CHU SA NHẠT DẦN
← Ch.51 | Ch.53 → |
Thẩm Ngọc Trí mất tích rồi.
Ấy là do Bùi Tố Văn nói thế.
Cái hôm ở núi Ô Đình đó cả hai chi gồm chi phía Nam và chi phía Bắc đều tổn thất nặng nề về người.
Song chung quy vẫn bảo vệ được cấm chế dùng để bảo vệ giới Cửu Thiên ấy.
Lớp lớp người đứng bên ngoài Đào Viên, ngoài nhà họ Bùi và nhà họ Triệu ra thì không một ai được phép vào Đào Viên hết.
“Chị A Linh ơi, bọn họ nhốt chúng ta lại rồi ạ?”
Lúc A Linh cầm khăn đến lau mặt cho Đào Sơ thì nghe cô thình lình hỏi như vậy.
Cô ấy nghe vậy thì hơi khựng lại một lát, sau đó dùng sự im lặng để đồng tình với câu hỏi của cô.
Đào Sơ nghiêng đầu nhìn cánh cửa sổ hơi he hé ấy, “Chị nói xem … A Trí đi đâu rồi ạ?”
Cô nói rất nhỏ, nghe như đang lảm nhảm một mình vậy, A Linh nghe xong thì phải cố nén để mình không bật khóc.
Cô ấy hít sâu một hơi, cố gắng cong môi, “Người đừng nghĩ nhiều quá phu nhân à, điện hạ sẽ không sao đâu ạ, ngài ấy … sẽ về thôi. ”
Sẽ về ư?
Thật ra A Linh cũng không rõ lắm.
Chẳng ai biết hiện giờ Thẩm Ngọc Trí đang như thế nào nữa.
Song nhìn cảnh chi phía Nam vây Đào Viên chật như nêm cối thế này thì cô ấy biết rằng chi phía Nam và điện hạ đã đi đến con đường kết thành thù luôn rồi.
Cuộc diện này đối với điện hạ có vẻ chẳng mấy khả quan lắm.
Đào Sơ chỉ bị thương ngoài da, nhưng do bị phỏng nên cảm giác đau rát cứ hành hạ cô suốt đêm khiến cô không tài nào chợp mắt được.
A Linh lấy thuốc mỡ do Bùi Tố Chiếu đưa cho để bôi cho cô thì bấy giờ cơn đau của cô mới dịu đi phân nửa.
Con chồn nhỏ tên Đồng An kia thì đã xuất phát đến chi phía Nam để tìm bác sĩ có tiếng ở vùng đó đến khám cho cô.
Gần nửa tháng nay Đào Sơ luôn nằm trên giường, hơn phân nửa thời gian cô đều ngủ.
Vì vào lúc Tư Nguyện sắp 🌀❗ế_t Đào Sơ thì tất cả động vật nhỏ sau núi đều chạy tới giúp đỡ, mặc dù mấy con thú ấy không hoá hình được, và lúc đánh nhau thì phần trăm đánh lại Tư Nguyện cũng không cao nhưng chí ít chúng nó có thể kéo dài thêm chút thời gian.
Con sóc nhỏ tên Mũm Mĩm kia bị thương ở chân nên nó không thể dùng cả hai chân để bóc quả thông được, vậy nên sau khi vết bỏng lành đi thì Đào Sơ cũng hay ngồi ở đầu giường bóc quả thông giúp nó.
May mà nhờ có bác sĩ ở chi phía Nam kia nên vết thương ở cằm và ở người Đào Sơ mới không thành sẹo.
Song sức khoẻ của cô lại càng ngày càng tệ đi, cô sụt cân với tốc độ mà mắt thường cũng nhìn thấy được, hốc mắt trở nên sâu hơn trước rất nhiều, ngay cả gò má bầu bĩnh như trẻ con cũng biến mất tiêu.
