Cháu sẽ luôn luôn ở bên anh ấy
← Ch.35 | Ch.37 → |
Trước khi Tết đến, Trịnh Tây Tây nhận được một cuộc điện thoại gọi đến từ một số máy lạ, sau khi liên lạc mới phát hiện, đó là Trịnh phu nhân.
Trịnh phu nhân gọi điện đến vào hôm giao thừa, khuyên cô về nhà đón Tết.
Khi nhìn vào bảng sắp xếp lịch trình kỳ nghỉ Tết của mình và Cố Duẫn, Trịnh Tây Tây đã khéo léo từ chối lời đề nghị này.
Lần trước Trịnh Tây Tây rời khỏi nhà họ Trịnh và cũng chưa quay trở lại đó nữa, cũng hoàn toàn cắt đứt mọi liên hệ với họ.
Nhưng dường như phía cha Trịnh chỉ là đang chờ Trịnh Tây Tây nguôi giận, dự định đợi cô nguôi giận rồi mới khuyên cô quay trở lại. Cơn giận của Trịnh Tây Tây quả thật đã nguôi ngoai, cô rất hiếm khi nổi giận vì một sự việc quá lâu, dù sao khi nổi giận thì người bị chọc giận là bản thân, cô phải nhìn xa trông rộng mới được. Vì thế, sau khi rời khỏi nhà họ Trịnh vào ngày hôm đó, cô đã nhanh chóng đặt chuyện này vào quá khứ và giờ lại lật lại nó.
Cô cho rằng vấn đề này thì cả hai bên đều tự hiểu ngầm nhưng không ngờ nhà họ Trịnh vẫn đến tìm cô.
Đương nhiên, muốn cô quay lại đó là điều không thể. Cho dù Trịnh phu nhân có dùng tình cảm để khiến cô phải cảm động hay là dùng đạo đức để khuyên nhủ cô, thậm chí còn đem tài sản ra để nói chuyện thì Trịnh Tây Tây vẫn trước sau như một, không hề bị lay động.
Trịnh Tây Tây một lòng quyết không quay về, Trịnh phu nhân cũng không còn cách nào khác.
Năm mới, Trịnh Tây Tây chẳng cần phải đi chúc Tết họ hàng thân thích, cũng chỉ tặng cho Liễu Thành Nghiệp một cái lì xì, khuyên cậu ấy học hành đàng hoàng. Cố Duẫn cũng chỉ cần phải ghé qua nhà họ Đoạn một chút mà thôi.
Vì thế, vào ngày thứ hai của năm mới, Cố Duẫn đã thực hiện lời hứa trước đó của mình, đưa Trịnh Tây Tây đi chơi.
Ở trong nước đều đang bận rộn đón Tết, có rất nhiều nơi không mở cửa nên hai người đã đi đến một khu du lịch trượt tuyết lớn ở nước R.
Địa điểm là do Trịnh Tây Tây chọn. Trước đó, Cố Duẫn hỏi cô muốn đi chơi ở đâu, đưa ra cho cô không ít sự lựa chọn, ví dụ như một hòn đảo nghỉ dưỡng nhiệt đới, một trang viên ấm áp như mùa xuân...
Trịnh Tây Tây sinh ra và lớn lên ở Văn Thành. Khí hậu của Văn Thành khá ấm áp, cho dù mỗi năm đều có tuyết rơi nhưng rất hiếm khi có tuyết lớn ùn ùn kéo tới. Thế nên, khi nhìn thấy những hình ảnh của khu du lịch trượt tuyết, Trịnh Tây Tây đã không ngần ngại mà chọn nơi này, còn có thể trượt tuyết.
Ngay khi xuống máy bay, Trịnh Tây Tây cảm nhận được sự tàn sát bừa bãi của không khí lạnh.
Các nhân viên ở khu du lịch trượt tuyết đã đến sân bay đón họ và giúp họ đẩy hành lý. Cố Duẫn xách chiếc ba lô mà Trịnh Tây Tây mang theo bên người, từ trong đó lấy ra một cái chụp bảo vệ tai bông xù rồi chụp lên tai cô.
Chiếc khăn choàng che kín nửa khuôn mặt của cô, chỉ để lộ ra bên ngoài một đôi mắt xinh xắn.
