ANH MUỐN 𝐇Ô*N EM
← Ch.31 | Ch.33 → |
“Tôi vốn tưởng rằng tôi và điện hạ cùng cảnh ngộ nên có thể đồng cảm được cho nhau, nhưng giờ xem ra tôi chẳng may mắn được như người rồi. ”
Hình như Tinh Trì đang nhớ lại những chuyện cũ xa xôi và mơ hồ trong quá khứ.
Hải yêu thường sống rất lâu, chúng ỷ vào chuyện này đối đầu trực diện với kẻ tối cao của vòm trời.
Tinh Trì cũng từng rất thơ ngây, song vẻ ngây thơ ấy chỉ tồn tại vào mấy nghìn năm trước kia thôi.
Thôi, gã ta chẳng muốn nhớ lại quá khứ thất bại kia của mình đâu.
“Ít nhất lúc tôi rơi xuống bùn lầy không ai chịu cứu tôi cả. ” Gã ta thở hắt ra.
Không rõ gã đang ngưỡng mộ hay là ghen tị với anh nữa.
Tóm lại Tinh Trì rất kính trọng vị thái tử trước mặt mình này, nhưng đồng thời gã ta cũng chẳng ưa nổi anh.
Giống như việc Thẩm Ngọc Trí cũng không ưa gì gã ta vậy.
Hai người họ giống nhau, song lắm lúc như hai thái cực trái ngược nhau.
Tinh Trì nghĩ rằng chính người con gái mà Thẩm Ngọc Trí yêu thương kia đã tạo ra sự thay đổi này.
Hiếm lạ thật đó.
Tại sao ngày đó gã ta không được như anh vậy nhỉ?
“Viên thuốc này là do chính tay tôi nghiên cứu và tạo ra, có thể tạm thời khống chế được sí độc. ”
Gã ta dâng viên thuốc màu đỏ thẫm ấy lên trước mặt Thẩm Ngọc Trí: “Mà váy rồng mà ngài đã tặng cho nàng kia, qua sáu nghìn năm rồi nên giờ chắc nó không còn tác dụng gì nữa nhỉ?”
“Ngươi coi chừng cái miệng ngươi đi. ”
Lúc này Thẩm Ngọc Trí mới lên tiếng, anh vung kiếm chĩa vào môi dưới của gã ta, chỉ còn khoảng hai ba tấc nữa thôi là mũi kiếm đã ghim vào môi gả: “Nghe phiền ⓒ♓·ế·ⓣ đi được. ”
Tinh Trì cười khẽ giơ tay lau vết máu ở cổ mình, cụp mắt nhìn màu mắt đỏ tươi trên ngón tay mình, “Điện hạ chắc biết hậu quả của việc qua lại với tụi ma tu nhỉ? Chẳng lẽ ngài tưởng bọn nó có thuộc giải sí độc thật đấy hả?”
“Ngài biết thừa sí độc chẳng phải độc mà? Năm ấy U tướng ma tu đem tất cả tu vi, thậm chí hy sinh cả thần hồn của mình để gieo lời nguyền xuống Thái Tử Phi, vậy nên dấu ấn đó mới ghim chặt vào 🦵ï●𝓃●𝒽 𝐡ồ●n của người ngài yêu. Mặc dù đã sáu nghìn năm trôi qua rồi, nhưng dù cho nàng ấy có tái sinh bao nhiêu lần đi chăng nữa thì vẫn chẳng thể nào xoá bỏ được dấu ấn đó. ”
Tinh Trì vuốt v e tay mình, “Khi xưa dựa vào đâu mà U tướng thống lĩnh nhiều ma tu như vậy? Năm đó điện hạ cũng bị gã tính kế đấy thôi? Với tu vi thâm sâu đó của gã thì thử hỏi cái cậu công tử Tư Nguyện kia lấy đâu ra tự tin mà mạnh miệng đòi ngang hàng với gã? U tướng đánh cược tu vi suốt đời và thần hồn của mình như vậy mà điện hạ nghĩ rằng Tư Nguyện có thể giải được ư?”
“Muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông, 🌴♓-ℹ️ 🌴𝖍-ể khi xưa của U tướng rơi vào tay ai thì tôi nghĩ điện hạ biết rõ hơn ai hết nhỉ. ”
Sở dĩ tu vi lúc đó của U tướng mạnh như vậy là vì gã thích ℊ·ⓘ·ế·𝖙 người, gã dùng máu của người phàm làm vật 𝒽-ⓘế-𝖓 t-ế để gia tăng tu vi của mình.
U tướng ngạo mạn đến độ tự phong cho mình thành Ma Tôn, gã dẫn dắt một đám ma tu đi tàn sát những người trần mắt thịt ở nhân gian.
Song khi ấy lần nào giao đấu với vị thái tử của giới Cửu Thiên này gã cũng thua thảm hại hết.
Sí độc là đòn cuối cùng gã liều mạng vung ra, gã dùng chính mạng sống của mình để đánh cược cho một đòn ấy.
Mà trước khi ra đòn gã đã lợi dụng bản tính yếu đuối sợ c●♓●ế●ⓣ của con người để tặng cho vị điện hạ trẻ tuổi một món quà vô cùng lớn.
Sự phản bội của hàng triệu người phàm trong tòa thành Vô Tẫn ấy chính là ván cờ do U tướng bày ra.
Đó là phương án tốt nhất để phá hủy phòng tuyến của vị thần minh trẻ tuổi này.
Và sí độc là đòn cuối cùng mà U tướng dành cho Thẩm Ngọc Trí, gã nghĩ rằng, chí ít gã có thể kéo được vị tiểu điện hạ ở giới Cửu Thiên này ↪️-𝖍-ế-т cùng mình.
Song chẳng ai đoán chuẩn được cả.
Chẳng ai ngờ cô gái loài người ấy lại không chút do dự chắn trước Thẩm Ngọc Trí.
Sí độc là lời nguyền chí mạng đối với thần minh, bởi lẽ thần thức càng mạnh thì độc sẽ càng trở nên mạnh hơn, đủ để phá hủy thần thức của Thẩm Ngọc Trí, cũng chặt đứt đường luân hồi khiến anh biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này.
Nhưng đối với người trần mắt thịt yếu ớt mà nói thì lời nguyền này có vẻ không ăn thua gì mấy.
Song, chung quy vẫn chẳng khá hơn là bao.
Nếu không thể chịu được sự ✝️𝖗·🔼 ✞ấ·n như cháy thịt đốt da của sí độc thì sau khi c●♓ế●✝️ đi sẽ không còn bất kỳ kiếp sau nào nữa.
Nếu may mắn được đầu thai thì dù tái sinh bao nhiêu lần đi chăng nữa thì người ấy cũng sẽ ↪️♓*ế*𝖙 trẻ, nhưng nếu tái sinh quá nhiều lần thì mỗi lần sí độc phát tác thì 𝐥ℹ️n.♓ 𝒽.ồ.ռ của người ấy cũng sẽ dần yếu đi theo những lần phát độc ấy.
Sau khi trải qua bốn năm lần tái sinh, nếu người ấy trở thành một kẻ khờ khạo, ngu ngơ thì tinh thần cũng sẽ vĩnh viễn ở mãi trong trạng thái trẻ con, đồng nghĩa với việc sẽ không có kiếp sau nữa.
Biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này, ấy chính là số phận mà Đào Sơ phải gánh sau khi thay Thẩm Ngọc Trí hứng chịu sí độc kia.
Và vì để ngăn chặn chuyện này xảy ra nên năm đó Thẩm Ngọc Trí đã tình nguyện nhổ đi vảy rồng sinh trưởng quan trọng nhất của mình đeo nó lên cổ của cô, để nó bảo vệ ⓛ𝐢ռ.♓ ♓ồ.𝓃 cô, không cho 👢ı*n*𝐡 𝒽*ồ*𝐧 của cô vào vòng luân hồi trong suốt sáu nghìn năm.
Kiếp hiện tại này là kiếp thứ ba của Đào Sơ.
Sáu nghìn năm trước lúc cô là người phàm, sau khi ↪️𝖍●ế●𝐭 trong vòng tay của Thẩm Ngọc Trí thì cô cũng có được kiếp sống thứ hai ngắn ngủi.
