GẶP LẠI TINH TRÌ
← Ch.40 | Ch.42 → |
Vì Đào Sơ còn giận anh lắm nên cô không thèm để ý đến anh nữa.
Ngay cả lúc ngồi vào bàn ăn cơm, anh ngồi ở đối diện như thế nhưng cô cũng chỉ lo cắm mặt ăn chứ chẳng liếc anh lấy một cái nào.
“Sơ Sơ…” Thẩm Ngọc Trí ngập ngừng gọi tên cô.
Đào Sơ bưng cái chén nhỏ gắp thịt chất đầy như cái núi vào trong chén, dưới đóng thịt là phần cơm trắng, cô vừa nghe anh gọi mình thì lập tức cầm cái chén đi ra ngoài cửa.
Thẩm Ngọc Trí thấy cô bưng chén cơm ngồi dưới hành lang trong đình.
A Linh đứng kế bên thấy mặt mày anh hơi bực bội nên cũng không dám ho he gì nhiều.
“Mang ra cho em ấy đi. ”
Thẩm Ngọc Trí gõ mặt bàn, anh liếc qua đống đồ ăn trên bàn rồi nói.
A Linh gật đầu, “Vâng ạ. ”
A Linh gọi một chú sóc nhỏ tới, cả hai cùng mang đồ ăn đến bàn đá trong đình.
Sóc nhỏ đặt mâm thức ăn lên bàn, sau đó nó nằm ngửa trên mặt bàn lăn một vòng.
Đào Sơ gắp một miếng thịt để gần miệng nó, nhưng con sóc lại lùi ra sau, nó còn lắc cái đầu tròn vo của mình rồi rung rinh ria mép nữa.
Sóc nhỏ lôi hai quả thông từ túi vải nhỏ mình đang đeo, nó định nhét hai quả thông vào tay Đào Sơ nhưng giây sau nó hơi khựng lại, sau đó nó ngồi bẹp xuống bàn bắt đầu bóc quả thông bằng móng vuốt nhỏ xíu linh hoạt của mình.
Hình như do nó ngại nên bóc xong cô thấy nó cọ móng vuốt vào nhau, sau đó nó ngập ngừng đẩy nhân hạt thông đến trước mặt Đào Sơ.
“Phu nhân, Mũm Mĩm tặng người đấy ạ. ” A Linh thấy sóc nhỏ làm vậy thì không kìm nổi phì cười.
Đào Sơ chớp chớp mắt, trái tim cô sắp tan chảy trước hành động dễ thương này của nó rồi.
“Em là Mũm Mĩm à?”
Đào Sơ vươn tay đến, dè dặt sờ đầu nó.
Sóc nhỏ vậy mà cũng đứng yên, ngoan ngoãn để Đào Sơ vuốt v e đầu mình.
“Cảm ơn vì đã tặng hạt thông cho chị nha, chị thích lắm. ” Đào Sơ cười tươi, đôi mắt cong như vầng trăng non.
Ấy là nụ cười tươi nhất trong mấy ngày qua, những hôm khác không thấy cô thoải mái như vậy.
Thẩm Ngọc Trí đứng trên thềm hành lang ở phía xa nhìn cô xoa đầu con sóc, sờ đầu đã đành đằng này cô còn cười rất tươi nữa, anh mím môi nhìn con sóc kia đăm đăm, ánh mắt lộ rõ sự khó chịu.
Có lẽ Mũm Mĩm đã nhận ra có ánh nhìn bất thiện đang chĩa vào mình.
Tự nhiên nó thấy ớn lạnh cả người.
Lúc sóc nhỏ ngẩng đầu lên thì đúng lúc đối diện với đôi mắt của Thẩm Ngọc Trí, nó giật thót sốt sắng chạy biến đi mất.
Sau khi ăn trưa xong thì Đào Sơ ngồi luôn trong đình làm bài tập.
Một chồng bài tập xếp cao trước mắt, cô làm được một lúc thì tì vào bàn ngáp một cái.
Giờ chẳng thấy Thẩm Ngọc Trí nữa, cô cũng không biết anh đi đâu làm gì.
Cô ngoái đầu nhìn bậc thềm nơi mà anh vừa đứng hồi nãy, mím môi tỏ rõ sự không vui.
Cuối cùng cũng làm xong mấy bài thi thử, Đào Sơ vươn vai rồi nằm bò ra lan can trong đình, ngơ ngẩn quan sát mấy cái đuôi của mấy con cá chép thi thoảng ngoi lên trong ao sen, chúng lướt dưới mặt nước tạo thành mấy đường vân sóng dập dờn.
