CÔNG TỬ NAM CHI
← Ch.22 | Ch.24 → |
<images>Đào Sơ ôm gối của mình ngả lưng nằm xuống cạnh anh, cô không kìm được vò vò cái gối của mình, thậm chí còn thở chậm lại rất nhiều.
Vừa nằm xuống một cái giường khác thì hình như cơn buồn ngủ của cô cũng tan biến đi phân nửa.
Tiếng gió ngoài ô cửa sổ vang lên không ngớt, chúng cuốn theo những bông tuyết bay rải rác khắp nơi.
Dưới ánh sáng mờ mờ, người con gái mở to mắt nhìn trần nhà, bất chợt nói một câu, “Sắp đến Tết rồi. ”
Nhịp thở của chàng thiếu niên bên cạnh cô rất khẽ, khẽ đến mức gần như không nghe được.
Đột nhiên nghe thấy cô nói câu đó nên anh quay sang nhìn góc nghiêng của cô mãi không rời mắt.
“Ừ. ” Anh nhẹ nhàng đáp.
“Mấy vị thần các anh có đón năm mới không ạ?” Đào Sơ nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt tròn xoe lấp ló sự tò mò.
“Không có đón. ” Anh trả lời thật lòng.
“Vậy chỗ các anh có ngày lễ nào không?” Cô hỏi tiếp.
Ngày lễ ư?
Thẩm Ngọc Trí đột nhiên cụp mắt xuống.
Hình như anh đang lục lọi trí nhớ của mình để xem vào sáu nghìn năm trước kia mình có trải cuộc những chuyện gì ở giới Cửu Thiên hay không.
“Sinh nhật của cha. ”
Anh chỉ nhớ ngày này.
Còn những ngày lễ khác đã mờ câm trong trí nhớ của anh từ lâu rồi.
Nhưng cố tình … anh lại nhớ ra ngày ấy.
Vì ánh sáng quá hiu hắt nên Đào Sơ không thấy rõ biểu cảm hiện tại trên khuôn mặt của anh, thậm chí cô còn không biết những ngón tay của anh đang dần 𝐬1ế.𝖙 𝒸𝐡ặ.𝐭 lại.
“Cha? Ý anh là cha của anh à?”
Người con gái vừa hỏi xong thì đột nhiên sực nhớ tới mấy lời mà cậu thiếu niên bí ẩn kia đã nói với cô.
Thẩm Ngọc Trí bị chính cha của mình cầm tù trong Trường Cực Uyển sâu thăm thẳm.
Lòng anh giận cùng cực người cha nuôi này, sự giận dữ ấy đã khắc ghi vào trong xương cốt.
Vậy nên vừa hỏi câu này xong là Đào Sơ chuyển chủ đề ngay, “Không tính ngày sinh nhật, ý em là thần tiên mấy anh không có ngày đoàn tụ với gia đình à?”
“Anh không nhớ nữa. “
Thẩm Ngọc Trí trả lời ngắn gọn, giọng điệu bình tĩnh không nghe thấy chút gợn sóng nào.
Cũng chẳng biết là anh không nhớ rõ thật hay là anh không muốn nhớ lại quá khứ nữa.
Đào Sơ bỏ qua không hỏi quá khứ của anh nữa, “Ở chỗ chúng em thì ngày ăn Tết là ngày vui nhất đó. ”
“Hồi em còn nhỏ mỗi lần đến Tết là ông nội bà nội sẽ chuẩn bị thiệt nhiều món ngon, họ có rất nhiều rất nhiều học sinh, mỗi lần mấy anh chị ấy đến chúc Tết là họ đều lì xì cho em … Ha ha ha, em có nhiều tiền mừng tuổi lắm đó!”
Mỗi khi Đào Sơ kể về chuyện hồi nhỏ của mình là trông cô rạng rỡ vô cùng.
