← Ch.26 | Ch.28 → |
Cô nhỏ bé như một chú mèo, anh không dám ôm chặt, cũng không dám buông lỏng.
Cô quá kiên cường, kiên cường đến mức khiến anh đau lòng.
Vừa rồi đám người kia còn kêu la không đi nổi, lúc này lại theo anh đuổi kịp đội ngũ phía trước, Cố Tích Triều vẫn luôn bám sát đội ngũ vậy mà lại ngất xỉu.
Chu Hoài Cẩn buông lỏng tay, day day huyệt nhân trung của cô, giọng nói lo lắng: "Cố Tích Triều!"
Người trong lòng không có phản ứng, anh vừa day mạnh thêm hai cái, vừa lớn tiếng gọi: "Từ Phong, đường glucose."
"Rõ!" Từ Phong thấy động tĩnh bên này, chạy từ xa tới, lập tức lấy trong túi xách ra một gói đường glucose.
Chu Hoài Cẩn nhanh chóng nhận lấy, tách miệng Cố Tích Triều ra, đổ vào.
Đôi môi trắng bệch của Cố Tích Triều rốt cuộc cũng hồng hào trở lại, cơ thể khẽ động đậy.
Chu Hoài Cẩn dịu dàng gọi tên cô: "Cố Tích Triều, Thất Nguyệt."
Cố Tích Triều vẫn luôn nghe thấy giọng nói của Chu Hoài Cẩn, cũng cảm nhận được vòng tay rắn chắc của anh ôm lấy cô. Cô muốn lên tiếng, nhưng cô thật sự quá mệt mỏi, đến cả việc đáp lại anh một tiếng cũng thấy vô cùng khó khăn.
Lúc huấn luyện tân binh trong quân đội thường xuyên gặp phải tình huống như vậy, vận động quá sức, thời tiết lại nóng bức, hạ đường huyết cộng thêm say nắng. Xử lý loại tình huống này, Chu Hoài Cẩn và mấy vị tiểu đội trưởng đều rất thành thạo, cho uống chút đường glucose, nước muối s1nh lý, sau đó nghỉ ngơi một lát, nếu không được thì đưa đến phòng y tế, thường thì sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng Cố Tích Triều như vậy, khiến Chu Hoài Cẩn bình thường luôn điềm tĩnh cũng phải thấp thỏm lo lắng.
Cố Tích Triều mấp máy môi, cuối cùng cũng khẽ "ừ" một tiếng, xem như đã tỉnh lại, nhưng cả người vô cùng suy yếu.
Cô nhìn Chu Hoài Cẩn bằng ánh mắt mơ màng, có chút uể oải.
Chu Hoài Cẩn hỏi cô: "Còn kiên trì được không?"
Mặc dù là người luôn nghiêm túc trong công việc, nhưng lúc này anh lại có chút ích kỷ, hy vọng cô nói một tiếng không, như vậy anh sẽ lập tức đưa cô về.
Cố Tích Triều vẫn còn choáng váng, cô quay đầu nhìn xung quanh.
Ánh mắt mọi người đều mang theo sự lo lắng, đương nhiên còn có Tăng Nguyệt, ánh mắt cô ta dường như có chút khinh thường.
Cố Tích Triều suy nghĩ một chút, cắn môi, kiên định gật đầu: "Em có thể."
Chu Hoài Cẩn nhíu mày theo thói quen, dường như đang trách cô gây chuyện: "Đừng có cố!"
Cố Tích Triều không còn sức để cãi nhau với anh, cũng không có tinh thần cố ý chọc tức anh, chỉ nói: "Em và đồng đội là một khối thống nhất, chúng ta phải cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ, em không thể vì một chút vấn đề nhỏ mà bỏ cuộc."
Chu Hoài Cẩn im lặng.
Anh đột nhiên đứng dậy, kéo theo Cố Tích Triều cũng đứng lên, một trận choáng váng ập tới, trong chớp mắt, cô đã được anh cõng trên lưng.
Cố Tích Triều sợ hãi run lên.
Mọi người xung quanh ồ lên kinh ngạc. Cố Tích Triều còn chưa kịp suy nghĩ ý nghĩa của những tiếng ồ lên đó, đã bị Chu Hoài Cẩn cõng đi.
Tô Mộng đi phía sau bỗng nhiên hưng phấn, huých khuỷu tay vào Hà Tiểu Linh với vẻ hóng drama: "Nhìn kìa, thật xứng đôi!"
Hà Tiểu Linh cười mà không nói.
Phản ứng của các học viên khác cũng khác nhau, có người thậm chí đã tưởng tượng ra câu chuyện tình yêu quân ngũ giữa huấn luyện viên chính Chu Hoài Cẩn và cô gái cứng đầu Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều nằm trên lưng Chu Hoài Cẩn, bỗng nhiên cảm thấy chuyện lần trước có lẽ cũng không tệ như mình tưởng tượng. Cô nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Chu Hoài Cẩn, bờ vai anh rộng lớn và vững chãi, dựa vào thế nào cũng thấy an tâm.
Giọng cô nhỏ nhẹ, như một cơn gió thoảng: "Anh không đặt em xuống sao?"
Chu Hoài Cẩn hừ lạnh một tiếng: "Đặt xuống làm gì? Đặt xuống để em gây chuyện cho anh à?"
Chuyện ngất xỉu này Cố Tích Triều cũng chưa từng nghĩ tới, khách quan mà nói đúng là đã gây thêm phiền phức cho mọi người, phiền phức nhất là Chu Hoài Cẩn.
"Anh cõng em như vậy không tốt đâu? Người khác sẽ hiểu lầm ⓠ⛎a.𝐧 𝐡.ệ của chúng ta."