Ngẩn ngơ một hồi, lát sau cô ôm lan can ngủ tự lúc nào không hay.
Khi A Linh vừa bước ra khỏi phòng thì đúng lúc thấy có một bóng người mặc đồ trắng như sương đang bồng cô gái nằm bò trên len can lên.
Cô ấy cười khẽ, vuốt v e chiếc chăn ôm trong tay.
Chắc là không cần cái chăn này nữa đâu nhỉ.
*
Thẩm Ngọc Trí ôm Đào Sơ vào phòng rồi đặt cô xuống giường, lúc đặt cô xuống xong anh cũng không đi ngay mà ngồi xuống mép giường, ngắm nhìn khuôn mặt người con gái của anh một lúc lâu.
Đào Sơ ngủ say sưa, cô mơ thấy mình bị Thẩm Ngọc Trí cầm tù.
Hơn nữa không chỉ dừng lại ở việc còng cổ tay như bình thường mà cô còn bị trói gô, trói như con cua sắp bị đưa vào nồi hấp, dây xích trói chặt cả người khiến cô không động đậy được.
Người con gái giật mình thoát khỏi cơn mơ, mãi một lúc lâu sau mới nhận ra thì ra mình đang bị người ta ôm vào lòng chứ không phải bị trói.
Anh ôm cứng lấy cô, giữa họ không có chút khe hở nào.
Song hình như anh đang ngủ rất say.
Hàng lông mày như thấm đẫm màu sắc của ngọn núi xa ấy nay đã giãn ra, khoé môi anh hơi nhếch lên, có vẻ anh đang mơ thấy chuyện vui nào đó.
Người con gái ngớ ra một hồi, cô nhìn anh đăm đăm không sao dời mắt đi chỗ khác được.
Thật ra là … cô không còn giận nữa.
Bỗng dưng Đào Sơ liếc xuống đôi môi mỏng của anh, mắt cô như cắm rễ ở đấy, lông mi cô run run không kìm được li3m môi mình.
“A Trí?”
Người con gái khẽ gọi tên anh.
“Anh dậy chưa?” Cô hỏi.
Nhưng anh vẫn nhắm mắt như cũ, hình như anh quyến luyến hình ảnh trong mơ quá nên vẫn kẹt mãi trong đó không chịu tỉnh lại.
Đào Sơ cẩn thận hít vào thở ra.
“Anh, nếu anh không trả lời là em, là em hôn anh đấy nhé?”
Trái tim người con gái đập thình thịch thình thịch, nhịp tim ngày càng tăng tốc.
Lông mi anh chẳng nhích lấy một cái, trông có vẻ đang ngủ rất say.
Đào Sơ nín thở tiến gần lại mặt anh.
Môi cô chạm khẽ vào môi anh, hôn lướt qua như chuồn chuồn lướt nước, chạm khẽ rồi nhanh chóng rời đi.
Đào Sơ cảm thấy mình như mới làm chuyện gì xấu xa ấy, trái tim cô đập nhanh đến độ sắp nhảy ra khỏi lồ ng п🌀ự*c luôn rồi, cô rúc vào lòng anh che miệng mình lại, sau đó không dằn nổi cười thầm.
Nhưng khoảnh khắc cô ngẩng đầu lên thấy đôi mắt màu trà của anh đang nhìn mình thì trong phút chốc cô cứng đờ cả người, khuôn mặt nhanh chóng nóng rực như vừa ngâm trong nước nóng.
“Anh dậy hồi nào thế?”
Người con gái giả vờ bình tĩnh, nhưng vì căng thẳng quá nên cô bị sặc nước miếng ho khụ khụ không ngừng.
Thẩm Ngọc Trí vỗ nhẹ vào lưng cô giúp cô thở đều lại.
Đào Sơ vừa thở đều lại thì đã thấy anh chòm đến hôn lên môi mình.
So với cái hôn như chuồn chuồn lướt nước ấy của cô thì hiển nhiên nụ hôn của anh nồng nàn hơn nhiều.
Thẩm Ngọc Trí cắn môi cô, đuôi mắt anh đỏ ửng như xuân sắc dần he hé khi lớp băng tan đi, chỗ xương gò má của anh có giọt nước tinh khiết lấp ló ẩn hiện, đôi mắt màu trà ấy trong vắt như dòng suối đã được màu xanh thẳm gọt giũa biết bao bận, sâu trong ánh mắt đó chứa đựng một bóng hình khó phai.
Trong cơn mơ màng, Đào Sơ thấy lỗ tai và cả khuôn mặt trắng như ngọc của anh đã dần đo đỏ như kẻ mới uống say, sắc đó ấy in dấu chễm chệ trên mặt anh mãi không chịu tan đi.
“Sơ Sơ đừng giận anh nữa mà. ”
Cuối cùng anh cũng buông môi cô ra, anh chuyển sang hôn lên mí mắt của cô, khàn khàn nói.
“Được không em?”
Mỗi lần anh hôn xuống một cái là anh lại hỏi cô một câu.
Đào Sơ che mặt lại, “Rồi, biết rồi…”
Cô không chịu được cảnh anh bám dính nhõng nhẽo với mình này.
A a a!!!
Anh phạm luật rồi!
Vốn dĩ Đào Sơ định “giận” anh hai ngày, nhưng anh làm thế thì cô bó tay không giận được nữa.
Vào hôm khai giảng, Thẩm Ngọc Trí tự mình đưa Đào Sơ đến trường.
Thật ra anh muốn dẫn cô đến tận lớp nhưng nói thế nào Đào Sơ cũng không chịu.
Khuôn mặt này của anh gây chú ý quá, cô cũng tưởng tượng được cảnh sau khi dẫn anh vào trường sẽ gặp rắc rối cỡ nào luôn rồi.
Sau khi nghe cô từ chối xong thì Thẩm Ngọc Trí thấy hơi không vui lắm, anh mím môi rồi cụp mắt, hai tay cầm chặt tay lái không nói câu nào.
Đào Sơ tháo dây an toàn, cô vốn định mở cửa xuống xe luôn song thấy anh như vậy thì cô im lặng nắm quai cặp của mình, sau một hồi do dự cuối cùng cô chồm tới hôn cái chụt lên mặt anh.
“Tạm biệt! A Trí”
Người con gái nhanh chóng mở cửa xuống xe, nắm quai cặp đi về phía cổng trường.
Thẩm Ngọc Trí sờ mặt mình, anh nhìn bóng hình nhỏ bé đi càng lúc càng xa bên ngoài cửa sổ ấy, bấy giờ anh mới thoáng nhếch môi, mặt mày cuối cùng cũng ấm áp trở lại.
Song giây tiếp theo chợt có một luồng sáng màu lam xuyên qua cửa sổ xe đâm thẳng vào góc nghiêng của anh.
Thẩm Ngọc Trí quay sang, đôi mắt lạnh băng nhìn về phương hướng của tia sáng đó, một luồng sáng màu vàng nhạt theo đó nhanh chóng xuất hiện khiến luồng sáng màu lam kia tan vào hư không.
“Tinh Trì. ”
Thẩm Ngọc Trí hơi nheo mắt, sự u ám dần tích tụ nơi đáy mắt.
Sóng biển vỗ vào tảng đá ngầm bên bờ, cơn sóng ập mạnh tới mang theo mùi mằn mặn ẩm ướt.
Hải yêu Tinh Trì đứng trên tảng đá, gã ta mặc trường bào lụa màu xanh lam, mái tóc dài màu bạch kim xõa tung, khi thấy Thẩm Ngọc Trí xuống xe thì mắt gã lấp lánh sự vui vẻ.
“Nghe nói hôm trước điện hạ suýt tiêu diệt Yêu tộc chi phía Bắc?”
Tinh Trì thấy anh thong dong đến gần mình thì vẫn cười cười, “Coi bộ phu nhân vẫn mãi mãi là người quan trọng nhất trong lòng điện hạ nhỉ. ”
“Chuyện gì?”
Nhìn là biết Thẩm Ngọc Trí không đủ kiên nhẫn tiếp chuyện gã ta.
“Điện hạ có nhớ hồi trước ngài từng đồng ý với tôi một chuyện không?”
Tinh Trì nhảy xuống bãi đá ngầm, gã ta lê bước tới trước mặt Thẩm Ngọc Trí.
Thẩm Ngọc Trí ngước mắt nhìn gã ta, “Ngươi muốn gì?”
Đôi con ngươi màu xanh thẫm của Tinh Trì vẫn còn đọng sắc đen lập loè, “Điện hạ có biết thân phận hiện giờ của tôi là gì không?”
Thẩm Ngọc Trí nhìn gã ta, không muốn trả lời.
