Dáng vẻ yêu thương nhung nhớ
← Ch.04 | Ch.06 → |
Liên quan đến việc Trịnh Tây Tây trở về, Trịnh gia vốn muốn tổ chức một bữa tiệc tuyên bố nhận thân.
Nhưng bởi vì trước kia Trịnh Nghi bỏ nhà đi, suy nghĩ đến cảm xúc của Trịnh Nghi nên Trịnh phu nhân nghĩ ra một biện pháp vẹn cả đôi đường. Đầu tiên là hủy bỏ bữa tiệc nhận thân sau đó dùng danh nghĩa tư nhân mời các vị phu nhân và thiên kim đến nhà chơi để tuyên cáo sự tồn tại của Trịnh Tây Tây.
Mới sáng sớm Trịnh Tây Tây đã bị nhà tạo mẫu dày vò khổ sở, thay thêm lễ phục hoa lệ cùng với đầu tóc được chải chuốt gọn gàng tỉ mỉ. Hai bên tóc mai tết gọn lại vòng qua sau đầu, chỉ để lại hai lọn tóc hơi xoăn ở hai bên, uốn lượn tôn lên gương mặt cô, phần còn lại được buông xuống như thác nước rủ sau ót.
Nhìn có vẻ như tự nhiên, nhưng tóc rối bời cùng độ cong đều là thành quả của cả buổi sáng hôm nay. Nhìn tất cả có vẻ vô cùng bình thường, nhưng chỉ tính riêng nơ bướm trang trí được thắt trên đầu cũng lên đến bốn con số.
Trịnh Tây Tây sinh ra vốn đã xinh đẹp, cộng thêm lúc sáng, nhà tạo mẫu đắp thêm mặt nạ cho cô, làm gương mặt mười tám tuổi càng thêm tràn đầy sắc xuân, mềm mịn, trắng trẻo đến cả thợ trang điểm cũng không nỡ xuống tay với khuôn mặt này. Cuối cùng chỉ đành giúp cô chỉnh lông mày, kẻ eyeliner rồi tô nhẹ thêm chút son là xong.
Sau khi đã hoàn thành xong tất cả các khâu trang điểm, đến khi nhìn lại ngay cả thợ trang điểm cũng phải sững sờ.
Không bao lâu các quan khách cũng lần lượt đến cửa, Trịnh phu nhân dắt theo cả Trịnh Tây Tây và Trịnh Nghi cùng nhau ra ngoài đón tiếp.
Trịnh phu nhân ngồi ở giữa còn Trịnh Tây Tây và Trịnh Nghi hai người ngồi ở hai bên.
Trịnh Tây Tây phát hiện thấy cuộc trò chuyện của mấy quý phu nhân ở đây cũng chẳng khác người trong thôn Liễu Gia ngồi quây lại tán gẫu là bao, chỗ khác biệt duy nhất là họ biết đeo mặt nạ lên cho mình.
Nhìn một đám người ngồi với nhau truyện trò cười đùa vui vẻ, nhưng câu nào cũng sắc bén như lưỡi dao. Ẩn ý trong mỗi câu nói đều ganh đua nhau từng chút một, vô cùng quái gở. Trịnh Tây Tây thật sự khâm phục tài ăn nói của bọn họ.
Bên tai toàn là tiếng ồn ào, nghe đến mức cô muốn ngáp ngủ nhưng vẫn phải cố chịu đựng cho đến lúc tàn tiệc.
Cô cử động nhẹ một cái để điều chỉnh tư thế ngồi sao cho dễ chịu hơn, sau đó tiếp tục ngồi trên sopha làm một bình hoa.
Lúc cô vừa mới được Trịnh gia đón về, có rất nhiều người hiếu kỳ về cô nên lúc này không biết bao nhiêu ánh mắt dò xét đổ dồn lên người cô không ngớt.