Thẩm Ngọc Trí nằm bên cạnh im lặng nghe cô ríu ra ríu rít, mỗi lần quay sang nhìn cô là đôi mắt màu trà ấy lấp lánh tỏa sáng thắm đượm sự dịu dàng.
Nói một hồi thì cuối cùng cô cũng chịu nhắm mắt lại.
Trước khi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì Đào Sơ còn khe khẽ nói thêm một câu, “A Trí ơi, năm nay có anh đón năm mới với em rồi, em vui lắm…!”
Nửa tỉnh nửa mơ thủ thỉ khe khẽ như đang nói một mình, trên môi cô còn nở nụ cười ngọt ngào.
Người con gái không biết rằng.
Khoảnh khắc ấy trái tim đã bị đóng băng suốt sáu nghìn năm bởi sự giá buốt của Trường Cực Uyển kia của anh bỗng dưng đập nhanh không kiểm soát nổi.
Thình thịch thình thịch từng tiếng một vang mãi bên tai anh.
Buổi tối hôm nay không có sao.
Trong căn phòng tối tăm chỉ có mỗi ngọn đèn ngủ trên cửa sổ là đang tỏa ra ánh sáng hiu hắt.
Thẩm Ngọc Trí im lặng nhìn người con gái bên cạnh mình.
Nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô, ánh mắt đảo qua đảo lại trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô.
Cuối cùng anh khẽ khàng nhích lại gần cô giơ tay ôm cô vào trong lòng mình.
Thân nhiệt của cô rất cao, ôm vào lòng như đang ôm một cái lò sưởi nhỏ vậy.
Anh tham lam ôm chặt lấy cô, cúi xuống gần cổ của cô hôn lên tóc cô.
*
Lúc Đào Sơ tỉnh dậy trời cũng đã tờ mờ sáng.
Người con gái dụi dụi mắt, vừa cúi đầu xuống thì thấy Thẩm Ngọc Trí đang ôm eo mình, còn mình thì bị anh ôm trọn vào lòng.
Cơn buồn ngủ còn sót lại tức thì biến mất không còn chút dấu vết.
Sống lưng Đào Sơ cứng đơ, cô nín thở một hồi.
Sau một lúc do dự thì cuối cùng cô lấy hết can đảm trở mình mặt đối mặt với anh.
Bấy giờ Thẩm Ngọc Trí vẫn còn đang ngủ say, gương mặt trong sáng quá đỗi kia của anh vào lúc này đây trông có vẻ tinh khôi và vô hại khôn xiết.
Đào Sơ ngắm nghía một lúc thì không dằn được lòng vươn tay ra muốn chạm vào hàng mi cong cong của anh.
Nhưng cuối cùng cô dừng lại vì sợ đánh thức anh.
Cô nhìn tới mái tóc dài không bị phép thuật che dấu đi của anh.
Người con gái đảo mắt liên tục, bỗng dưng nở nụ cười khá “xấu xa”.
Trong túi áo ngủ của cô còn mấy dây buộc tóc mà lúc ở trong toilet cô tiện tay bỏ vào.
Một chùm dây đủ màu sắc khác nhau.
Đào Sơ vừa nắm lấy tóc anh vừa để ý đến đôi mắt đang nhắm chặt của anh.
Thấy anh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh giấc nên cô bạo dạn hơn.
Mái tóc dài mượt như lụa sa tanh của anh len qua khe hở ngón tay của cô, cảm giác hơi lành lạnh.
Người con gái dè dặt dựa vào người anh giơ tay chải mái tóc dài của anh, sau đó bắt đầu tết tóc của anh lại.
Mãi đến khi tết mái tóc của anh thành hai bím tóc lỏng lẻo xong thì bấy giờ cô mới nhìn xuống gương mặt đẹp không gì sánh nổi của anh, phút chốc phụt cười ra tiếng.
Đào Sơ vội vàng che miệng lại, đôi mắt tròn tròn kia chớp chớp cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Nhưng giây tiếp theo cô thấy anh mở mắt ra.
Đào Sơ ngạc nhiên.