Nhưng kiếp đó thật sự quá ngắn.
Vẻn vẹn chỉ có tám mươi hai ngày.
Có lẽ số phận vẫn còn lo cho anh lắm, lúc Thẩm Ngọc Trí bị cầm tù dưới Trường Cực Uyên sâu thăm thẳm không thấy nổi một tia sáng thì giữa khe hở trên những bức tường băng kia bỗng xuất hiện một sắc xanh duy nhất trong chốn tối tắm này.
Trong môi trường cực kỳ lạnh lẽo như thế, vậy mà có một cây hoa lan nhỏ mọc ra từ giữa những tảng băng.
Sau nhiều ngày, cây hoa lan nhỏ ấy bắt đầu biết nói.
“Ngươi tên là gì đó?”
“Ngươi không lạnh à?”
“Tại sao ngươi không nói chuyện vậy?”
“…Ta rất muốn ra ngoài ngắm nhìn những thứ ngoài kia. ”
Trong giọng nói nhỏ nhẹ của người con gái ấy loáng thoáng chút u sầu, nghe buồn buồn rất giống mấy đứa trẻ con.
Chẳng ai biết được lúc đó Thẩm Ngọc Trí đã mừng rỡ đến nhường nào.
Anh quá quen thuộc với giọng nói của cô gái ấy.
Những ngày sau đó, hình dáng be bé của người con gái ấy dần hiện mờ mờ trên bông hoa của cây hoa lan nhỏ.
Cô giống hệt như trong trí nhớ của anh.
Khi đó trái tim vốn héo úa của Thẩm Ngọc Trí cuối cùng cũng bừng lên ngọn lửa hy vọng.
Nhưng chỉ có tám mươi hai ngày.
Hoa lan nhỏ dần héo đi.
Anh không thấy cô nữa.
Thẩm Ngọc Trí phát điên, cố gắng phá tan gông cùm xích sắt đặng thoát ra khỏi Trường Cực Uyên.
Máu chảy ra khỏi vết thương vốn đã đóng vảy do bị gai băng đâm thủng bụng, từng giọt máu nhỏ xuống nhuộm đỏ mặt hồ lạnh lẽo.
Những chiếc gai băng đang mọc ra ào ào trên tường kia là hình phạt mà anh sắp phải chịu vì có ý đồ muốn trốn chạy khỏi sự khống chế của nó, từng gai băng vụt đến đâm xuống cơ thể của anh, chiếc gai lạnh lẽo găm vào sâu trong xương thịt, tan thành những luồng khí cực lạnh thấm vào trong thần thức của anh.
Đau như cắt da cắt thịt, đau đến độ không có từ ngữ nào có thể diễn tả được.
Trong Trường Cực Uyên sâu thăm thẳm có con ác long bị cầm tù, dẫu vảy và máu thịt đã lẫn lộn nhau nhưng nó vẫn cố gắng thoát khỏi thứ đang trói buộc mình.
Ngày hôm đó, những thôn xóm gần Trường Cực Uyên lờ mờ nghe thấy tiếng rồng ngâm trong cơn mưa to liên miên mãi không ngớt ấy.
Họ không biết rằng tiếng kêu đó là của vị thái tử điện hạ trên giới Cửu Thiên, người mà bị hàng triệu phàm nhân phản bội, người mà bị chính cha mình bỏ rơi và cầm tù.
Họ chỉ biết rằng đó là chuyện thần kì nào đó.
Thậm chí họ còn quỳ xuống nền đất lầy lội dưới cơn mưa to, thể hiện lòng thành kính hết mực, cầu xin thần minh ban cho họ tất thảy mọi thứ họ mong muốn.
Người phàm luôn như vậy đấy.
Luôn gửi gắm mọi hy vọng của mình lên thần minh.
Nhưng họ có hay chăng?
Vị thần minh mà họ thành kính quỳ lạy này chính là người từng bị hàng triệu người phàm phản bội.
“Hình như điện hạ đây không hứng thú lắm với lời tôi nói nhỉ. ”
Tình Trì luôn chú ý đến biểu cảm trên mặt Thẩm Ngọc Trí, nhác thấy vẻ mặt anh vẫn bình thường không mảy may quan tâm đ ến lời gã ta nói như vậy thì lòng dạ gã ta chợt nảy ra một suy đoán khác, gã thích thú nhìn người trước mặt mình, “Chẳng lẽ điện hạ chưa từng tin Tư Nguyện?”
