← Ch.07 | Ch.09 → |
Em đang ngủ bỗng cảm thấy vô cùng thoải mái, dường như là mẹ mẹ đang mát xa huyệt Thái Dương của em, còn nhẹ giọng khẽ nói:"Cục cưng không khó chịu......"
Tuy nói em là trưởng nữ, nhưng em là đứa được cưng chiều nhất trong nhà, em là bảo bối duy nhất trong nhà. Em gái chính là bảo bảo, em trai chính là Bối Bối, em lại là Bảo Bối! Nhưng mà từ lúc gả cho anh xã, em liền từ Bảo Bối biến thành cây củ cải đại hạ giá. Nhớ ngày đó em ở nhà mẹ đẻ thoải mái vô cùng nha, thức ăn đến tay, cơm đến há mồm, ăn nhiều còn có thể dẫn chó đi dạo cho tiêu, bực bội còn có thể đánh em trai em gái luyện luyện tập. Hiện tại vừa vặn, từ xe Mazda6 biến thành chạy QQ, ngay cả sinh bệnh cũng không có người chiếu cố, lúc bực bội chỉ có thể lấy chính mình ra luyện tập, em thật ra muốn đánh nhau với anh xã nha, nhưng anh đô con như vậy, còn là bộ đội đặc công xuất ngũ, em sao đánh thắng anh được!...... Đây là cuộc sống cho con người sao.
Em yếu ớt mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy mẹ ngồi trước giường bệnh.
"Thoải mái chút nào không?" Mẹ mẹ vẫn là mẹ mẹ dịu dàng như xưa.
"Dạ......" Lòng em đột nhiên khó chịu, trân châu không cần tiền cũng tự ào ra ngoài.
"Khóc cái gì đó...... con không khó chịu nữa, mẹ cùng với con tâm sự. Bảo Bối nhi, con hiện tại đâu còn nữa nữa đâu ......" Em vừa nghe mẹ mẹ nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn uốn éo, ánh mắt nhắm lại, nhướng mày, bỉu môi hừ hừ:
"Mẹ, con khó chịu......"
"Đừng cùng mẹ giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo...... Mẹ còn không biết con sao! Con hiện tại không nhỏ, lại đã kết hôn, không thể giống trước kia. Vợ chồng chính là hỗ trợ lẫn nhau mới có thể cùng chung sống. Tuy nói con rễ lớn tuổi hơn con, nhưng con nghĩ lại xem, nó ở trước mặt ba mẹ nó không phải cũng chỉ là đứa nhỏ sao? Công ty nó nhiều việc, con nên thông cảm một chút. Hiện tại con sinh bệnh, không cần giúp đỡ nó, nhưng ít ra không cần làm phiền nó......"
"Mẹ......" Em thực hối hận gọi điện thoại cho mẹ lại đây.
"Không phải mẹ không đau lòng con, nhưng đau lòng cũng phải có mức độ. Nó vì chăm sóc con, công ty bận như vậy còn tại nhà làm việc, con không thông cảm thì thôi còn muốn tùy hứng, nên đánh!" Nói xong, mẹ mẹ em thật sự đánh hai cái lên mông em. Đáng thương em, lần đầu tiên phạt đánh đòn vẫn là vì anh xã......
"Lát nữa con xin lỗi nó, đừng tùy hứng nữa. Mẹ phải về nhà, nhớ kỹ lời mẹ nói đó." Mụ mụ dùng hai bàn tay đánh mông em vỗ vỗ khuôn mặt em, rời đi. Em biết mà, mẹ khẳng nàng là giấu ba ba em chạy tới. Người ba vô tình vô nghĩa của em, khẳng định ở nhà lập đi lập lại: Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi! Có chồng nó ở đó, có cha mẹ chồng nó ở đó, bà còn ăn ít cây củ cải mà gây rối?
Em cũng biết, ba ba sẽ làm bộ như không biết mẹ mẹ đã tới nơi này, nhưng mà trước ngày mai ba khẳng định sẽ nhịn không được hỏi mẹ mẹ bệnh của em đến tột cùng là như thế nào...... Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ. Vậy không phải anh xã cũng là bảo bối trước mặt ba mẹ anh sao? Vậy......
"Thật xin lỗi......" Anh xã khẳng định là thừa dịp mẹ mẹ tại nhà mà đi công ty, trên người có mùi lá rụng.
