← Ch.01 | Ch.03 → |
Toàn thân Chu Hoài Cẩn cứng đờ, rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Anh dập tắt điếu thuốc, không nhìn cô, nhân lúc cô buông tay, quay người đi về phía sau: “Máy bay đón người sẽ đến vào buổi trưa. ”
Cố Tích Triều là con thứ hai trong gia đình, trên cô còn một người chị gái. Lúc cô chào đời, đúng lúc sự nghiệp của cha cô - Cố Trường Chí đang trên đà phát triển, còn mẹ cô là Mạnh Vãn, sau khi cô tròn một tháng tuổi cũng nhanh chóng quay lại công việc ngoại giao. Ông bà ngoại đã đưa Cố Tích Triều từ Bắc Kinh về Giang Nam, nuôi dưỡng cô bên cạnh mình. Cho đến khi cô năm tuổi, hơi lớn khôn hơn một chút, cha mẹ cô cũng bớt bận rộn hơn, mới đưa cô trở lại Bắc Kinh.
Lần *****ên gặp Chu Hoài Cẩn, Cố Tích Triều đi theo sau chị gái Cố Tịch Ngôn của mình.
Những đứa trẻ trong đại viện thường đi theo nhóm, một đám trẻ con nhìn thấy phía sau Cố Tịch Ngôn có thêm một đứa bé nhỏ như vậy, đều rất tò mò.
Bản thân Thẩm Yến còn là một cậu bé thế mà đã đưa tay ra véo đôi má phúng phính hồng hào của Cố Tích Triều. Cậu ta hỏi: “Tịch Ngôn, cậu nhặt được con búp bê tuyết này ở đâu vậy?”
Cố Tích Triều không biết người đó là ai, cũng không dám động đậy, ngoan ngoãn để cậu ta véo, ánh mắt ngấn lệ.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Cố Tích Triều, cô bé nhỏ nhắn mặc một chiếc áo dài thêu, mắt ngấn lệ long lanh, tràn đầy vẻ 〽️_ề_𝖒 Ⓜ️ạ_ⓘ, hoàn toàn khác biệt với những cô gái nhỏ lớn lên ở phương Bắc trong đại viện này. Mọi người tò mò hỏi cô bé.
Đây cũng là lần *****ên Cố Tịch Ngôn bị phớt lờ, cô ấy chỉ nói hai chữ: “Đuổi theo. ”
“Đó là em gái ruột của Tịch Ngôn, vừa mới từ nhà ông bà ngoại ở Giang Nam trở về. ” Chu Hoài Cẩn cũng nghe người nhà nói, nhà họ Cố có một cô bé từ nhỏ đã được đưa đến nhà bà ngoại ở Giang Nam, mấy ngày nay mới được đón về. Chu Hoài Cẩn đoán chắc là cô bé nhỏ nhắn đáng yêu trước mặt này.
Cố Tích Triều tuy nhỏ nhưng cũng khá hiểu chuyện, cô kéo kéo chiếc áo dài của mình, tự giới thiệu: “Em là Cố Tích Triều, tên gọi ở nhà là Thất Nguyệt. ”
Cô em gái dễ thương như vậy, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta tan chảy, càng đừng nói tới khi cô bé mở miệng nói chuyện còn tuyệt vời hơn nữa, giọng nói ngọt ngào ɱ.ề.ɱ ɱ.ạ.𝖎 của Giang Nam, nghe vô cùng dễ chịu.
Chu Hoài Cẩn nâng cằm lên: “Chu Hoài Cẩn. ” Lại dùng chân đá nhẹ vào chân người bên cạnh, mọi người nhiệt tình giới thiệu, coi như đã chấp nhận Cố Tích Triều.
Chu Hoài Cẩn là người *****ên lên tiếng, anh là người đẹp trai nhất trong nhóm người này, lại là người *****ên lên tiếng ủng hộ cô, từ đó Cố Tích Triều liền bám lấy Chu Hoài Cẩn, ngày nào cũng đi theo sau anh không ngừng gọi “anh Tiểu Cẩn”, khiến đám người Thẩm Yến, Cao Dương Đông nghe đến phát ngán.
Chu Hoài Cẩn không thân thiết nhưng cũng không khó chịu với cô.
Cố Tịch Ngôn rất kiêu căng, không ai dám chọc cô ấy. Cố Tích Triều lại rất hiền lành, nếu không trêu chọc cô, cô sẽ ngoan ngoãn như một chú thỏ con; nhưng nếu trêu chọc cô, cô nhất định sẽ trả lại.
