Nai con đâu? Mang cô ấy tới đây cho tôi nhanh lên
← Ch.128 | Ch.130 → |
"Nai con đâu? Mang cô ấy tới đây cho tôi nhanh lên!"
Đằng Cận Tư mở cặp mắt mê say hô, anh đã uống rất nhiều, không còn tỉnh táo, nhưng trong đầu đều là bóng dáng nhỏ nhắn yếu ớt của cô, rất muốn gặp cô, yêu thương cô.
Khuôn mặt của Nam Cung Thần chảy đầy vạch đen, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu chủ uống say, đúng là khác biệt quá lớn với sự tỉnh táo sáng suốt, khí phách lạnh lùng thường ngày, hoàn toàn giống như biến thành một người khác, làm cho anh khó có thể tin.
Quan Hạo Lê cũng thế, hôm nay đúng là một ngày tốt, may mắn nhìn thấy một mặt không bình thường của A Tư, anh lời to rồi, có thể bắt được thóp của anh ta rồi. (⊙o⊙)
"A Tư, chúng ta về nhà thôi, nai con ở nhà chờ anh đấy." Anh nhấc bạn tốt say như chết lên, ánh mắt ý bảo Nam Cung Thần mau tới giúp một tay.
Hai người bọn họ là cú đêm điển hình, thường thích vui vẻ dưới bóng đêm mê tình, ngày ngày uống rượu đã sớm luyện thành bản lãnh " ngàn chén không say ", cho dù tạm thời uống say, một lát sau liền tỉnh táo.
Mà Đằng Cận Tư không giống vậy, mặc dù anh ta cũng là một người thích rượu, có cả một trang viên rượu vang ở vùng Toscane nước Ý, trong hầm rượu tư nhân có nhiều loại rượu quý nổi tiếng trên toàn thế giới.
Nhưng lúc anh uống rượu luôn biết chừng mực, uống một mình hoặc uống với đám bạn, anh sẽ không say giống như tối nay vậy, cố tình anh còn uống loại rượi Whisky mạnh nhất, liên tiếp uống vào mấy ly lớn, không có mấy người có thể chịu được.
"Về nhà? Nai con ở nhà chờ tôi sao?" Đằng Cận Tư có chút hồ đồ, anh lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên để mình uống say, chỉ cảm thấy trong cơ thể nóng hừng hực, khó chịu làm anh muốn nôn, rất không thoải mái!
Hơn nữa đầu óc anh choáng váng, toàn bộ trái đất giống như đang đong đưa, không ngừng xoay qua xoay lại, loại cảm giác không tự chủ được này thật không tốt, không có cách nào khống chế mình được, anh không thích!
"Ừ ừ, Đúng vậy." Quan Hạo Lê chỉ đành phải nhẹ nhàng an ủi, lúc này A Tư giống như một đứa nhỏ, suy nghĩ đáng yêu làm cho người khác chỉ muốn đánh một trận, ôi...... Anh đương nhiên không dám, nếu không sau khi người này tỉnh táo sẽ chỉnh chết anh, đoán chừng đến lúc đó bị bán vẫn còn phải thay anh ta kiếm tiền.
Mặc dù EQ của A Tư là số lẻ, nhưng chỉ số thông minh lại quá cao, làm cho người khác theo không kịp, ngoan độc, không ai hơn được anh ta.
Nam Cung Thần cảm giác thật đáng giá, có thể trước khi đến Ngũ Đài Sơn nhìn thấy một mặt như thế của cậu chủ, sao mà may mắn quá! O(∩_∩)O
Hai người vừa dìu lấy Đằng Cận Tư đi ra ngoài cửa, lại bị một người phụ nữ đột nhiên lao ra ngăn cản.
Cái người phụ nữ táng tận lương tâm này chính là Phương Y Nhu, cô thấy Đằng Cận Tư uống say, không khỏi nổi lên tâm tư không đứng đắn, nghĩ tới việc giả bộ đáng thương tranh thủ đồng tình.
"Đây không phải là Đằng thiếu gia sao? Anh ấy sao vậy?" Cố ý làm bộ như không hiểu.
Quan Hạo Lê lạnh lùng liếc mắt nhìn người phụ nữ ăn mặc hở hang này một cái, dường như đã gặp qua ở đâu rồi? Đối với câu hỏi của cô ta, anh chỉ có tặng cô 19 chữ: cô mù sao? Có mắt dùng để làm gì vậy, không phải chỉ dùng để trang trí thôi chứ!
Đối với người ngu ngốc, anh không lưu tình chút nào, càng không có hứng thú quan tâm tới.
