Vay nóng Homecredit

Truyện:Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em - Chương 293

Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em
Trọn bộ 413 chương
Chương 293
Cảm giác hạnh phúc
0.00
(0 votes)


Chương (1-413)

Siêu sale Shopee


Có lẽ ý trời trêu ngươi ở đây sao, đợi đến khi Mạc Đông Lăng muốn tìm đáp án này, Mật Mật đã mang theo con trai đi suốt đêm, không ai biết cô đi đâu; mà trong lúc này Tư Đồ Duệ - Trợ lý của Mặc Đông Lăng - cũng gọi điện thoại tới, nói có mấy vị cổ đông cao cấp trong nội bộ công ty có biến động nhỏ, anh không thể không lập tức chạy về xử lý.

Vì vậy, một đôi người có tình cứ bỏ lỡ như thế, khi nào gặp lại, phải xem duyên phận giữa bọn họ như thế nào.

Những người khác vì lý do công việc đều lần lượt đi về, chỉ để lại hai người Lương Chân Chân và Đằng Cận Tư, một người dưỡng bệnh trong bệnh viện, một người cùng dưỡng bệnh, thỉnh thoảng sẽ tới nhà họ Thư, ngày trôi qua nhàn nhã tự tại, cứ thế mãi, còn khiến cho người ta cảm thấy nhàm chán, cả ngày không có việc gì, lại không thể đi chơi, thật sự rất giày vò người.

Trạng thái của Lương Chân Chân ngày dần tốt hơn, bác sĩ nói vết thương trên tay cô khôi phục rất nhanh, không bao lâu là có thể cắt chỉ hoạt động tự nhiên, cô rất vui vẻ, ngửi mùi nước khử trùng trong bệnh viện nhiều thật sự không thoải mái.

"A Tư, em đã tốt hơn nhiều, có Hợp Hợp với em, anh cứ thoải mái về công ty đi." Cô biết gần đây trong công ty của anh có một công trình lớn đang đến thời kỳ gấp gáp, Nam Cung Thần gần như ngày ngày gọi điện thoại nhiều lần tới xin chỉ thị của anh, hơn nữa mỗi tối đều có hội nghị video. Cô không phải đứa trẻ ba tuổi, hiểu được nặng nhẹ, anh đã không đi công ty nửa tháng, tài liệu cần phê duyệt chắc cả đống? Nghe mỗi lần anh gọi điện thoại hoặc nội dung của hội nghị, cũng biết hạng mục này rất quan trọng, trừ anh ra không ai có thể đưa ra quyết địch sách lược.

"Ngoan, không cần lo lắng cho anh, thân thể của em mới là quan trọng nhất, trên đời này có buôn bán không hết tiền, nhưng cô đơn chỉ mình em, bảo anh sao cam lòng?" Đằng Cận Tư nói chân thành thâm tình.

"A Tư..." Trong lòng Lương Chân Chân chảy qua một dòng ấm áp, tràn đầy cảm giác hạnh phúc. Cô có tài đức gì, có thể chiếm cứ anh như vậy? Anh vì cô làm tất cả, cô đều thấy trong mắt, ấm ở trong lòng, ba năm nay xảy ra rất nhiều chuyện, nghĩ kỹ lại, vận mệnh nhất định gặp phải tránh không được, chỉ không thể thay đổi, cho dù phía trước chờ cô là cái gì.

Kiểm tra kết quả lần sau tốt hơn lần trước, bác sĩ rất hài lòng với trạng thái của cô, "Không tệ, vết thương khôi phục rất tốt, còn không tới hai ngày nữa có thể xuất viện."

Nghe lời này, trong lòng hai người đều rất vui vẻ, Đằng Cận Tư càng thêm không chịu rời cô nửa bước, lúc cô xem ti vi anh dựa sát vách phòng triển khai hội nghị video, rất có khí phách vạch ra chiến lược từ cách xa ngàn dặm, trong lòng Lương Chân Chân vui rạo rực, đây là lúc cô nên kiêu ngạo đáng được ăn mừng, có thể gặp một người đàn ông ưu tú như vậy, là may mắn của cô.

Trong đêm này, cô đột nhiên tỉnh dậy, hoảng hốt kêu một tiếng, "A Tư."

Anh hé mở mắt, dáng vẻ giống như mới ngủ, giọng nói khàn khàn dịu dàng, "Ngoan, thế nào?"

"Tay của em, có thể cử động, không đau."

Anh bị cô làm cho hoàn toàn tỉnh táo, cuống quýt bật đèn kiểm tra tay cô, "Thật sự không đau sao?"

"Không đau." Cô lắc đầu.