Cô sợ đến mức nấc cụt một cái.
Lúc anh cụp mắt xuống nhìn mái tóc dài của mình thì anh khựng lại một lát, sau đó ngước mắt lên hơi mơ màng nhìn cô.
Đào Sơ nhìn biểu cảm của anh và hai bím tóc lỏng lẻo trên đầu anh, cuối cùng không nhịn được nữa phì cười.
Người con gái nhanh chóng xoay người thoát khỏi vòng tay anh, chui vào trong chăn cười ha ha không ngớt.
Đào Sơ thấy hơi thiếu oxy nên trở mình nằm ngửa, lát sau cô quay sang nhìn anh tiếp tục cười không ngừng, “Ha ha ha ha ha ha ha …. Thẩm Tiểu Phương. ”*Thẩm Tiểu Phương (沈小芳) là con bé này nè
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha. ” Đào Sơ cười đến độ sốc cả hông, đã vậy còn bị sặc nước miếng, cô ho một lúc rồi lại cười tiếp. Mãi đến khi anh xoay người đè lên người cô thì cô mới ho khan vài tiếng, ngậm miệng không dám cười nữa lắp bắp hỏi anh, “Anh, anh làm gì đấy?” Anh cúi đầu cắn môi cô. Là cắn thật chứ không đùa. Không có chút dịu dàng nào, cắn một cái không thèm đắn đo. Đã vậy còn hơi hung dữ nữa. Mặc dù anh không cắn mạnh lắm nhưng cô vẫn cảm thấy hơi nhói đau. Người con gái chớp mắt ngẩn ngơ. Đào Sơ định òa khóc thì cảm thấy anh đang lè lưỡi dịu dàng li3m li3m vết thương nhỏ trên môi mình. Cô trợn to mắt, đầu óc trống rỗng. Anh dịu dàng hôn lên khóe môi cô sau đó xuống giường bước ra khỏi phòng ngủ. Để lại Đào Sơ nằm trên giường che miệng ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh, lúc liếc xuống hai bím tóc lỏng lẻo được buộc bằng sợi dây cột tóc sặc sỡ trên vai anh thì đầu cô lại xuất hiện ba chữ “Thẩm Tiểu Phương, người con gái không kìm được phì cười tiếp. Nhưng vừa nhoẻn miệng cười thì đụng trúng vết thương nhỏ trên môi nên cô nhíu mày không dám cười nữa. Anh nhỏ mọn ghê luôn í. Người con gái buồn bã nghĩ bụng. Sau đó Đào Sơ xuống giường đi vào phòng tắm, vừa đẩy cửa vào đã thấy Thẩm Ngọc Trí đang nằm trong bồn, cái đuôi rồng màu xanh băng kia của anh đang lười biếng kéo lê trên sàn nhà. Đào Sơ nhớ lại lúc anh cắn môi mình “báo thù” nên tạm thời không muốn để ý đến anh nữa. Vậy nên cô bước tới bồn rửa mặt, lấy kem đánh răng bắt đầu đánh răng. Ai ngờ giây sau cô bị một quả bóng nước tạt vào người. Người con gái đứng đó sững sờ một hồi, sau đó quay người lại. Chàng thiếu niên mặc một bộ đồ trắng mỏng manh nằm giữa bồn tắm, hai bím tóc lỏng lẻo kia của anh đã khôi phục lại hình dáng dài mượt ban đầu, giữa ngón tay anh còn có một tia sáng màu vàng nhạt đang nhấp nháy. “A Trí!” Đào Sơ lau nước trên mặt trừng mắt nhìn anh. Vốn dĩ Thẩm Ngọc Trí đang cười vui vẻ nhưng vừa nghe cô hắt hơi một cái thì anh thoáng khựng lại, sau đó anh nhanh