Dĩ nhiên Nam Cung Thần biết cô, nhớ ngày đó mình còn bị ma quỷ ám ảnh sắp xếp cô ta làm ấm giường cho cậu chủ, khụ...... Cũng không phải là do anh thấy tiền sáng mắt, mà là cậu chủ bảo anh tìm phụ nữ, muốn chứng minh không phải Lương tiểu thư thì không thể, thí nghiệm chứng minh quả thật như thế, mặc dù cô ta còn tới tìm mình rất nhiều lần, đều bị anh đuổi đi.
Cứ cho là chuyện này đã qua, không ngờ tới Phương Y Nhu lại cố chấp như vậy, tối nay lại tìm tới nữa.
Phương Y Nhu từ trong mắt của Quan Hạo Lê đã nhìn ra sự khinh thường, liền chuyển ánh mắt đến trên người Nam Cung Thần, cố ý làm bộ như yếu đuối đáng thương mà nói: "Chắc hẳn Nam Cung Tiên Sinh đã biết, tôi đối với Đằng thiếu gia một mảnh chân tình, cả ngày lẫn đêm trong đầu đều nghĩ đến anh ấy, không có anh ấy tôi sẽ sống không nổi, cầu xin các anh cho tôi một cơ hội được không? Tối nay để tôi chăm sóc anh ấy?"
Cô vừa nói vừa nháy mắt với Nam Cung Thần, hi vọng anh ta có thể giúp mình nói một ít lời có ích, tranh thủ cơ hội ngàn năm khó gặp này.
"Trời ơi! Phụ nữ mơ ước đến sắc đẹp của A Tư chúng tôi đều đã xếp hàng dài đến Vạn Lý Trường Thành rồi, cô tính là cái gì? Cả ngày lẫn đêm đều nhớ anh ta, nói ra cô không thấy xấu hổ sao! Nói dối cũng không nhìn lại bản thân, thật là buồn cười!"
Quan Hạo Lê càng nhìn cô càng thấy quen mặt, cho đến khi nhìn thấy cô không ngừng nháy mắt với Nam Cung Thần, lúc này mới nhớ tới cô ta chính là gái đẹp hạng sang trong giới quyền quý tiếng tăm lừng lẫy!
Thay đàn ông tựa như thay quần áo, còn nói nào là một mảnh chân tình với A Tư! Ông khinh!
"Anh......" Phương Y Nhu giận đến cả khuôn mặt cũng vặn vẹo, cô biết người này, không phải là bác sĩ tư nhân bên cạnh Đằng thiếu gia sao? Nhưng mà cũng chỉ là con chó mà thôi! Vượt qua cái gì vượt qua! Còn tự xưng Quan thiếu? Đúng là chuyện cười! Không có xuất thân tự mà đội mũ lớn lên đầu mình!
Trong lòng Đằng Cận Tư lẩm bẩm: về nhà, về nhà gặp nai con......
Đi đến nữa đường bỗng nhiên dừng lại, còn xuất hiện một người không biết từ đâu ra ngăn ở trước mặt líu ríu nói chuyện không ngừng, nhảm vờ lờ... ! Không khỏi tức giận nói: "Cút ngay! Đừng cản tôi về nhà......"
Phương Y Nhu có chút tức giận! Cả người cũng run rẩy, mới vừa rồi Quân Nhã khuyên cô đừng tới đây tự tìm mất mặt, bây giờ tất cả tinh lực nên đặt ở trên ả đàn bà họ Lương kia.
Nhưng cô còn chưa cam tâm, nghĩ tới thử vận khí một chút cũng tốt, dù sao có thể bắt gặp Đằng thiếu uống say là rất hiếm, ngộ nhỡ hai người bên cạnh này nhất thời hồ đồ đồng ý với cô, đây chẳng phải là trời trao - chuyện tốt?
Vậy mà, trên trời không rơi miếng thịt nào xuống.
"Chó khôn không cản đường, hơn nửa đêm, mau tránh sang một bên!" Quan Hạo Lê độc miệng sẽ không bởi vì cô là phụ nữ mà lưu tình.
"Đừng tưởng rằng anh là con chim tốt gì! Không có xuất thân cũng đừng tự đội mũ cao lên đầu mình, làm chuyện cười cho mọi người!" Phương Y Nhu tức giận mắng.
Quan Hạo Lê giận quá hóa cười, khóe môi nâng lên một nụ cười lạnh lẽo khác thường, làm cho Phương Y Nhu bị nhìn đến dợ hãi, cuối cùng chạy trối chết.
"Thật là ả đàn bà ngu xuẩn! Xách giày cho tôi cũng không xứng!" Anh lạnh lùng khạc ra mấy chữ, giờ phút này không còn thấy được sự phong lưu phóng khoáng thường ngày của anh, lại có một loại ác độc không nói ra được.
Đề cập xuất thân với anh? Cái loại đàn bà này cũng xứng sao? Thật là không biết tự lượng sức mình!
