Truyện:Anh Sẽ Giấu Em Sâu Tận Trong Tim - Chương 3 (cuối)

Anh Sẽ Giấu Em Sâu Tận Trong Tim
Trọn bộ 3 chương
Chương 3 (cuối)
0.00
(0 votes)


Chương (1-3)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Công việc cũng bắt đầu bận rộn hơn sau khi tôi trở về trường học, cũng ở đây học thạc sĩ hai năm. Số lần về nhà trong thời gian này chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Một năm ấy trở về, không ngờ đã là năm thứ bảy, tôi đã hai mươi sáu tuổi.

Chu Cẩm Trình không có ở nhà, tôi cũng không lấy làm thắc mắc. Nghe nói hiện giờ anh đã không làm nhân viên ngoại giao nữa, chuyển đến một đơn vị chính quyền cấp quốc gia.

Tôi để hành lý xuống, đến tủ lạnh tìm đồ uống, lại phát hiện tủ lạnh trống không. Xem ra anh đã không thường tới đây. Sau đó tôi đi siêu thị. Ở siêu thị, tôi tình cờ gặp được Chu Cẩm Trình.

Lúc tôi đẩy xe đến khu vật dụng hàng ngày, ngay phía trước đường đi thấy được anh, bên cạnh anh còn có một cô gái đoan trang phóng khoáng. Tôi dừng bước, ngó anh đang nhìn hai mẹ con trước mặt lúc đó cũng ngừng lại. Sự dịu dàng hiện lên trong mắt anh, anh đi tới chào họ, tôi nhìn cô gái kéo cánh tay người mẹ, thì ra là cô ấy.

Tôi vòng xe đẩy, đi ngược lại hướng bọn họ, càng đi càng xa.

Lúc tối, Chu Cẩm Trình lại trở về, chỉ một mình. Lúc anh nhìn thấy tôi có chút sững sờ, "Sao... đột nhiên trở về? Cũng không nói trước với anh một tiếng."

Tôi nói "Vâng", tôi lí nhí đáp, không muốn giải thích.

Anh cũng không để tâm, nói: "Ăm cơm tối chưa? Anh đi nấu cơm."

Tôi nói: "Ăn rồi."

Anh đảo mắt nhìn hộp mì tôm tôi bỏ trong thùng rác bên cạnh, không nói gì. Tôi đang xem một bộ phim kinh dị trên TV, rúc vào góc sa lon, phủ chăn kín chân.

Chu Cẩm Trình rót một ly sữa nóng đem tới, anh nhoẻn miệng cười, "Lá gan nhỏ như vậy, thế mà cứ thích xem loại phim này. Xem xong lại không ngủ được cho coi." Anh đưa tay chạm vào tôi, tôi hét lên một tiếng.

Hai bên đều có chút lúng túng, tôi nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Anh đừng chạm vào em. Em sợ."

Anh ngẩn người, rút bàn tay đang muốn chạm vào tóc tôi lại. Tôi xoay đầu xem TV, nhìn không chớp mắt.

Tôi cho rằng anh sẽ đi ra ngoài, nhưng anh lại cầm điều khiển tắt TV đi.

*****

Cuộc hoan ái trên sa lon lần này như bị thiêu đốt. Tôi có chút kháng cự, còn anh như đã chờ đợi quá lâu cho điều này, không có chút nhẹ nhàng.

Tôi cảm thấy đau, nhưng vẫn cắn răng không phát ra tiếng. Cuối cùng, anh dịu dàng ôm tôi vào lòng.

Đợi nóng bỏng dịu đi, tôi hỏi anh: "Em giống cô ấy sao, cô gái em đã gặp trong siêu thị?"

Cơ thể anh thoáng cứng đờ. Mà tôi cảm thấy nhiệt độ lạnh đến nỗi làm tôi chịu được. Tôi muốn đứng dậy, Chu Cẩm Trình lại càng ôm chặt tôi hơn.

Tôi nói, "Em lạnh."

Đợi một lúc lâu, anh mới buông tay ra.

Tôi vào nhà tắm tắm rửa, đêm đó một mình tôi ngủ trên giường, đến một hai giờ sáng mới chợp mắt được.

Hôm sau, lúc đang ăn điểm tâm thì Chu Cẩm Trình nói: "Em quay về đi, anh giúp em liên lạc một trường đại học ở đây."

Tôi vốn định hôm nay sẽ đi, cúi đầu khuấy cháo trong chén. Tôi là do anh nhận nuôi, tôi có thể đi hay không phải do anh cho phép, mà anh muốn tôi trở lại, tôi cũng chỉ có thể nghe lời.

