Sinh nhật
← Ch.24 | Ch.26 → |
Anh trai có tính cách rất thực tế, rất hào hoa và phong lưu bây giờ đang uống rượu ở quán bar ở tầng dưới
"Rượu này có hương vị độc đáo và uống cũng rất ngon."
Trần Minh Viễn rót đầy ly cho mình, tò mò hỏi: "Cố Duẫn, Văn Thành lớn như vậy sao cậu lại tìm được một quán bar như vậy?"
Đỗ Phong và Trịnh Hoài lần lượt có người yêu, cả hai đều đang bận hẹn hò, chỉ còn lại hai người độc thân là Trần Minh Viễn và Cố Duẫn thỉnh thoảng hay hẹn nhau ra uống rượu.
"Vô tình tìm thấy thôi." Cố Duẫn nói.
Trần Minh Viễn nhấp một ngụm rượu, đầy thâm ý quay lại nói: "Văn Đại có phải ở gần đây không? Có phải hẹn hò với em nào mà bị cho leo cây hay không?"
Mặc dù câu này có hơi bất ổn, nhưng cũng đoán đúng tám chín phần.
Thấy anh không có phản bác lại, tâm tình Trần Minh Viễn nhất thời trở nên tốt hơn: "Ha ha, Cố Duẫn, cậu cũng có ngày hôm nay à."
Nhớ lúc trước, Cố Duẫn thường cho bọn họ leo cây.
Chỉ có thể nói rằng, thiên đạo luân hồi, người cho người khác leo cây thì sẽ có ngày bị cho leo cây.
Cố Duẫn dựa vào sô pha, hơi nhướng mày: "Nếu nói như cậu, vậy là cậu thành người dự bị rồi."
Anh khịt mũi: "Người dự bị thì đắc ý gì chứ."
Trần Minh Viễn: "... Chết tiệt!"
Cậu ta thực sự rất ghét miệng lưỡi của Cố Duẫn, nhưng cậu ta lại không nói lại anh.
Một lúc sau, Trần Minh Viễn tự mình nghĩ thông rồi.
Anh em với nhau cả mà, không phải là chỉ người dự bị thôi sao. Nhìn vào Đỗ Phong và Trịnh Hoài khi yêu đương đi, đều cố tránh bọn họ rất xa, nhưng nếu sau này chia tay, không phải sẽ quay về đây để uống rượu cùng bọn họ sao.
"Tôi nghe nói rằng cậu muốn mua nhà gần Văn đại." Trần Minh Viễn hỏi vu vơ: "Người làm phụ huynh như cậu quả thực rất tận tâm."
"Ừm." Cố Duẫn lười biếng đáp.
"Cậu thực sự coi người ta như em gái sao." Trần Minh Viễn nói "Xì" một tiếng: "Nhìn không ra cậu lại kiên nhẫn như vậy."
Cố Duẫn là người như thế nào, là người chơi với anh từ nhỏ đến lớn, nên không ai hiểu rõ anh hơn cậu ta.
Trước khi mẹ Cố gặp chuyện, Cố Duẫn thực sự là một thiên thần, phong độ, dễ thương và lễ phép, khi đó trẻ con trong lớp thường đánh nhau những chuyện vặt vãnh, Cố Duẫn chỉ cần thuyết phục vài câu là đã giải quyết xong.
Mọi người đều giành chơi với Cố Duẫn, cậu ta cũng không ngoại lệ, chẳng những như thế cậu ta còn ngưỡng mộ Cố Duẫn nhất trong lớp, ngày ngày đều chạy theo sau Cố Duẫn, cho dù là đồ ăn vặt hay là đồ chơi yêu thích nhất cậu ta đều lấy ra chia sẻ với Cố Duẫn.
Cho đến sau này, thiên thần dần dần biến thành ác quỷ.
Chỉ hai ba câu nói có thể khiến người ta bật khóc, tính cách hung hãn, chỉ nhướng mi thôi cũng có thể khiến người ta cảm thấy áp lực như bị đánh.
Những người thích ở bên cạnh anh đều rời bỏ anh, đến khi học phổ thông, tính cách của anh lại thay đổi, trở nên ngạo mạn và thậm chí còn khó hiểu hơn.
Không ai biết anh đang nghĩ gì, rất ít người dám đến gần anh.
Sau khi anh trở về nước, tính khí này trở nên rõ ràng hơn. Tuy nhiên, người này bây giờ lại gạt bỏ hết những gai góc của mình để trở thành một vị phụ huynh, thậm chí còn mua một căn nhà trong khuôn viên Văn Đại, càng nghĩ càng thấy khó tin.