Tinh Trì cũng không quan tâm, gã ta cười, “Điện hạ có biết phim là gì không?”
Thẩm Ngọc Trí nheo mắt, thấy hơi mất kiên nhẫn.
“Có vẻ điện hạ cũng không quan tâm đ ến cái này, tiếc thật đấy. ”
Tinh Trì thở dài, “Thế giới cứ dần thay đổi theo năm tháng, bây giờ cuối cùng cũng xuất hiện một việc khiến tôi thấy thú vị rồi. ”
“Điện hạ. ”
Tình Trì nghịch hạt ngọc mà gã nhặt bừa từ bãi biển ở Haiti, “Thân phận bây giờ của tôi trong xã hội loài người là đạo diễn phim. ”
“Nghe tuyệt lắm đúng không?” Gã ta nhìn Thẩm Ngọc Trí bằng ánh mắt đầy ý cười.
Thẩm Ngọc Trí nhíu mày, nhưng thật ra anh cũng khá ngạc nhiên.
Nhưng cũng chỉ ngạc nhiên trong chốc lát thôi, anh cười lạnh nói, “Nhưng thân phận này hợp với ngươi thật ấy chứ. ”
Dù sao hồi giờ Tinh Trì cũng là loại giả tạo mà.
“Cảm ơn điện hạ đã khen. ”
Tinh Trì vờ như không hiểu câu nói móc của anh, “Dạo này tôi đang thực hiện một bộ phim mới, tôi tự thấy đấy là một bộ phim rất thú vị. ”
“Nhưng tiếc là bây giờ bộ phim đang thiếu mất một nét chấm phá quan trọng nhất. ” Gã ta vờ thở dài ngao ngán.
“Thiếu một chàng thiếu niên đầu người thân rồng. ”
Cặp mắt xanh thẫm của Tinh Trì nhìn Thẩm Ngọc Trí đăm đăm, “Thưa điện hạ, tôi đã tìm rất nhiều công ty xử lý hiệu ứng đặc biệt, cơ mà thứ bọn họ làm ra không đúng với mong đợi của tôi…”
“Tinh Trì, ngươi dám nghĩ vậy cơ đấy. ”
Thẩm Ngọc Trí cười lạnh, mặt mày tràn ngập vẻ lạnh lẽo như băng giá.
“Điện hạ, đồ giả sẽ chẳng thể nào gây ấn tượng về thị giác như đồ thật mà đúng không?”
Dẫu lúc này dòng khí màu vàng nhạt bao quanh Thẩm Ngọc Trí đang sôi trào, dẫu Tinh Trì đã cảm nhận được áp lực κ𝖍ủ.𝖓.ℊ 🅱️.ố khiến người ta sợ hãi ấy của anh nhưng lúc này gã ta vẫn bình tĩnh như cũ.
“Hay là điện hạ muốn đổi ý?”
Tinh Trì cười lớn, “Thái tử điện hạ của giới Cửu Thiên muốn thất hứa thật đấy ư? Yêu cầu này của tôi cũng đâu khó lắm đâu nhỉ?”
Khi đó tiếng sóng biển cứ rì rào vang mãi, sóng đánh vào mang theo những giọt nước bắn vào bờ, xa xa ngoài mặt biển vắng lặng còn có tiếng kêu vang của hải âu.
Thẩm Ngọc Trí im lặng một hồi, lúc này mới lên tiếng, “Ta đồng ý với ngươi. ”
“Cảm ơn điện hạ, xin ngài yên tâm, đến khi ấy ngoài tôi và camera ra thì không có ai khác nữa đâu ạ. ”
Tinh Trì đạt được mục đích, phút chốc khuôn mặt yêu dã động lòng người của gã ta vui phơi phới, “Khi bộ phim được chiếu thì người phàm cũng chỉ nghĩ đó là hiệu ứng đặc biệt thôi. ”
Thẩm Ngọc Trí chẳng muốn trả lời, anh sầm mặt quay lưng đi.
“Nghe đồn Tư Nguyện chạy thoát khỏi tay điện hạ?” Tinh Trì ở sau lưng nói vọng về phía anh.
Thẩm Ngọc Trí nghe gã ta nói thế thì dừng chân.
“Ta sẽ tìm ra hắn. ”
Anh quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thẫm của Tinh Trì, giọng lạnh đi.
“Lẽ ra hắn phải 𝖈●h●ế●𝖙 từ lâu rồi mới đúng. ”
← Ch. 40 | Ch. 42 → |