Tình Trì cảm thấy hình như mình tìm đúng phương hướng rồi, gã ta sờ cằm nói tiếp, “Nếu điện hạ không tin Tư Nguyện vậy tại sao lại tiếp cận hắn ta vậy?”
“Hắn đã phí nhiều công sức để lừa dối ta như vậy, thì ta cũng phải biết hắn ta muốn làm gì để bắt hắn trả giá cho hành động của mình chứ. ”
Khi Thẩm Ngọc Trí nói thì trông anh vẫn bình tĩnh như thường.
Tư Nguyện, anh nhất định sẽ 𝖌·ïế·т hắn ta.
Nhưng bây giờ chưa phải lúc.
“Vậy điện hạ có cần viên thuốc này không?” Tình Trì gật đầu, sau đó lắc lắc viên thuốc trước mặt anh.
“Tôi chẳng có lý do gì để hại phu nhân cả, điện hạ biết rõ mà. ” Gã nói tiếp.
Thẩm Ngọc Trí lạnh lùng liếc gã ta, quai hàm nghiến chặt, mặt mày thấp thoáng vẻ tàn bạo.
Nhưng cuối cùng anh vẫn kìm nén lại.
Thanh trường kiếm trong tay anh phút chốc biến mất tăm, anh đưa tay toan lấy viên thuốc trong tay Tinh Trì.
“Thuốc này là tôi cẩn thận nghiên cứu cho phu nhân đấy. ”
Tình Trì rụt bàn tay đang cầm viên thuộc lại, trong mắt phản ánh ý cười bỡn cợt, “Vốn dĩ tôi muốn làm người tốt vô danh nhưng khi nãy điện hạ không chịu biết ơn, vậy nên giờ điện hạ muốn cầm thứ này đi e rằng không còn đơn giản nữa. ”
“Ngươi muốn gì?”
Thẩm Ngọc Trí nheo mắt, thấy hơi mất kiên nhẫn.
“Điện hạ phải đồng ý với tôi một chuyện. ”
Tinh Trì chờ câu này của anh nãy giờ.
“Nói đi. ”
Thẩm Ngọc Trí lạnh lùng nhìn gã ta.
“Lúc nào nghĩ ra thì tôi sẽ nói lại với điện tại. Kính xin điện hạ hãy yên tâm, đây không phải chuyện gì khiến ngài khó xử đâu. ”
Tinh Trì đặt thuốc vào lòng bàn tay Thẩm Ngọc Trí.
Thẩm Ngọc Trí cầm viên thuốc, khoé môi nhếch lên cười nhạt, nhưng lúc mở miệng thì thốt ra câu ác độc cực kỳ, “Chuyện làm ta khó xử? Nếu ngươi dám làm thế thì ta sẽ tàn sát hải vực của ngươi. ”
Anh ngước lên nhìn Tinh Trì, đôi mắt thẫm đẫm vẻ ⓒ𝐡*ế*† chóc.
“Mong điện hạ rủ lòng nhân từ yêu thương các sinh linh dưới đại dương nhiều hơn. ”
Nụ cười trên môi Tinh Trì thoáng sượng đơ, nhưng rất nhanh gã ta đã cười tủm tỉm trở lại, đôi mắt xanh thẳm ấy như chứa đầy những gợn sóng trong trẻo.
Thẩm Ngọc Trí không muốn nghe gã ta lảm nhảm nữa nên xoay người định đi.
Song mới đi được vài bước thì anh bỗng đứng lại, đột ngột quay lại nhìn người đàn ông mặc áo bào màu xanh đậm có mái tóc dài màu bạch kim đang tung bay trong gió kia đăm đăm, “Ngươi không được phép đến gần nàng ấy nửa bước. ”
“Nếu không ta sẽ 𝐠·ℹ️·ế·𝖙 ngươi. ”
Dù sao hồi trước Tinh Trì cũng từng giúp anh.
Vậy nên Thẩm Ngọc Trí không có ý định lấy mạng của gã ta.