*****

Sau đó, tôi trở về đây sống với anh. Ban ngày không thấy anh, buổi tối anh sẽ đến. Tuy nhiên, cảm giác này lại khiến tôi cảm tưởng như đồng sàng dị mộng. Tôi càng ngày càng sợ lạnh, có khi đêm ngủ tay chân lạnh cóng, lúc tỉnh lại thì phát hiện mình đã lui tới thành giường. Có mấy lần Chu Cẩm Trình cũng thức giấc, anh nhìn tôi, cuối cùng vươn tay ôm tôi vào trong lòng. Tay chân ấm rồi, nhưng làm thế nào tôi cũng không ngủ lại được.

Dần dần, số lần Chu Cẩm Trình trở về cũng ít đi, có khi một tuần về một lần, có đôi khi thậm chí cả tháng.

Mà lần này, là hai tháng.

Tôi ngồi ở trong xe, không hỏi anh muốn dẫn tôi đi đâu. Xe dừng trước cửa một khách sạn 5 sao tráng lệ, anh mở cửa cho tôi, để nhân viên đi đậu xe. Anh vừa dẫn tôi vào sảnh khách sạn, tôi thấy ở giữa sảnh có trưng một tấm áp-phích tiệc cưới rất đẹp, hình đám cưới một cặp cô dâu chú rể, tuấn nam mỹ nữ, nhìn đẹp như minh tinh màn bạc vậy. Hoá ra hôm nay cô ấy kết hôn.

Tôi theo bản năng muốn buông bàn tay đang nắm tay của tôi ra, nhưng người bên cạnh lại nắm chặt hơn, anh cười, "Hôm nay không thể lâm trận bỏ chạy."

Đúng thật tôi đã nghĩ chạy đi. Nhưng rốt cục tôi vẫn theo anh vào.

Lễ đường được bố trí rất phong cách, toàn bộ đều là hoa hồng trắng, vừa tinh tươm lại trang nhã.

Anh để tôi ngồi ở ghế viết sẵn tên anh, lúc anh đi còn nói với một cụ bà ngồi bên: "Bà giúp con trông chừng em ấy một chút, đừng để em ấy bỏ đi."

Cụ bà cười nói: "Cẩm Trình, đây là bạn gái của con hả? Nhìn xinh thật, giống Ninh Ninh nhà chúng ta quá." Lời của cụ bà chỉ là vô tình, nhưng Chu Cẩm Trình lại chau mày, anh nói: "Vậy làm phiền bà coi chừng rồi, em ấy sợ người lạ."

Cụ bà thân thiện hiền lành nói: "Được, được, con cứ đi đi." Chu Cẩm Trình nhìn tôi một cái rồi mới đi.

Cụ bà quay đầu lại nói với tôi: "Thằng nhóc Cẩm Trình này rất ít khi khẩn trương như thế." Tôi khẽ cười, cũng không phải đồng ý hoàn toàn. Cụ bà lại hỏi tôi bao nhiêu tuổi? Tôi nói, "27".

Bà kinh ngạc, "Con nhìn sơ cũng khá giống Ninh Ninh nhà bà." Sau đó bà cười và kể tôi nghe về cháu gái yêu quý của bà, tôi yên lặng lắng nghe, bà nói cháu gái bà lúc còn nhỏ rất bướng bỉnh, trưởng thành thì mới chín chắn hơn. Tôi nghĩ thầm, tôi cũng vậy, khi còn bé thì bướng bỉnh, từ sau khi ba mẹ qua đời cũng chỉ nghĩ tới như thế nào để sống sót. Bà nói, "Cháu bà kết hôn sớm quá". Tôi đáp, "Đó là may mắn". Bà cười nói: "Đúng đúng, là may mắn."

Khi Chu Cẩm Trình quay lại, ở bên cạnh tôi có thêm một cái ghế, anh hỏi tôi nói gì với bà? Tôi trả lời nói về Ninh Ninh.

Anh ngập ngừng một chút, rồi nói: "Đợi lát nữa anh có thể bận đến tận khuya, em ăn xong đi lên lầu khách sạn nghỉ ngơi một chút, xong việc anh sẽ lên đón em" Anh đưa tôi thẻ phòng khách sạn. Tôi không nhận. Thế là anh đặt trên bàn trước mặt tôi. Sau đó anh lại đi, bà hỏi tôi, "Sao vậy? Cãi nhau với Cẩm Trình rồi hả? Ôi, cái thằng nhóc Cẩm Trình, lúc nào cũng nghiêm túc như thế, chẳng chịu nói lời ngon tiếng ngọt, có gì cũng đều giữ khư khư trong lòng, nhưng bà nhìn ra nó rất quan tâm con, rất yêu quý con."