Thỉnh thoảng tối cô lại thấy 𝐧●𝐠ự●𝐜 mình đau vô cùng, cơn đau dữ dội cảm tưởng như bị lưỡi dao sắc lẹm đâm thủng da thịt, lúc cô bị cơn đau 🌴г●a †●ấ●𝓃 lăn thẳng xuống giường nằm co ro trên đất thì nước mắt cô cũng tuôn rơi.
“Phu nhân, phu nhân ơi, người đừng sợ…” A Linh hớt hải chạy đến ôm cô, cũng không dằn được rơi nước mắt.
Song cô ấy cũng chỉ biết yếu ớt nói “đừng sợ”.
Bởi lẽ cô ấy cũng không biết nên làm gì để giúp được cho Đào Sơ nữa.
Đào Sơ cắn mạnh mu bàn tay của mình, đến nỗi cô không cảm nhận được tay mình đã rách da và bắt đầu chảy cả máu.
Như cây kim từng chút, từng chút một đâm vào trong não cô, khiến cơn đau của cô được kích hoạt làm cô đau đớn tột độ.
Mãi đến khi bình minh phía Đông nhe nhóm, ánh ban mai bắt đầu ló dạng thì bấy giờ cơn đau dữ dội mới từ từ dịu xuống.
Ngón tay Đào Sơ cứng đờ, cái tay đang nắm lấy ống tay áo của A Linh đã chuyển sang màu trắng bợt và đã chẳng thể cử động nổi, người cô mướt mồ hôi như mưa, giọt mồ hôi theo thái dương trượt xuống dưới thấm ướt áo cô, có mấy giọt mồ hôi chạy dọc theo lông mày trượt xuống đuôi mắt đang he hé, trượt xuống mặt rồi lại xuống cổ…
“Chị A Linh ơi…”
Giọng Đào Sơ khàn đặc nói chẳng ra hơi.
A Linh không dám ôm cô quá chặt, “Tôi ở đây, tôi ở đây phu nhân ơi. ”
Nước mắt Đào Sơ tí tách rơi xuống, nhỏ từng giọt từng giọt xuống mu bàn tay của A Linh.
“Em…. ” Người con gái vừa mở miệng đã nghẹn ngào nức nở.
Cuối cùng cô bật khóc thành tiếng, “Em nhớ A Trí lắm. ”
Dưới ánh sáng yếu ớt đó trông gương mặt của cô nhợt nhạt quá đỗi, dưới mắt có quầng thâm, ấy là bằng chứng cho thấy cơn đau thấu tim vào mỗi đêm kia đã hành hạ cô đến độ nào.
Mũi A Linh chua xót, nước mắt đong đầy trong mắt.
Cô ấy thấy thương người con gái bé nhỏ trong lòng mình quá.
Đào Sơ rõ là mới chỉ 17 tuổi thôi, nhưng lúc A Linh ôm cô vào lòng cô ấy ngạc nhiên nhận ra rằng bây giờ cô gầy gò quá đỗi.
Nhưng đau đớn thay, vị danh y ở chi phía Nam kia lại chẳng biết được đây là căn bệnh nào.
Mãi đến khi Bùi Tố Chiếu đến đây.
“Trên 𝐧-ɢự-🌜 phu nhân có một nốt chu sa màu đỏ đúng không?”
Tối đó Bùi Tố Chiếu đứng trong đình, lúc A Linh vừa bước lên bậc thềm thì hắn cất tiếng hỏi ngay.
Khi đó A Linh ngạc nhiên lắm, vì cái nốt đỏ ấy nằm ở chỗ rất bí mật song cô ấy vẫn gật đầu, “Đúng rồi. ”
“Nhưng giờ màu đỏ đã tối đi rồi. ” Cô ấy cẩn thận nhớ lại, sau đó bổ sung thêm.
Bùi Tố Chiếu nghe cô ấy nói vậy thì bất ngờ quay lại nhìn cô ấy, “Màu tối đi rồi à?”
Đôi mắt sau cặp kính thoáng loé lên, hắn vô thức lẩm bẩm, “Nhanh quá vậy?”
