Truyện:Anh Và Sao Trời Hôn Em - Chương 16

Anh Và Sao Trời Hôn Em
Trọn bộ 50 chương
Chương 16
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)

Cố Tích Triều ngồi phịch xuống chiếc ghế trước mặt Chu Hoài Cẩn: "Huấn luyện viên Chu cũng ở đây à."

Chu Hoài Cẩn và mấy vị tiểu đội trưởng ngồi rải rác xung quanh bàn tròn, bên phải Chu Hoài Cẩn có một chỗ trống, Cố Tích Triều không lệch không nghiêng ngồi thẳng xuống đó.

Sắc mặt Từ Phong thay đổi liên tục, mấy vị tiểu đội trưởng khác cũng giống Từ Phong.

Cô gái này lại muốn gây chuyện rồi.

Chuyện chiều nay, Chu Hoài Cẩn nể mặt Cố Tích Triều, không mắng cô trước mặt mọi người, chỉ phạt cô ra khỏi hàng đứng nghiêm. Nhưng trong lòng Chu Hoài Cẩn rất tức giận, cô gái này đúng là giỏi giang rồi, còn dám múa rìu qua mắt thợ, tưởng anh không nhìn ra trò mèo của cô à.

Chu Hoài Cẩn nhướng mắt nhìn Cố Tích Triều, cô cười nịnh nọt.

Anh gõ đũa vào thành bát cô: "Ăn cơm cho đàng hoàng."

Cố Tích Triều vui vẻ đáp: "Vâng ạ."

Cô cúi đầu, ăn từng miếng nhỏ, nhưng vẫn vểnh tai lên nghe.

Bọn họ ăn cơm không nói chuyện, có chút ngột ngạt.

Cố Tích Triều dứt khoát bỏ đũa xuống, chống cằm nhìn Chu Hoài Cẩn: "Huấn luyện viên Chu, nghe nói anh vẫn chưa có bạn gái à!"

Chu Hoài Cẩn độc thân, chuyện này trong quân đội ai cũng biết, nhưng vì không chịu nổi tính hóng drama nên dù mấy vị tiểu đội trưởng đang cúi đầu ăn cơm, nhưng lại vểnh tai lên nghe.

Chu Hoài Cẩn nhìn Cố Tích Triều với ánh mắt cảnh cáo.

Cố Tích Triều ngây thơ nhìn anh, giả vờ khó hiểu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hay là tin tức sai rồi? Huấn luyện viên Chu, anh có bạn gái rồi sao?"

Mấy vị tiểu đội trưởng âm thầm trao đổi ánh mắt, tham mưu trưởng nhà bọn họ rõ ràng là trai tân chính hiệu, lấy đâu ra bạn gái! Đừng có mà truyền tin đồn thất thiệt, chặt đứt hết đào hoa của tham mưu trưởng nhà bọn họ.

Cao Dương Đông không nhịn được nữa: "Tham mưu trưởng nhà chúng tôi độc toàn thân."

"Vậy à." Cố Tích Triều làm ra vẻ mặt tiếc nuối, kinh ngạc nói: "Huấn luyện viên Chu đẹp trai như vậy, tại sao còn độc thân nhỉ? Tiểu đội trưởng, anh phải khuyên anh ấy một chút, đừng có mà yêu cầu cao quá."

Ai dám khuyên nhủ thủ trưởng nhà bọn họ chứ?

Mấy người nén cười, nhìn nhau.

Từ Phong là người thật thà nhất: "Thủ trưởng, tôi thấy cô ấy nói đúng đấy."

Chu Hoài Cẩn đặt mạnh đôi đũa xuống, nghiêm túc nói: "Ai dạy các cậu ăn cơm mà lại buôn chuyện hưu vượn thế hả? Sáu giờ tối nay tập trung, hành quân mang vác tám cây số."

Mấy người nhất thời không phản ứng kịp.

Cao Dương Đông nói: "Thủ trưởng, bảy giờ tối nay còn phải huấn luyện quân sự nữa."

"Một tiếng đồng hồ chạy không xong à?" Chu Hoài Cẩn hỏi ngược lại.

Nghe theo chỉ huy, phục tùng mệnh lệnh là yêu cầu trong quân đội, không ai dám cãi cự nữa.

"Chạy xong được ạ."

Cố Tích Triều trợn trắng mắt, động một tí là phạt tập thể.

Chu Hoài Cẩn liếc cô một cái: "Cô cũng muốn chạy à?"

Cố Tích Triều vội vàng cúi đầu, im lặng ăn cơm.

Chu Hoài Cẩn ăn cơm xong liền đi trước, Cố Tích Triều và Từ Phong cùng nhau ra khỏi nhà ăn.

Từ Phong hỏi: "Chị Tích Triều, chị thích tham mưu trưởng nhà chúng tôi à?"

"Sao lại nói vậy?"

"Nếu không thích, sao cứ hỏi chuyện tình cảm của tham mưu trưởng nhà chúng tôi?"

Thằng nhóc Từ Phong này cũng được đấy, nhìn thì có vẻ ngốc ngốc, nhưng cũng không ngốc lắm, còn rất thông minh.

Cố Tích Triều nheo mắt cười: "Tôi có hỏi chuyện tình cảm của anh chưa?"

Từ Phong đáp: "Hỏi rồi ạ."

"Đấy, không phải sao." Cố Tích Triều vỗ vai anh ta: "Đồng chí nhỏ, hỏi chuyện tình cảm không nhất định là thích, mà còn có thể là do tò mò."

Từ Phong chợt hiểu ra: "Nhìn cái đầu óc của tôi này, đúng là ngốc thật. Ôi chao, tôi phải đi chuẩn bị hành quân mang vác rồi."

Cố Tích Triều phất tay: "Đi đi, đi đi."

Buổi huấn luyện buổi tối kết thúc, Cố Tích Triều, Tô Mộng và Hà Tiểu Linh cùng nhau đi mua kem que.

Kem que ở căn tin nhỏ của quân đội bán với giá một đồng một que, vừa mát lạnh vừa giải khát.

Tô Mộng nhìn thấy chiều nay Cố Tích Triều và Chu Hoài Cẩn lại ngồi chung một bàn, quan tâm hỏi: "Huấn luyện viên Chu không phạt chị chạy vòng nữa chứ?"

Cố Tích Triều lắc đầu.

Tô Mộng nói: "Sau này nhìn thấy anh ấy phải đi đường vòng rồi."

Hà Tiểu Linh cười: "Nào có khoa trương như vậy, nhưng mà Huấn luyện viên Chu nghiêm khắc là thật."

Cố Tích Triều cũng cười: "Đúng vậy, rất nghiêm khắc."

Lúc từ căn tin nhỏ đi ra ngoài, Cố Tích Triều nói muốn đi dạo một mình, Hà Tiểu Linh và Tô Mộng cũng không nghi ngờ gì.

Trước đó, Cố Tích Triều đã khéo léo hỏi thăm Từ Phong tòa nhà mà các sĩ quan ở, đi xuống dốc rồi lên dốc rẽ trái, không bao lâu đã đến, cũng không xa lắm.

Cố Tích Triều đứng trước tòa nhà quan sát. Từ Phong nói Chu Hoài Cẩn ở tầng ba, tầng ba chỉ có hai căn hộ, cả hai căn hộ đều không bật đèn.

Sớm như vậy, chắc chắn là chưa ngủ.

Cô cứ đứng thẳng dưới lầu như vậy có vẻ hơi lộ, liền tìm một gốc cây to, ngồi xổm xuống bên cạnh nó, tiếp đó kéo mũ huấn luyện thấp xuống một chút, như vậy sẽ không ai chú ý đến cô.

Ôm cây chờ thỏ.

Chờ một lúc, mục tiêu đã xuất hiện.

Chu Hoài Cẩn vẫn mặc quân phục, hai tay đút trong túi quần, sải bước đi tới.

Cố Tích Triều bước ra ngoài: "Huấn luyện viên Chu, trùng hợp quá."

Chu Hoài Cẩn chỉ liếc nhìn cô một cái, đã biết cô gái này lại giở trò rồi.

"Không trùng hợp."

"Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, em chỉ đi dạo một chút mà cũng có thể gặp được anh."

Chu Hoài Cẩn khẽ cười một tiếng: "Đi dạo mà lại đến ngay dưới lầu nhà tôi?"

Chỗ này chẳng có cảnh đẹp gì, cũng chẳng có ai, tối muộn thế này ai lại chạy đến đây đi dạo chứ.

Cố Tích Triều chớp chớp mắt: "Đúng vậy, trùng hợp như vậy đấy."

Chu Hoài Cẩn phát ngán, thò tay vào túi quần lục lọi, lấy ra một bao thuốc lá và bật lửa.

Anh rút một điếu thuốc ra, châm lửa, làn khói trắng xanh lượn lờ giữa hai người.

Cố Tích Triều tập trung toàn bộ sự chú ý vào tay Chu Hoài Cẩn, không nói gì.

Chu Hoài Cẩn lại đột nhiên dập tắt điếu thuốc.

Cố Tích Triều không ghét anh hút thuốc, nhưng trước đây anh rất ít khi hút thuốc trước mặt cô, anh luôn cảm thấy khói thuốc sẽ ám vào người cô, không tốt cho sức khỏe của cô.

Bây giờ cũng vậy, anh phát hiện mình không thể thản nhiên hút thuốc trước mặt Cố Tích Triều.

"Nói đi, có chuyện gì?" Chu Hoài Cẩn đột nhiên lên tiếng.

Cố Tích Triều ngẩn người.

"Anh Cẩn..." Cô vừa mới mở miệng như vậy, chắc chắn là có chuyện rồi.

Cô gái này bình thường vô tư vô lo, hồn nhiên ngây thơ, dù có chuyện gì lớn xảy ra dường như cũng có thể gánh vác được, nhưng Chu Hoài Cẩn biết, cô rất yếu đuối.

Ba năm trước, Cố Tích Triều đột nhiên bỏ đi, phần lớn là có liên quan đến tính cách này. Cô không nói rõ lý do, anh liền giận dỗi với cô, nhất định phải tìm ra lý do.

"Chiều nay, em thật sự bị trật chân." Cô nũng nịu nói.

Chu Hoài Cẩn hất cằm: "Tôi biết."

"Mắt cá chân thật sự rất đau." Đôi mắt Cố Tích Triều long lanh nước.

Vừa rồi còn cười híp mắt chào hỏi anh, chỉ chớp mắt một cái, trên mặt đã giàn giụa nước mắt, bộ dạng vô cùng đáng thương.

Cô gái này diễn rất hay, bọn họ lớn lên cùng nhau, Chu Hoài Cẩn hiểu rõ cô như lòng bàn tay, cô cũng biết anh không chịu được con gái khóc.

Chu Hoài Cẩn cách Cố Tích Triều nửa mét, nhìn cô với ánh mắt phức tạp: "Tôi biết cô đau."

"Vậy mà anh còn phạt em?" Cố Tích Triều lên án.

Chu Hoài Cẩn không hiểu sao lại bật cười thành tiếng: "Lúc sau tôi ấn vào cho cô, cô còn đau không?"

"Rất đau."

"Thật sự đau sao?"

"Đau." Cô kiên quyết nói.

Cô gái này đúng là diễn xuất thần sầu.

Chu Hoài Cẩn tiến lại gần Cố Tích Triều một chút, gần như áp toàn bộ người lên: "Thất Nguyệt, khả năng nói dối của cô giỏi lên rồi đấy."

Giọng anh có chút п🌀𝐡𝒾ế-п гă-𝓃-ℊ nghiến lợi, lại có chút bất đắc dĩ, hình như còn có chút nuông chiều.

Kể từ khi gặp lại, ngoại trừ lúc phối hợp diễn kịch trước mặt bà ngoại, Chu Hoài Cẩn chưa từng gọi nhũ danh của cô nữa.

Tai Cố Tích Triều như muốn 𝐧_ổ ⓣu_𝓃_g, cả người cũng mơ mơ màng màng. Trong lòng cô như có tiếng vọng lại, là giọng nói trong trẻo của anh gọi hai chữ "Thất Nguyệt".

E rằng trên thế giới này không còn âm thanh nào dễ nghe hơn nữa.

Từ xa có tiếng bước chân truyền đến, đây là khu nhà ở của các sĩ quan, người không nhiều, nhưng người đến người đi đều là người quen của Chu Hoài Cẩn.

Cố Tích Triều mấp máy môi, vừa định nói gì đó, đã bị Chu Hoài Cẩn đẩy một cái, cả người ngã về phía sau, dựa vào thân cây, Chu Hoài Cẩn cũng nhanh chóng lóe người qua, ép sát vào cô.

Lưng Cố Tích Triều bị ép vào thân cây xù xì, đau đến mức nhe răng nhếch mép.

Cô mở to mắt nhìn Chu Hoài Cẩn, Chu Hoài Cẩn bình tĩnh nhìn cô, chỉ cần nhìn vẻ mặt của cô là anh biết mình đã mạnh tay, cô thật sự đau.

Cô gái này, lúc khóc chưa chắc đã là thật sự tủi thân, chỉ khi nào xù lông lên như con nhím nhỏ thì mới là thật sự bị tổn thương.

Chương (1-50)