← Ch.57 | Ch.59 → |
Anh nhẹ nhàng thở ra, ngừng xe, bước ra thuận thế kéo cô.
Nhất Hạnh bất động, ngẩng đầu nhìn anh, mếu máo nói: "Chúc mừng anh, Lâm Tử Diễn, tôi muốn ly hôn với anh."
Anh vừa biết vừa rồi vị Chu tiểu thư kia nói gì với cô, nay nghe cô nói muốn ly hôn, lập tức rống lên, gắt cô: "Em nói cái gì?"
Cô cũng không tránh ra, anh vươn bàn tay to nắm cổ tay cô đến đau, tròng lòng cô oán hận, lặp lại: "Tôi muốn ly hôn với anh."
"Lên xe, về nhà nói sau." Sợ cô phản kháng mạnh hơn, lại sợ làm cô đau, anh lôi cô vào trong xe, lại khóa toàn bộ cửa xe lại.
10 phút sau trở về nhà trọ, mở cửa xe kéo cô ra, về nhà phải nói chuyện lại cho rõ.
Dọc theo đường đi, cô luôn cúi đầu, không nói lời nào, cũng không nhìn anh, đến cửa nhà trọ, đột nhiên nói một câu: "Ly hôn."
"Em dám?" Anh cũng phát giận, thấy cô xoay người muốn đi, lại ôm lấy cô bế ngang lên, cửa đã mở, ngay cả giầy anh cũng không cở ra, trực tiếp ômcô vào phòng ngủ, cô ở trong lòng anh hết giãy dụa lại đánh đấm khôngngừng.
Nghe cô nói ly hôn tới vài lần, anh tức giận tới mức ngực thở phập phòng, vào phòng ngủ liền ném cô xuống giường.
Nhất Hạnh bị chấn động, đầu óc hơi rối loạn, cả nửa ngày cũng không quayngười lại, nằm trên giường, vô cùng uất ức, nếu trước kia không kết hôn với anh, mọi chuyện có lẽ đã khác, nước mắt lại "lộp bộp" rơi xuống.
Anh đứng cạnh giường, từ trên nhìn xuống cô đang nằm trên giường vẫn không nhúc nhích, lát sau lại thấy hai vai cô run run, cúi xuống nhìn lạithấy trên mặt cô đầy nước mắt, hốt hoảng ngồi xuống, lấy khăn tay laumặt cho cô, "Em ngã đau sao, đau thế nào?"
Nhất Hạnh chôn mặt trong chăn, khóc thút thít, nói ra một câu đứt quãng:"Tôi muốn ly hôn với anh... tôi đã mang thai... anh còn bạo lực với tôi..."
Anh ngây người, hơn nửa ngày mới phản ứng lại với lời nói mang thai củacô, đột nhiên vươn tay, vén quần áo của cô, đưa tay xoa bụng của cô:"Thật sao, khi nào, đã bao lâu?"
Cô xoay người, đẩy tay anh ra, cuộn người lại bên giường. Ngày hôm qualúc Lưu Ý Khuynh kêu đau bụng, lúc tan tầm cô mới đột nhiện nhớ ra mình cũng đã lâu chưa tới kỳ, kinh nguyệt của cô luôn không đều, mỗi lần cô cũng không nhớ rõ thời gian, giờ phát hiện hình như thời gian trôi qua đã khá lâu, cô không xác định rõ, đi tới hiệu thuốc mua que thử thai.
Lúc khuya khoắt, thừa dịp anh ngủ vụng trộm chạy tới phòng vệ sinh, thửxong thì phát hiện kết quả là hai vạch hồng, cô cũng không nói cho anh, chuẩn bị hôm sau đi bệnh viện kiểm tra, chờ xác định mới nói cho anh, ai ngờ lại gặp cái cô Chu tiểu thư gì đó, cũng nói là cũng đã có thai, cô ngồi ở Starbucks, mới nghe cũng không tức giận mấy, chỉ cảm thấy sao mà khéo thế, ngồi một lúc, tức giận trong lòng lại ngày một tăng.
Rất tức giận, cho nên cô dựa theo gia quy, cô Chu tiểu thư này tự nhiênxuất hiện, một chút chuẩn bị cô cũng không có, bởi vì trước kia từng có bài học, sau khi kết hôn anh thường giáo dục cô, còn đính thêm vàiđiều gia quy, trong đó có một điều nói rằng về sau mặc kệ phát sinhchuyện gì, đều phải nói thẳng trước mặt, tránh hiểu lầm.
Thật ra, nói tiếp, thì coi như cô làm theo gia quy, vì trong lòng quá tứcgiận nên mới muốn nói ly hôn, hơn nữa anh còn dám khiến cho cô phải đau lòng suy nghĩ.
Tay anh lại mò tới, người cũng trèo lại lên giường, giọng điệu đángthương: "Được rồi, được rồi, Chu tiểu thư kia anh thật sự không biết, sao anh lại có thể sinh con với người phụ nữ khác, không phải anh có em sao, để anh gọi điện cho Trương thư ký, kêu cậu ấy đi điều tra Chutiểu thư kia, tại sao lại xuất hiện, chắc thuần túy là châm ngòi tìnhcảm của chúng ta."
Một bàn tay vòng qua, sờ sờ mặt của cô, có chút bất đắc dĩ: "Được rồi, không được khóc, em lại không tin anh, anh cũng tức giận, ai bảo em đòi ly hôn với anh, khi kết hôn đã hứa không ly hôn, có biết không, saunày không nên nói những lời như vậy."
Cô bị anh ôm lấy, vốn đã ngủ ít, gặp chuyện bực bội, cảm giác mệt mỏi khó chịu, nghe anh không ngừng giải thích bên tau, lòng cũng mềm đi, thậtra không phải cô không tin anh, nhưng thật tức giận vì sao mỗi lần đềunhư vậy, nghĩ như vậy lại rầu rĩ nói: "Vì sao luôn luôn xảy ra chuyệnnhư vậy?"
Anh nghe xong, càng tỏ ra vô tội: "Việc này không phải lỗi tại anh, hiệntại anh là mẫu người chồng lý tưởng, lòng anh trong sạch, vẫn luôn thủthân như ngọc, sao em lại không tin tưởng anh, thật vất vả anh mới cưới được em về, sao còn có thể đi treo hoa ghẹo nguyệt."
Nghe vậy cô vừa muốn khóc lại muốn cười, oán thầm anh tự kỷ, trong lòng cũng hết giận hơn phân nửa.
Anh lại gần hơn, ôm sát cô vào lòng, sờ lên khóe mắt, không có vết ẩm, thở phào nhẹ nhõm, lại vụng trộm hôn cô: "Sau này không được tức giận, cũng không cho khóc nhè."
Luôn tức giận, hay khóc nhè, nói thế nào cũng là quyền lợi của cô: "Đó là chuyện của em, không cần anh lo."
"Không được, khóc xấu mất con gái của anh thì sao?"
Luôn miệng nói con gái, mới mấy tháng, sao anh biết đó là con gái, thân người bị anh xoay lại, đối mặt cùng anh.
Cô cụp mắt không nhìn anh: "Sao anh biết là con gái."
Anh lặng im một chút, đột nhiên tay trái vòng qua sau lưng cô, trượtxuống, dừng lại tại một nơi: "À, người ta nói mông nhỏ không sinh..."
Trong phòng ngủ đột nhiên im lặng, hai người không nói gì thêm, một lúc sau, mới nghe Nhất Hạnh nói: "Lâm Tử Diễn, cho anh hai lựa chọn, một, lyhôn, hai, ngủ thư phòng một tháng..."
Vô tình chọc giận bà xã, người nào đó bắt đầu chính sách dụ dỗ: "Nhất Hạnh, anh thu hồi."
"Không được, anh chọn đi."
"Anh chọn cái thứ ba."
"Có thể, theo em đi bệnh viện."
"Em đi bệnh viện làm gì, không thoải mái ở đâu sao?" Người nào đó đã bị bà xã đẩy ra ngoài mép giường.
"Không phải anh muốn chọn cái thứ ba sao, vậy theo em tới bệnh viện, em muốn đi lưu sản."
....
"Một tháng quá dài, một tuần được không?"
"Không được."
"Hai tuần."
...
"Ba tuần."
Vì thế, người nào đó bởi vì một câu nói đùa mà bắt đầu cuộc sống bi thảm ở thư phòng.
Ngày vui ngắn chẳng được lâu, người nào đó lay lắt ở thư phòng hai tuần, hơn nữa sau khi thư ký Trương xác định chuyện Chu tiểu thư ngày đó chỉlà chuyện giả dối, đã một mình cãi lệnh, mặt dày quay lại phòng ngủ.
Nhất Hạnh lấy đầu gối đập anh: "Anh trở về thư phòng." Bị người nào đó ômchặt không thể động đậy, đánh chết cũng không trả lại thư phòng, lạibắt đầu hướng dẫn từng bước: "Được rồi, anh trở về phòng ngủ sớm là vìtốt cho em, em xem, hiện tại em không tiện, anh phải chăm sóc cho em, lỡ may nửa đêm em khát nước hay đói bụng, cũng không có người đến giúp, lúc đó anh sẽ giúp em, được rồi, đi ngủ sớm đi." Hoàn toàn không nhìnbiểu tình của bà xã, tắt đèn lại ôm cô ngủ.
Lúc được ba tháng, anh gạt cô tới Ích Dương thay cô xin nghỉ sinh con, thật ra theo quy định, chỉ được nghỉ sinh con trước mười lăm ngày, anhbiết rõ thời điểm, cũng từng nghĩ muốn thay cô xin từ chức, lại sợ côtức giận, cuối cùng chỉ xin cho cô nghỉ dài hạn.
Lúc bốn tháng, cô bị anh đưa tới nhà họ Lâm, lúc trước cô bị nôn nghén rất nhiều, mặc dù đã có thai, cả người cũng không béo lên được, ngược lại còn gầy đi. Anh lo lắng, ngay cả đi làm cũng không đi, theo dì Ngô chạy đông chạy tây trong nhà bếp, mỗi ngày nấu đủ loại thuốc bổ.