A Linh gật đầu, cô ấy thấy Bùi Tố Chiếu có phản ứng như vậy thì lòng dạ bất an theo, vội hỏi hắn, “Sao vậy ạ? Bùi đại nhân biết chuyện gì phải không?”
Bùi Tố Chiếu trầm ngâm một hồi, sau đó đáp, “Đó là sí độc. ”
Sí độc này quá ngang tàng, dù đã qua biết bao nhiêu năm trời, dẫu Đào Sơ đã dạo gót hoàng tuyền một lần rồi nhưng vẫn chẳng thoát khỏi loại độc ấy.
“Màu tối đi, nghĩ là phu nhân …. càng đến gần cái 𝒸ⓗ.ế.✝️. ” Bùi Tố Chiếu khẽ thở dài.
A Linh không biết sí độc kia rốt cuộc là độc gì, nhưng vừa nghe Bùi Tố Chiếu nói vậy thì lòng dạ cô ấy tức thì loạn cả lên, cô ấy trợn mắt, “Ngài nói gì cơ Bùi đại nhân?”
“Là … là Tư Nguyện làm đúng không?” A Linh hỏi hắn.
Bùi Tố Chiếu lắc đầu, “Không phải, không liên quan đến Tư Nguyện, đây là chuyện kiếp trước của phu nhân. ”
Vừa nhắc tới kiếp trước là A Linh biết, có lẽ chuyện này có liên quan đến quá khứ của Đào Sơ và Thẩm Ngọc Trí rồi.
Giây phút ấy A Linh chẳng biết làm sao, vậy nên cô ấy quỳ xuống cầu xin hắn, “Bùi đại nhân, xin ngài cứu phu nhân…”
“A Linh biết sau ngày hôm đó thì đại nhân và điện hạ … đã đứng ở hai lập trường khác nhau, nhưng mà phu nhân chỉ là người phàm mà thôi, cô ấy không dính dáng gì đến mấy chuyện này hết, xin đại nhân hãy cứu cô ấy ạ!”
Ánh đèn mờ mờ trong sân chiếu xuống người A Linh kéo dài cái bóng của cô ấy, cô ấy cụp mắt, góc nghiêng vẫn hoàn mỹ và vẫn đẹp như một đóa hoa hướng dương trắng đang nở rộ trong đêm.
Bùi Tố Chiếu thấy cô ấy quỳ thì vươn tay kéo cổ tay cô ấy, “Cô làm gì đấy? Đứng lên đi. ”
Lúc A Linh ngẩng đầu lên nhìn hắn thì Bùi Tố Chiếu – người đàn ông xưa nay luôn bình tĩnh ung dung thoáng ngớ ra một lát, hắn vội buông cổ tay cô ấy ra, hơi mất tự nhiên ho khụ khụ rồi đẩy cái kính gọng vàng của mình lên, “Chân cô còn chưa lành mà, đừng làm thế. ”
Bấy giờ A Linh chẳng bận tâm đ ến vết thương đó nữa, giờ đầu cô ấy chỉ mãi nghĩ đến sự an toàn của Đào Sơ thôi, “Bùi đại nhân, xin ngài cứu phu nhân ạ…”
“A Linh à, cho dù là chi phía Nam hay chi phía Bắc thì đến tận bây giờ cả hai chi cũng chưa chắc là kẻ địch của điện hạ nữa, cho dù có thật sự đi đến con đường không còn đường lui đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ cứu phu nhân chứ không phải đứng đó làm ngơ đâu … Nhưng sí độc không phải loại độc dễ giải, ông nội tôi mất khá nhiều thời gian mới tìm được vài manh mối để giải độc này nhưng ngặt nỗi ông vẫn đang ngủ say, không biết khi nào mới tỉnh lại nên … tạm thời tôi không có cách nào giúp cô hết. ”
Bùi Tố Chiếu nói tiếp, “Nhưng cô đừng lo, tôi sẽ về tìm lại tài liệu mà ông nội tôi đã ghi chép lại, để xem có cách nào tạm thời khống chế được độc này không. Bây giờ chúng ta chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi, trì hoãn được càng lâu càng tốt. ”
A Linh không tin mấy lời mà Bùi Tố Chiếu nói lắm.