Những suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu của Trần Minh Viễn, cậu ta lại tiếp tục nói: "Nhưng mà như vậy cũng tốt, với ngoại hình của Trịnh Tây Tây như vậy, nếu không ai bảo vệ rất dễ xảy ra chuyện."
Kể từ khi Trịnh Tây Tây xuất hiện tại bữa tiệc sinh nhật của Từ Hưng Châu, có không ít người nhớ đến cô. Có rất nhiều người đã thông qua cậu ta mà tìm hiểu về cô.
Khuôn mặt của Trịnh Tây Tây thực sự rất đẹp, rất có khí chất, trên người cô lúc nào cũng toát lên sự yêu đời, nếu cô cầm một cuốn sách và đứng trước cửa thư viện chụp ảnh, thì tấm ảnh đó có thể trở thành một tấm áp phích quảng cáo.
Là mẫu người lý tưởng của các chàng trai.
Trong giới này cũng không ít người giả tạo, nếu không phải sợ Cố Duẫn, không biết đã có bao nhiêu người có ý định xấu với cô.
"Tôi nghe nói nhà họ Trịnh muốn tham gia vào ngành thiết bị y tế và có ý định liên hôn với nhà họ Lương." Trần Minh Viễn nói.
Cố Duẫn không cho ý kiến.
"Cậu không lo lắng cho Trịnh Tây Tây sao?" Trần Minh Viễn thăm dò: "Nghe nói bên nhà họ Lương vẫn còn đang do dự, nhà họ Lương có hai người con trai chưa kết hôn nhưng cả hai đều ăn chơi lêu lỏng, lại còn rất háo sắc, nếu như nhà họ Trịnh để cho Trịnh Tây Tây đi liên hôn, thì chắc tám phần phía bên kia sẽ đồng ý."
Khóe miệng của Cố Duẫn giật giật, giữa lông mày hiện lên địch ý: "Bọn họ dám!"
***
Cố Duẫn quy định cho Trịnh Tây Tây giờ giới nghiêm là mười giờ, lúc chín giờ hơn, Trịnh Tây Tây tìm một lý do để rời đi.
Cô gọi điện thoại cho Cố Duẫn.
"Kết thúc rồi sao?" Cố Duẫn hỏi cô
"Ừm."
"Xuống đi."
Trịnh Tây Tây đang ở tầng năm, cô nhấn thang máy và bước vào.
Lúc thang máy đi xuống tầng ba, cửa mở ra, thì Cố Duẫn cùng Trần Minh Viễn đã đứng ở ngoài cửa.
"Anh?" Trịnh Tây Tây ngạc nhiên hỏi.
"Tây Tây, đã lâu không gặp." Trần Minh Viễn vừa cười vừa chào hỏi cô.
Hai người bước vào thang máy.
Trịnh Tây Tây nhìn thấy biển hiệu của quán bar treo ngoài cửa thang máy.
Vì vậy, người anh trai này không cho cô uống rượu và đặt giờ giới nghiêm cho cô, ngược lại bản thân mình lại đi quán bar.
Tiêu chuẩn kép quá rõ ràng. (1) Trịnh Tây Tây đến gần hơn, quả nhiên, cô ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trộn lẫn với mùi bạc hà. Không quá mạnh, thậm chí rất dễ ngửi. Nhưng nó không thể che giấu được tiêu chuẩn kép của Cố Duẫn.
"Anh." Trịnh Tây Tây hắng giọng một cái, "Anh đi quán bar sao?"
"Hả?" Cố Duẫn nhìn sang.
"Anh không cho em uống rượu." Trịnh Tây Tây phàn nàn: "Mà bây giờ anh lại đi quán bar."
Cố Duẫn không ngờ rằng còn có một cơn tức giận đang chờ đợi mình. Anh mở miệng, nhưng ánh mắt nhìn sang Trần Minh Viễn, quyết định bán đứng cậu ta.
"Là anh Minh Viễn của em ép anh đi."
Cố Duẫn lấy lại tự tin, lấy tay phải khoác lên vai Trần Minh Viễn: "Sau này đừng gọi tôi đi uống rượu nữa nha, tôi thật sự rất khó xử."
Trần Minh Viễn: "... Gián điệp?"
Nhưng cậu ta phản ứng rất nhanh, hất tay Cố Duẫn đang đặt trên vai mình ra, chán ghét nói: "Họ Cố xấu xa này, tình bạn bè coi như chấm hết."
Cố Duẫn mỉm cười.