Cố Duẫn cảm thấy rất hài lòng.
Khi đến nơi Trịnh Tây Tây mới nhận ra đây là một trang trại nghỉ dưỡng có quy mô rất lớn, khu vực trượt tuyết ở sau núi chỉ là một trong số đó. Phía trước khu vực trượt tuyết là một khách sạn năm sao, bên trong khách sạn rất ấm áp, đầy đủ tiện nghi giải trí, còn có cả hồ tắm suối nước nóng tự nhiên ở ngoài trời nữa.
Bởi vì địa hình rất cao, lại còn ở gần dãy Alps nên nơi này còn là một nơi tuyệt vời để chụp ảnh.
Đây là lần đầu tiên trong đời Trịnh Tây Tây được đi xa đến vậy. Ngay từ lúc bước lên máy bay, tinh thần của cô đã trở nên vô cùng kích động, dè dặt chụp lại vài bức ảnh. Vì để không quấy rầy đến Cố Duẫn nghỉ ngơi, sau khi chụp xong cô cũng ngủ trên máy bay luôn.
Vì đã ngủ một giấc ở trên máy bay, trạng thái tinh thần của Trịnh Tây Tây rất tốt.
Vốn dĩ chất lượng giấc ngủ của Cố Duẫn đã chẳng ra sao. Nhưng không biết có phải do chịu sự ảnh hưởng của Trịnh Tây Tây hay không mà trước giờ anh vẫn luôn khó ngủ, lần này lên máy bay, vốn chỉ có ý định nhắm mắt lại giả vờ nghỉ ngơi thế thôi, ấy vậy mà lại thiếp đi thật.
Nhân viên đón khách từ sân bay của khách sạn đã đưa họ tới đại sảnh, Cố Duẫn đi làm thủ tục nhận phòng.
Set phòng mà Cố Duẫn đã đặt trước là ở ngay trên tầng cao nhất của khách sạn. Căn phòng vô cùng rộng rãi, chẳng khác gì một căn hộ hoàn chỉnh cả. Ngoài phòng khách rộng rãi ra, còn có bếp và quầy bar, bên cạnh quầy bar là một cái tủ chứa đầy rượu, có thể tùy ý lấy ra sử dụng, đương nhiên khi trả phòng thì phải tính tiền.
Trịnh Tây Tây liếc nhìn qua giá thành một cái rồi quyết đoán dời tầm nhìn đi nơi khác.
Ba tầng đầu của khách sạn là khu vực giải trí và nhà hàng. Trong khách sạn có hai tầng nhà hàng với hai phong cách và bày trí khác nhau, đều là kiểu phục vụ một kèm một, nhưng phải đặt lịch hẹn trước.
Chế độ ăn uống những ngày gần đây của Trịnh Tây Tây đều rất nghiêm ngặt theo công thức mà bác sĩ đã cho cô, tuy nhiên bác sĩ cũng đã nói rằng việc điều dưỡng là một quá trình lâu dài, không cần bữa nào cũng phải nghiêm ngặt như vậy, chỉ cần bổ sung vào là được.
Khi ở nhà, hầu như bữa ăn nào Cố Duẫn cũng áp dụng theo công thức, nhưng bây giờ đi du lịch, Cố Duẫn đã nới lỏng yêu cầu. Vì thấy Trịnh Tây Tây lộ rõ sự hứng thú với nơi này, anh đã đặt trước bữa tối ở nhà hàng.
Trịnh Tây Tây học tiếng Anh ở trường rất tốt, lần kiểm tra nào cũng đạt được điểm số cao nhưng cô chưa từng nghiêm túc sử dụng tiếng Anh để trò chuyện với người khác trong cuộc sống hàng ngày bao giờ. Lúc gọi món, cô căng thẳng muốn chết. Cố Duẫn đã nhận ra nhưng không hề giúp cô, để cô tự mở lời.
Sau khi Trịnh Tây Tây âm thầm nhẩm lại một lượt những từ vựng mà mình muốn nói rồi mới mở miệng gọi món. Lúc cô nói ra khỏi miệng có lẽ là không còn gì phải đắn đo nên cô đã không còn căng thẳng gì nữa, cứ thế mà gọi hết các món ăn mình muốn.
