Truyện:Anh Rồng Của Em - Chương 07

Anh Rồng Của Em
Trọn bộ 62 chương
Chương 07
A TRÍ HUNG DỮ
0.00
(0 votes)


Chương (1-62)

<images>Kể từ hôm nay Đào Sơ chính thức trở thành học sinh lớp 11.

Lúc đi trên đường cô đã mua bánh bao ăn rồi, giờ cô đang cầm cốc sữa đậu nành vừa uống vừa chậm rì rì bước vào tòa nhà chính của trường trung học số 1 đi đến khu giảng dạy.

Người con gái vừa đi vừa khe khẽ thì thầm với chiếc vòng tay hình rồng trên cổ tay phải của mình.

Dường như sợ cách xa quá anh không nghe được nên cô còn đưa tay lại gần mình hơn.

“A Trí, anh có thể…. Làm cho chiếc vòng nhỏ hơn nữa được không? Anh nhìn cái vòng này đi, trông không giống mấy chiếc vòng con gái hay đeo gì hết ấy. ” Cô cắn ống hút, lúc nói chuyện hơi ồm ồm không rõ nghĩa.

Cô vừa nói xong thì đã thấy chiếc vòng tay hình rồng mình đang đeo trên cổ tay phải hơi nhấp nháy, giây sau chiếc vòng tay hơi thay đổi, dường như nó đã nhỏ hơn và xinh xắn đẹp đẽ hơn trước rất nhiều.

Xém tí nữa là Đào Sơ sặc sữa đậu nành, anh nghe lời thay đổi hình dạng thật luôn á?

Người con gái chợt đứng lại dòm ngó xung quanh, thấy mấy học sinh khác đang tụ tập lại thành nhóm không có ai để ý đến người đang đứng dưới bóng cây là cô thì thoáng yên tâm.

Đào Sơ thở phào nhẹ nhõm, cô cúi xuống nhìn vòng tay hình rồng trên cổ tay mình, khe khẽ khen ngợi anh: “A Trí giỏi ghê luôn í. ”

Hình như anh rất thích được nghe Đào Sơ khen mình, chiếc vòng tay trên tay cô bỗng tỏa ra ánh sáng lấp lánh li ti.

Đào Sơ tiến lên vài bước ném ly sữa đậu nành đã uống hết vào thùng rác rồi tiếp tục đi về phía khu giảng dạy.

Đào Sơ bước vào phòng học của lớp 11A1 trên tầng ba.

Trong lớp cũng gần đầy đủ người rồi, tiếng nói chuyện, tiếng đùa giỡn và tiếng cười vang khắp lớp, đây vẫn là bầu không khí náo nhiệt mà cô quen thuộc.

“Sơ Sơ!” Cô gái ngồi ở hàng thứ ba cạnh cửa sổ ngước mắt lên, lúc nhìn thấy Đào Sơ bước vào phòng học cô nàng cười rạng rỡ vội vã vẫy tay kêu cô.

Đào Sơ mỉm cười với cô nàng, bước tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô nàng: “Dịch Lam. ”

Cô và Hạ Dịch Lam là bạn cùng lớp hồi học cấp hai, lên cấp ba cũng là bạn cùng lớp, vì duyên phận này nên hai người trở thành bạn thân của nhau.

Khi còn học cấp hai Đào Sơ là một cô gái ít nói và sống nội tâm, nhưng từ khi kết bạn với Hạ Dịch Lam cô đã bị tính cách hướng ngoại và vô tư của bạn mình ảnh hưởng, tiếp xúc lâu bị nhiễm sự tích cực nên sau này cô đã lanh lợi hơn trước rất nhiều.

“Cậu làm xong bài tập hè chưa?”

Đào Sơ vừa mới ngồi xuống là Hạ Dịch Lam đã nhanh chóng nắm lấy tay cô, cô chưa kịp trả lời thì cô nàng đã liến thoắng: “Chắc cậu đã làm xong rồi phải không? Sơ Sơ giỏi giang ơi xin hãy cứu em bé này! Nào nào cậu mau mau cho mình mượn vở bài tập toán để mình chép với!”