chóng đứng dậy, đuôi rồng màu xanh băng phút chốc được ánh vàng nhạt và màn sương bọc kín đi mất, vài giây sau biến thành đôi chân người. Lúc Đào Sơ phản ứng lại thì anh đã mặc một chiếc áo choàng trắng như tuyết lên người rồi. Khoảnh khắc anh giơ tay chạm vào lưng cô thì giây sau cô cảm nhận lưng mình ấm áp lên, cái ấm áp ấy xuyên qua da thịt của cô lan xuống khắp toàn thân. Trong chớp mắt quần áo của cô, thậm chí tóc của cô cũng khô đi trong màn sương đang lườn lờ này. Người con gái hít hít mũi, bực bội trừng anh, “Sao anh lại nhỏ mọn như vậy…” Đào Sơ vừa nói xong thì anh cúi xuống hôn lên gò má cô một cái. “Sơ Sơ, đừng nghịch. ” Anh khe khẽ thủ thỉ, trong giọng nói còn thấp thoáng sự thân mật không thôi. “…” Lông mi Đào Sơ run run, phút chốc không còn giận nữa. Anh anh anh phạm luật!!! Cô đỏ mặt, mãi hồi lâu cũng không thốt ra được câu nào. * Hai ngày nữa là đến đêm giao thừa, Đào Sơ ăn sáng qua loa xong thì kéo Thẩm Ngọc Trí ra siêu thị mua sắm. Cũng đã lâu lắm rồi cô không nôn đến Tết như vậy. Sau khi ông nội bà nội mất thì cô cứ quanh quẩn một mình. Đến ăn tết cũng ăn một mình. Nhưng năm nay thì khác, cuối cùng cô không phải đón năm mới một mình nữa rồi. Đào Sơ đẩy xe đẩy siêu thị lựa một ít rau dưa và một ít thịt, sau đó đi lên khu ăn vặt trên lầu hai. Người con gái bỏ một hộp bánh quy vào xe đẩy, ngước lên thấy thương hiệu sôcôla mình rất thích nên lấy thêm một hộp sôcôla nữa, sau đó lấy kẹo lấy khoai tây chiên … Và còn lấy thêm nhiều đồ ăn vặt khác nữa. Xung quanh người qua kẻ lại, một số người không kìm được cứ nhìn Thẩm Ngọc Trí bên cạnh Đào Sơ suốt. “Anh ấy là ngôi sao hả? Sao mà đẹp quá trời vậy? Còn đẹp trai hơn gấp mấy lần ngôi sao mình từng theo đuổi luôn á!” “Sao mà đẹp cùng cực đẹp chói lóa quá vậyyyy. ” Có hai cô gái từ đằng kia đẩy xe đến gần đây thấy gương mặt của Thầm Ngọc Trí thì đồng lòng đứng im không nhúc nhích. Đào Sơ không quan tâm đ ến mấy cô ấy, cô đang bận đặt những thứ mà Thẩm Ngọc Trí đã ném vào xe đẩy hàng về vị trí ban đầu: “A Trí ơi, nhiều quá rồi, chúng ta không ăn hết đâu. ” “Em thích mà. ” Thẩm Ngọc Trí lại cầm một hộp sôcôla bỏ vào xe đẩy. Đào Sơ lấy hộp sô cô la ra: “Em thích thật nhưng em đâu thể ăn hết từng này được?” Người con gái nói xong thì nhìn sang chỗ khác lẩm bẩm, “Anh cũng có ăn với em đâu…” Thẩm Ngọc Trí lấy lại hộp sôcôla trong tay cô bỏ vào xe đẩy, anh cụp mắt nói: “Anh sẽ ăn cùng em. ” “Anh nói thật hả?” Đào Sơ nhích lại gần anh, ngẩng đầu cười với anh. Anh nhìn khuôn mặt trắng bóc xinh đẹp đang kề sát lại gần mình ấy, mím môi khẽ đáp, “Ừm. ” Khoảnh khắc cô quay đi trái cổ của anh hơi nhúc nhích, anh cụp mắt. Suýt chút nữa anh đã hôn cô rồi. Lúc Đào Sơ đẩy xe đi thanh toán thì cô nhận ra hai cô gái kia cứ đẩy xe đi theo sau lưng mình mãi. Khi đến quầy thu ngân xếp hàng, Đào Sơ quay lại thì thấy hai cô gái đó xếp hàng sau lưng mình. Hôm nay lạnh cực kỳ nhưng hai cô gái ấy vẫn mặc váy khoe chân và chỉ mặc thêm mỗi cái áo khoác len, chân đi boot, hơn nữa còn trang điểm rất đẹp. Mắt họ cứ dán chặt vào Thẩm Ngọc Trí đang đứng trước mặt Đào Sơ. Đào Sơ quay đầu lại rồi không kìm được cúi xuống nhìn mình, hôm sau cô mặc một cái áo bông rất dày khiến cô trông mũm mĩm hơn một vòng. Người con gái thở dài trong lòng, cô cũng muốn mặc váy nhỏ xinh xắn…. Hàng người trước mặt dần vơi đi, chẳng mấy chốc đã đến lượt Đào Sơ. Nhân viên thu ngân là một người phụ nữ trung niên, sau khi quét đồ xong ngẩng đầu lên thì trông thấy Thẩm Ngọc Trí đang đứng trước mặt mình, vừa thấy anh thì bà ngớ ra một lát. “Dì ơi, bao nhiêu tiền vậy ạ?” Đào Sơ cầm điện thoại di động bấm vào WeChat. Người phụ nữ trung niên tỉnh táo lại, vội vàng trả lời: “329 tệ. ” *329= 1. 150. 832 VND (tính theo tỉ giá ngày 5 tháng 7) Đào Sơ vừa bấm vào mã thanh toán thì Thẩm Ngọc Trí bên cạnh cô đã móc 400 tệ ra đặt lên quầy thu ngân. Người phụ nữ trung niên nhanh chóng lấy tiền rồi thối tiền lẻ cho Thẩm Ngọc Trí, lúc nói chuyện giọng cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, “Xin cầm lấy. ” Thẩm Ngọc Trí không nhúc nhích, anh cũng không thèm nâng mí mắt lên, hiển nhiên không định đưa tay ra nhận. Đào Sơ thấy vậy thì vội vàng đưa tay nhận tiền của dì thu ngân đưa, cười gượng với dì ấy, “Cảm ơn dì. ” Sau đó cô xách hai túi đồ lớn đi ra siêu thị. Nhiều đồ quá nên hơi nặng, Đào Sơ mới đi được mấy bước thì cánh tay đã hơi mỏi. Lúc Thẩm Ngọc Trí đi theo ra ngoài thấy cô vất vả cầm như vậy thì anh không nói gì bước lên mấy bước cầm lấy hai túi đồ cô đang xách. “Cảm ơn A Trí nha. ” Ngươi con gái cười hí hửng. Vừa về đến nhà là Đào Sơ đi cất hết mấy món đồ đã mua, xong xuôi thì thấy anh đứng ở huyền quan. “Sơ Sơ, anh ra ngoài một lát nhé. ” Thẩm Ngọc Trí đã mang giày xong rồi, anh ngước mắt lên nói với cô. “Anh … anh đi đâu vậy ạ?” Đào Sơ đứng đó hỏi anh. Anh không trả lời mà chỉ cười với cô, dịu dàng nói: “Anh sẽ về sớm. ” Thẩm Ngọc Trí nói xong thì quay người đi ra ngoài. Đào Sơ đứng im nhìn chằm chằm cánh cửa chống trộm một lúc, không biết tại sao lại thấy hơi khó chịu. Cô đi lại ghế sô pha ngồi, nhắn WeChat so ai nhiều meme hơn với Hạ Dịch Lam một lát. Lúc cô đặt điện thoại xuống xắn tay áo lên định dọn dọn phòng ốc thì lơ đãng nhìn về phía cửa sổ, vừa nhìn thoáng qua thì thấy ngoài cửa sổ có một cục lông đang nằm ở ngoải. Nó chớp chớp đôi mắt tròn xoe, khi bắt gặp ánh mắt của Đào Sơ thì cười ha ha xấu hổ nhưng cũng không kém phần lịch sự: “Chào phu nhân…” “…” Lại là con chồn nhỏ này. Đào Sơ đứng dậy đi tới mở cửa cho nó vào. “Mi đến đây làm gì?” Đào Sơ ngồi xổm xuống không dằn lòng được giơ tay vuốt v e đầu của nó. Ai ngờ cục lông mịn này lại run run tai ngoan ngoãn cọ cọ vào tay cô. Nhưng sực nhớ đến chuyện chính nên nó ngồi thẳng dậy nói với cô gái trước mặt mình, “Phu nhân ơi, ngài có biết điện hạ nhà ngài đã đánh bầm dập cậu hai nhà chúng tôi không vậy ạ?” “Gì cơ?” Đào Sơ sững sờ. Hình như “cậu hai” trong miệng con chồn này là cậu thiếu niên bí ẩn cô gặp hôm bữa thì phải, “Xảy ra chuyện gì hả?” “Thì là hôm trước sau khi ngài và cậu hai với tôi gặp nhau ở công viên đó ạ, tối hôm đó điện hạ tìm cậu hai xong đánh cậu ấy bầm dập luôn…” Đồng An nhắc tới chuyện này vẫn còn thấy sợ vô cùng. Tối đó nó vừa khuyên cậu hai ra khỏi quán bar xong thì đụng phải Thẩm Ngọc Trí điện hạ ở con đường dài tối tăm hoang vắng kia. Đồng An nhớ rõ lúc ấy Ngọc Trí điện hạ chỉ mới vung tay cái thôi mà thế đã mạnh như chẻ tre, trong khoảnh khắc ấy cậu hai nhà nó cũng bay xa mấy mét, lúc ngã xuống đất thì bị gãy xương sườn và xương chân, ngay cả tu vi cũng bị phong ấn. Nó thấy vị thần mặc áo bào trắng như sương ấy lạnh lùng nhấc chân thong dong đi đến, lúc anh cúi xuống thì tia sáng màu vàng nhạt trên ngón tay anh cũng hơi lóe lên, giây sau một cây gai trắng toát ra khí lạnh xuất hiện chĩa thẳng vào cổ họng của cậu hai. Ánh mắt anh ngập tràn tàn bạo, giọng nói cũng lạnh lẽo như băng, “Ngươi đã nói gì với nàng ấy?” Khi ấy Đồng An sợ đến độ nhũn cả chân, giờ nghĩ lại vẫn còn sợ vô cùng. “Bầm dập?” Người con gái ngớ ra. Cô nhớ tới hôm đó, sau khi cô nói mình ăn sáng ở ngoài rồi thì anh đã nói một câu rất ẩn ý: “Vậy à?” Hóa ra lúc đó anh biết cô đang nói dối à? “Phu nhân ơi, tình hình bây giờ không ổn lắm, chiếu theo những chuyện này thì tôi sợ điện hạ sẽ … sẽ hợp tác với ma tu mất. ” Lúc này Đồng An rất nghiêm túc, “Phu nhân, nếu điện hạ chọn hợp tác với ma tu thật thì tất cả người trần … bao gồm cả chúng ta sẽ gặp nguy hiểm đó!” “Phu nhân ơi, tôi hy vọng ngài có thể … ngăn được điện hạ. ” Đào Sơ nghe vậy thì hốt hoảng, cô ngồi xổm trước mặt nó lơ đễnh lẩm bẩm, “Tôi ư? Tôi … sao tôi ngăn anh ấy được?” “Phu nhân, điện hạ đối xử với ngài rất đặc biệt, công tử của chúng tôi nói rằng Ngọc Trí điện hạ không quan tâm ai cũng như không để ý bất kỳ chuyện gì trên thế gian