Bị anh ảnh hưởng, Trần Minh Viễn cũng không chịu nổi phải bật cười, sự tình vừa rồi nhanh chóng xoay chuyển, Trần Minh Viễn nói: "Tây Tây, em phải quản lý chặt anh Cố của mình, lời người này nói không hề đáng tin, không có câu nào là thật hết."
Trịnh Tây Tây nghiêng đầu.
"Anh Minh Viễn." Cô ôn nhu nói: "Anh đừng nói tục, anh nói tục chửi thề là không tìm được người yêu đâu."
Trần Minh Viễn: "Gì cơ?"
Cố Duẫn bật cười thành tiếng.
Trong khi nói, ba người họ đã bước ra khỏi tòa nhà.
Trần Minh Viễn một mình lái xe đến đây, cậu ta đã uống chút rượu nên gọi người lái thuê để đưa cậu ta về.
"Lần sau gặp lại." Trần Minh Viễn cùng hai người nói lời tạm biệt: "Tây Tây, lần sau kêu Cố Duẫn dắt em ra ngoài chơi."
Cố Duẫn nói mấy câu với người lái thuê rồi đưa tiền boa cho người đó, quay người lại nói với Trần Minh Viễn: "Đi nhanh đi, về đến nhà thì nhắn tin."
Tuy rằng uống không nhiều lắm, nhưng dù sao cũng có uống chút rượu: "Trần Minh Viễn mắt phượng mày ngài này, đừng có nửa đường bị khác bắt cóc mất."
"Phiền quá đi? Coi tôi như con gái à."
Sau khi tiễn Trần Minh Viễn đi, Cố Duẫn đút hai tay vào túi, "Em gái, đi về thôi."
Trịnh Tây Tây đi theo sau, "Anh, anh nói chuyển nhà, là chuyện gì vậy?"
Khi ở trước cổng trường Cố Duẫn không nói rõ ràng, ở trước mặt nhiều người như vậy, cô cũng không tiện hỏi.
Cố Duẫn cười nói: "Lát nữa em sẽ biết."
Hai người đi vào đại lộ, đi về phía trước mấy phút, rẽ vào một góc, đi tới một tòa chung cư.
Bảo vệ nhìn thấy Cố Duẫn liền mở cửa cho anh vào.
Cố Duẫn tiếp tục đi vào, đi tới một tòa chung cư mới tinh.
Sau khi vào thang máy, Cố Duẫn nhấn tầng mười tám.
Trịnh Tây Tây đứng bên cạnh Cố Duẫn, nín thở và đột nhiên cảm thấy căng thẳng như trước khi mở quà.
"Đến rồi." Cố Duẫn nói.
Đây là một căn hộ có một lầu, căn nhà không lớn bằng dinh thự Dục Minh, nhưng cũng chỉ có hai người ở, không gian rộng rãi như vậy cũng là quá đủ.
Tông màu chủ đạo của căn nhà là màu nâu, so với dinh thự Dục Minh thì căn nhà này đầy đủ hơn, phòng bếp đầy đủ dụng cụ nấu nướng, tủ lạnh chất đầy đồ ăn, trên ghế sô pha những chiếc gối ôm nhiều hoa văn được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.
Bên trong, có một phòng học được dành riêng cho Trịnh Tây Tây.
Căn phòng này hơi nhỏ, nhưng nó có thiết kế độc đáo và màu sắc phù hợp là điều mà Trịnh Tây Tây thích. Phía trên còn có gác xép.
Trên gác xép trồng hoa, có bàn uống cà phê, bước vào ở phía trái của cửa còn có một xích đu.
Nó giống như một nơi có thể đến khi tâm trạng không tốt. Bình thường có thể lên đây để đọc sách hoặc uống trà.
Trịnh Tây Tây vui mừng giống như một đứa trẻ, nhìn trái nhìn phải, giống như mọi đứa trẻ vừa chuyển đến một ngôi nhà mới.
Cố Duẫn nhếch miệng hỏi cô: "Thích không?"
Trịnh Tây Tây gật đầu, cô thực sự thích nó.
Trịnh Tây Tây đi đến giá sách và thấy trên giá đầy album nhạc cổ điển.
"Anh, anh thích nhạc cổ điển à?"
"Ồ, cái đó là chuẩn bị cho em."
Cố Duẫn nói: "Nghe cho kỹ nhé, lần sau khi anh yêu cầu ca khúc, hy vọng ngoại trừ bài hai chú hổ cùng ngôi sao nhỏ ra thì vẫn còn có lựa chọn khác."
Trịnh Tây Tây: "..."
Nhìn vào những album này, Trịnh Tây Tây cảm thấy rất áp lực, nhiều như vậy cô phải nghe đến ngày tháng năm nào đây.