Sau kỳ nghỉ hè tốc độ nói chuyện của Hạ Dịch Lam vẫn thế không hề chậm đi chút nào, cô nàng vẫn là cô bé nói nhiều như xưa.

Đào Sơ cười cười lấy cuốn bài tập toán đêm qua mình thức khuya làm cho xong đưa cho cô nàng: “Sai thì đừng trách mình. ”

“Cậu mà làm sai á? Mình không tin đâu. ”

Hạ Dịch Lam lẩm bẩm hai câu rồi nhanh chóng lấy hộp đựng bút trong hộc bàn mình ra.

Cô nàng vừa lấy hộp bút ra vừa nhìn thoáng qua Đào Sơ, lúc nhìn thấy chiếc vòng tay hình rồng màu xanh băng trong suốt trên cổ tay phải của cô thì cô nàng bỗng “á” lên một tiếng, “Sơ Sơ ơi! Vòng tay này của cậu đẹp lắm luôn! Cậu mua ở đâu í?”

Cô nàng nắm lấy tay phải của bạn mình nhìn kỹ một hồi, chiếc vòng hình rồng thấp thoáng phản chiếu hoa văn màu bạc trông sống động như thật, dưới ánh sáng mặt trời hiện lên vẻ óng ánh trông đẹp đến mức khiến cô nàng không dằn lòng nổi trầm trồ tiếp, “Đẹp lắm lắm luôn í. ”

Sống lưng Đào Sơ cứng đờ, cô mỉm cười rút tay lại lấp lửng cho qua, “À…Lúc về quê mình ghé vào cửa hàng nhỏ mua đại ấy mà. ”

“Vậy hả?”

Hạ Dịch Lam lại nhìn chiếc vòng tay hình rồng trên cổ tay phải của bạn mình, cô nàng không kìm nổi nổi giơ tay lên.

Nhưng khi đầu ngón tay của cô nàng tiếp xúc vào vòng tay của Đào Sơ thì ở nơi không ai chú ý đến chiếc vòng kia bỗng tỏa ra ánh sáng lạnh thấu xương, ánh sáng ấy như cái gai, vảy rồng trên bề mặt phút chốc trở nên sắc lẹm đâm mạnh vào ngón tay của Hạ Dịch Lam.

Hạ Dịch Lam bị đau “ui da” một tiếng, cô nàng theo bản năng rụt ngón tay lại, lúc đưa tay lên xem thì thấy đầu ngón tay của mình đang chảy ra mấy giọt máu đỏ tươi.

“Sơ Sơ ơi đây là loại vòng tay gì thế, nó còn biết đâm người cơ á?” Hạ Dịch Lam nhìn ngón tay đột nhiên bị thương của mình rồi liếc sang chiếc vòng tay trên cổ tay phải của Đào Sơ, chiếc vòng này trông có vẻ bình thường mà, cô nàng hơi ngơ ngác.

Đào Sơ chạm vào chiếc vòng tay trên cổ tay mình, cũng hơi ngớ ra.

“Dịch Lam, cậu có sao không?”

Đào Sơ phản ứng lại vội vàng lấy băng cá nhân hình hoạt hình mà mình luôn mang theo trong cặp ra băng bó cho bạn mình.

“Vòng tay này mình…Mình mua với giá rất rẻ…Chắc nó có vấn đề về chất lượng rồi. ”

Giúp Hạ Dịch Lam băng bó xong Đào Sơ nhìn ngón tay được băng bó của cô nàng mà lòng thấy áy náy, vừa áy náy vừa thấy chột dạ, cô trở tay lau mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán mình.

Nhưng vừa nói xong thì cô cảm nhận rõ chiếc vòng tay trên cổ tay phải của mình hơi ⓢ_❗_ế_✝️ c_ⓗ_ặ_ⓣ trói xương cổ tay của cô lại không một khe hở, hơi đau một chút…

“…. ” Đào Sơ biết anh không hài lòng với việc cô nói “chất lượng” của anh không tốt.

Quả là con rồng lòng dạ hẹp hòi mà.

Người con gái ⓝ🌀h*ïế*ռ 𝐫ăп*𝐠 nghĩ.