"Ừ, đợi ngày mai hỏi bác sỹ một chút, giờ ngủ trước, được không?" Trong lòng anh cũng vui mừng, nhưng đã quá nửa đêm bác sỹ trưởng đã tan làm, chỉ có thể đợi đến mai.

"Ừm..." Cô lên tiếng, đầu nhỏ chui vào trong ngực anh, khóe môi cong cong.

Ngày xuất viện, tâm tình Lương Chân Chân rất kích động, giống như chim nhỏ thoát khỏi nhà tù, rất vui sướng! Đằng Cận Tư bị vui vẻ của cô lây đến, cả ngày đều mặt mày sáng sủa.

Sân bay, Úy Hợp Hợp kéo tay cô không buông, "Chị nai con, lần này chị tới Hồng kông đều ở trong bệnh viện, lần sau nhất định phải tới chơi thật vui!

"Ừ, biết rồi." Lương Chân Chân gật nhẹ đầu.

"Hy vọng lần sau đi thành phố C, là tham gia hôn lễ của hai người." Thư Nhĩ Hoàng đứng ở bên cạnh cười nói.

"Chuyện này, sẽ nhanh chóng đăng lên báo." Giọng Đằng Cận Tư rất nghiêm túc.

Lương Chân Chân đỏ mặt, hờn dỗi trừng mắt liếc anh, bốn người vẫy tay gặp lại, đều nói chia ly rồi lại tiếp tục họp mặt, thật đúng như đạo lý đó.

Sau khi xuống sân bay, lái xe tiểu Lý đã đậu xe chờ sẵn ở đằng kia rồi, Đằng Cận Tư dặn bảo cậu ta đưa Lương Chân Chân về nhà trước, biết cô xa nhà trong thời gian quá lâu, tất nhiên là nhớ nhung mẹ Diệp rồi, mà bây giờ mình phải về công ty, tài liệu chất đống hơn mười ngày rồi, tối nay, nhất định phải làm thêm giờ.

"A Tư, anh đừng quá mệt nhọc, chú ý nghỉ ngơi." Lương Chân Chân dịu dàng dặn dò, anh biết sau khi trở lại chắc chắn là anh sẽ rất bận, sẽ có rất nhiều chuyện chờ anh xử lý.

"Ừ, anh nghe bà xã." Khóe môi Đằng Cận Tư nâng lên một đường cong đẹp mắt.

"Ghét! Em đi đây." Lương Chân Chân hờn dỗi quay người đi lên tầng trên rồi, đợi bóng lưng của cô hoàn toàn biến mất ở khúc quanh, Đằng Cận Tư mới để cho lái xe rời đi.

Diệp Lan nhìn thấy con gái về nhà, dĩ nhiên vui vẻ không thôi, trước đó nghe con bé nói đi tham gia hôn lễ một người bạn, có thể đi thời gian dài như vậy, khó tránh khỏi hơi bận tâm, thấy con bé bình an trở về tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống.

"Mẹ Diệp, con có chuyện muốn nói với mẹ." Lương Chân Chân cảm thấy cần thiết phải nói chuyện giữa mình với Đằng Cận Tư cho mẹ Diệp, đều nói mẹ con liền tâm, giống như bạn bè thân mật khăng khít nhất, cái gì cũng có thể nói.

"Nhìn dáng vẻ trịnh trọng của con, không phải nói cho mẹ Diệp biết con chuẩn bị kết hôn chứ?" Diệp Lan cầm tay con gái, nói hiền từ.

Lương Chân Chân cười hơi đỏ mặt, xem ra mẹ Diệp đã biết tin tức xôn xao huyên náo thời gian trước, đều do mình không nói chuyện trước đó cho mẹ biết, trong lòng không khỏi hơi áy náy, "Mẹ Diệp, là con gái bất hiếu, không nói chuyện trước đó cho mẹ, con và... Đằng Cận Tư làm hòa rồi."

"Diệp Lan thở dài, "Con bé này, chuyện tình cảm chỉ có thể do con làm chủ, người khác không giúp được con, cứ theo suy nghĩ của mình là được, mẹ Diêp không biết cậu ta là người đàn ông như thế nào, nhưng hôm nay nhìn thấy cậu ta nói những lời đó trên truyền hình, những câu thật lòng, cảm giác rất có trách nhiệm."

"Mẹ Diệp, mẹ thật tốt." Lương Chân Chân nghẹn ngào ngã vào trong lòng Diệp Lan, cô cảm thấy mình có một người mẹ tốt, cho dù cô làm ra quyết định gì, mẹ vẫn luôn giúp đỡ cô, phần vô tư bao dung này khiến cho cô cảm thấy trong lòng ấm áp.

