Mở đầu
Ch.02 → |
Không khí trời thu vô cùng vui vẻ và thoáng mát, giữa bầu trời những chiếc lá vàng đang rơi rụng đầy trời tạo nên một khung cảnh vô cùng thơ mộng và đầm ấm hạnh phúc.
"Ba, mẹ con muốn đến trung tâm giải trí chơi" đứa bé gái xinh xắn, đôi má hồng hồng, gương mặt tròn trịa thoạt nhìn vô cùng đáng yêu. Cô bé chớp chớp mắt nhìn hay người phía trước thỉnh cầu.
"Được, chúng ta chở con đến đó"người đàn ông trẻ tuổi hiền hòa, anh đưa tay vuốt mái tóc cô bé nhìn cô ôn nhu nói.
Tuyệt vời! Ba thương con nhất trên thế giới này a!" cô bé cười khúc khích, chạy đến bên cạnh ôm chầm ba mình.
Cô gái trẻ bên cạnh nhìn một màn này khẽ cười ngọt ngào, giả cau mày quở trách:"Minh Triết, Tiểu Trân hai người cứ yêu thương nhau đi lại bỏ mặt em, em quả thật thương tâm! Tiểu Trân chẳng lẽ mẹ lại không thương con sao? Con suốt ngày chỉ biết mỗi ba con" Triệu Thanh Vy còn vờ thở dài nói.
Hoàng Thái Trân cười tủm tỉm chạy đến nìu cánh tay Triệu Thanh Vy nũng nịu nịnh nọt:"Mẹ, người cũng rất thương con! Hai người đều thương yêu con, con thật hạnh phúc nha" cô vừa nói vừa vùi vào lòng mẹ mình.
Cả nhà ba người cứ như vậy dưới trời thu mà nhìn nhau mỉn cười hạnh phúc và thõa mãn. Tạo thành một bức họa gia đình đầm ấm khiến người người ngưỡng mộ.
******Ta là đường phân cách dễ thương*********~~
Trong một chiếc xe hơi màu trắng nhạt, cả gia đình vui vẻ bên nhau, sau chuyến đi chơi ở công viên giải trí về mọi người tâ tình đều rất tốt. Đặc biệt là Hoàng Thái Trân cô bé cười rất vui cười híp cả mắt. Vì hôm nay cô mua được rất nhiều đồ và chơi rất nhiều trò vui.
"Tiểu Trân hôm nay con đi chơi có vui hay không" Triệu Thanh Vy nhìn con gái mà ngọt ngào hỏi.
"Rất vui ạ!Lần sau, con muốn được chơi tiếp trò đu quay a" cô muốn lại thử một lần nữa cảm giác được ngồi ở trên cao nhìn xuốn dưới đất, cảm giác không tệ chút nào.
"Được, lần sau ba sẽ cho con chơi tới khi nào chán thì thôi"Hoàng Minh Triết sủng nịnh nói.
Tuy nhiên, trong lúc đó hình như anh phát hiện ra chuyện gì sắc mặt đột nhiên tái xanh, ngây người nhìn phía trước.
"Sao vậy?" thấy sắc mặt chồng thay đổi đến khó coi Triệu Thanh Vy cũng cảm thấy bất thường, lo lắng hỏi.
"Xe của chúng ta hình như bị gì đó... không thắng lại được"giọng Hoàng Minh Triết run run, trán đẫm ướt mồ hôi sớm chảy dài trên gương mặt tuấn mĩ.
"Sao lại như vậy?" Triệu Thanh Vy hoảng hốt hỏi, sắc mặt cô cũng nhanh chóng tái nhợt chẳng kém gì Hoang Minh Triết.
"Anh cũng không biết, sáng nay rõ ràng anh đã kêu người kiểm tra không biết tại sao lại như vậy" giọng của anh mỗi lúc càng run rẫy. Chẳng lẽ là có người giở trò?Nhưng ai lại làm như vậy chứ, anh thật nghĩ không ra!!
Triệu Thanh Vy kinh hoàng sợ hãi ôm chặt Hoàng Thái Trân vào lòng, không ngừng run rẫy:"Anh, giờ phải làm sao?" làm thế nào bay giờ?Cô thật sự không biết nữa, cũng đã không giữ nổi bình tỉnh. Cô không muốn chết và cũng không thể để con mình còn nhỏ như thế đã phải từ giả cuộc đời.
"Đừng sợ, anh luôn ở bên cạnh hai người"Hoàng Minh Triết đau lòng trấn an vợ và con gái. Đến giờ phút này anh cũng thật sự không biết phải làm thế nào, nhưng anh tuyệt đối không thể để cho họ có chuyện gì.. đặc biệt lả tiểu Trân... con bé nhất định phải sống:"Vy Vy ôm chặt con vào, dù có xảy ra chuyện gì con bé cũng phải sống" vì nó là niềm hy vọng duy nhất của vợ chồng anh.
Nghe lời chồng cô lập tức ôm Hoàng Thái Trân vào lòng chặt hơn, cứ như sợ rằng sẽ mãi mãi không gặp lại con bé vậy. Nhìn đứa con ngây thơ mới 5 tuổi đầu cô cười yếu ớt:"Trân nhi sau này con phải sống thật tốt đừng phụ lòng ba mẹ" có lẽ hơn ai hết cô hiểu lần này họ không qua khỏi số mạng. Từ đầu khi bước chân vào giới kinh doanh họ đã biết được sẽ có ngày này, nhưng không ngờ lại tới sớm như vậy. Nhưng đến tột cùng là kẻ nào độc ác và nhẫn tâm như vậy muốn hại chết cả nhà cô.
Quay đầu nhìn đứa con bé nhỏ lần cuối
Ch. 02 → |