Hạ Dịch Lam – người ngồi bên cạnh cô bỗng bổ sung thêm một câu, “Chất lượng tệ thật ấy, mình nói này Sơ Sơ cậu đừng có ham rẻ, nên vứt thứ này đi nhanh đi!”

“….. ” Đào Sơ cảm giác được chiếc vòng tay trên cổ tay mình lại ⓢ-❗ế-ⓣ 🌜-h-ặ-🌴 thêm một chút nữa.

Đau hơn vừa nãy nữa … Người con gái nhìn bạn mình đang tập trung chép bài tập về nhà bên cạnh rồi lại len lén nhìn xung quanh như đi ăn trộm, cô thấy xung quanh không có ai chú ý đến mình thì bèn gục xuống bàn dùng tay che miệng tiến lại gần chiếc vòng tay trên cổ tay phải mình vội vã thì thầm một câu: “Xin lỗi, tôi sai rồi…. ”

Có lẽ sợ anh không nghe thấy nên cô nói to hơn: “A Trí, tôi sai rồi mà…”

Hạ Dịch Lam ở bên cạnh lờ mờ nghe tiếng thì thầm của cô nên ngẩng đầu lên hỏi: “Sơ Sơ, cậu đang nói chuyện với mình hả?”

Đào Sơ ngồi thẳng dậy vội vàng lắc đầu: “Không có không có. ”

Cô nàng ồ lên một tiếng rồi tiếp tục cặm cụi chép bài tập về nhà.

Cùng lúc ấy chiếc vòng tay trên cổ tay Đào Sơ cuối cùng cũng lỏng ra một chút, không còn trói chặt cổ tay cô nữa, cơn đau cũng theo đó biến mất tăm.

Người con gái thở phào nhẹ nhõm.

Chuông vào lớp nhanh chóng vang lên, chỉ mấy phút sau đã thấy lớp trưởng đeo mắt kính đang đứng ở ngoài phòng học bước vào chỗ của mình ngồi xuống, hồi sau giáo viên chủ nhiệm Lưu Diệu Bình cầm thước giảng bài bước vào, lớp học trong phút chốc trở nên yên tĩnh đến lạ.

Hạ Dịch Lam ngừng viết, cô nàng nhanh chóng đóng cuốn vở bài tập của Đào Sơ lại rồi lén đưa xuống để lên đùi của cô, lúc Đào Sơ nhìn sang cô nàng còn nháy mắt với cô một cái.

Sau đó Hạ Dịch Lam ngồi đàng hoàng lại, dáng vẻ đã chuẩn bị sẵn sàng để nghe thầy Lưu giảng bài.

Đào Sơ cũng quay lại nhìn Lưu Diệu Bình trên bục giảng.

Đây vẫn là cuộc trò chuyện theo thường lệ trong học kỳ mới, chủ đề xoay quanh về hai chữ “học tập” này, trước giờ vẫn như vậy không thay đổi gì hết.

Giáo viên chủ nhiệm đứng trên bục giảng vẫn đang nói miệt mài không biết mệt, còn Đào Sơ ngồi phía dưới đã dần không kiểm soát được hướng suy nghĩ của mình.

Cô cụp mắt xuống nhìn vào chiếc vòng tay hình rồng trên cổ tay phải mình, nhìn mãi không rời mắt nổi.

Chiếc vòng tay có hình con rồng sống động như thật, nếu nhìn kỹ có thể thấy rõ từng vảy rồng trên đó.

Đào Sơ không kìm lòng nổi vươn tay đến chạm vào sừng rồng, vừa chạm vào thì chiếc vòng ấy chợt sáng lên le lói.

Mãi đến khi giáo viên chủ nhiệm Lưu Diệu Bình bước ra khỏi lớp học, lớp trưởng đứng dậy gọi tên mấy bạn nam cùng lớp bảo họ đi theo để lấy sách giáo khoa thì lúc này cô mới tỉnh táo lại.

Đối với học sinh cấp ba mà nói thì vào ngày đầu tiên của học kì mới mà phát sách giáo khoa ra thì có nghĩa rằng cuộc sống học tập của học kỳ mới đã chính thức bắt đầu.