Vì hiện giờ Bùi Tố Chiếu lại đang giam cầm cô ấy và Đào Sơ.
Nhưng đến nước này rồi, cô ấy đã không còn người nào để trông cậy được nữa.
Giờ chưa biết điện hạ sống c·𝒽ế·т ra sao, mà Bùi Tố Chiếu lại là người giữ mồm giữ miệng chưa từng tiết lộ bất kể chuyện gì đã xảy ra vào cái ngày ở núi Ô Đình ấy, trước giờ cô ấy cũng chẳng moi được chuyện nào từ hắn.
Nhưng A Linh biết rằng, chắc chắn Bùi Tố Chiếu sẽ không làm hại Đào Sơ đâu.
Bởi lẽ Đào Sơ là người phàm.
Mà chi phía Nam thì không làm hại người phàm.
Người con gái trong lòng cô ấy vẫn khóc nức nở, A Linh trăm mối tơ vò, mặt buồn man mát nhìn ra ngoài ô cửa sổ.
“Phu nhân, điện hạ sẽ về sớm thôi ạ. ” Cô ấy khẽ dỗ dành cô.
“Vậy khi nào anh ấy mới về ạ?” Đôi mắt cô vừa đỏ vừa sưng, mái tóc đen mun mướt mồ hôi bết dính vào gò má cô.
“Sẽ về sớm thôi. ”
“Liệu anh ấy có bỏ rơi em không?”
“Không đâu, điện hạ quan tâm người nhất mà, ngài ấy sẽ về thôi. ”
“Em … có thể chờ được đến lúc anh ấy về ư?”
Đào Sơ thều thào, nói không tròn câu.
Hình như cô đã nhận ra gì rồi.
Dẫu sau ấy cũng là cơ thể của cô mà.
A Linh ngớ ra một lúc, mắt cô ấy lại ươn ướt nhưng cô ấy vẫn cố gắng để giọng mình nghe bình thường nhất, nghiêm túc trả lời cô, “Sao phu nhân không đợi được cơ chứ?”
Đào Sơ nhìn cằm của cô ấy, cô nhếch đôi môi nứt nẻ của mình, song vừa cong môi một chút là máu lại chảy ra ngoài, nhưng cô vẫn mỉm cười, đôi mắt lại bị hơi nước phủ kín tầm nhìn.
Giờ đây có rất nhiều gương mặt hiện lên trong tâm trí cô.
Cách nhấn nhá nói chuyện của ông nội và bà nội vẫn còn trong ký ức của cô, hình như cô còn nghe thấy tiếng cười thoải mái của ông nội mình nữa.
Ngay cả gương mặt mơn mởn chưa bị năm tháng tàn nhẫn bào mòn của Đào Thiến Âm cũng lập loè hiện lên trong tâm trí của cô.
Tiếp đến là khuôn mặt của Hạ Dịch Lam.
Cuối cùng là mặt của Thẩm Ngọc Trí.
Trong kiếp này cô chỉ là một người quá đỗi bình thường.
Song hình như … cũng không bình thường lắm.
Biết bao nhiêu nhân loại chẳng biết rằng trên đời này vẫn còn tồn tại thần minh và yêu ma, hơn nữa thần minh và yêu ma còn ở ngay cạnh họ nữa chứ.
Thế giới này đầy rẫy chuyện có thể xảy ra và những điều không thể xảy ra.
Tựa như Thẩm Ngọc Trí.
Con rồng xa xôi huyền bí trong truyền thuyết ấy nay cuối cùng đã thành một thực thể sống động, trở thành thần minh có thực trong mắt Đào Sơ.
Anh là độc nhất vô nhị trên trần đời này.
Lúc Đào Sơ tỉnh lại lần nữa thì thứ đầu tiên cô nhìn thấy là gương mặt của Hạ Dịch Lam.
“Mình … đang mơ đấy à?”
