← Ch.19 | Ch.21 → |
"E hèm, Mễ Tô, chú ý lễ phép!" Cha Từ trách nói.
Đề Lạp xem tình huống một chút, len lén kề tai lão chông Tạp Bố nói nhỏ.
"Cậu con trai này, rõ ràng là vì Mễ Tô mà tới! Thì ra giá thị trường của Mễ Tô nhà chúng ta lại tốt như vậy!"
"Chỉ là hình như cậu ta dùng sai phương pháp rồi, Mễ Tô rất ghét cậu ta!" Tạp Bố cười ôm lấy vợ, quay đầu nhìn cậu em sinh đôi một cái.
Kỳ Nặc đứng ở một bên nghe, nhưng không có lên tiếng, không biến sắc nhìn Mễ Tô cùng cậu con trai tóc vàng đó.
Anh cảm thấy biểu tình của cậu ta cao ngạo, cử chỉ ưu nhã, trừ việc vừa rồi bị đóng cửa ngay trước mặt thì mất lý trí điên cuồng mắng thô tục kia, hình như cậu ta thực sự là một thiên tài trời sinh.
Loại người mắt cao hơn đầu này, cư nhiên chủ động đuổi đến cửa nhà người ta, đại biểu hình như cậu ta quan tâm đến Mễ Tô.
"Đến đây, mời vào, mời vào! Không cần khách sao." Cha Từ nhiệt tình mời cậu con trai tóc vàng vào.
Mễ Tô không tình nguyện nhường lối đi, để cậu ta vào cửa.
Ở sau lưng mọi người, Mễ Tô len lén cầm tay Kỳ Nặc.
Cô lo lắng ngẩng đầu nhìn Kỳ Nặc, không biết nên làm thế nào bây giờ.
Kỳ Nặc siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô, lộ ra một nụ cười ôn nhu với cô.
Cậu con trai tóc vàng ngồi xuống ghế sofa, nhìn cử chỉ thân mật giữa hai người bọn họ, không nhịn được từ mắt toát ra địch ý nồng nặc.
Kỳ Nặc đột nhiên bật cười.
"Anh cười chuyện gì vậy?"
"Không có gì." Anh lắc đầu một cái với cô, trên mặt vẫn là nụ cười.
Không biết cố ý hay vô ý, Kỳ Nặc giơ tay lên đem sợi tóc đang phất phơ trước mặt cô, nhét vào sau tai.
Gương mặt Mễ Tô ửng đỏ, mắt sáng lóng lánh nhìn anh.
"Hai người các con núp ở bên kia làm cái gì? Còn không qua đây!" Cha Từ cũng phát hiện hai người bọn họ lén lút, lập tức gậy đánh uyên ương.
Mễ Tô không để ý ánh mắt cảnh cáo của cha, như cũ cùng với Kỳ Nặc, chầm chậm đi vào phòng khách.
"Mễ Tô, thừa cơ hội này, con đi đàn một bản cho mọi người nghe một chút. Mặc kệ tay con đau, mỏi tay, ngứa tay, tê tay, lâu như vậy rồi, chắc cũng khỏi rồi chứ?" Cha Từ sử dụng ánh mắt thúc giục Mễ Tô.
"Con..." Vốn là ở trong đầu đã thuộc lòng kịch bản, tất cả đều bởi vì Glenn đột nhiên xuất hiện mà hỗn loạn thành một đoàn, Mễ Tô khẩn trương nói không lên lời.
"Hừ, cô ấy hiện tại, muốn bảo cô ấy đàn không dễ dàng đâu!" Cậu con trai tóc vàng ở một bên nhỏ giọng hừ nói.
"Glenn, cậu câm miệng!" Mễ Tô quay đầu trừng cậu ta.
"Tôi nói sai sao? Cậu thậm chí ngay cả đang trong buổi diễn tấu, cũng không thèm biểu diễn. Đây không phải xem thường người thì là cái gì?"
Trần tiên sinh ở một bên thì thầm phiên dịch cho cha Từ, mẹ Từ.
Cha Từ nghe được không hiểu ra sao.
"Mễ Tô, cậu ấy nói con không biểu diễn trong buổi diễn tấu, là chuyện gì?"
Mễ Tô quýnh lên, quay đầu nhìn chằm chằm phiên dịch."Trần tiên sinh, những cuộc đối thoại không có ý nghĩa này của chúng tôi, không cần phiên dịch ra cho cha mẹ tôi nghe!"
