Câm miệng! Cô không xứng gọi tên tôi!
← Ch.210 | Ch.212 → |
Theo chỉ thị của Quan Hạo Lê, Aimee đưa cô vào thang máy chuyên dụng dành cho khách quý, đây là lần đầu tiên cô ấy được hưởng cơ hội đối xử như vậy, nhưng là do Lương Chân Chân ban tặng, trong lòng tràn đầy nghi vấn, vừa rồi trong điện thoại bác sỹ Quan nói mơ hồ, chỉ cường điệu một trọng điểm, chính là phải chăm sóc thật tốt vị Lương tiểu thư này, cô ấy là khách quý của tổng giám đốc.
Sau khi cô đưa Lương Chân Chân lên tầng sáu mươi tám khu vực làm việc riêng của tổng giám đốc trở lại, trong lúc vô tình mở báo ra, tròng mắt kinh ngạc cũng muốn rớt ra! Người phụ nữ này quá lợi hại!
Đối với người không biết chút gì - Chân Chân với tâm tình vui vẻ đi ra thang máy, Aimee nói đây là tầng làm việc riêng của tổng giám đốc, người khác không thể tùy ý bước vào, cô nhìn bốn phía xung quanh, ở đây lắp đặt thiết bị với phong cách khiêm tốn lộ ra xa hoa, giống như bản thân a Tư vậy, quả thật rất phù hợp với tính cách của anh.
Thật lớn! Một tầng này là của anh, thật sự đầy đủ khí thế, cô xách theo hộp giữ ấm tìm kiếm xem phòng làm việc của tổng giám đốc lqd rốt cuộc là ở đâu, đột nhiên nghe được phía sau lưng có người gọi cô, giọng nói rất quen thuộc.
"Lương tiểu thư?!" Nam Cung Thần mới từ trong kẽ nứt của băng tìm được đường sống trong chỗ chết, bị sợ đến mức nhịp tim còn chưa khôi phục, đang chuẩn bị đi phòng trà tìm một ly cà phê an ủi, kết quả liếc mắt nhìn thấy Lương Chân Chân mang theo một cái túi lớn mò mẫm ở đó, trong nháy mắt tim liền nhấc lên, bà cô nhỏ của tôi! Đây rốt cuộc là tình huống gì? Sao cô lại lên được tới đây? Phía dưới không có ai cản cô lại sao? Cũng không có ai gọi điện thoại thông báo một tiếng, làm việc như thế nào vậy!
Càng khiến cho anh không thể giải thích được vì sao chính là, tình huống trước mắt như vậy mà cô còn rêu rao chạy đến công ty, không muốn sống hay sao chứ!
"Nam Cung Thần, phòng làm việc của A Tư ở đâu? Nơi đây thật lớn." Lương Chân Chân vui vẻ nhìn anh, đôi mắt đen trong suốt như nước, vô tội mà đơn thuần.
Nam Cung Thần có một kích động muốn khóc, nhìn dáng vẻ bà cô này không giống như là cố ý giả bộ? Chẳng lẽ trong chuyện này dieendaanleequuydonn có ẩn tình gì sao? Nhưng lúc này cảm xúc cậu chủ nóng nảy khác thường, anh rất lo lắng Lương tiểu thư vào sẽ không chịu nổi, dù sao thì cô chính là ngọn nguồn của mọi chuyện.
"Bà cô, sao hôm nay lại dám ra cửa?" Gương mặt anh sầu lo.
"Vì sao tôi lại không dám ra cửa?" Lương Chân Chân bị anh ta làm cho không hiểu vì sao, hoàn toàn không hiểu ý của anh ta là gì, tự động lý giải thành anh ta động kinh, ngay sau đó nói: "Tôi muốn gặp a Tư, cậu dẫn tôi đi."
⊙﹏⊙ Trên trán Nam Cung Thần đổ mồ hôi như thác, bà cô nhỏ, đây là muốn lấy mạng của tôi sao? Mang bà cô đi gặp cậu chủ, đoán chừng tôi sẽ bị chặt đầu, thay vì như vậy còn không bằng thừa dịp bi kịch chưa xảy ra cứ để cho cô rời khỏi nơi này trước.
"Khụ... Cậu chủ không có ở đây, chị nên đi về trước đi." Anh cảm giác mình đang nói dối với ý tốt.