Trịnh Tây Tây quy củ ngồi một bên, lúc có người nhắc đến cô thì cô cũng sẽ lễ phép đáp lại. Những người muốn xem trò hề của cô cũng chẳng tìm ra bất cứ sai sót nào để chỉ trỏ cả, nên trước biểu hiện này của cô, Trịnh phu nhân vô cùng hài lòng.
Từ sau khi tin Trịnh gia bế nhầm con truyền ra bên ngoài, không biết có bao nhiêu người mong chờ xem trò cười, nên nói những người hôm nay được mời đến đây đa phần đều có mặt để xem trò cười.
Lúc Trịnh phu nhân còn trẻ, nghe nói cũng là mỹ nhân nổi tiếng khắp Văn Thành, vô số công tử thế gia theo đuổi, nên những phu nhân đến Trịnh gia ngày hôm nay ít nhiều cũng phải có vài người chồng của họ hồi trẻ theo đuổi bà ta.
Từ trước đến nay bọn họ với Trịnh phu nhân đều một mặt âm dương quái khí, sau lưng không biết bao nhiêu nghị luận đàm tiếu hơn thế nữa. Nhưng đáng tiếc, Trịnh phu nhân kết hôn lâu như vậy đến cả trai gái đều có cả rồi, dù Trịnh lão gia có công việc bộn bề thì vẫn sẽ yêu thương Trịnh phu nhân như thuở ban đầu, không hề xuất hiện việc ngoại tình bên ngoài. Trịnh phu nhân cũng lo nuôi con chăm cháu đến nay cũng không tồi.
Lần này lại xuất hiện việc Trịnh gia ôm nhầm con lớn đến như vậy, bọn họ cũng phải nhân cơ hội này châm chọc khiêu khích một phen. Trịnh phu nhân không tin, nhưng bà ta sẽ không cho bọn họ có được cơ hội này.
Trịnh Tây Tây lớn lên tướng mạo vô cùng xuất chúng, so với lúc bà ta lúc trẻ còn đẹp hơn vài phần, hơn nữa lại thi được vào Đại học Văn, nên dù những phương diện khác không so được, thì còn lại cô vẫn làm tốt.
Trịnh Nghi đa tài đa nghệ lớn lên dưới bàn tay nuôi nấng của Trịnh phu nhân, nên sở thích và tính cách cũng không khác bà ta là bao, còn là sinh viên của học viện múa.
Lần sai sót ngẫu nhiên này đối với bà ta cũng chẳng có tổn thất gì cả, ngược lại còn có thêm được một cô con gái Trịnh Nghi vừa ý mình. Những người xem trò vui cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng, có khi còn phải quay ngược lại hâm mộ bà ta.
Ôm nhầm con thì có làm sao đâu, một đứa con gái nuôi ra cũng không tồi.
Nghĩ như vậy Trịnh Phu nhân nhìn về phía Trịnh Tây Tây với ánh mắt càng thêm dịu dàng, thậm chí lúc nói chuyện còn nhắc đến cô vài ba câu.
Những phu nhân có quan hệ tốt với Trịnh phu nhân đều thi nhau tán dương: "Tây Tây không hổ là con gái Trịnh gia, dù có sống trong một huyện nhỏ cũng có thể thi vào Đại học Văn, thật là làm người khác ngưỡng mộ đó nha."
Trịnh Phu nhân vô cùng vui vẻ nói tiếp: "Tây Tây nhà chúng tôi quả thực rất xuất sắc, từ nhỏ đến lớn chưa đến lớp học thêm bao giờ, toàn là dựa vào bản thân nó nỗ lực đi lên thôi."
"Tây Tây học ngành gì thế, Hưng Châu nhà tôi năm nay cũng nhập học ở bên đó. Nó học tại khoa Quản trị kinh doanh, không chừng lại có duyên quen biết cũng nên."
Một người khác nói tiếp.