Hành quân dã ngoại như vậy đối với Chu Hoài Cẩn mà nói chỉ là chuyện nhỏ, thể lực của anh tốt hơn mọi người rất nhiều, cho dù là cõng Cố Tích Triều, bước chân vẫn nhanh nhẹn, trong nháy mắt đã đi đến trước mặt đám học viên.
Giọng hai người rất nhỏ, không ai nghe rõ bọn họ đang thì thầm gì.
Chu Hoài Cẩn cười nhạo, giọng điệu mỉa mai: "Em nghĩ nhiều rồi."
Cố Tích Triều khó hiểu, dụi dụi đầu vào vai anh.
Chu Hoài Cẩn khựng lại, thốt ra hai chữ: "Đồng đội."
Cố Tích Triều không nói nữa, cô im lặng ghé lên vai Chu Hoài Cẩn, mặc kệ anh, đồng đội thì đồng đội.
Cô bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì mình vừa rồi đã ngất xỉu, mới có thể có khoảng thời gian ngắn ngủi thân mật với Chu Hoài Cẩn như vậy. Lúc này cô không muốn nghĩ gì nữa, chỉ muốn nằm trên vai anh, cứ như vậy để thời gian trôi qua.
Hơn hai tiếng sau, cuối cùng đám học viên cũng lục tục đến địa điểm đóng quân, tốc độ như vậy mà đặt trong quân đội, không một ai đạt yêu cầu của Chu Hoài Cẩn.
May mà tất cả bọn họ đều kiên trì đến cùng, không một ai bỏ cuộc.
Trước đó Chính ủy Dư Kiến Quốc đã dặn dò Chu Hoài Cẩn, trong lúc hành quân yêu cầu đối với bọn họ thấp một chút, Chu Hoài Cẩn cũng đã đồng ý, hiện tại xem như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Ba vị tiểu đội trưởng chỉ huy học viên đặt đồ đạc xuống vị trí quy định, mọi người đặt ba lô ngay ngắn, sau đó dưới sự chỉ huy của tiểu đội trưởng, dùng xẻng đào hố trên mặt đất, nhóm lửa, nấu cơm.
Các học viên lại tràn đầy sức sống, trước đây bọn họ chưa từng tự mình nấu cơm như vậy, từng người một như phát hiện ra lục địa mới, vô cùng tích cực.
Cố Tích Triều cũng tò mò, lúc nãy cô đã nhìn thấy mấy nam đồng nghiệp trong bộ không biết đang cầm cái gì. Lúc này mở tấm vải trên đó ra, thì ra là một cái nồi cực lớn.
Ban đầu cô chỉ ngồi bên cạnh xem, lúc này không nhịn được tò mò, khẽ động đậy muốn đứng dậy đi giúp một tay.
Cố Tích Triều vừa định đứng dậy, đã bị người ta giữ vai lại. Chu Hoài Cẩn nói với giọng điệu có chút ghét bỏ: "Còn sức mà chạy lung tung à?"
"Em chỉ muốn xem thử thôi." Cố Tích Triều nhỏ giọng nói.
"Ngồi đây xem không được à?" Chu Hoài Cẩn nghiêm mặt nói.
Cố Tích Triều nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, đành phải thôi.
Cô đứng từ xa quan sát.
Khói bếp lượn lờ, mọi người đặt nồi lên, một cái nồi lớn như vậy đương nhiên không thể dùng muôi múc canh bình thường, bọn họ đổ tất cả nguyên liệu vào, dùng xẻng quân dụng sạch sẽ đảo đều bên trong.
Cố Tích Triều bỗng nhiên bật cười, đưa ngón tay chọc chọc vào 𝐧.g.ự.↪️ Chu Hoài Cẩn: "Thủ trưởng, trang bị của các anh không được rồi."
Chu Hoài Cẩn khó hiểu, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lười biếng.
Cố Tích Triều nháy mắt tinh nghịch với anh, sau đó bĩu môi, ra hiệu cho anh xem cây xẻng quân dụng kia đang được dùng để làm gì.
Chu Hoài Cẩn bật cười, điều này nằm ngoài dự đoán của cô: "Em đúng là lắm chuyện. Cái này gọi là một vật nhiều công dụng."
Nói xong, anh nghiêm túc đánh giá khuôn mặt Cố Tích Triều: "Xem ra em đã khỏe rồi, dám lên mặt dạy đời trước mặt anh?"
Đôi mắt cô trong veo, đảo quanh, bên trong không biết chứa bao nhiêu ý đồ xấu, so với vẻ yếu ớt vừa rồi cứ như là hai người.
Cố Tích Triều nháy mắt với vẻ lanh lợi: "Cũng tạm."
Cô bỗng nhiên nghiêng người, nhích lại gần Chu Hoài Cẩn.
Thật ra hai người ngồi cũng không gần nhau lắm, ở giữa còn cách khoảng nửa mét. Nhưng cô vừa nghiêng người như vậy, khoảng cách giữa hai người bỗng chốc được kéo gần lại, gần như mặt đối mặt.
Cô hạ giọng nói: "Có câu nói là tai họa lưu ngàn năm, thủ trưởng chưa từng nghe qua sao?"
Cố Tích Triều đến gần quá, anh thậm chí có thể nhìn thấy cả sợi lông tơ nhỏ xíu trên mặt cô, cô gái này lại giở trò ↪️●𝒽ế●🌴 tiệt gì đây.
Chu Hoài Cẩn thản nhiên đứng phắt dậy, không muốn tiếp tục đề tài này với Cố Tích Triều nữa, lên tiếng: "Đi thôi, ăn cơm."
Trước đó mọi người đã tiêu hao quá nhiều thể lực, mặc dù cơm niêu nước lọ nhưng vẫn ăn rất ngon miệng.
← Ch. 26 | Ch. 28 → |