Nhất Hạnh không muốn ăn, mỗi ngày còn bị anh bắt uống thuốc bổ, kết quảcàng uống càng nôn, khiến hai mắt cô nước mắt lưng tròn, chỉ thiếu nước kéo góc áo anh cầu xin.
Lúc năm tháng, bụng của cô ngày một lớn, bắt đầu có cảm giác máy thai, anh càng hưng phấn hơn cô, mỗi buổi tối đều cầm một cuốn sách, đọc chobụng của cô nghe, nói là dưỡng thai. Cô thấy thật phiền, thầm nghĩ đáanh xuống khỏi giường, nhưng mà anh vẫn không giảm hứng thú, "tụng" tới khi cô ngủ. Cô không hiểu anh đọc cái gì, sau này nhìn qua cuốn sách, mới biết là truyện Hoàng tử nhỏ bản tiếng Pháp. Đọc được một tuần, côlại cảm thấy thành thói quen, buổi tối cũng cảm thấy tiếng "tụng kinh"kia cũng thật dễ nghe.
Lúc đi làm sản kiểm, kiểm tra thì phát hiện đứa trẻ nằm ngược, bác sĩ đềnghị cô nên chổng ngược người, trở về nhà họ Lâm, đem ghế sô pha chuyển đến bên tường, mỗi ngày anh đều nhìn chằm chằm cô. Vẫn thường nói phụnữ có thai cảm xúc không ổn định, sau vài tuần cô chổng ngược, mệt thởhồng học, ngay cả đứng lên cũng không có sức lực, người nào đó trướckia từng nói mục tiêu là giúp chồng dạy con đều đã quên sạch, chỉ biếttrừng mắt căm giận nhìn anh: "Sau này em không muốn sinh nữa."
Dự tính ngày sinh còn một tháng, bụng quá lớn, đi đường luôn cảm thấymệt. Buổi tối ngủ anh vẫn ôm cô, trước kia tay gác ở trên lưng, hiệntại tay đặt ở trên bụng.
Cách ngày sinh còn nửa tháng, mấy buổi tối gần đây cô thường mất ngủ, cũngkhông rõ nguyên nhân, lăn qua lộn lại không ngủ được. Buổi sáng uốngsữa lại ói ra, ngay cả cơm trưa cũng không ăn, đói bụng cả ngày, buổitối lại ăn rất được, gấp đôi bình thường. Cũng không biết là do ănnhiều hay không mà bụng cô có cảm giác trướng đau, ánh mắt nặng nề, bốn phía tối tăm, nhẹ nhàng xoa bụng, muốn giảm bớt cơn đau co rút.
Nghiêng người, phía dưới bụng lại đau đớn, cô nhíu mày, còn cách ngày sinhnhiều ngày như vậy, mãi đến khi trán toát đầy mồ hôi, cơn đau tăng dần, cô mới ảm thấy không thích hợp, cắn răng nắm tay anh.
"Sao vậy?" Đèn đầu giường sáng lên, thấy đầu cô đầy mồ hôi, vẻ mặt anh kích động.
Cô cắn răng nói được một câu: "Đau bụng."
Lúc này anh khoác áo cho cô, cô càng lúc càng đau, anh ôm lấy cô, lúc rakhỏi cửa còn kinh động đến cả bà nội và dì Ngô, nhưng anh quá lo lắng, sợ không kịp nên lái xe tới bệnh viện trước.
Tới bệnh viên, anh chờ ở bên ngoài phòng sinh, đêm khuya, trong bệnh việnthật tĩnh lặng, ngẫu nhiên có vài y tá qua lại, lơ đãng liếc nhìn anh. Lúc này anh mới phát hiện bản thân chỉ mặc áo ngủ và dép đi trong nhà, nhìn thật chật vật. Sau đó bà nội và dì Ngô cũng tới, lúc rạng sáng bác sĩ mới đi ra, nói là một đứa con trai. Anh nghe xong, mặt hơi suy sụp, anh một lòng muốn con gái cơ mà, đi vào phòng bênh, cô còn ngủ, anhkhoác áo, từa vào đầu giường cô đang ngủ.
Hôm sau cô tỉnh lại, thấy dáng vẻ chật vật của anh, không kiềm chế được cười, khẽ động miệng vết thương lại đau muốn khóc.
Anh nhìn cô: "Nhất Hạnh, lầu sau chúng ta sinh con gái nhé."
"Không." Cô lắc đầu, đau như vậy không muốn sinh nữa.
"Không được, nhất định phải sinh." Anh bắt đầu xấu tính.
Cô mặc kệ anh, kiên quyết không muốn: "Em không sinh, muốn sinh thì anh tự sinh lấy..."
Anh buồn rầu, một lát sau lại vui vẻ cười lên, còn nhiều thời gian nhưvậy, anh không tin không có cơ hội, dù sao, nhất định anh phải có mộtcô con gái.
← Ch. 57 | Ch. 59 → |