"Tây Tây nhà tôi học bên hệ Vật lý." Trịnh phu nhân trả lời: "Từ nhỏ tôi đã khâm phục những người học bên Toán học, Vật lý rồi, nhưng bản thân lại chẳng dám học mấy thứ đấy. Không ngờ rằng, đến nay là dựa vào con gái hoàn thành tâm nguyện giúp mẹ của nó."
Bà ta nói xong còn tiện tay vỗ nhẹ lên tay của Trịnh Tây Tây.
Trịnh Tây Tây thấy vậy đương nhiên cũng ngộ ra được thay đổi của Trịnh phu nhân. Đặc biệt là lúc chạm vào tay cô, làm cho Trịnh Tây Tây sững sờ mất vài giây.
Cô về căn nhà này đã được vài ngày, cả ba Trịnh và mẹ Trịnh tuy đều có nói chuyện với cô, nhưng chưa hề có tiếp xúc cơ thể. Không ai hỏi cô xem mấy chục năm nay cô sống ra sao, có ổn hay không, không ai ôm lấy cô hay nắm tay cô dù chỉ một cái. Thậm chí đến câu chào mừng quay trở về nhà của con gái cũng không có.
Mười ba năm ăn nhờ ở đậu nhà người khác cô cũng có chút kinh nghiệm, nhanh chóng thích ứng và cũng im lặng chấp nhận khoảng cách như vậy.
Mọi người đều là người lớn cả rồi, nên dù có bắt đầu bồi dưỡng tình cảm đi chăng nữa, thì cũng không quá thực tế, cũng như đạt được hiệu quả.
Vì vậy, chút động tác này của Trịnh phu nhân làm cho Trịnh Tây Tây kinh ngạc một hồi.
Trịnh Tây Tây lại nhớ đến mợ của cô.
Mợ đối xử với cô không quá tốt, nhưng cũng chẳng phải xấu, dù trong nhà có nhiều thêm một người là cô, thì nuôi dạy cũng không gặp qua nhiều khó khăn. Bà ta chỉ phàn nàn những lúc có rắc rối, hoặc phải tốn tiền mà thôi.
Thật ra người trong nhà cũng chẳng ai quan tâm đến thành tích học tập của cô cả, nếu thành tích không tốt không thể thi lên được cấp ba, thì sau khi tốt nghiệp cấp hai là có thể đi làm, tiết kiệm tiền rồi.
Vì vậy thành quả học tập cũng chỉ một mình cô để ý nó mà thôi, cái này cũng trở thành cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của cô. Có những lúc cô đọc sách hay làm bài tập quá lâu, thì sẽ có người chế giễu vài câu.
Trong mắt mợ của cô, thì dù cô có thi được một trăm điểm đi chăng nữa cũng không bằng Liễu Thành Nghiệp thi được sáu mươi điểm, nhưng đổi lại có thể làm cho mợ vui. Cũng chỉ có lúc chém gió với những người phụ nữ khác, thì mợ mới bắt đầu khen cô lên tận trời.
Người trong thôn ai ai cũng thích chém gió, lâu lâu còn so sánh đố kỵ nhau, nhưng người có kỹ thuật chém gió lại chẳng được bao nhiêu người. Nói quá lên thì rất dễ lật xe. Cũng chỉ có những lúc như vậy, thành tích của cô mới trở thành vốn liếng để mợ nói khoác.
Giống như đó là niềm kiêu hãnh của mợ.
Cũng giống như hoàn cảnh đáy mắt cô lúc này.
Trịnh Tây Tây đột nhiên cảm thấy vô cùng phiền muộn, luôn có cảm giác có gì đó nghẹn trong lồng ngực không thể nói ra được, vô cùng bức bối.
Cuối cùng tìm được một lý do để rời khỏi tình cảnh đó, Trịnh Tây Tây đứng dậy đi về phía vườn hoa, hít sâu một hơi.