Giọng Đào Sơ nghe hơi khàn, lúc nói chuyện cổ họng cô cũng đau đớn, cô nhíu chặt mày vì đau.
Hạ Dịch Lam vừa thấy cô tỉnh thì vội vã chạy ra phòng khách rót cho cô một ly nước.
Bấy giờ Đào Sơ đã tỉnh táo lại hoàn toàn, cô nhìn một vòng thì nhận ra đây là nhà của Hạ Dịch Lam.
Người con gái vẫn chưa tải kịp, “Dịch Lam à, sao mình lại ở nhà cậu thế?”
Hạ Dịch Lam đặt ly nước lên tủ đầu giường, sau đó chỉnh lại gối đầu rồi đỡ bạn mình ngồi dậy, “Là Tinh Trì cứu cậu ra đấy. ”
“Tinh Trì ư?”
Đào Sơ ho khù khụ, lúc nghe thấy cái tên này cô hơi ngạc nhiên.
Song cô chợt nhớ đến cái hôm mà Thẩm Ngọc Trí nhắc đến Tinh Trì, hình như anh đã dùng câu “cá thúi” để hình dung gã ta thì phải.
Bấy giờ cô mới hiểu rõ, “Lẽ nào Tình Trì … cũng là yêu quái hả?”
Hạ Dịch Lam gật đầu, cô nàng đưa ly nước cho Đào Sơ, “Đúng đó, chú đó là người …. Ý là chú là người cá í. ”
Người, cá??
Đào Sơ đang uống nước nghe vậy thì sặc luôn.
Song cô bỗng nhớ tới gương mặt đẹp hút hồn của Tinh Trì, tự dưng thấy cũng cũng chấp nhận được thiết lập này ấy chứ.
“Sao … sao cậu biết vậy?” Đào Sơ tò mò hỏi cô nàng.
Hạ Dịch Lam cười gượng, hình như cô nàng thấy hơi ngại ngại khi nói chuyện này, nhưng người hỏi là Đào Sơ nên cô nàng thật thà đáp, “À thì là, cậu nhớ hồi trước mình nói mình mời cậu ăn lẩu cá không?”
Mặt mày Đào Sơ tức thì sượng đơ.
“Cậu đừng bảo với mình là con cá đó chính là…” Đào Sơ nói được nửa chừng thì im.
Hạ Dịch Lam gật đầu, “Đúng đó…”
Hai cô gái nhìn nhau, bầu không khí phút chốc hơi ngượng ngượng.
Xém tí nữa là hai cô … ăn người cá á??
“Mà nhé, cái chú đó vô dụng lắm luôn, còn phải để mình cầm bỏ vào nồi á…” Hạ Dịch Lam bĩu môi, thấy hơi ghét ghét.
“Còn chẳng phải nhờ công của vị Ngọc Trí điện hạ kia à?”
Một giọng nam lạnh lùng bất chợt vọng tới.
Lưng Hạ Dịch Lam tức thì cứng đơ.
Đào Sơ ngước mắt lên nhìn, thấy một người đàn ông tóc bạch kim dài, mặt đẹp như yêu tinh, mặc trường bào màu xanh đậm làm bằng lụa đi vào, sau lưng gã ta là A Linh.
Người đàn ông tên Tinh Trì này trông hơi khang khác với người mà Đào Sơ gặp ở tiệm lẩu kia.
Khi không có bất kỳ lớp ngụy trang nào thì trông Tinh Trì càng đẹp và càng hút hồn hơn bao giờ hết.
“Nếu không phải Thẩm Ngọc Trí niệm chú nhốt tôi lại thì lúc hai cô đây giơ dao phay lên là hai cô đã 🌜*ⓗ*ế*✝️ tươi rồi. ” Tinh Trì cố ý nhìn hai cô bằng ánh mắt dữ dằn.