Lớn hơn một chút, Cố Tích Triều đi học tiểu học. Trường học không xa đại viện, ngoại trừ Cố Tịch Ngôn ngày nào cũng được người của Cố Trường Chí lái xe đưa đón, những đứa trẻ trong đại viện đều đi bộ đến trường.
Cố Tịch Ngôn không thích Cố Tích Triều, Cố Tích Triều cũng không thân thiết với Cố Tịch Ngôn.
Ngày nào Cố Tích Triều cũng bước những bước chân nhỏ, đi theo sau Chu Hoài Cẩn và mấy cậu con trai khác đến trường. Tuy Chu Hoài Cẩn không nói gì nhưng sẽ cố ý chậm lại chờ cô. Mấy cậu con trai trên đường trêu mèo chọc chó, thỉnh thoảng cũng trêu chọc con búp bê tuyết Cố Tích Triều.
Đến khi Cố Tích Triều học lớp bốn, Chu Hoài Cẩn lên trung học. Trường trung học và tiểu học không cùng đường, cũng xa đại viện, Cố Tích Triều không thể đi học cùng Chu Hoài Cẩn nữa.
Ngày nào cũng phải tự mình đi học, suy nghĩ của Cố Tích Triều chính là, cô phải học hành chăm chỉ để mau chóng lớn lên, rồi có thể học cùng trường với anh Tiểu Cẩn.
Giai đoạn trung học, bài vở rất nhiều, một đám trẻ lớn hơn Cố Tích Triều trong đại viện không thể vênh váo tự đắc như trước nữa, số lần Cố Tích Triều gặp Chu Hoài Cẩn cũng ngày càng ít đi.
Thỉnh thoảng gặp nhau thì thường nghe Thẩm Yến, Cao Dương Đông và mấy người khác trêu chọc Chu Hoài Cẩn và Cố Tịch Ngôn, nói hai người họ luôn ở bên nhau.
Cố Tích Triều buồn bã nghĩ, giá như cô có thể lớn nhanh hơn thì tốt rồi.
Năm Cố Tích Triều học lớp sáu, Chu Hoài Cẩn học lớp chín.
Trước khi chọn trường cấp ba, Cố Tích Triều đặc biệt đến nhà Chu Hoài Cẩn tìm abg, đôi mắt long lanh cười như trăng lưỡi liềm, cô hỏi: “Anh Tiểu Cẩn, anh đã chọn trường cấp ba nào chưa?”
Chu Hoài Cẩn mười sáu tuổi, đã dậy thì thành một thiếu niên tuấn tú. Anh mặc áo sơ mi trắng, vóc dáng ngày càng cao lớn, nhìn thấy đôi mắt cười như trăng lưỡi liềm của cô, cũng nhe hàm răng trắng ra cười: “Sao thế, muốn cùng trường với anh à?”
Gương mặt Cố Tích Triều đỏ bừng: “Em chỉ hỏi thôi. ”
Chu Hoài Cẩn cười: “Vẫn là trường số một. ”
Thu tháng chín, Cố Tích Triều lại có thể đi học cùng Chu Hoài Cẩn. Giống như hồi tiểu học, cô vẫn đi theo sau mấy cậu con trai.
Điều khác biệt chính là, mấy cậu con trai trong đại viện đều cao lớn hơn, đi trên đường rất thu hút ánh nhìn. Toàn là những chàng trai đang tuổi dậy thì nên trên đường hầu như sẽ bàn luận về cô gái nào trong trường xinh đẹp nhất, Chu Hoài Cẩn rất ít khi tham gia vào những cuộc thảo luận này.
Thẩm Yến là người dễ gần nhất trong số mấy người, có thể nói chuyện với bất kỳ ai, rất nhiều cô gái nhờ Thẩm Yến đưa đồ cho Chu Hoài Cẩn.
Những lá thư màu hồng, sô cô la, …
Thẩm Yến trêu chọc Chu Hoài Cẩn: “Nhiều cô gái như vậy mà không thích một ai sao? Tịch Ngôn cũng không thích à?”
Chu Hoài Cẩn liếc cậu ta một cái: “Cút đi, mẹ tôi không cho tôi yêu sớm. ”
Những lá thư màu hồng trực tiếp vào thùng rác, những đồ ăn như sô cô la… thì vào bụng Cố Tích Triều.
Thời gian lâu dần những cô gái đó đều biết, Cố Tích Triều ở trường cấp hai là em gái của Chu Hoài Cẩn, làm bạn với cô ấy thì không sai.
Sau đó, mọi thứ đều được gửi đến cho Cố Tích Triều, Cố Tích Triều nhận hết, ăn ngon lành, nhưng lại không nói một lời nào.