Vườn hoa từ trước đến nay đều trồng đủ các loại hoa cỏ, Trịnh Tây Tây vừa đi vừa nhìn cũng cảm thấy cảm xúc tốt lên nhiều rồi. Thậm chí cô còn rút điện thoại ra chụp mấy tấm hình thưởng thức.
Bên ngoài ánh nắng chói chang, do đứng lâu dưới ánh mặt trời, nên cô cảm thấy có chút khát. Vì vậy, Trịnh Tây Tây muốn đi vào trong tìm chút nước uống, nhưng kết quả vừa mới quay đầu đã va phải người khác.
Trịnh Tây Tây không ngờ đến lại có người ở sau lưng, nên lúc quay người động tác khá lớn, thế là va phải một lúc mới có thể đứng vững được.
Khứu giác truyền đến một loại hương thơm thanh lãnh của bạc hà, lúc Trịnh Tây Tây còn chưa lấy lại được tinh thần, đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến từ trên đỉnh đầu: "Em gái à."
Cố Duẫn từ trước đến nay nói chuyện không quá đứng đắn, lúc nói âm cuối còn cố tình kéo dài làm lộ ra một chút cảm giác trêu đùa người khác, nói ra vô cùng gợi đòn: "Anh không thể không đánh giá một chút dáng vẻ yêu thương nhung nhớ của em ..."
"Có chút cố ý."
"Không tự nhiên nữa."
"..."
Trịnh Tây Tây đỏ cả mang tai chui ra từ lồng ngực anh sau đó ngẩng đầu lên nhìn, Cố Duẫn nở nụ cười trêu chọc nhìn cô, khóe môi giương lên đến độ cao nhất định vô cùng đẹp mắt cộng thêm phong thái tùy ý thật sự làm tất cả hoa trong vườn cũng phải cúi xuống e thẹn.
Trịnh Tây Tây định thần lại cố gắng bài trừ sắc đẹp này một cách dứt khoát, để bản thân khôi phục lại bình tĩnh:
"Tôi cũng đâu mọc mắt ở sau, sao mà thấy được sau lưng có gì, anh có thể đứng trước mặt mà."
"Ừ." Cố Duẫn nói:
"Vì vậy, anh nhìn thấy rất rõ là do em đâm vào tôi."
Trịnh Tây Tây:
"..."
Mặt mũi đâu?
Nếu như đám Trịnh Hoài mà nghe thấy tiếng lòng này của cô chắc chắn sẽ đáp lại rằng: Mặt mũi, cái thứ đồ chơi đó á hả, từ nhỏ Duẫn đại thiếu gia đã không có rồi.
"Tôi rất tò mò." Trịnh Tây Tây hỏi: "Từ nhỏ đến giờ anh chưa bị người khác trùm bao tải đập bao giờ à?"
Cố Duẫn nghĩ ngợi với vẻ mặt hết sức nghiêm túc, sau đó nuối tiếc trả lời: "Không nha."
"Em gái muốn anh trùm bao tải cho em không?" Cố Duẫn cúi đầu nghiêm túc đưa ra đề nghị: "Trùm bao tải, trước đó nhớ đặt cái đệm ở dưới...Nếu không, không với tới, anh trai cảm thấy sẽ không tốt lắm đâu."
Trịnh Tây Tây:
"..."
"Cố cẩu." Đỗ Phong đứng đằng xa gọi lại:
"Cậu không phải thế chứ, bắt nạt bọn tôi thì thôi đi, đến cả em gái nhỏ nhà người ta cũng đi trêu. Em gái người ta mới lớn đấy, lương tâm cậu không thấy đau à?"
Cố Duẫn thành thực nói cho anh ta nghe:
"Không đau."
Còn vui ra phết.
"..."
Đỗ Phong giơ ngón tay cái với anh.
Đỗ Phong cảm thấy Cố Duẫn lớn lên với cái bản mặt yêu nghiệt như thế, nhưng đến nay vẫn còn độc thân, tất cả đều dựa vào công lao mồm mép của anh ban tặng.