Nhưng nếu gã ta dám mơ tưởng đến Đào Sơ nữa.
Thì anh chắc chắn sẽ 𝖌_ï_ế_🌴 gã.
Anh có thể để ơn huệ nhỏ nhoi chẳng mấy quan trọng ấy vào trong lòng, thì cũng có thể phớt lờ nó.
Thẩm Ngọc Trí nói xong thì hóa thành một luồng ánh sáng nhạt, giây sau biến mất tăm khỏi đó.
Tình Trì đứng giữa mỏm đá nhìn về hướng Thẩm Ngọc Trí biến mất, nụ cười trên mặt gã ta dần dần biến mất.
Gió biển cuốn theo tiếng sóng cuồn cuộn đạp vào tảng đá.
Giọng nói khàn khàn của gã ta bị sóng biển át mất.
“Tại sao … ta không gặp được người tốt như vậy?”
Tại sao gã ta không có được may mắn như Thẩm Ngọc Trí?
Lúc Thẩm Ngọc Trí quay lại bệnh viện thì thấy Hạ Dịch Lam vẫn đang nắm tay Đào Sơ thảo luận với cô về cảnh tượng khó tin khi nãy.
Mỗi một câu mà cô nàng thốt ra điều khiến Đào Sơ cứng họng không đáp lại được.
Lúc nhắc đến chuyện của Thẩm Ngọc Trí thì Đào Sơ không biết nên giải thích cảnh tượng bất thường này như thế nào cho Hạ Dịch Lam nghe nữa.
Vậy nên cô đành giả vờ không biết gì cả.
Mãi đến khi Thẩm Ngọc Trí từ ngoài bước vào.
Đào Sơ vừa thấy anh là hai mắt đã sáng rỡ lên: “A Trí!”
Hạ Dịch Lam nghe cô gọi thì quay đầu nhìn theo, cô nàng vừa thấy gương mặt quá đỗi xinh đẹp tuyệt trần kia của Thẩm Ngọc Trí thì tức thì hít một hơi thật sâu, quên luôn những gì mình vừa nói.
Cùng lúc này Thẩm Ngọc Trí giơ tay lên, cô nàng chỉ kịp nhìn thấy một luồng sáng màu vàng nhạt bay đến k1ch thích thị giác của mình.
Thoáng chốc những ký ức về Thẩm Ngọc Trí và Tinh Trì trong đầu cô nàng đã bị xóa sạch không để lại chút dấu vết nào.
Ngay sau đó Hạ Dịch Lam ngất đi, cô nàng nằm bên giường Đào Sơ chìm vào giấc ngủ say.
“Dịch Lam ơi?” Người con gái nhìn cô bạn đang nằm cạnh giường mình, gọi cô nàng mà thấy cô nàng không đáp lại nên cô vội vàng hỏi anh, “Anh vừa làm gì đó A Trí?”
“Xóa trí nhớ của cô ấy. ” Thẩm Ngọc Trí nói ngắn gọn.
Thấy Đào Sơ lo lắng cho Hạ Dịch Lam như thế thì anh hơi bực bực, nhưng cuối cùng anh vẫn nói tiếp, “Chỉ cần ngủ một giấc là sẽ không sao nữa. ”
Nói chung anh vẫn không ưng bụng lắm, vậy nên còn nhíu mày lại.
Anh đi đến vung tay lên, Hạ Dịch Lam đang nằm cạnh giường theo đó bay lên rồi nằm xuống ghế sô pha đối diện giường bệnh, dù bay lên như thế nhưng cô nàng vẫn ngủ rất ngon lành.
Thẩm Ngọc Trí ngồi xuống giường của cô, dang tay về phía cô, giọng hơi khàn, “Sơ Sơ ơi, anh muốn ôm em…”
“Được không em?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Ánh sáng trong đôi mắt màu trà ấy chớp nháy chớp nháy, ánh lên sự mong mỏi như trẻ con.
Cần em thôi, để anh ôm em một cái nhé.
Để khi nhớ về em của nhiều năm trước anh sẽ không thấy đau lòng nữa.
Anh cũng sẽ không cảm thấy đau khổ nữa.
← Ch. 31 | Ch. 33 → |