Chu Hoài Cẩn cũng không ngăn cản hành động ăn vụng của Cố Tích Triều, ngược lại là Thẩm Yến lại tò mò: “Tôi nói này Hoài Cẩn à, không phải là cậu thích Thất Nguyệt đó chứ?”
Cậu ta vừa nói xong liền lắc đầu: “Không không không, Thất Nguyệt còn nhỏ, tôi thấy cậu thích Tịch Ngôn hơn. ”
Chu Hoài Cẩn chỉ cười không nói gì, lúc đó anh chỉ cho rằng mình yêu thương cô như em gái vậy.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Bắc Kinh.
Thẩm Yến biết hôm nay Cố Tích Triều trở về, nên không bàn chuyện làm ăn nữa mà đến sân bay đón cô từ sớm.
Cố Tích Triều vừa ra đã thấy Thẩm Yến liên tục vẫy tay với cô. Cô đi đến, Thẩm Yến chủ động cầm lấy hành lý của cô.
Thẩm Yến vừa lái xe, vừa nói chuyện với cô: “Cuối cùng cũng nghĩ thông trở về rồi à, mấy năm nay chú dì rất lo lắng đó. ”
Vẻ mặt Cố Tích Triều thản nhiên: “Thời hạn chưa hết, cũng không thể về. ” Một nhiệm kỳ ít nhất ba năm, hết hạn cũng có thể xin tiếp tục ở lại. Nghĩ đến biển lửa ngày đó và Chu Hoài Cẩn đã lao vào lửa, cô vẫn trở về.
“Trở về tốt rồi, tôi nghe nói lực lượng vũ trang chống chính phủ đã cho 𝓃·ổ †𝖚𝓃·ɢ đại sứ quán, cô không sao chứ?”
Ba năm trước, Cố Tích Triều bất chấp sự phản đối của mọi người, kiên quyết nộp đơn đi đến nơi như vậy, nhóm người họ thực sự lo lắng cho cô.
“Sao mà có chuyện gì được. ” Cố Tích Triều nhìn ra ngoài cửa sổ. Những con phố rộng lớn hai bên đã thay đổi, nhưng vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Ba năm qua, cô đã trải qua quá nhiều, có lúc đi làm việc cùng với lãnh đạo, đạn bay sát bên người; giây trước còn đi qua, giây sau đã bị chiến tranh tàn phá. Cô đã thấy rất nhiều người lưu lạc, cũng đã thấy rất nhiều tai nạn và bệnh tật.
Nếu không cần thiết, cô không muốn nói cho người thân bạn bè nghe, khiến họ thêm lo lắng.
Trong xe im lặng.
Thẩm Yến im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng không nhịn được: “Hoài Cẩn đi Nước Y làm nhiệm vụ, cô có gặp anh ấy không?”
Đây là một nút thắt, nút thắt 𝖈-ⓗế-т người. Ai cũng muốn tránh, nhưng lại không thể không nhắc đến.
“Gặp rồi. ” Nếu không phải người đó, cô cũng sẽ không an toàn ở đây nói chuyện với Thẩm Yến.
Cố Tích Triều cúi đầu, xoắn ngón tay, không biết đang nghĩ gì. Ba năm trước cô đi vội vàng, để lại một đống rắc rối. Nhóm người họ, không ai tin cô và Chu Hoài Cẩn thực sự đã chia tay, nhưng cô thực sự đã làm được.
Hơn ba năm rồi, cũng không nghe ai nói hai người họ còn liên lạc. Co dù là nhóm người cùng lớn lên với Cố Tích Triều, cô cũng hầu như không liên lạc.
“Thất Nguyệt, chuyện của Tịch Ngôn, rất tiếc. ” Thẩm Yến có một đôi mắt đào hoa, nói chuyện với ai cũng mang vẻ lười biếng, nhưng lại hoàn toàn bó tay với Cố Tích Triều, cậu ta đảm nhận vai trò người hướng dẫn cuộc sống nói: “Mấy ngày nữa là sinh nhật của Hoài Cẩn, tôi làm chủ, cô cũng đi cùng, gặp lại mọi người nhé?”
Thà phá bỏ mười ngôi chùa, không phá một cuộc hôn nhân.
Huống chi họ đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình cảm của Chu Hoài Cẩn và Cố Tích Triều tốt đến mức khiến người khác phải ghen tị.
Thẩm Yến không nói rõ, Cố Tích Triều cũng không ngốc.
Cô gật đầu: “Anh Thẩm Yến, cám ơn anh. ”
Thẩm Yến cong khóe miệng: “Cám ơn cái gì, từ lần *****ên gặp cô, tôi đã coi cô như em gái ruột rồi. ”
Cố Tích Triều không về đại viện mà bảo Thẩm Yến đưa cô đến căn hộ của mình. Căn hộ ở gần Học viện Ngoại giao, vẫn là căn được mua lúc cô thi đỗ vào Học viện Ngoại giao, cha mẹ cô muốn cô đi học thuận tiện mới mua.