Có lẽ vì vẫn còn hơi lưu luyến mùa hè nên ngày đầu tiên đến lớp mọi người cũng không tránh khỏi bơ phờ đôi chút, ngay cả Hạ Dịch Lam ngồi cạnh Đào Sơ cũng không tài nào tập trung được, cô nàng chống cằm thẫn thờ nhìn sân bóng rổ cách đó không xa bên ngoài cửa sổ.

Đến chiều khi tan học Đào Sơ đến cửa hàng tiện lợi ở cổng trường mua một cây kem cho Hạ Dịch Lam, nhằm muốn bồi thường vì mình làm ngón tay cô nàng bị thương.

Nhưng vốn dĩ Hạ Dịch Lam không quan tâm đ ến chuyện này lắm, cô nàng nhận lấy cây kem Đào Sơ đưa rồi vỗ vai cô: “Chỉ là chảy chút máu thôi, mình không sao đâu. ”

Hai người đi về hai hướng khác nhau nên cô nàng tạm biệt Đào Sơ xong thì lên xe đạp của mình chạy đi.

Hiện tại đang là thời điểm học sinh tan học, cộng thêm nhiều người tan làm nên xe buýt khá đông đúc.

Trên xe không còn chỗ trống, xung quanh đầy người với đủ loại mùi khác nhau, mọi người nói chuyện rôm rả không ngừng. Đào Sơ nắm lấy tay vịn đứng trong đám đông lắng nghe tiếng của MC trong chương trình nào đó.

Khi xe buýt dừng lại ở một trạm dừng chân có một người đàn ông cao lớn vội vàng chen qua nên đụng phải Đào Sơ, những chiếc đinh sắt nhọn trên chiếc túi mà hắn ta đang nhấc lên trong phút chốc đập mạnh vào bàn tay của cô.

Giây sau bàn tay của Đào Sơ xuất hiện ba vết máu.

Bỗng dưng bị đau khiến Đào Sơ hơi nhíu mày lại, đôi mắt cô rưng rưng chỉ kịp ngước nhìn bóng lưng của người đàn ông cao lớn đang vội vàng bước xuống xe đó.

Máu chảy xuống nhỏ vào chiếc vòng tay hình rồng trên cổ tay cô, trong chớp mắt những giọt máu thấm hết vào chiếc vòng không để lại chút dấu vết nào.

“Cô bé, tay của cháu…” Một ông cụ thấy vậy thì nhanh chóng lấy khăn giấy trong túi ra đưa cho cô.

“Cảm ơn ông ạ. ” Đào Sơ cảm ơn rồi nhận lấy.

Sau khi xuống ở trạm gần nhà, Đào Sơ đi bộ thêm một đoạn đường ngắn nữa mới đến khu chung cư mình ở.

Cô đứng trong thang máy lau vết máu khô trên tay rồi cẩn thận thổi vào vết thương, nhưng chỉ thổi như này thì cơn đau rát không thể giảm đi nhiều.

Sau khi về đến nhà Đào Sơ cởi giày thay bằng đôi dép đi trong nhà, cô ném cặp sách của mình lên ghế sô pha, điều đầu tiên cô nghĩ đến không phải là chữa vết thương của mình mà là muốn chạy nhanh vào phòng tắm xả đầy nước ra.

Nhưng ngay khi cô đặt cặp xuống thì chiếc vòng tay hình rồng trên cổ tay cô bỗng biến thành ánh sáng vàng nhạt thoát ra khỏi cổ tay của cô, sau đó ánh sáng ấy mờ dần rồi dần dần ngưng tụ thành một bóng hình trắng ngần.

Chàng thiếu niên sở hữu mái tóc đen dài và khuôn mặt tựa ngọc, dưới tấm áo choàng trắng như tuyết là chiếc đuôi rồng xỉn màu, lúc này phần đuôi ấy đã không còn màu xanh băng tinh khiết nữa mà trông hơi đen.

Đào Sơ vừa thấy chiếc đuôi rồng của anh mất đi ánh sáng trở nên tối tăm xỉn màu như vậy thì lo lắng không thôi: “A Trí ơi anh khó chịu lắm đúng không? Tôi đi xả nước cho anh ngay đây! Xong ngay thôi!”

