên quẹo qua phải, bước qua trái, đi tới đổi bước, lui về phía sau đổi bước, nhiều động tác thành thục, cuối cùng là xoay 360 độ kết thúc hoàn mỹ.
Điệu bộ khiêu vũ của Hạ Tịch Nguyệt tản ra sức quyến rũ mê người, cô chính là một vũ công trời sinh, phối hợp cùng Âu Dương Thụy không chê vào đâu được, nơi bọn họ khiêu vũ là cảnh đẹp nhất. Nhìn hai người khiêu vũ hoàn mỹ, những người khác đều chủ động lui vào nhường vị trí lại cho họ.
Khiêu vũ kết thúc, một tràng vỗ tay nhiệt liệt. Hạ Tịch Nguyệt lúc này mới phản ứng được mình đang ở trong dạ hội, cô nhập tâm nghĩ rằng mình đang ở sàn khiêu vũ.
Lập tức, gật đầu một cái, coi như là cám ơn bọn họ đã khích lệ.
Không ai nhìn thấy Chu Vinh Vinh trốn ở góc phòng, tay nắm chặt thành quả đấm nhìn Âu Dương Thụy cười vui vẻ với Hạ Tịch Nguyệt, đối với cô lại lạnh lùng không khỏi ghen tị, móng tay đâm vào lòng bàn tay xước thành một vết, dùng ánh mắt độc ác nhìn Hạ Tịch Nguyệt, khóe miệng nở lên nụ cười âm hiểm, không biết đang mưu tính cái gì.
← Ch. 19 | Ch. 21 → |