Lương Chân Chân hoài nghi nhìn anh ta, không tin tưởng lắm lời anh ta nói, từ lúc bắt đầu thấy cô thần kinh người này đã bắt đầu không bình thường như vậy rồi, rõ ràng là trợn mắt bịa đặt! Cô mà tin tưởng anh ta mới là lạ!
"Hừ! Anh cho rằng tôi là đứa trẻ ba tuổi à? Dễ bị lừa gạt như vậy!" Cô liếc anh ta một cái, dừng một chút, chớp chớp đôi mắt trong veo, "Chẳng lẽ a Tư xảy ra chuyện gì?"
Nam Cung Thần rất muốn gật đầu, không sai! Tâm tình cậu chủ vô cùng không tốt, có thể so sánh với sự tức giận của con sư tử đực, càng giống như Sa tăng đến từ địa ngục, cả phòng làm việc đã bị kết một lớp băng thật dày, đi vào cũng có cảm giác bản thân đang ở chỗ kẽ nứt tảng băng đó, không cẩn thận sẽ vạn kiếp bất phục *, chết không có chỗ chôn!
(*) Vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
"Thật ra thì không phải vậy..." Anh hơi nhức đầu lqd vò đầu bứt tai, mặc dù giờ phút này cảm kích Lương tiểu thư vẫn chưa biết chuyện gì, giống như không phải do anh nói cho cô biết cái gì, ngộ nhỡ vượt quyền, sẽ bị đánh chết.
"Rốt cuộc là có phải hay không? Sao hôm nay anh lắp ba lắp bắp vậy? Làm người khác khó chịu vì thèm, phiền chết!" Lương Chân Chân trợn mắt giận dữ nhìn anh ta, không hề để ý đến phản ứng của anh ta, tự lo đi về phía trước, gấp đến mức Nam Cung Thần vội vàng đi theo, nhỏ giọng nói: "Bà cô à, cầu chị, hôm nay thật sự không được, cậu chủ, cậu ấy... tâm tình không tốt."
"Ơ kìa! Không có việc gì đâu! Tôi sẽ xử lý." Đuôi mắt Lương Chân Chân nhìn thấy năm chữ to "Văn phòng Tổng giám đốc", vui sướng chạy tới, lúc đang chuẩn bị đẩy cửa vào thì bị Nam Cung Thần kéo lại.
Lúc hai người đang đứng ngoài cửa người kéo ta lôi, bên trong truyền đến âm thanh lạnh lùng uy nghiêm, "Lăn vào đây!"
Giọng nói dời núi lấp biển dọa hai người ngưng động tác, trong lòng Lương Chân Chân hiện lên chút nghi hoặc, sao a Tư tức giận ghê vậy? So với việc cô thản nhiên, Nam Cung Thần lại sợ đến mức chân cũng mềm nhũn, run run rẩy rẩy đẩy cửa ra.
Khi bóng dáng Lương Chân Chân cùng Nam Cung Thần xuất hiện trước mắt Đằng Cận Tư thì nét mặt ba người khác nhau, khí áp thấp bên trong căn phòng đủ để khiến cho người ta thở không nổi.
"Cậu đưa cô ấy tới?" Giọng nói của Đằng Cận Tư lqd giống như từ đầm băng ngàn năm ở địa ngục, lạnh thấu xương.
Nam Cung Thần vội vàng xua tay, "Không phải. Cậu chủ, tôi thề, tôi còn chưa sống đủ, là Lương tiểu thư tự mình tới, tôi cũng vừa mới gặp cô ấy ở trên hành lang."
"A Tư, em..." Lương Chân Chân hơi kỳ quái sao anh lại cáu kỉnh như vậy, khi đang chuẩn bị nói chuyện, lại tiếp xúc với ánh mắt lạnh lẽo, cảm thấy cả người cũng bắt đầu rùng mình, cảm giác giống như lần đầu tiên nhìn thấy anh vậy, khiến cho người ta không tự chủ được mà sợ hãi.
"Cút!" Đằng Cận Tư nhẹ nhàng phun ra một chữ, lại bao hàm lực uy hiếp, giống như một trận mưa đá đập tới, không hề lưu tình.
Nam Cung Thần đứng ở một bên vội vàng ra hiệu cho Lương Chân Chân, ý bảo cô đi ra ngoài cùng mình, nhưng người nào đó vốn không có ý định rời đi, đứng đằng kia không động đậy chút nào, đứa bé đáng thương, chắc bị dọa đến sợ.