Người phục vụ có thái độ rất tốt, luôn tươi cười và giao tiếp với Trịnh Tây Tây cũng rất thoải mái. Điều này cũng giúp cho Trịnh Tây Tây cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Sau khi gọi món xong, nhân viên phục vụ đã đem thực đơn xuống. Trịnh Tây Tây thở hắt ra một hơi, ngước lên mới phát hiện ra Cố Duẫn đang nhìn mình.
"Sao, sao vậy ạ?" Trịnh Tây Tây sờ vào mặt mình một cái.
"Không sao cả." Cố Duẫn dời mắt, một lúc sau anh mới nói: "Em nói tiếng Anh rất tốt. Nghe hiểu được tiểu thuyết rồi mà còn sợ giao tiếp nữa hả?"
Lần đầu tiên hai người họ gặp nhau là lúc Trịnh Tây Tây đang nghe bản audio gốc của một cuốn tiểu thuyết tiếng Anh. Nghe hiểu được tiểu thuyết, ít nhất cũng chứng minh rằng lượng từ vựng và khả năng nghe hiểu của cô là không tồi, chẳng qua cũng chỉ là thiếu sự luyện tập giao tiếp trong thực tế mà thôi.
Ngay từ đầu, Trịnh Tây Tây còn chưa nghe hiểu. Cô cúi đầu rồi mới nhận ra rằng mình đang mạnh mẽ bấu lấy một góc của chiếc khăn ăn, suýt chút nữa thì đã bấm ra một cái lỗ thủng trên chiếc khăn ăn đang cầm trên tay.
Trịnh Tây Tây: "..."
Không, việc này không phải là do mình làm ra, không phải mình.
Trịnh Tây Tây hắng giọng một tiếng, bắt đầu cà cuống đến đít còn cay: "Em có sợ đâu, em chỉ là kích động quá mức thôi. Làm sao lại có người ưu tú như em được kia chứ?"
Cố Duẫn cười ra thành tiếng, đáp hùa theo cô: "Đúng, đúng thật là rất ưu tú."
Trịnh Tây Tây: "..."
Nghe kiểu gì cũng giống như là đang nói mỉa cô vậy.
Trịnh Tây Tây hắng giọng, quyết định không nói chuyện nữa.
Cô cầm khăn ăn lên, trải ra cẩn thận, cố ý điều chỉnh cho góc khăn bị mình bấm thủng kia hướng xuống bên dưới, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trịnh Tây Tây chỉ trải qua khoảng thời gian chưa kịp thích nghi ngắn ngủi, những sự vật mới mẻ đã hoàn toàn đè bẹp sự căng thẳng khi không được nói tiếng mẹ đẻ.
Sau một ngày nghỉ ngơi và điều chỉnh lại, cô đã vui sướng mà chạy đến khu trượt tuyết ở sau núi và ở những khung hình trong đoạn video mà Cố Duẫn đã thích thú quay lại, cô bị ngã hết lần này đến lần khác.
Trịnh Tây Tây nổi giận: "Anh đừng quay nữa!"
Cố Duẫn mở máy quay và tiếp tục chĩa ống kính về phía Trịnh Tây Tây: "Tất cả những đoạn video phía trước đều là để quay lại lần trượt tuyết đầu tiên hoàn hảo nhất của em, mấy cái về sau thì em có thể xóa đi."
Cô khẽ "hừ" một tiếng rồi trượt theo đường trượt tuyết xuống dưới.
Tiếng gió vang lên bên tai, cô điều khiển sự cân bằng của cơ thể cho đến khi lần đầu tiên trượt xuống đường tuyết một cách hoàn hảo, quay người lại, Cố Duẫn đứng phía trên đường trượt tuyết, quay lại trọn vẹn cảnh này bằng máy quay.
Trịnh Tây Tây đi cáp treo trở về đỉnh núi, Cố Duẫn đang lướt xem đoạn video mà anh đã quay lại trước đó, Trịnh Tây Tây cũng chạy đến xem.
Tất cả các phần phía trước của video đều là những cú ngã bằng nhiều kiểu cách bắt mắt khác nhau của Trịnh Tây Tây, Trịnh Tây Tây chu miệng lên, tầm mắt hướng lên trên, rơi vào một bên mặt của Cố Duẫn.