Thẩm Yến vừa đưa cô đến dưới lầu, điện thoại của thư ký đã gọi đến giục. Cố Tích Triều vội bảo cậu ta mau chóng đi làm việc của mình.
Căn hộ đã lâu không ở, đã phủ đầy bụi.
Cố Tích Triều cầm khăn lau chuẩn bị dọn dẹp, lúc này chuông cửa bỗng reo lên. Cô mở cửa, bị Biên Quan Nguyệt đang tạo dáng trước điện thoại làm giật mình.
Cố Tích Triều cười: “Trên đường đi anh Thẩm Yến còn nhắc đến cô, nói không biết cô lại đi lang thang ở đâu rồi. ”
Trong nhóm người họ Biên Quan Nguyệt nhỏ tuổi nhất, nhỏ hơn Cố Tích Triều hai tuổi, là fan hâm mộ trung thành của Cố Tích Triều. Nếu nói từ nhỏ Cố Tích Triều đã là người đi theo sau Chu Hoài Cẩn, thì Biên Quan Nguyệt chính là người đi theo sau Cố Tích Triều.
Biên Quan Nguyệt bĩu môi: “Thẩm Yến chỉ biết nói xấu em. Chị Thất Nguyệt, nhìn xem em mang đến cho chị thứ gì tốt đây?” Cô ấy chỉ vào những thứ ở cửa - một đống thực phẩm, nói: “Chị mới về, chắc chắn không có thời gian mua những thứ này nhỉ. ”
Cố Tích Triều và Biên Quan Nguyệt cùng nhau mang đồ vào, Biên Quan Nguyệt chủ động giúp Cố Tích Triều lau bàn, hơi tò mò hỏi: “Chị Thất Nguyệt, chị vẫn chưa quên người đó, đúng không?”
Cô ấy kiên định đứng về phía Cố Tích Triều.
Sau chuyện ba năm trước, mỗi lần gặp Chu Hoài Cẩn, Biên Quan Nguyệt đều không nhịn được mà mỉa mai vài câu.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, Chu Hoài Cẩn cũng không làm sai điều gì.
Cố Tích Triều bỏ nhà ra đi, Chu Hoài Cẩn cũng không chắc đã sống tốt hơn, công trạng hạng hai, hạng ba đạt được rất nhiều, lại là đội trưởng đội đột kích đặc chủng, là tham mưu trưởng trung đoàn, có thứ nào mà không phải là do liều mình đổi lấy sao? Cố Tích Triều đi rồi, anh dường như xem nhẹ cả sinh tử.
Cố Tích Triều trả lời dứt khoát: “Không quên được, nên đã trở về. ”
Chu Hoài Cẩn luôn coi nhẹ sinh nhật của mình, tính ba năm trước, mỗi năm sinh nhật nếu không phải là đang làm nhiệm vụ, thì là đang chờ làm nhiệm vụ ở đơn vị.
Lần này, một đám người trong đại viện muốn tổ chức sinh nhật cho anh, không bằng nói là mấy năm nay anh ít gặp gỡ mọi người, tìm được lý do thích hợp để mọi người cùng nhau tụ họp.
Anh vừa trở về từ Nước Y, không có việc gì quan trọng, cũng phải cho các anh em mặt mũi, nên đã đồng ý.
Lần sinh nhật trước, chính là lúc anh học trường quân đội, lúc đó anh học năm hai, Cố Tích Triều học lớp mười một.
Anh vẫn nhớ buổi chiều hôm đó, trời đặc biệt nóng bức. Giáo viên cho cả lớp chạy tám cây số trước, sau lại dẫn mọi người đến trường bắn để thi bắn súng.
Cả lớp, chỉ có anh và Lâm Mộc Kỳ ngang sức, cứ thế thi đấu đến cuối cùng, cả trường bắn đều là mùi khói thuốc súng của hai người.
Đột nhiên có người gọi: “Chu Hoài Cẩn, có một cô gái tên Cố Tích Triều tìm cậu. ”
Tay anh run lên, lệch khỏi mục tiêu, thua Lâm Mộc Kỳ.
Ở loại trường như quân đội này, sói nhiều thịt ít. Nghe nói là một cô gái, một đám thanh niên máu nóng đều vui vẻ: “Hoài Cẩn, bạn gái đến rồi à?”
Chu Hoài Cẩn cất súng, chạy ra ngoài.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |