Truyện:Anh Rồng Của Em - Chương 24

Anh Rồng Của Em
Trọn bộ 62 chương
Chương 24
GIẢI ĐỘC
0.00
(0 votes)


Chương (1-62)

Cây gai băng tỏa ra khí lạnh chĩa thẳng vào Bùi Tố Chiếu, cái kính gọng vàng trên sống mũi của hắn cũng bị luồng sáng vàng nhạt đánh bay, mũi nhọn của gai băng gần ngay sát mắt hắn.

Chỉ cần nhích thêm một xíu nữa là mũi nhọn đó sẽ đâm thẳng vào mắt hắn.

Nhưng Bùi Tố Chiếu không có ý định lùi bước, trong đôi mắt của hắn cũng chẳng có chút sợ hãi nào.

“Nói đi, làm sao ngươi biết chuyện này?”

Thẩm Ngọc Trí đứng lên lạnh lùng nhìn hắn, đôi mắt không vương chút hơi ấm nào.

Bùi Tố Chiếu nhận ra được vị Ngọc Trí điện hạ này có ý muốn 𝐠●ℹ️●ế●𝖙 hắn thật.

“Mong điện hạ bớt giận, những chuyện này đều là do ông nội thần – cũng chính là gia chủ của Yêu tộc chi phía Nam nói cho thần biết. ” Lúc Bùi Tố Chiếu giải thích trông hắn vẫn rất bình tĩnh, thậm chí hắn còn cười nói tiếp, “Ông nội thần sống đến tận hôm nay tính ra cũng đã hơn 7000 tuổi rồi, ông ấy cũng đã từng nghe đến chuyện của điện hạ, và cũng đã từng chứng kiến. ”

Sáu nghìn năm trước có tin đồn liên quan đến thái tử điện hạ Thẩm Ngọc Trí của giới Cửu Thiên rằng, anh không chỉ là kẻ tham sống sợ 𝐜♓-ế-† mà còn khiến muôn nghìn người phàm vô tội phải toi mạng.

Nghe nói năm ấy khi đế quân Sùng Lam đích thân trừng phạt tiểu điện hạ trong tòa thành Vô Tẫn thì có một cô gái nhỏ đã chắn một đạo thiên lôi cho vị thái tử điện hạ ấy.

Trong số tám mươi mốt đạo thiên lôi có tám mươi đạo đánh vào người Ngọc Trí điện hạ, còn một đạo khác … đã đánh vào người cô gái nhỏ kia.

Làm sao người phàm chịu nổi trừng phạt của thiên lôi cho được?

Nhưng cô gái nhỏ ấy đã dựa vào sức của mình gắng gượng chặn lấy đạo thiên lôi đó.

Sau khi tiểu điện hạ chịu hết tám mươi đạo thiên lôi ấy thì biến về hình dạng rộng trong cơn bão táp cuồn cuộn, ôm lấy cô gái nhỏ của mình vượt qua sấm chớp dữ dội nhảy về phía chân trời, kể từ đây bắt đầu kiếp sống lưu vong.

Đến tận ngày nay vẫn không ai biết được cuộc lưu vong năm đó của tiểu điện hạ và cô gái nhỏ kia giờ đã ra sao.

Sau đó có tin đồn bảo rằng cô gái nhỏ kia là người rất quan trọng đối với tiểu điện hạ.

Nhưng khi tiểu điện hạ bị đế quân Sùng Lam bắt về cầm tù dưới Trường Cực Uyên thì người ta không thấy bóng dáng của cô gái nhỏ vốn nên ở cạnh tiểu điện hạ nữa.

À phải rồi, một người phàm … có thể sống được bao lâu chứ?

Huống chia cô gái ấy còn là một người phàm bị thiên lôi trừng phạt.

Chưa kể trong người cô còn có khí độc của ma tu – thứ dùng để đối phó với tiểu điện hạ.

Chẳng ai biết tại sao cô gái nhỏ ấy lại liều mạng vì tiểu điện hạ, chắc do đạo nghĩa không cho phép chùn bước nhỉ?

“Điện hạ, thần có thuốc giải khí độc. ”

Khi Thẩm Ngọc Trí nghe Bùi Tố Chiếu nói vậy thì anh ngớ ra một hồi, lúc anh ngước mắt lên lần nữa thì gai băng đang gần sát mắt Bùi Tố Chiếu phút chốc vỡ tan thành từng mảnh rồi biến mất tăm.

“Ngươi nói gì?” Anh nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

Bùi Tố Chiếu cong môi bình tĩnh khom xuống nhặt mắt kính dưới đất lên đeo lên lại, bấy giờ mới giải thích, “Ông nội thần đã nghiên cứu khí độc suốt bốn nghìn năm rồi, đến bây giờ ông ấy đã có cách giải khí độc đó. ”

“Cách gì?” Thẩm Ngọc Trí hỏi.

Bùi Tố Chiếu cười áy náy, “Mong điện hạ tha tội cho thần, cách giải độc này chỉ có ông nội của thần biết thôi, hồi trước ông nội đã ra lệnh cho thần phải báo cho điện hạ ngay lập tức nhưng giờ ông đã già rồi…”

Hắn im lặng một hồi, vẻ mặt bỗng dưng trở nên trầm trọng.

“Ông ấy … ông ấy sắp dầu hết đèn tắt sắp gần đất xa trời rồi, thời gian tỉnh táo rất ngắn, lúc dặn dò thần xong thì ông ấy đã chìm vào giấc ngủ say. ”

Thẩm Ngọc Trí nheo mắt, áp suất quanh người giảm mạnh. “Ngươi đang lừa dối ta đấy à?”

Bùi Tố Chiếu lắc đầu, “Hạ thần không có gan lừa dối điện hạ, hiện giờ ông nội thần vẫn chưa tỉnh dậy thật, nhưng đến lúc ông ấy tỉnh thì hạ thần sẽ thông báo cho điện hạ ngay. ”

Hắn nói tiếp, “Xin điện hạ đợi thêm ít hôm nữa, nếu đến khi đó vẫn không giải được khí độc trong người tiểu phu nhân thì ngài … muốn trừng phạt hạ thần sao cũng được. ”

Thẩm Ngọc Trí im lặng quan sát hắn, mãi hồi sau mới lên tiếng, “Điều kiện của người là gì?”

Anh không tin chỉ bằng Bùi Tố Chiếu mà đã có thể khiến gia chủ tộc chi phía Nam lấy thuốc giải khí độc ra.

Dù sao phong ấn kia chẳng phải phong ấn 𝖈♓ế.🌴 gì, nó không nguy hiểm đến tính mạng.

Lúc ấy vì hai chữ “khí độc” mà con chồn tên Đồng An kia thốt ra nên anh mới nhất thời động lòng thôi.

Đó là lý do hôm nay Thẩm Ngọc Trí đến để gặp công tử tộc chi phía Nam này.

Bùi Tố Chiêu nghe thế thì mỉm cười ngước lên nhìn anh, “Điện hạ nghĩ hạ thần sẽ đưa ra điều kiện gì với điện hạ?”

“Nghĩ thần bảo điện hạ đứng về phía Yêu tộc chi phía Nam ư?”

Bùi Tố Chiếu lắc đầu than thở, “Hạ thần không bao giờ dám đưa ra điều kiện này, thần nghĩ chắc chắn điện hạ cũng sẽ không vì chuyện đó mà chọn về phe Yêu tộc chi phía Nam nên nếu đã biết điều kiện ấy vô dụng thì tại sao hạ thần phải đưa ra điều kiện như thế với điện hạ?”

Nghe hắn nói vậy thì Thẩm Ngọc Trí lại ngước mắt nhìn kĩ người đàn ông trước mặt mình, trong mắt anh cuối cùng cũng xuất hiện chút hứng thú.

“Nếu hạ thần nói hạ thần không có điều kiện gì thì điện hạ sẽ không tin. ” Bùi Tố Chiếu ra vẻ cân nhắc một hồi, sau đó ngẩng đầu nói với anh, “Điện hạ cho thần ghi nợ trước được không?”

Hắn cũng không chờ Thẩm Ngọc Trí trả lời đã nói tiếp, “Xin điện hạ yên tâm, chắc chắn hạ thần sẽ không làm điện hạ khó xử đâu. ”

Thẩm Ngọc Trí nhếch môi, vẻ mặt vẫn lạnh lùng không chút ấm áp.

“Điện hạ, xin ngài gỡ phong ấn cho em trai thần. ” Bùi Tố Chiếu hơi cúi đầu nói.

“Mong rằng ngươi không lừa dối ta. ”

Thẩm Ngọc Trí để lại một câu rồi xoay người đi ra ngoài.

Bùi Tố Chiếu đứng im tại chỗ nhìn theo bóng lưng của Thẩm Ngọc Trí, đôi môi cong cong nở nụ cười nhạt.

Hắn biết vị Ngọc Trí điện hạ này đã đồng ý giải trừ phong ấn cho Bùi Tố Văn.

*

Lúc Thẩm Ngọc Trí về tới căn chung cư nhỏ thì Đào Sơ đang ngồi ở bàn ăn ăn cơm.

Nói ăn cơm cũng không đúng lắm, vì cô cứ chọc tới chọc lui trong bát cơm chứ không thấy ăn được miếng nào, nhìn có vẻ không tập trung lắm.

Lúc nghe thấy tiếng mở cửa thì bấy giờ Đào Sơ mới có sức sống lại, cô vừa ngẩng đầu nhìn sang thì đúng lúc thấy anh từ huyền quan đi đến.

“A Trí, anh về rồi à?” Người con gái đặt đũa xuống nhìn anh.

Thẩm Ngọc Trí ngồi xuống đối diện cô, “Ừ. ”

“Anh…” Vốn dĩ cô muốn hỏi anh đã đi đâu nhưng lời vừa đến đầu môi thì cô hơi khựng lại, cuối cùng chuyển thành, “Anh ăn cơm không?”

Thẩm Ngọc Trí lắc đầu, nhìn cô cười dịu dàng: “Anh không ăn. ”

“Ồ…”, Đào Sơ đáp lại, cụp mắt xuống cầm đũa lên.

Ôm một bụng tâm sự ăn xong bữa cơm, lúc Đào Sơ vào phòng bếp rửa chén xong đi ra ngồi xuống sô pha xem TV thì ánh mắt cứ không kìm được chuyển khỏi màn hình TV nhìn sang Thẩm Ngọc Trí đang ngồi trên ghế sô pha bên kia.

Anh đang cụp mắt nhìn máy tính bảng trong tay, thỉnh thoảng còn lướt lên lướt xuống.

“A Trí?” Người con gái chống cằm gọi anh.

“Hửm?” Anh đáp lại, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.

“Hôm nay anh đi đâu vậy?”

Cuối cùng cô vẫn hỏi anh.

Thẩm Ngọc Trí đang lướt máy tính bảng nghe vậy khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn cô, “Sơ Sơ muốn biết lắm hả?”

Đào Sơ gật đầu.

“Nhưng giờ không phải lúc. ”

Anh vẫn mỉm cười dịu dàng.

Đào Sơ mím môi, bỗng dưng không nói gì được.

Người con gái chuyển mắt sang màn hình TV, tâm trạng bắt đầu bay lơ lửng.

Mấy câu mà Đồng An nói dường như lại tiếp tục văng vẳng bên tai cô.

“Sơ Sơ. “

Thẩm Ngọc Trí đột nhiên lên tiếng gọi cô.

Đào Sơ cầm chiếc điều khiển từ xa, trả lời: “Dạ?”

“Em thích hoa không?” Lúc anh hỏi câu này ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm máy tính bảng trên tay mình.

“Thích ạ. ” Đào Sơ không biết tại sao anh hỏi vậy nhưng vẫn trả lời.

“Em thích động vật không?”

“Không phải con nào em cũng thích hết, em thích mấy con lắm lông và dễ thương ấy…”

Đào Sơ nói xong thì ném điều khiển từ xa đi giẫm chân lên thảm chạy đến ngồi xuống bên cạnh anh, nghiêng người về phía anh hỏi, “Anh đang xem cái gì thế? Sao hỏi em như vậy?”

Nhưng anh lại tắt màn hình máy tính bảng đi làm cô không nhìn thấy được gì hết.

Người con gái bĩu môi, “Bủn xỉn ghê…”

Anh nhiều bí mật ghê ấy nhỉ?

Ai ngờ giây sau cô bị anh nắm lấy cổ tay.

Đào Sơ thấy anh đặt máy tính bảng sang một bên, sau đó anh hơi dùng lực kéo cô vào trong lòng anh.

Anh cúi xuống khẽ khàng hôn lên mí mắt của người con gái trong lòng mình, cảm giác âm ấm và ngứa ngáy lan đến khiến cô không dằn được chớp chớp mắt.

“Vậy Sơ Sơ thích anh nhiều không?” Anh ghé vào tai cô hỏi.

Giọng của anh trong trẻo, lúc nói chuyện cũng rất khẽ, đã vậy anh còn cố tình nói chậm lại nên tức thì khiến Đào Sơ nóng lên hừng hực.

Gương mặt trắng bóc của cô dần ửng đỏ, anh lại cúi xuống thơm lên gò má cô cái nữa.

“Sơ Sơ. ” Hơi thở của anh gần sát bên cô, “Thích anh nhiều không em?”

Anh ôm cô khăng khăng hỏi mãi.

Như thể nếu cô không trả lời thì anh sẽ hỏi hoài không ngớt.

“Thích, em thích anh nhiều…. ”

Người con gái che mặt mình lại.

Đôi mắt chàng thiếu niên cong cong, sâu trong ánh mắt có tia sáng chói lóa như chất chứa cả nguồn sáng của dãy ngân hà, hơn nữa còn phản chiếu hình bóng của cô.

Hình như anh đã hài lòng rồi, “Anh cũng … thích Sơ Sơ nhiều. ”

Người con gái sẽ chẳng biết rằng.

Chữ “thích” này đã gồng gánh sự yêu thương vô bờ suốt sáu nghìn năm qua.

Ác long bị cầm tù dưới Trường Cực Uyên suốt sáu nghìn năm ròng rã yêu một cô gái người trần.

Cô là hơi ấm duy nhất trong trái tim anh ở cái tòa thành Vô Tẫn ấy.

Người đời sỉ nhục, mắng mỏ, căm thù nhưng anh đã không còn quan tâm đ ến nữa.

Vì những người đầu tiên phản bội anh là những người phàm mà anh đã từng coi là thần dân của mình.

Bây giờ họ chỉ là những con kiến ​​trong mắt anh.

Ngoại trừ cô.

Đời này anh chỉ tin cô và chỉ yêu cô.

*

Tối hôm đó Đào Sơ ngủ rất muộn, lúc này cô đang nằm ườn ra bàn học một lòng viết lưu bút.

Làm thế nào để dạy lại cách cư xử với thế giới cho con rồng bị cầm tù dưới Trường Cực Uyên suốt sáu nghìn năm ròng rã không thấy được mặt trời đây? Ôi quả là một vấn đề rất nan giải.

Nhưng Đào Sơ sẽ không bỏ cuộc.

Đào Sơ làm chuyện này không phải vì hậu quả nghiêm trọng mà Đồng An đã nói.

Dù sao cô cũng không biết lai lịch thật sự của Đồng An, cũng không biết mục đích của cậu thiếu niên bí ẩn hôm đó là gì.

Cô sẽ không mù quáng tin tưởng một người lạ.

Sở dĩ cô làm chuyện này là vì anh đã bị nhốt dưới Trường Cực Uyên suốt sáu nghìn năm liền, đã lỡ mất rất nhiều thứ đẹp đẽ, và vì hiện giờ trong mắt anh chỉ chứa mỗi hận thù.

Anh khốn khổ lắm.

Cô chỉ muốn khiến anh càng ngày càng vui vẻ hạnh phúc thôi.

Bóng tối sâu thẳm không thể che giấu được gió tuyết đang không ngừng thổi, sương mù lạnh giá ngưng tụ thành giọt nước ngoài ô cửa sổ.

Người con gái suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng nảy ra ý tưởng.

Đào Sơ hào hứng cầm điện thoại lên, vào website chính thức của Vườn Bách Thú Lâm Thành đặt lịch hẹn “Trải nghiệm chăm sóc động vật trong một ngày. ”

Không có chuyện gì mà những con vật nhỏ dễ thương không giải quyết được!

– Lời của tác giả: Long Long – người sắp được trải nghiệm chăm sóc động vật trong một ngày kiểu:?

Chương (1-62)