Bề ngoài của Cố Duẫn là vẻ đẹp được ông trời ưu ái. Trịnh Tây Tây đã từng này tuổi rồi mà Cố Duẫn là người có vẻ ngoài ưu việt nhất mà cô từng gặp. Ngay từ ánh nhìn đầu tiên cô đã cảm thấy anh rất ưa nhìn rồi, sau đó thì càng nhìn lại càng thấy đẹp trai.
Cố Duẫn ngẩng đầu lên. Trịnh Tây Tây nhìn trộm bị bắt tại trận, nhanh chóng di chuyển tầm mắt của mình đi chỗ khác.
Trong cơn hoảng loạn, cô không hề phát hiện ra rằng, tầm nhìn của Cố Duẫn đã dừng lại một lúc lâu trên người mình rồi mới rời đi.
Họ ở nơi này ba ngày, sau đó lại đi đến những nơi khác.
Dường như ngôn ngữ nào Cố Duẫn cũng biết, bất kể là đến nơi nào, anh đều có thể đối đáp vô cùng lưu loát. Giọng nói của anh cực kỳ dễ nghe, cho đến tận bây giờ, Trịnh Tây Tây vẫn còn nhớ rõ bài hát bằng tiếng Pháp mà anh đã từng hát cho cô nghe, giọng hát trầm ấm của anh dường như chứa đựng vô số những lời nói dịu dàng, đáng tiếc là khi đó cô đã quên không ghi âm lại những câu hát đó.
Việc này sẽ trở thành sự tiếc nuối vĩnh viễn của Trịnh Tây Tây, trừ khi Cố Duẫn sẵn lòng hát lại cho cô nghe. Nhưng hiển nhiên, muốn thuyết phục Cố Duẫn ca hát là một điều không hề dễ dàng.
Trịnh Tây Tây đã ôm cây đàn ghi ta chạy đến trước mặt Cố Duẫn để cố gắng để gợi dậy ham muốn chơi đàn của anh. Kết quả, ham muốn chơi đàn còn chưa gợi dậy được, thế nhưng hứng thú dạy dỗ cô lại bị kích hoạt rồi.
Cuối cùng là Trịnh Tây Tây buồn bã vừa ôm cây đàn ghi ta vừa bị anh dạy dỗ cả tiếng đồng hồ.
Trịnh Tây Tây luôn theo sát Cố Duẫn. Cô không phải là một người toàn năng giống như Cố Duẫn, thỉnh thoảng nói chuyện cũng đều là nói bằng tiếng Anh.
Bị hoàn cảnh dồn ép, vài ngày như vậy, từ lúc mới bắt đầu căng thẳng đến có hơi căng thẳng rồi đến dần dần thích nghi, giờ đây Trịnh Tây Tây đã bắt đầu nói tiếng Anh ra trò ra dáng.
Vì thế, sau khi nhận ra rằng Trịnh Tây Tây đã có thể giao tiếp một cách lưu loát với mọi người thì Cố Duẫn nói ít đi. Mỗi lần có việc gì đều sai Trịnh Tây Tây đi giao tiếp còn mình thì đứng đằng sau cô, một dang vẻ một chị đại đi đâu thì đàn em theo đến đó, phát huy "tró" tính của mình đến cực điểm.
Vậy nên, khoảng thời gian đầu thì Trịnh Tây Tây được Cố Duẫn dắt đi dạo vài ngày, sau đó thì cục diện đã thay đổi, biến thành Trịnh Tây Tây dắt Cố Duẫn đi dạo, thậm chí cả việc đi tản bộ cùng nhau thì Cố Duẫn cũng phải bám lấy Trịnh Tây Tây để dặn dò: "Em gái phải trông coi anh trai cho cẩn thận đấy, nơi đất khách quê người, nhỡ đâu anh đi lạc mất rồi thì sẽ không biết phải quay về như thế nào đâu."
Trịnh Tây Tây: "..."
Anh đủ rồi đấy.
Cô xoắn xuýt hồi lâu rồi nói: "Vậy anh nắm lấy tay em đi."
