Truyện:Anh Sẽ Giấu Em Sâu Tận Trong Tim - Chương 2

Anh Sẽ Giấu Em Sâu Tận Trong Tim
Trọn bộ 3 chương
Chương 2
0.00
(0 votes)


Chương (1-3)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cuộc sống đại học không khác gì suy nghĩ của tôi, nhàn rỗi, tự do, thích hợp để yêu.

Nhưng tôi đã không còn như hồi học cấp 3 nữa, vì nhớ một người mà kiếm đại ai đó để thay thế. Vậy càng gay go hơn. Cho nên, tôi dành phần lớn thời gian sau khi học xong để đi làm thêm.

Chu Cẩm Trình rất ít liên lạc với tôi, mà tôi cũng đổi thành nửa năm mới về nhà một lần.

Về nhà trong kì nghỉ đông đầu tiên, Chu Cẩm Trình bận bịu tiếp đãi những người tới nhà chúc Tết, anh mặc áo len rộng thùng thình thoải mái dễ chịu, cười nhã nhặn tiếp đón. Những người kia cung kính nói: "Ngoại giao Chu, năm tới xin anh chiếu cố nhiều hơn!"

Anh thong dong gật đầu, "Nhất định, nhất định rồi."

Những người đó lúc nhìn thấy tôi cũng hơi ngạc nhiên, Chu Cẩm Trình nói "Đây là cháu gái của tôi".

Đêm hôm đó, tôi nằm trong lòng anh, ngón trỏ vẽ vài vòng trên ngực của anh. Anh nhắm nghiền hai mắt, nắm lấy tay của tôi và nói: "Đi tắm rồi ngủ đi."

Tôi rũ mắt xuống, sau đó trở mình nằm lên người anh. Tôi hôn ngực anh, anh nhíu mày, "Thanh Thanh?" Tôi vẫn hôn anh, dần xuống dưới, lúc đến phần bụng của anh, anh bỗng dùng tay nâng cằm tôi lên, "Được rồi, đã đủ rồi."

Mới giây trước đây, chúng tôi vẫn còn thân mật, vậy mà giờ phút này lại cách xa nghìn trùng. Tôi cảm thấy lạnh lẽo.

Năm hai và năm ba đại học, tôi chỉ trở về vào đêm 30, còn lại đều ở Bắc Kinh.

Kì nghỉ đông năm hai đại học, Chu Cẩm Trình dẫn tôi tham gia tiệc cưới của chị anh. Người tham gia tiệc cưới cũng không nhiều, anh dẫn tôi kiếm chỗ ngồi xuống, "Đói bụng thì tự đi lấy thức ăn, đừng uống rượu." Dứt lời, anh đi đến chào hỏi một nhóm người mặc âu phục giày da ở đằng trước. Tôi nhìn anh uống ly này rồi lại đến ly khác, cười niềm nở với những người kia.

Tôi nhìn cô dâu mặc sườn xám, đáng ra tôi phải gọi chị của Chu Cẩm Trình một tiếng "cô". Nhưng dù sao quan hệ quá xa, lại không thường tiếp xúc, cho nên cũng không mấy quen thuộc. Tôi nghĩ, chị ấy cũng không nhận ra tôi đâu, bởi vì Chu Cẩm Trình chưa từng dẫn tôi đến gặp người thân, bạn bè hay người yêu của anh.

Nhìn những người giàu có kia, cảm giác mình không chỉ xa lạ mà còn xấu hổ.

Mà tôi ở đây, chẳng qua là vì chờ anh. Khi tiệc rượu đã được phân nửa, tôi nhìn thấy anh, anh đang nhìn một cô gái xinh đẹp nhưng khá lạnh lùng, trong ánh mắt thờ ơ của anh lại chứa chan chân thành và nuối tiếc.

Tôi đột nhiên bật cười, cúi đầu. Tôi vuốt mặt của mình, phát hiện mình hơi giống cô gái đó, chỉ có điều, cô gái ấy trẻ hơn, và xinh đẹp hơn.

Tôi không đợi anh nữa. Đứng dậy rời khỏi bàn tiệc. Bữa tiệc đang tưng bừng náo nhiệt, nên dù tôi có rời đi thì cũng không ai phát hiện.

Lúc tôi ra đến sảnh khách sạn, thì phát hiện bên ngoài tuyết đang rơi rất nhiều. Tôi đưa tay hứng bông tuyết, nhìn nó tan ra trong lòng bàn tay, cái lạnh bao phủ cõi lòng.

Tôi bắt xe về nhà tự nấu mì ăn. Gác chân lên bàn, quấn chăn mỏng ngồi trên ghế ngay cửa sổ, nhìn tuyết rơi ở bên ngoài, nhấm nháp từng sợ mì.

Chu Cẩm Trình trở lại nhìn thấy tôi ở đó, không nói gì cả. Trên thực tế, anh cũng đã hơi say, chân bước loạng choạng vào phòng tắm, tôi nghe thấy bên trong có tiếng nôn.

Tôi bỏ chăn trên người ra đi tới cửa phòng tắm, đợi anh ói xong, mới tới dìu anh đến dưới vòi sen, sau đó đứng dậy đi rót một ly nước cho anh súc miệng. Cuối cùng, tôi giúp anh cởi quần áo, tắm rửa sạch sẽ. Anh cười vuốt mặt của tôi, "Em thật ngoan."

Hơi nước trong phòng che đi mặt của tôi, cho nên anh dường như không thấy rõ khi đó tôi rất muốn khóc.

*****

Vào năm cuối đại học, tôi xin ở lại trường làm việc sau khi tốt nghiệp, thành tích của tôi vốn xuất sắc, thái độ làm việc cũng nghiêm chỉnh, cho nên giáo viên hướng dẫn rất nhanh đã trả lời, nói sau khi viết xong luận văn tốt nghiệp có thể theo thầy ấy làm việc, sau đó có thể suy nghĩ việc học lên thạc sĩ nữa. Tôi rất cảm ơn thầy.

Kỳ nghỉ đông năm ấy, tôi không về nhà, ở lại trường học viết luận văn. Người ở lại vào kỳ nghỉ đông ít hơn nhiều so với kì nghỉ hè, cả đại học như một thành phố hoang vắng. Bình thường thì người người tấp nập, giờ thì rất khó gặp được một ai. Căn tin trường học cũng không bán cơm, cho nên tôi thường phải ra bên ngoài ăn. Sau khi dự báo thời tiết thông báo mấy ngày sắp tới sẽ có tuyết rơi, tôi dứt khoát mua một thùng mì tôm trữ trong phòng, phòng trường hợp đói bụng lại không thể ra ngoài mua mì tôm.

Buổi tối trước đêm 30, tôi nhận được điện thoại của Chu Cẩm Trình, anh hỏi tôi, "Ngày mai có về không?"

"Không có về." Tôi không tìm được cớ, ở trường có chuyện, hay không mua được vé xe, những lý do này đối với anh cũng quá dễ dàng đoán được, vì thế cũng chẳng viện cớ làm gì.

Anh trầm mặc trong chốc lát, rồi nói tiếp: "Anh biết rồi."

Ngày hôm sau tôi lại gặp phải Viên Bách, chúng tôi vốn học đại học trong cùng một thành phố, gặp lúc nào không gặp, lại gặp ngay đúng dịp này. Ngày đó tuyết vừa ngừng rơi, tôi đến quán ăn mà tôi thường ăn ở bên ngoài, cậu ta lúc đó cũng đang đi vào quán, hai người nhìn nhau, có chút kinh ngạc.

Sau khi cậu ta gọi một phần cơm xào liền ngồi xuống đối diện tôi, hai người đều cười, sau đó trò chuyện với nhau khá lâu.

Viên Bách nói ba mẹ cậu ta đều ở nước ngoài, đầu năm mới trở về, cho nên cậu ta quyết định mùng bốn mới về nhà. Khi cậu ta hỏi tôi, tôi nói: "Trong nhà cũng không còn ai, nên sẽ không về."

Viên Bách biết ba mẹ tôi đã qua đời rồi, cũng không đành lòng hỏi thêm nhiều. Ăn xong thì cậu ta trả tiền, tôi rất ngượng ngùng, bẽn lẽn cám ơn. Cậu ta theo thói quen xua tay, "Trời ạ, khách sáo làm gì, dù sao chúng ta cũng xem như là. .. bạn học cũ."

Tôi lúng túng, không nói gì thêm.

Sau đó cậu ta một mực đòi đưa tôi về ký túc xá, lúc cách kỳ túc xá chừng 50m, tôi lại bắp gặp Chu Cẩm Trình mặc áo gió đứng ở trong tuyết.

Anh nhìn chúng tôi, ánh mắt sâu lắng.