Anh xã có chút kinh ngạc nhìn em.
"Nhìn cái gì vậy? Chẳng lẽ anh còn muốn cho em nói lần thứ hai sao?! Em muốn uống nước!" Em lại đúng lý hợp tình.
Anh lắc đầu rót nước cho em, em không thích uống nước sôi cho nên trong nhà lúc nào cũng chuẩn bị trà lài, bỏ thêm một ít mật ong, thơm thơm, ngọt ngào. Trước kia là ở nhà mẹ đẻ, hiện tại là ở nhà chồng.
Em hết bệnh rồi, anh xã xe quyết định cũng đến. Vừa thấy không phải QQ, em an tâm; Lại nhìn hiệu xe, em teo não. Porche màu trắng, không style, nhưng là quý phái mười phần cũng xuất sắc mười phần. Em cảm thấy con mắt biến thành hình trái tim, miệng căng thành hình chữ O, không thể tin được vây quanh Tiểu Bạch đi theo chiều kim đồng hồ rồi ngược chiều kim đồng hồ vòng vo vài vòng, mạnh cắn cắn đầu lưỡi, mặt kiên quyết nói với anh xã:
"Sao không phải màu đỏ vậy?"
"Sao vậy? Không thích?" Anh xã mặt không chút thay đổi.
"Ừ, không thích!" Em vụng trộm nhìn Tiểu Bạch liếc mắt một cái, lên lầu.
Sau đó giống như lời nói lúc trước, Em để Tiểu Bạch đậu tại gara, suy nghĩ dù sao giá đều giống nhau, anh không phải là chỉ tốn chút công sao, đổi cho em một chiếc màu đỏ!
Nhưng mà em đợi suốt hai mươi chín ngày, Tiểu Bạch vẫn là Tiểu Bạch, không có đổi thành Tiểu Hồng. Trong hai mươi chin ngày này, em mỗi ngày đều phải thừa dịp mọi người không chú ý đi gara sờ soạng một phen.
Hôm nay Tiểu Nhan điện thoại cho em nói đi ra câu cá. Mọi người đừng hiểu lầm, đám phụ nữ không học vấn không nghề nghiệp chúng em làm sao có khả năng câu cá? Nhiều nhất chính là mua cá người khác câu được nướng chín rồi ăn...... Câu cá chúng em đương nhiên không biết, nhưng cá nướng lại học được vô cùng thuần thục. Em tuy rằng không biết nấu ăn nhưng biết nướng khoai. Vui lòng không nên hỏi em tại sao học được.
Em nghĩ nghĩ, rốt cục quang minh chính đại đi vào gara đem Tiểu Bạch khai trương, thuận tiện cho người làm tắm rửa cho bé một cái. Tuy rằng không phải màu đỏ, em cũng cố mà nhận đi! Anh xã tốn một khoản lớn....
Kết quả, dọc theo đường đi em nhìn đến vô số ánh mắt kinh diễm đang đánh giá Tiểu Bạch nhà của em, trong lòng vô cùng cao hứng. Làm cho em càng cao hứng là biểu hiện của đám chị em, các cô nàng thực không tiền đồ lấy □ của mình xâm chiếm hoặc sân bay phi lễ Tiểu Bạch nhà em.
"Tụi bây buông tay! Tiểu Bạch nhà tao vừa mới tắm rửa!" Em nhìn trên người Tiểu Bạch đầy dấu son môi, rơi lệ đầy mặt, em còn chưa hôn bé nữa mà......
"Ông xã nhà mày quá hào phóng!" Tiểu Kê nhìn nhìn Porche của em, lại nhìn nhìn bảo mã của nàng, rối rắm.
"Không sao cả, lát nữa bắt ông xã mày cho mày đổi xe. Hắn không cho mày đổi xe, mày liền đổi ông xã!" Tiểu Nhan luôn khí phách như vậy. Đúng rồi, vì cái gì em không nghĩ đến phương pháp uy hiếp ta? Nhưng mà...... em nhìn Tiểu Bạch dấu son môi đầy người ...... Em hình như đã yêu thích cô bé ......