Song lúc thấy hai cô rụt người lại thì gã ta là cười ha hả, mặt mày mang nét lẳng lơ không tả nổi, “Lừa mấy cô thôi, chứ tôi chẳng 🌀ⓘ·ế·𝖙 người phàm. ”
“Đương nhiên trừ kẻ xấu ra. ”
Tinh Trì đang ám chỉ những con người có lòng tham vô độ, những kẻ cứ hở ra là tàn sát những sinh linh có tri giác ở vùng biển của gã ta.
Khi tất thảy các sinh vật có được tri giác thì chúng đã có thể toàn quyền kiểm soát cuộc đời của mình rồi, và con người thì chẳng có cái quyền tước đoạt cuộc đời của chúng.
Song luôn có những người thích săn lùng những cái lạ, họ muốn tàn sát những sinh linh quý hiếm nhất ở đại dương, ℊℹ️.ế.t ⓢạ.𝒸.♓ mà chẳng màng đến pháp luật hay lương tâm con người.
Khi đối phó với mấy người kiểu này thì Tinh Trì hay vung tay làm sóng biển đánh lật thuyền bọn họ thôi.
Để chúng vùi thây dưới biển xanh sâu vô tận ấy.
Song sau khi trả qua hơn ngàn năm thì tính nết của gã đã tốt hơn trước nhiều lắm rồi.
Giờ là anh không ghẹo tôi tôi không chọc anh, trước đó gã đã hứa với chi phía Nam như vậy đấy.
Dù sao thế giới này cũng không còn là thế giới coi mạng người như cỏ rác và hỗn loạn chẳng muốn nhắc tới như hồi trước nữa.
“Ngài Tinh Tri này…”
Đào Sơ thở phào một hơi, gọi gã, “Chú biết A Trí ở đâu không?”
Tinh Trì nhướng mày, “Cái này thì tôi không biết. ”
Người con gái hơi thất vọng, cô cụp mắt.
“Phu nhân đừng lo, tu vi của điện hạ cao thâm lắm, ngài ấy sẽ không sao đâu ạ. ” A Linh vội lên tiếng an ủi cô.
Tinh Trì nhìn Đào Sơ, “Tới lúc này rồi mà cô còn lo cho anh ta à?”
“Hắn có gì đâu mà phải lo? Cô nên lo cho mình trước đi kìa. ”
A Linh nhíu mày, vội kêu gã, “Tinh Trì đại nhân!”
Đào Sơ cúi đầu, không ai thấy được biểu cảm của cô, mãi một lúc sau cô mới lên tiếng, “Tôi biết rồi. ”
Cô gái này trông giống hệt cô gái loài người được Thẩm Ngọc Trí năn niu chăm sóc cẩn thận mà gã ta từng thấy vào sáu nghìn năm trước quá.
Quá yếu ớt và nhỏ bé.
Song cô vẫn như ngày trước, vẫn chẳng cần gã thương hại.
Cô gái này cũng khá cứng cỏi ấy chứ.
Tình Trì thấy cô mới chỉ bướng bỉnh với duy nhất một người thôi.
Tiếc là đến cả ngày đó và hôm nay thì người đó vẫn chẳng phải gã.
Và gã cũng chưa từng cướp được cô một lần nào.
Vậy nên mới bảo, Thẩm Ngọc Trí chỉ may may hơn gã ta ở điểm này mà thôi.
Tiếc thật đó, hồi giờ gã ta chưa từng gặp được cô gái nào như cô cả.
Dẫu đã sáu nghìn năm trôi qua, dẫu cô đã đầu thai một lần rồi nhưng cô vẫn là chính cô.
Trước giờ chẳng đổi thay.
Tinh Trì chợt thấy mất hứng, gã ta cất hết sự hài hước và vẻ tươi cười trên mặt đi, đôi mắt xanh thẫm nhìn ra ngoài ô cửa sổ kiểu Pháp, bất ngờ nói một câu không đầu không đuôi, “Đừng sợ, hắn ta sẽ … sớm về thôi. ”
Giọng nói đó nghe thản nhiên quá thể, nhưng trong câu nói lại thoảng sự dịu dàng mà gã ít khi thể hiện ra.
← Ch. 51 | Ch. 53 → |