"Cần gì chấp nhặt với cô ta, hạ thấp nhân phẩm của mình, đi thôi." Nam Cung Thần an ủi bạn tốt.
Hai người liền đỡ Đằng Cận Tư say như chết đi ra ngoài, tìm được chiếc Land Rover màu đen ở xa, khiến hai người mất bao nhiêu hơi sức mới đưa anh ta về được xe, hai người mệt mỏi thở hồng hộc, đồng thời liếc nhau một cái: xem ra sau này vẫn nên ngày ngày đi tập thể dục, bằng không thể lực càng ngày càng kém.
Trên xe, hai người bọn họ thương lượng đưa người nào đó đang ngủ say như chết đi đâu mới thỏa đáng.
"Tôi thấy, vẫn nên đưa về biệt thự Lan Đình uyển đi." Quan Hạo Lê từ từ mở miệng.
"Có điều? Chỉ sợ Lương tiểu thư đã ngủ rồi? Hơn nữa cô ấy ngã bệnh cần một người chăm sóc, nào có sức lực đi chăm sóc cậu chủ ngủ say như chết?" Nam Cung Thần kinh ngạc hỏi.
Quan Hạo Lê nhìn anh như kẻ ngốc, "Tôi nói sao chỉ số tình trường của cậu cũng bị giảm xuống? Vào thời điểm này lại càng nên để cho bọn họ ở chung, cậu phải biết, giờ phút này A Tư rất yếu ớt, cũng là lúc anh ta chân thật nhất, tháo xuống vẻ ngoài bá đạo lạnh lùng trong ngày thường, chỉ còn lại sự dịu dàng như nước, anh ta cũng khát vọng được yêu, chỉ là tại anh ta không biểu hiện ra mà thôi, ẩn nhẫn đã trở thành tính cách của anh ta."
"Cậu suy nghĩ một chút xem, nếu để cho Lương Chân Chân nhìn thấy anh ta lúc này, sẽ có cảm giác gì? Hơn nữa cô ấy mới vừa được A Tư hết lòng chăm sóc, cho dù không vui, cũng sẽ không có ghét anh ta. Khi cô ấy nhìn thấy A Tư yếu ớt như vậy thì nhất định sẽ kích thích thiên tính của người mẹ trong lòng cô ấy, phải biết đây là tính chung mỗi người đàn bà, thời khắc mấu chốt sẽ phát huy tác dụng rất tốt. Dù sao hai người cũng ở chung một thời gian rất dài rồi, không phải là không có tình cảm, chỉ là giấu quá kĩ, hiện tại, chỉ cần một cái cơ hội như vậy để giúp hai người họ bộc lộ tình cảm ra, cơ hội ngàn năm có một cậu có hiểu hay không!"
Nam Cung Thần suy nghĩ một chút, Lê tử nói quả thật rất có đạo lý, anh thật đúng là hoàn toàn xứng đáng là Thánh yêu, hiểu rõ tình yêu nam nữ như vậy, ngay sau đó nói: "Ừ, anh nói rất đúng, nhưng ngộ nhỡ Lương tiểu thư ngủ thiếp đi thì làm sao? Hai người đều không tỉnh táo thì anh muốn thế nào mới có thể thành chuyện?"
"Ngủ thiếp đi chúng ta liền tìm cách để cho cô ấy tỉnh lại, cơ hội là do người tạo ra, cậu có thể thông minh giùm tôi một chút hay không! Chuyện lớn cả đời của A Tư đều đặt ở trên người hai chúng ta, làm xong nói không chừng A Tư vui mừng, liền không bắt cậu tới Ngũ Đài Sơn nữa, mọi chuyện đều có khả năng." Quan Hạo Lê một bộ dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"À...... Được rồi." Nam Cung Thần cũng cảm thấy đây là một biện pháp khả thi.
******
Trước cửa biệt thự Lan đình uyển, Nam Cung Thần dừng xe xong, liền xuống xe giúp Quan Hạo Lê dìu người nào đó say như chết vào bên trong nhà, hai người lặng yên không tiếng động lên thẳng tới lầu hai, mệt mỏi thiếu chút nữa tắt hơi, người uống rượu say đúng là không phải nặng bình thường! Hơn nữa A Tư còn là một người luyện võ, cả người đều là bắp thịt cường tráng, làm cho hai người đã lâu không đi rèn luyện làm sao chịu nổi đây!
Lương Chân Chân ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm giác đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng "Bùm", cô sợ đến bừng tỉnh, tiếng gì vậy? Hơn nửa đêm sao có thể có đồ vật vô duyên vô cớ rơi xuống đất, sau đó nghe được có tiếng bước chân vang lên, dường như không chỉ một người......
← Ch. 128 | Ch. 130 → |