Tầm mắt của hai người chạm vào nhau, Trịnh Tây Tây đang định nhìn qua chỗ khác thì nghe thấy Cố Duẫn nói: "Được."
Anh vươn tay ra, nắm lấy cổ tay của Trịnh Tây Tây.
Tay anh ấm áp, ngón tay thon dài, dễ dàng nắm trọn lấy cổ tay cô.
Cảm giác ấm áp lan tỏa, Trịnh Tây Tây ngây ra một lúc, lòng bàn tay của Cố Duẫn to hơn của cô, cảm giác càng thô ráp hơn, lòng bàn tay không biết là chơi cái gì mà đã tạo thành một lớp chai rất mỏng.
Không đợi cô kịp hồi thần, Cố Duẫn đã kéo cô về phía bên phải: "Em gái, cửa ở bên này."
"Hả? Vâng."
Cố Duẫn kéo cổ tay của Trịnh Tây Tây ra khỏi cửa, nhiệt độ bên ngoài rất thấp làm cho cô run rẩy.
Cố Duẫn buông tay ra và ra hiệu cho cô đút tay vào túi. Trịnh Tây Tây làm theo lời anh, quay đầu lại, còn Cố Duẫn cũng đút tay vào túi.
Ngày cuối cùng, họ đến một tửu trang.
Tửu trang tọa lạc tại một thị trấn có phong cảnh tuyệt đẹp ở nước F với diện tích vô cùng rộng lớn. Bây giờ là mùa đông, tuy không còn cách nào khác để tham quan quang cảnh nho tươi được mùa bội thu nhưng tửu trang tĩnh lặng vào mùa đông cũng có nét đặc sắc riêng.
Ông chủ và bà chủ của tửu trang đều là người gốc Hoa và là người quen của Cố Duẫn.
Hai người bước xuống xe, còn ông chủ và bà chủ thì đã chờ sẵn ở bên ngoài. Ông chủ đích thân dẫn bọn họ đi vào, nhiệt tình chiêu đãi cả hai và đưa ra những thứ trân quý mà mình đã cất giữ trong suốt nhiều năm qua.
Ông chủ và Cố Duẫn ngồi chơi cờ cách đó không xa, Trịnh Tây Tây thì trò chuyện với bà chủ.
Bà chủ nói với Trịnh Tây Tây rằng họ và Cố Duẫn gặp nhau tại một khách sạn, tim của bà ấy không tốt, khi đó xảy ra chuyện, Cố Duẫn đã giúp đỡ không hề nhỏ, chín bỏ làm mười, cũng coi như là đã cứu bà ấy một mạng.
"Chớp mắt đã trôi qua hơn ba năm rồi." Bà chủ nói: "Cố Duẫn đã thay đổi rất nhiều."
Trịnh Tây Tây dựng tai lên nghe ngóng: "Trước kia anh ấy là người như thế nào ạ?"
Bà chủ suy nghĩ và nói: "Rất cô độc."
Trái tim của Trịnh Tây Tây không hiểu sao lại chợt nhói đau, giống như là bị ai đó nhéo một cái vậy.
Bà chủ vỗ vỗ bàn tay của cô, cười nói: "Cô gái nhỏ, hãy ở bên Cố Duẫn cho thật tốt, cậu ấy xứng đáng."
Đúng thế, Cố Duẫn rất xứng đáng.
Không ai có thể biết rõ hơn cô, Cố Duẫn tốt đến mức nào.
Ánh mắt của cô rơi trên người Cố Duẫn đang trò chuyện với ông chủ ở bên kia, anh cởi áo khoác ra, chỉ mặc quần áo ở nhà, trông qua có vẻ vừa thảnh thơi lại vừa an nhàn.
Trong phần lớn thời gian, Cố Duẫn trông như một cậu bé mới lớn.
"Cháu sẽ luôn luôn ở bên anh ấy ạ." Trong lòng Trịnh Tây Tây đang suy nghĩ, trừ phi có một ngày nào đó, Cố Duẫn không còn cần đến cô nữa.
Tác giả có điều muốn nói:
Anh Duẫn: Vậy thì cả đời này em cũng sẽ không thoát được đâu.
← Ch. 35 | Ch. 37 → |