"Con bé ngốc, kết hôn là chuyện cả đời, người kia sẽ cùng con cả đời, quan trọng là trong lòng con nghĩ như thế nào, có thích hợp hay không là do tự con tính toán, quan điểm của người bên cạnh chỉ có thể để làm tham khảo mà thôi." Diệp Lan dịu dàng vuốt ve lưng con gái.

"Dạ, con hiểu." Hốc mắt Lương Chân Chân hơi nóng.

Mấy ngày nay trên cả nước đón nhận trận mưa đặc biệt lớn mấy chục năm khó gặp, liên tục suốt bảy ngày, dẫn đến nhiều thành thị hoặc vùng núi có lũ lụt, tình huống rất nghiêm trọng. Thành phố C cũng không ngoại lệ, mưa mấy ngày liên tiếp khiến hệ thống thoát nước của đường phố đã không gánh vác nnổi, tích không ít nước, người đi đường đều trang bị đầy đủ, âm thầm nói ông trời đang khóc, sao vẫn không ngừng, để cho cuộc sống có rất nhiều bất tiện.

Trong tòa thị chính ở trung tâm thành phố, tất cả mọi người đều rất bận, đi qua đi lại chuyển tài liệu.

"Thị trưởng Quý, đây là tin tức mới nhất từ huyện Thông truyền đến, đê đập bị vỡ đã nhanh chóng sửa gấp, nhanh nhất có thể hoàn thành vào ngày mai." Thư ký tiểu Trương báo cáo tình hình mới nhất.

Hai tay Quý Phạm Tây chống đầu, đau đầu xoa trán, trong đôi mắt hiện đầy tia máu màu hòng, mưa to mấy ngày liên tiếp đã nhiễu loạn khiến cho anh sứt đầu bể trán, "Ngày mai? Không thể nhanh hơn chút nữa sao? Huyện Thông là nơi gặp tai họa nghiêm trọng nhất, dân chúng ở đó đã mất đi nhà cửa vườn tược, chỗ ở tạm đã bố trí thỏa đáng chưa? Còn có thức ăn, phải đảm bảo dân chúng chỗ đó không bị đói bụng."

Thư ký tiểu Trương tỏ vẻ khó xử, ấp úng nói không rõ ràng, "Thị trưởng Quý, ngài nói những thứ này đã làm, nhưng bởi vì đường cái bị hỏng, cho nên vào khu vực đó hơi khó khăn..."

Quý Phạm Tây nhếch mày liếc cậu ta, ánh mắt sắc bén, âm lượng lên cao một dB, "Khó khăn? Chút khó khăn này tính là gì? Lập tức gọi điện thoại tới quân đội địa phương cho tôi, điều động máy bay quân dụng vận chuyển vật tư, nhanh chóng vận chuyển về khu vực gặp nạn!"

"Vâng, tôi sẽ làm ngay." Thư ký tiểu Trương sợ đến hơi run rẩy, đây là lần đầu tiên cậu thấy thị trưởng Quý ôn nhu như ngọc nổi giận lớn như vậy, trong lòng khhông khỏi bắt đầu đánh trống.

"Chờ một chút." Quý Phạm Tây đột nhiên gọi thư ký đã đi vài bước lại, bị sợ đến mức cậu ta run bắn cả người không ngừng, "Chuẩn bị một chút, tôi muốn tự mình đi huyện Thông."

Tiểu Trương không thể tin nhìn thị trưởng chuẩn bị đứng dậy, ngài... ngài ấy lại muốn tự mình đi khu vực gặp nạn? Tình huống chỗ ấy vô cùng nghiêm trọng, làm không tốt sẽ gây ra mạng người, lúc này những lãnh đạo tránh không kịp, nào có đạo lý tự mình ra trận?

"Thị trưởng Quý, ngài không thể đi, huyện Thông quá nguy hiểm, nước lũ vô tình, cũng không phải đùa giỡn!" Thư ký tiểu Trương nói phát ra từ nội tâm.

"Tôi cho cậu đi chuẩn bị." Quý Phạm Tây lạnh lùng liếc cậu ta, lúc này anh nên tự mình ra tiền tuyến giám sát, nếu không ra lệnh còn không biết khi nào mới có hiệu quả, ngồi ở phòng làm việc chờ tin tức nhất định không được.

"Dạ, tôi đi ngay." Thư ký tiểu Trương chỉ có thể làm theo, thật sự không biết thị trưởng Quý nghĩ như thế nào, cho dù làm dáng cũng không thể lấy tính mạng mình ra đùa giỡn chứ? Huyện Thông là khu vực miền núi, làm không tốt còn có thể gây ra đá lở, thật sự không phải đùa giỡn.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-413)