Vì lý do an toàn, anh từ từ rút lui trước, muốn giải quyết từ đầu đến cuối chuyện giữa hai vợ chồng, đóng cửa lại mà giải quyết cho tốt, ôi... A di đà Phật, Lương tiểu thư, bản thân tự cầu phúc đi!
"A Tư, anh làm sao vậy?" Lương Chân Chân Die nd da nl e q uu ydo n xách theo hộp giữ ấm định tiến lên, kết quả bị ánh mắt lạnh như băng của anh làm cho khiếp sợ đứng tại chỗ, hai chân không tự chủ bị đóng lại trên mặt đất, vẻ mặt khó hiểu, rốt cuộc A Tư làm sao đây? Tại sao bây giờ anh xem như xa lạ thế? Hoàn toàn không cưng chiều cô giống như bình thường, là người yêu của cô, nếu không phải biết anh là con độc nhất, cô còn muốn hoài nghi có phải anh có anh em song sinh, còn bản thân mình chỉ đi nhầm văn phòng mà thôi.
"Câm miệng! Cô không xứng gọi tên tôi!" Trong tròng mắt đen của Đằng Cận Tư bắn ra ý lạnh khiếp người, khiến tình cảm vui sướng của Lương Chân Chân khi nhìn thấy anh bị tưới lạnh thấu tim.
"Em..." Lương Chân Chân bị dáng vẻ của anh dọa sợ đến mức bờ môi run rẩy, ngập ngừng nói nhưng không biết mở miệng như thế nào, không trách được vẻ mặt xoắn xuýt quái gở của Nam Cung Thần; trách không được khi anh ta nghĩ tất cả biện pháp ngăn cản mình tới tìm anh; không trách được mà nói tâm tình của anh không tốt.
Thì ra anh ta không bị động kinh, cũng không lừa gạt mình, chỉ có điều cô không nghĩ ra đến tột cùng là vì cái gì? Tại sao sau khi từ Cairo trở về anh lại thay đổi thành thế này? Tại sao anh lại hung dữ quát mình như vậy?
Uất ức trong lòng chồng chất, toàn bộ tích ở trong lồng ngực cô, mang theo tiếng "Không xứng với", tất cả tràn vào trong đôi mắt, nước mắt uất ức giống như sợi trân châu bị cắt đứt cuộn trào mênh mông.
"Không cho phép khóc! Nhìn bộ dạng nhu nhược đáng thương này của cô, chắc hẳn mỗi lần đều như vậy nên bắt được trái tim đàn ông hả? Hoa lê đái vũ, mơ tưởng hão huyền quyến rũ đàn ông?" Đằng Cận Tư đứng lên đi về phía cô, ngón tay thô lỗ nắm lấy cằm của cô, khóe miệng thốt ra châm chọc lạnh lẽo, mỗi một chữ đều giống như đinh đóng vào trong lòng Lương Chân Chân.
"Anh nói oan em." Mắt to ngập nước của Lương Chân Chân dâng lên một màn hơi nước, trong lòng tràn đầy bi thương.
Đằng Cận Tư cười như ác ma chuyển thế, tăng thêm sức lực trong tay, "Oan uổng cô? Cô dám nói tôi oan uổng cô! Bản thân làm gì tối hôm qua chẳng lẽ đã quên nhanh như vậy?"
Trong nháy mắt trong lòng Lương Chân Chân lqd xẹt qua dự cảm xấu, hồi tưởng từ khi mình từ cửa bước ra đến nơi này, dọc theo đường đi ngược lại bị vài ánh mắt khác thường của vài người, lúc đó cô vẫn không biết có chuyện gì, chỉ coi mọi người có lòng hiếu kỳ nặng, chỉ nhìn đôi mắt cô mà thôi, liên tưởng đến lời nói của Nam Cung Thần cùng biểu hiện lúc này của a Tư, cô không khỏi hoài nghi rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
"Anh đã đồng ý sẽ tin tưởng em, cho dù có hiểu lầm cũng sẽ nói ra, anh không thể... đối với em như vậy." Cô ngăn nước mắt, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.
Nụ cười lạnh trên khóe môi Đằng Cận Tư từ từ lan ra, trong tròng mắt đen đầy tia máu không thấy chút tình ý, lạnh lùng đến mức khiến người ta sợ hãi, nhìn dáng vẻ Lương Chân Chân như đang nhìn người xa lạ.
← Ch. 210 | Ch. 212 → |