Khi thấy Đào Sơ sắp chạy vào phòng tắm thì Thẩm Ngọc Trí lập tức giơ tay lên, tay áo trắng như tuyết hơi giơ lên phóng ra ánh sáng vàng nhạt như một sợi dây thanh mảnh quấn quanh eo cô trói cô lại kéo cô đến trước mặt mình.

Người con gái không đề phòng bị kéo đến trước mặt anh, cô hơi loạng choạng theo bản năng nắm lấy áo của anh.

Vết máu trên tay cô vô tình dính vào áo của anh, màu đỏ kia tựa như vết bẩn duy nhất trên nền tuyết trắng xóa.

Nhưng dường như anh không quan tâm lắm, anh tập trung nhìn bàn tay đang nắm lấy áo của mình, ánh mắt nhìn vào ba vết máu rõ ràng trên mu bàn tay phải của cô.

Thẩm Ngọc Trí nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

“Tôi đi xả nước cho anh đã…” Đào Sơ theo bản năng muốn rụt tay lại.

Cô vẫn đang lo lắng cho chiếc đuôi xỉn màu của anh lắm.

Thẩm Ngọc Trí hơi dùng sức khống chế cổ tay của cô khiến cô không thể thoát ra được.

Đào Sơ cảm thấy anh của lúc này hơi khác với bình thường.

Có lẽ do lúc này trên mặt anh không có chút tươi cười nào, hoặc có lẽ do lúc này anh đang cụp mắt xuống nên trông không còn vô hại nữa mà ngược lại hơi lạnh lùng, Đào Sơ thấy vậy thì mím môi không dám lên tiếng.

Đầu ngón tay của anh không biết vô tình hay cố ý mà nhè nhẹ 𝖒ơ*ռ 𝐭г*ớ*𝖓 xung quanh vùng bị thương.

Khi thấy Đào Sơ nhăn mặt lí nhí “úi” lên một tiếng thì anh khẽ cong môi cười.

Giây sau giữa các ngón tay của anh xuất hiện một tia sáng mờ mờ, anh nắm tay lại che đi ba vết thương trên mu bàn tay của cô, đến khi buông tay ra thì ba vết thương ấy đã biến mất không để lại chút dấu vết nào, lúc này trên tay cô chỉ còn sót lại mấy vết máu khô thôi.

Đào Sơ ngẩn tò te nhìn mu bàn tay phải của mình.

Nếu không phải khi nãy còn thấy đau đớn thì cô còn tưởng rằng đây chỉ là một giấc mơ.

“A Trí ơi anh đỉnh ghê luôn í!” Người con gái nắm tay phải của mình, lúc ngước mắt lên nhìn anh thì ánh mắt đó sáng rỡ phản ánh sự khó tin.

Hình như trong mắt cô còn thấp thoáng sự ngưỡng mộ nữa.

Thấy cô nhìn mình với ánh mắt như vậy Thẩm Ngọc Trí hơi nghiêng mặt sang hướng khác, bỗng anh thấy tai mình nong nóng.

Những ngón tay giấu trong ống tay áo to rộng của anh bất chợt giần giật, cuối cùng không kìm chế nổi đưa tay lên xoa đầu cô.

Giống như đang an ủi một con vật nhỏ vậy.

Ở nơi Đào Sơ không nhìn thấy, anh cụp mắt xuống giấu đi ánh sáng tối tăm đang nhảy nhót trong đôi mắt của mình.

Mùi máu tươi từ vết thương trên mu bàn tay của cô đã nhạt đến mức không còn ngửi thấy nữa, anh hơi híp mắt hừ khẽ, đôi mắt đượm ý cười thần bí.

Anh vẫn nhớ cô gái lấy thân nuôi rồng vào hàng nghìn năm trước kia.

Cũng nhớ rõ mùi vị máu của cô.

Lời của tác giả: A Trí hung dữ biến thành con nhím chích ngón tay người ta:))))

Mình muốn giải thích chút, lấy thân nuôi rồng ở đây không phải bị rồng ăn thịt đâu nha!!! Đây là câu chuyện xưa ơi là xưa về một cô gái muốn hiến máu miễn phí nhưng bị từ chối!

Chương (1-62)