Glenn cười lạnh."Tại sao không cần phiên dịch? Chính cậu dám làm ra chuyện này, chẳng lẽ còn không dám để cha mẹ biết?"
"Cậu..." Mễ Tô giận đến phát run."Tôi với cậu có thù gì? Sao cậu lại chơi tôi như vậy?"
"Bởi vì thái độ ngạo mạn của cậu chọc phải tôi!" Glenn hất cằm lên.
"Tôi ngạo mạn chỗ nào? Tôi không đánh đàn thì mắc mớ gì tới cậu?"
"Cậu ở buổi diễn tấu không biểu diễn, không phải cho là mọi người không có tư cách cùng cậu phân cao thấp sao?"
"Cậu căn bản không hiểu! Cậu..." Mễ Tô giận đến phát khóc.
Đời này chuyện mất mặt nhất của cô, là trước mặt mọi người hoàn toàn mất tự tin, đánh đàn không được, điều này làm cho cô nhận biết bao áp lực, cơ hồ hàng đêm mất ngủ, lại phiền não, lại thất bại, căn bản không biết làm thế nào cho phải.
Không ngờ, cô lại bị người ta cho là cao ngạo? Đây là đạo lý gì?
"Mễ Tô, các con đang nói cái gì? Con ở đại hội diễn tấu làm ra chuyện gì?" Tính khí cha Từ cũng nổi lên, lửa giận lên cao chất vấn.
"Chính là tại buổi diễn tấu cuối kỳ, con hoàn toàn không biểu diễn đã đi xuống đài." Mễ Tô cứng đờ nói.
"Con làm cái gì vậy? Cho con đi học âm nhạc, học đến cuối cùng, lại làm ra chuyện mất mặt như vậy sao?" Cha Từ nghe xong cơ hồ muốn ngất đi, vì vậy không lựa lời liền mắng.
"Đúng! Con mất thể diện, con vô dụng! Con không có tư cách đứng ở trên đài biểu diễn, bởi vì con hoàn toàn không đánh đàn được, con là người thất bại!" Mễ Tô đột nhiên rống lên.
Cả phòng khách lầm vào yên tĩnh hoàn toàn, không có người nói chuyện, đều bị cô tự giận mình rống lên làm cho ngẩn ngơ, chỉ còn lại tiếng khóc của cô khẽ vang vọng ngưng trệ trong không khí.
Kỳ Nặc nãy giờ không nói gì, đi tới sau lưng Mễ Tô, với tư thế bảo vệ, thương tiếc ôm cô vào trong ngực.
Mễ Tô đem khuôn mặt ướt đẫm nước mắt vùi vào trong lồng ngực Kỳ Nặc, nức nức nở nở, toàn thân không tự chủ được run lên.
Kỳ Nặc giương mắt, nhìn cậu con trai tóc vàng hình như cũng đang sửng sốt.
"Xin cậu không nên tùy ý suy đoán tâm tư của một cô gái. Coi như cậu không vui, cũng không thể giận chó đánh mèo lên người cô gái được. Cậu không hiểu nỗi khổ của cô ấy, cũng không nên thoải mái trách cứ như vậy. Nếu thân là một người con trai, thì không nên làm ra hành động thương tổn một cô gái như vậy." Anh biểu tình nghiêm túc mà dùng tiếng Anh trực tiếp nói chuyện với cậu con trai kia.
Cậu con trai tóc vàng có chút khổ sở nhìn Mễ Tô khóc thầm, đáy mắt thoáng qua một chút hối hận.
Đôi môi giật giật, cuối cùng cậu ta vẫn là vẻ mặt kiêu căng tựa đầu nhìn sang bên cạnh, không chịu nói gì.
Sắc mặt cha Từ cũng dị thường khó coi, thái độ thay đổi liên tục, cuối cùng bước chân nặng nề đi vào phòng.
Sinh nhật hai mươi tuổi của tiểu Mễ Tô, tan tành trong không khí yên tĩnh khiến người ta hít thở không thông.
"Mễ Tô, trở về đi thôi!"
"Không cần! Em muốn rời nhà đi ra ngoài!"
"Cho dù em muốn bỏ nhà ra đi, cũng không nên đi tới sát vách, nhà anh, phòng anh đã dừng lại rồi nha! Có giỏi thì hãy chạy xa một chút." Kỳ Nặc có chút bất đắc dĩ cười liếc cô.
← Ch. 19 | Ch. 21 → |