Cô mở rèm cửa ra, phát hiện từ đây có thể nhìn thấy Văn Đại, tầm nhìn rõ ràng đến mức cô thậm chí có thể nhìn thấy tòa nhà ký túc xá của cô.
Rất nhanh Trịnh Tây Tây liền quên mất chuyện album mà vui vẻ chạy tới chạy lui.
Cố Duẫn mỉm cười. Vào lúc này, cô có sự ngây thơ, hoạt bát vô lo vô nghĩ đúng lứa tuổi của mình.
Trịnh Tây Tây chạy tới chạy lui trong ngôi nhà mới hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng xem hết từng ngõ ngách trong ngôi nhà.
Nơi này khác với nhà họ Trịnh hay dinh thự Dục Minh. Ở đây, từ khâu chuẩn bị đến thiết kế đều dựa theo sở thích của cô, xem cô như một phần tử trong đó mà chuẩn bị.
Cho dù là lần đầu tiên đến đây, Trịnh Tây Tây đã có cảm giác rất thân thuộc.
Lúc cô từ trên gác đi xuống, Cố Duẫn bỗng tắt đèn, xung quanh đột nhiên tối sầm lại.
"Anh?"
Cố Duẫn từ trong bếp đẩy ra một cái bánh kem phía trên cắm hai ngọn nến.
Trong phòng, bài hát với giai điệu nhẹ nhàng vang lên.
Cố Duẫn đẩy bánh kem đến trước mặt Trịnh Tây Tây, nói: "Chúc mừng về nhà mới."
Ngọn nến lặng lẽ cháy, hai người đứng đối diện nhau ở giữa là chiếc bánh kem, ánh nến chiếu vào mắt họ.
Đột nhiên, Trịnh Tây Tây nhớ lại thời thơ ấu của mình
Lúc đó, bố mẹ cô vẫn chưa qua đời trong vụ tai nạn xe hơi.
Gia đình cô sống trong một ngôi nhà cho thuê ở huyện thành, căn nhà không lớn nhưng được mẹ cô trang trí rất đẹp. Ngoài ban công có trồng hoa, có chậu hoa cải tiến từ hộp nhựa, trong nhà có nhiều đồ trang trí nhỏ xinh, rất nhiều đồ đều là do tự tay mẹ cô làm.
Hôm đó là sinh nhật lần năm tuổi của cô, ba cô ôm cô vào lòng, mẹ cô bưng một chiếc bánh kem ra: "Bảo bối của chúng ta được năm tuổi rồi, chúc bảo bối sinh nhật vui vẻ."
Ba cô bế cô đi thổi nến, Trịnh Tây Tây mặc một chiếc váy màu hồng, cười tươi như hoa, ánh nến phản chiếu như đang nhảy múa trong mắt cô
Đó là lần cuối cùng cô ăn bánh sinh nhật.
Cảnh tượng quá khứ cùng hiện tại hiện ra, hốc mắt cô không khỏi có chút ươn ướt.
"Sao em lại khóc?" Cố Duẫn vươn ngón tay cái ra lau nước mắt cho cô.
Vốn dĩ Trịnh Tây Tây cũng không có gì, nhưng khi Cố Duẫn lau nước mắt cho cô như thế này, cô lại không cầm được nước mắt, từng giọt từng giọt nước mắt cứ rơi xuống.
Cố Duẫn thở dài, đi tới ôm lấy cô, vỗ nhẹ vào lưng cô.
"Vốn dĩ muốn cho em sự ngạc nhiên." Cố Duẫn nói.
Cũng không biết đã làm gì không đúng, mà làm người ta khóc nữa.
"Em rất vui." Trịnh Tây Tây nói.
Cô ra khỏi vòng tay của Cố Duẫn, lau nước mắt, thấy Cố Duẫn vẫn đang nhìn mình, cô có chút xấu hổ, lại thẹn quá hóa giận ói: "Là thật mà."
"Được, là thật." Cố Duẫn lau nước mắt trên mặt cô, "Thổi nến trước đi."
Trịnh Tây Tây cúi đầu, đang định thổi tắt nến thì Cố Duẫn ngăn cô lại.
"Chờ một chút." Anh đưa cho cô một miếng khăn giấy, "Khịt mũi trước đi, một lát thổi nến nước mũi văng ra thì phải làm sao đây?"
"......."
(1)Đối với mỗi người sẽ hiểu nghĩa khác nhau. Thường dùng với những người con trai bề ngoài đối xử với mọi người rất lạnh lùng nhưng đối với người mình yêu thì cưng chiều hết mực.
← Ch. 24 | Ch. 26 → |