Tôi không biết phải làm sao, đột nhiên xoay người ôm lấy người bên cạnh, tôi nhỏ nhẹ nói: "Xin lỗi, xin lỗi, Viên Bách, anh ôm em được không?"

Viên Bách ôm lấy tôi.

Bàn tay tôi đổ mồ hôi nắm lấy tay Viên Bách đi đến trước mặt anh, thấp giọng nói: "Anh sao lại đến đây?"

Giọng nói anh vẫn bình thản, "Muốn tới đây ăn bữa cơm với em." Anh nhìn Viên Bách, hỏi: "Em ấy ăn rồi sao?"

Viên Bách gật đầu.

Chu Cẩm Trình cười cười, "Vậy thì tốt."

Chu Cẩm Trình không ở lâu, thậm chí còn không lên phòng của tôi ngồi một lúc, nói mấy câu dưới ký túc xá liền đi.

Anh nói: "Em có bạn tôi cũng yên tâm rồi."

Anh nói: "Lúc nào trở lại thì gọi điện cho anh."

Anh nói: "Ăn ít mì tôm một chút."

Anh nói: "Anh đi đây. Vào đi, bên ngoài lạnh lắm."

Tôi nhìn anh đi xa, Viên Bách vẫn đang nắm tay tôi, cậu ta nói: "Lúc học cấp 3, anh thấy anh ta dự cuộc họp phụ huynh của em, anh ta là chú của em à?"

Tôi ngẩn người.

Viên Bách buông tay của tôi ra, ôn tồn nói: "Anh ta là trưởng bối của em, cũng là người em yêu?"

"... Các người khiến tôi thấy ghê tởm."

Câu nói cuối cùng của Viên Bách giống như một nhát dao đâm sâu vào lòng tôi, đau đến mức tôi muốn ngất xỉu.

"Thật xin lỗi." Tôi lẩm bẩm nói, không biết mình xin lỗi vì lợi dụng cậu ta, hay xin lỗi vì chuyện gì khác.

Sau khi Viên Bách đi, tôi đứng lặng dưới trời tuyết, cho đến khi cả người thấm lạnh mới định thần lại, trở vào ký túc xá liền đi ngủ. Nửa đêm phát bệnh, sốt rất cao, lúc mơ màng cảm giác có người đút tôi uống nước. Giọng nói quen thuộc thở dài: "Đã nói với em bên ngoài lạnh lắm, thế mà chẳng chịu nghe."

Ngày hôm sau thức dậy, trong căn phòng trống trải của tôi có thêm một người.

*****

Sau khi tốt nghiệp năm thứ tư, tôi được giữ lại trường, trong thời gian đó cũng có trở về nhà một lần. Đó là lần đầu tiên tôi trở về nhà sau nửa năm làm việc, trong tiềm thức của mình, tôi vẫn xem nơi đó là nhà. Ngày đó, vừa lúc Chu Hề tới dùng cơm, sau khi Chu Hề kết hôn thì đã dọn đến thành phố G, rất ít đến đây. Chị ấy đối xử tôi khá lạnh nhạt và kiêng dè. Tôi nghe chị ấy nói Chu Cẩm Trình đã có bạn gái. Khi đó anh đang ở trong bếp, còn tôi thì ngồi trong phòng khách nghe chị ấy kể về bạn gái của anh. Chu Hề nói cô gái kia là đồng nghiệp của anh, là người rất vui vẻ sảng khoái.

Tôi nói "Vâng, hai người rất xứng đôi."

Tôi và Chu Cẩm Trình nhất định không thể bên nhau. Anh là trưởng bối của tôi, họ hàng của chúng tôi đều biết. Sự nghiệp của anh không ngừng phát triển, không thể có bất cứ sai sót gì, càng không thể để cho người khác bắt được anh có mờ ám với cháu nuôi.

Ở được một ngày, tôi nói với Chu Cẩm Trình muốn trở về trường, sau này sẽ rất bận, cũng sẽ ít trở về hơn.

Anh nhìn tôi, chậm rãi dùng khăn mặt lau khô bàn tay vừa mới rửa trái cây, nói: "Ừ, anh biết rồi."

Sau đó, anh cầm dao gọt trái cây ngồi trên sa lon trong phòng khách gọt táo, xem TV, lại như nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi tôi, "Em muốn ăn không?"

Tôi nói không.

Anh đem quả táo vừa gọt xong quăng vào thùng rác. Tôi không biết có phải anh đang tức giận hay không? Dù sao anh cũng không hề nói gì hết.

Crypto.com Exchange

Chương (1-3)