Tôi mỉm cười, nói: "Bà ơi, con không phải là bạn gái của Chu Cẩm Trình, con là cháu gái của anh ấy."

Bà rất lâu không lên tiếng, một lát sau bà chỉ đáp "Ừ" mà thôi.

Tôi nhớ đến tuần trước, Chu Hề gọi cho tôi, chị ấy nói: "Thanh Thanh, sang năm Cẩm Trình phải điều đến Bắc Kinh rồi. Hay là cháu qua đây ở cùng cô đi. Để khỏi phải sống một mình. Cháu cũng 26 rồi, cháu tới đây, cô giới thiệu đối tượng cho cháu."

Tôi lại một lần nữa không nghe lời anh, rời bữa tiệc trước.

Tôi ở trên đường cái đón xe, đêm tối như mực, tôi nhìn thấy xa xa có xe đang tới, đèn xe chiếu chói mắt.

Tôi nghe được có người đang gọi tôi ở phía sau, "Thanh Thanh, Thanh Thanh..."

*****

Về Chu Cẩm Trình

Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, cảm giác cô ấy rất giống tôi, cho nên tôi đã nhận nuôi cô ấy. Không lâu sau đó tôi cũng phát hiện, cô bé này hoàn toàn khác tôi, cô bé không nói lời nào, bởi vì sợ người lạ, chứ không phải là lạnh nhạt. Cô ấy chăm chỉ học tập, không phải vì ước vọng, mà vì không muốn làm người khác ghét. Cô ấy thì nghiêm túc, trầm lắng, thẳng thắn. Còn tôi thì ngược lại, là người đầy dã tâm, ẩn nhẫn, dối trá.

Bất ngờ với sự tương phản này, lại càng khiến tôi muốn chăm sóc cô ấy. Đem cô ấy trở thành chốn yên bình duy nhất mà tôi có được, chỉ thuộc về mình tôi mà thôi.

Sự chiếm hữu này dần dần thay đổi. Mỗi lần nhìn cô ấy rời giường, mơ mơ hồ hồ nói: "Cháu đói bụng." Tôi đi học nấu ăn.

Cô ấy không biết giặt quần áo, luôn luôn đem quần áo khác màu ngâm cùng nhau. Tôi cười nói với cô ấy, "Sau này cháu tắm xong, cứ để quần áo ở trong thùng, đừng đụng, chú sẽ giặt cho." Cô ấy ngoan ngoãn gật đầu.

Tôi quen với việc về đến nhà có hơi thở của cô ấy, dù ở bên ngoài mệt mỏi hay giả dối thế nào, về tới nhà tôi như được cứu rỗi. Lần đầu tiên ôm cô ấy, lòng tôi tràn ngập áy náy và tội lỗi. Sau này khi cô ấy gặp áp lực, tôi xem như đó cũng là áp lực của mình, tôi sẽ đến gánh chịu thay. Tôi muốn chăm sóc bảo vệ cô ấy thật chu đáo, cho dù cách xa ngàn dặm.

Chu Cẩm Trình tôi thế nhưng lại yêu một người. Yêu một năm, hai năm, năm năm, và tận mười năm... Ngay cả chính tôi cũng cảm thấy thán phục, không thể tưởng tượng nổi. Đã quen với cuộc sống có cô ấy kề cận, thậm chí sợ ngày nào đó cô ấy ra đi, một mình tôi sẽ thế nào đây? Tôi sẽ giấu cô ấy sâu tận trong tim, không ai có thể tổn thương, không người nào có thể thay thế.

Tôi nắm tay của cô ấy, cô ấy nằm ở trên giường bệnh không nhúc nhích, tay của tôi run run, đặt tay của cô ấy lên trán mình.

"Không phải em giống như cô ấy, mà là cô ấy giống em."

"Sang năm, chúng ta sẽ đến Bắc Kinh, nơi đó sẽ không ai quen biết chúng ta hết. Anh sau này sẽ đi làm ở đó, còn em sẽ trở về trường cũ dạy học, anh tan sở sẽ đến trường học đón em. Chúng ta có thể nắm tay nhau, anh lại có thể hôn em nơi đông người."

"Thanh Thanh... Anh chỉ có em."

HẾT


Crypto.com Exchange

Chương (1-3)