Trịnh Tây Tây ngẩng đầu mới phát hiện không xa có một giàn nho, còn có thêm mấy người con trai đang hái nho nữa. Có cả Trịnh Hoài, nhưng từ lúc bước vào đến giờ cô không hề phát hiện ra.
Nhưng cũng chẳng trách cô không thấy, giàn nho ở phía tây bắc trong vườn vô cùng um tùm, có dây leo còn từ trên giàn rủ xuống, che chắn hết cả một vùng lớn. Mấy người bọn họ đều bị chặn đứng hết rồi, nên Trịnh Tây Tây cũng chẳng dễ nhìn thấy.
Một vài người trong số họ chỉ đi bộ xung quanh.
Trịnh Tây Tây đi đến.
Đỗ Phong nói: "Em là Trịnh Tây Tây đúng không, anh tên Đỗ Phong là bạn của anh trai Trịnh Hoài của em."
"Chào anh." Trịnh Tây Tây đáp.
"Đó là em trai họ của anh, tên Từ Hưng Châu." Đỗ Phong chỉ một người con trai mặc áo phông trắng đứng bên cạnh.
Từ Hưng Châu đi đến gần, sau đó hướng về phía Trịnh Tây Tây mỉm cười vẫy tay.
"Nó cũng học Đại học Văn đó, hai em là bạn cùng trường rồi."
Trịnh Tây Tây cũng chào hỏi với hắn ta.
Chỉ còn lại một mình Trịnh Hoài, Trịnh Tây Tây mới gọi một câu: "Anh."
Trịnh Hoài gật đầu nhẹ một cái coi như trả lời.
"Mấy người hái nho làm gì thế? Có ăn được không?" Trịnh Tây Tây hỏi Đỗ Phong đang mải miết hái nho.
Giàn nho này nhìn vào tạo cảm giác trang trí nhiều hơn là thưởng thức, nước nho ép ra có màu xanh nhạt, lúc nhìn vào óng ánh long lanh. Quả nào quả đó đều mọng nước, nhưng lại tạo ra một loại cảm giác không thể ăn.
"Tối qua chơi xúc xắc thua, ai thua thì phải hái nho ở đây, sau đó ủ rượu."
Anh ta và Trịnh Hoài phải đối đầu với Cố Duẫn và Trần Minh. Kết quả hai người bọn họ thua, phải gọi cả Từ Hưng Châu qua giúp đỡ.
"Ủ rượu nho?" Trịnh Tây Tây kinh ngạc.
Dù có pha ra, thì chắc gì có người dám uống rượu đó.
Có vẻ như nhìn thấu được tiếng lòng của cô nên Cố Duẫn ở bên cạnh nói: "Đừng kích động, ủ xong rồi, sau đó anh để hai bọn họ mời em một ly."
Trịnh Tây Tây: "..."
Cảm ơn nhé, không cần làm như vậy đâu.
Cố Duẫn đến đây để giám sát, anh tìm một cái ghế mây đặt dưới gốc cây, sau đó nằm lên bắt đầu nhàn nhã chơi điện thoại. Còn những người khác đành phải có chơi có chịu bắt đầu công việc hái nho của mình.
Trịnh Tây Tây ôm cánh tay đứng bên cạnh nhìn.
Đỗ Phong thấy vậy phải mở lời: "Tây Tây à, đứng một chỗ như thế không hay lắm đâu."
"À...Đúng là không ổn lắm thật."
Trịnh Tây Tây bắt đầu lôi điện thoại ra: "Vậy em giúp anh quay mấy cái video nhé."
Đỗ Phong:
"..."
Tác giả có lời muốn nói:
Giáng sinh vui vẻ ~~
Cố Duẫn: Em gái dễ thương thế, muốn làm anh trai cổ ghê.
Mộc Đầu: Tên nam chính này quá dại ~~
← Ch. 04 | Ch. 06 → |