Câu cá, à không, chỗ cá nướng là vùng ngoại thành có hồ nước muối trong đất liền, bị người ta khai phá thành khu nghỉ phép. Nhớ ngày đó, chỗ chim không thèm đến đại tiện này có cho tiền cũng không ai đến, đây là lời ba em nói. Nhưng là em sinh ra muộn, chỉ có thể chờ cho người ta đầu tư tiền rồi mới vào chơi một phen. Chờ em sau khi chơi trò chơi, lúc trong vườn đi ra mới phát hiện nơi này chim có đại tiện, bởi vì trên người Tiểu Bạch nhà em chồng chất đầy những thứ đó.... Em còn cố ý cho bé đứng dưới tàng cây, miễn cho thái dương phơi nắng...... Kết quả né tránh tắm nắng nhưng không né tránh được chim làm bậy...... Tiểu Bạch đáng thương của em.
Mà nói, kỳ thật khu nghỉ phép này thật sự quá bình thường, chẳng qua em ở nhà nghẹn sắp điên rồi, lúc đến đây thấy vài thứ còn mới mẻ thật, đi theo một đám phụ nữ trang điểm xinh đẹp nơi nơi chạy như điên.
Chạy trốn mệt mỏi, bụng cũng đói bụng, chúng em mượn nhà ăn, đi đến hồ mua cá của lão ông. Trên cơ bản, câu cá đều là chú bác, lão ông ít hơn. Nhưng mà trong số ít lão ông này, có một ông câu cá không cần tiền. Chúng em mỗi lần đều đoan chắc là lão ông này cũng vui vẻ nha, chuyên môn đưa mấy con cá to cho chúng em nướng. Đương nhiên, chúng em là sẽ không ăn bá vương cơm.
Ăn uống no đủ, sau khi cùng lão ông cáo biệt, chúng em cũng muốn cáo biệt làng du lịch. Bởi vì Tiểu Nhan nói ông xã nó dặn buổi chiều trước ba giờ về nhà. Tiểu Kê tốt hơn một chút, trước nam giờ. Bổn Bổn lợi hại nhất, thế nhưng chỉ về nhà trước khi trời tối là tốt rồi.
"Mày thì sao?" Bọn họ trăm miệng một lời hỏi em.
"......" Em rốt cục nhớ tới đến, em hình như lại quên mất anh xã. Kinh hồn táng đảm về nhà, Anh xã đang ngồi trên sô pha phòng khách, một bên uống trà một bên xem báo. Em càng xem càng thấy anh xã giống một người...... Đó không phải là thời điểm ba ba em tuổi trẻ sao......
"Đi đâu vậy?" Anh xã nhướng mắt.
"Ha ha...... Em cho Tiểu Bạch đi tắm rửa......" Em đem chuyện Tiểu Bạch bị chim đại tiện lên kể giảng anh xã nghe. Anh xã thực nể tình cười cười, sau đó lấy chìa khóa mang Tiểu Bạch đi tắm rửa thật sự.
"Chờ một chút!" Em lao ra xe, đưa ra một cái cặp lồng bằng gỗ, thành kính đưa tới trước mặt anh xã. Kỳ thật em cũng không có hoàn toàn quên anh xã, ít nhất để lại cho anh một phần cá ướp muối em tự mình nướng.
"Ở đâu vậy?" Anh xã có chút kinh ngạc.
"Em nướng!" Em cười tủm tỉm nhìn hắn, kỳ thật bà xã anh cũng không phải không có điểm tốt.
"Thực thơm!" Anh xã ngửi một cái rồi đem cặp lồng để một bên. Lúc này em mới nhớ tới anh dị ứng với hải sản......
"Sớm biết thế này thì để lại khoai nướng cho anh......" Em cắn cắn miệng, có chút ủy khuất. So với khoai lang, em càng thích ăn cá.
Buổi tối hôm nay anh xã đặc biệt nhiệt tình, nhiệt tình đến độ em chống đỡ không được. Mệt đến nỗi một đầu ngón tay em cũng không tưởng động, em bỗng nghĩ đến một câu: Càng già càng dẻo dai. Hơn nữa, em còn ngốc chưa từng thấy, không cẩn thận nói ra. Anh xã thực phẫn nộ, hậu quả thực nghiêm trọng. Chờ em lúc em thật sự không thể nhúc nhích nằm trên giường, anh xã hung hăng kề sát hỏi em:
"Anh già sao?"
"Ông xã, em sai lầm rồi, là em già đi......" Em lúc này gọi là hối hận nha...... Đây rõ ràng là họa từ miệng mà ra......
← Ch. 07 | Ch. 09 → |