Đừng Tôi thật sự rất đói
← Ch.093 | Ch.095 → |
Lương Chân Chân bị anh nhéo cằm mặt đối mặt với anh, cặp mắt tối tăm kia thâm trầm tựa như biển, cô không nhìn rõ tâm tình phức tạp trong con ngươi chớp động của anh, rừng rực như lửa, bao vây cô ở giữa.
Cô né tránh ánh mắt của anh, thật là sợ ngọn lửa cháy hừng hực này, dường như cảm thấy chính mình sắp bị hòa tan, nhịp tim từ từ tăng nhanh, "Thịch thịch......", "bụp bụp bụp......" Một tiếng lại một tiếng, chấn động màng nhĩ của cô, suy nghĩ của cô hỗn loạn, có một loại tình cảm khác thường đang lặng lẽ nảy sinh.
"Tôi......"
Cô khó khăn há miệng thở dốc, phát hiện căn bản không biết mình phát ra cái âm tiết gì, đôi môi mấp máy, cuối cùng vẫn không có lên tiếng.
Nhưng dáng vẻ ngây thơ dễ thương của cô đã khiến Đằng Cận Tư gợi lên cảm giác "Muốn ăn", rất muốn một hớp nuốt luôn cô vào bụng, hương vị kia, chắc hẳn rất mỹ diệu.
"Đừng...... Tôi thật sự rất đói."
Lương Chân Chân thấy trong tròng mắt đen của anh bùng lên một ngọn lửa nhỏ, trong lòng hô to không được, trên người mệt mỏi đau đớn không cách nào nhúc nhích, nếu như một lần nữa, cô chết mất.
"Anh cũng đang đói."
Trong âm thanh của Đằng Cận Tư lộ ra nồng đậm dục vọng cùng uất ức.
Cơ thể của anh từ từ đi xuống, hơi thở nóng rực càng ngày càng gần, mùi vị đàn ông cường thế bao phủ dưới người Lương Chân Chân, để cho hô hấp của cô bỗng dưng gấp gáp.
Cô lo lắng đưa tay nhỏ bé ra ngăn trở ở giữa hai người, dáng vẻ mảnh mai thẹn thùng e lệ này khơi dậy Hormone giống đực trên người Đằng Cận Tư, mãnh liệt bộc phát ra.
Cúi đầu không chút do dự khóa cánh môi ướt át của cô lại, trằn trọc mút. Hút, hấp thu ngọt ngào trong miệng cô.
"Ừng ực ừng ực......"
Âm thanh không thích hợp ở hoàn cảnh này vang lên từng trận, đúng là phá hư phong cảnh, ảnh hưởng không khí.
"Đáng chết!"
Đằng Cận Tư đấm một quyền ở trên giường mềm mại, giống như là trút hết bực tức trên bông vải, thực chất không có một chút tác dụng nào.
Lương Chân Chân bị bộ dạng của anh dọa cho sợ đến đầu co rụt lại, ngập ngừng nói:
"Là chính tự nó kêu, cũng không phải là...... Tôi không thể khống chế được, hơn nữa, người ta thật sự rất đói chứ sao."
Đằng Cận Tư nhìn dáng vẻ người trong ngực mình đói đến khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm mềm mại, không khỏi đau lòng, mới vừa rồi còn tràn đầy dục vọng vào giờ khắc này liền dừng lại rồi.
Anh quả quyết vén chăn lên, thân thể trần truồng đi vào phòng tắm.
Nghe được bên trong truyền đến tiếng nước chảy "Rì rào", Lương Chân Chân mới xấu hổ kéo cái chăn ra đắp lên trên ót, cái đồ điên này, cư nhiên đều không mặc quần áo đấy!
Cô nhìn cơ thể mình lõa thể dưới chăn, bất đắc dĩ liếc mắt, đói quá đi ~~ nhưng làm thế nào để đi ra ngoài bây giờ!
Hơn nữa, cô thật là sợ ác ma đột nhiên đổi ý bỏ qua cho mình, đến lúc đó thật là có khổ mà nói không ra rồi, ai muốn mình ngoan ngoãn nằm ở trên giường đâu......
Chợt cô dùng chăn đem bao bọc lấy chính mình chặt chẽ, rón rén đi tới phòng ngoài, mở ra một cái khe hở, vui vẻ vẫy vẫy tay với một cô giúp việc.
"Mỹ nữ, có thể lấy giúp tôi một bộ quần áo tới đây hay không! Cám ơn!"
Người giúp việc kia nhận ra cô, biết cô là người phụ nữ của Đằng Thiếu, liền mỉm cười nói:
"Lương tiểu thư, trong phòng giữ quần áo của Đằng Thiếu có một tủ treo quần áo đều là quần áo của cô, rất đầy đủ."
"Ah!"
Lương Chân Chân há mồm kinh ngạc, một tủ treo quần áo đều là quần áo của cô? Sao cô không biết? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Được rồi, vì chứng minh nghi vấn trong lòng, cô tự mình đi kiểm tra, thuận tiện tìm bộ quần áo mặc.
*****
Oa! Người có tiền thật là tốt! Ngay cả phòng giữ quần áo cũng lớn hơn so với phòng khách nhà cô, quả thực là qua xa xỉ, hơn nữa quần áo bên trong, quần, giầy cùng phụ kiện nhiều không kể xiết, treo rực rỡ đủ loại, có điều phần lớn toàn ba màu trắng, đen, xám. Thỉnh thoảng xen kẽ vài chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu, trong đầu cô bắt đầu tự động YY, ác ma mặc màu sắc này vào thì nhất định là vô cùng quyến rũ xinh đẹp, nhất là khi anh nhếch môi cười yếu ớt......
"Nhìn cái gì đấy?"
Đột nhiên một giọng nói tà mị vang lên làm cô hoảng sợ lảo đảo một cái, gương mặt không tự chủ nóng rực, hơi thở nóng rực kia phà lên ở bên tai cô, rậm rạp chằng chịt xâm nhập cô, cô thấy hơi ngứa, tê tê, thật là muốn tránh ra.
Vội vàng tiến lên một bước, đi về phía hộc tủ treo đầy quần áo phái nữ, Chanel, Dior, Valentino, Versace tất cả đều là thương hiệu quốc tế có một số nhãn hiệu cô chưa bao giờ nghe nói qua.
Thật là quá xa xỉ lãng phí!
"Tôi chọn bộ quần áo để mặc."
Lương Chân Chân nhỏ giọng trả lời, ác ma mới vừa tắm rửa đi qua, mùi thơm nhẹ nhàng khoan khoái lẫn vào hương vị đàn ông tràn đầy nồng đậm của anh, hơi thở tràn ngập ở chóp mũi cô, trong lòng mê mẩn.
Cô căn bản cũng không dám quay đầu lại, cái đồ điên đó khẳng định không mặc gì! (>'"
← Ch. 093 | Ch. 095 → |