này, chứ huống chi đến mấy vấn đề phân chia thiện ác, nhưng … trừ ngài ra. ” Đồng An sốt sắng. Thật à? Đào Sơ cụp mắt, tâm loạn như ma. * Lúc này trong một căn biệt thự ở vùng ngoại ô Thẩm Ngọc Trí đang ngồi trên ghế sô pha bằng da, anh cụp mắt cầm ly rượu vang đỏ, vẻ mặt ấy lạnh nhạt không nhìn có chút cảm xúc nào. Đứng đối diện anh là một người đàn ông đeo kính gọng vàng, trông có vẻ rất lịch lãm đẹp trai. “Bùi Tối Chiếu bái kiến điện hạ. ” Hắn khom lưng chào, nhìn không kiêu không nịnh nhưng vẫn rất cung kính. Thấy Thẩm Ngọc Trí không phản ứng nên hắn nói tiếp: “Điện hạ đến tận đây để gặp thần khiến hạ thần thấy rất vinh hạnh. ” Nghe hắn nói như thế thì cái tay đang lắc lắc ly rượu của Thẩm Ngọc Trí hơi khựng lại, cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên nhìn thẳng người đàn ông nhìn có vẻ lịch lãm đang mỉm cười trước mặt mình, “Hạ thần?” Anh nhếch môi, cười lạnh, “Ta không muốn nghe câu này. ” “Điện hạ muốn nghe cái gì, hạ thần biết rõ. ” Bùi Tố Chiếu vẫn cười ấm ấp, “Nhưng hạ thần có một chuyện muốn cầu xin điện hạ. ” “Điện hạ có nhớ em trai thần Bùi Tố Văn – người điện hạ đánh không ạ?” Nghe Bùi Tố Chiếu nói vậy nhưng Thẩm Ngọc Trí cũng không nhướng mày lấy một cái, anh lạnh lùng đáp, “Đáng lẽ cậu ta đã phải c.𝖍.ế.т rồi. ” “Hạ thần tạ ơn điện hạ đã tha mạng cho Tố Văn. ” Bùi Tố Chiếu hơi cúi đầu, “Nhưng chuyện này do hạ thần gây ra, vậy nên thần thấy có lỗi với em trai mình vô cùng. ” “Nhưng xin điện hạ giải phong ấn cho Tố Văn em trai của thần. ” Hắn cũng không đợt Thẩm Ngọc Trí lên tiếng đã nói tiếp, “Hạ thần nghĩ chắc điện hạ cũng hiểu rõ lai lịch của vị phu nhân bé nhỏ của ngài rồi, và chắc chắn ngài cũng biết rõ cho dù non sông có thay đổi, năm tháng cứ trôi qua đi nữa thì khí độc mà năm đó nàng đã gánh thay ngài vẫn sẽ khắc mãi không ⅼ𝒾n.ⓗ ⓗồ.𝓃 của nàng ấy, chưa thể loại bỏ đi được. ” Thẩm Ngọc Trí vừa nghe đến hai chữ “khí độc” thì đôi mắt anh thoáng co lại, ngón tay cũng trở nên trắng bệch. Trong khoảnh khắc ấy anh như quay về cái nơi đầy gió cát với ánh hoàng hôn như máu kia. Thành trì nặng nề mở ra, anh bước ra khỏi đó đối diện với chồng xác 🌜·hế·✞ cao như núi của hàng nghìn người, máu chảy lênh láng thành sông. Người con gái gầy gò kia tựa vào thang dây trên bức tường cao, cơ thể đong đưa như sắp ngã quay lại nhìn anh, đôi mắt ấy đã đỏ hoe vì khóc quá nhiều, đôi môi nứt nẻ đẫm máu. Anh nghe thấy nàng gọi mình, “Đại nhân…”
–
Lời của tác giả: Rồng rồng bị Sơ Sơ tết hai bím tóc xong biến thành Thẩm Tiểu Phương luôn ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha
← Ch. 22 | Ch. 24 → |