TẤC VẢY RỒNG
← Ch.01 | Ch.03 → |
<images>Phần đuôi rồng ở phía dưới hồ nước trong vắt đong đưa lên xuống khiến mặt hồ gợn sóng không yên, ngay lúc Đào Sơ còn chưa kịp tỉnh táo lại thì đã bị đuôi rồng hắt nước vào đầu.
Người con gái lau mặt rồi vội vàng ngước mắt lên, mới nãy chàng thiếu niên còn ở phía bên bờ đối diện nhưng bây giờ anh đã bơi đến trước mặt cô rồi.
Hồ nước bốc lên một làn sương lạnh, chàng thiếu niên chống tay lên bờ, ống tay áo to rộng trắng như tuyết nửa chìm nửa nổi trong hồ nước phản chiếu những gợn sóng lăn tăn lấp lánh tỏa ra ánh sáng vàng nhạt. Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo kia chăm chú nhìn Đào Sơ đang đứng trên bờ, anh thấy người con gái ấy ngơ ngác lau đi những vệt nước trên mặt, hàng mi dài đen nhánh của anh khẽ run lên, vẻ mặt bình tĩnh không bộc lộ ra chút cảm xúc nào.
Ánh sáng bạc lạnh lẽo chiếu xuống chiếc áo choàng trắng như tuyết của anh, điểm xuyết những đốm nhỏ li ti giống như những hạt ngọc trai đang tỏa sáng không nhiễm chút bụi trần nào.
Hiện giờ Đào Sơ đang ướt như chuột lột, bộ quần áo ngủ ướt đẫm dính sát vào người, mỗi khi có cơn gió đêm thổi qua đều khiến cô thấy lạnh run cả người.
Cô không biết nên hình dung chàng thiếu niên cùng với cảnh tượng kỳ bí trước mắt này như thế nào.
Chàng thiếu niên lạnh lùng như vầng trăng đang nửa chìm nửa nổi trong làn nước, đã thế anh còn có một cái đuôi rồng nữa.
Những tấc vảy màu xanh băng ấy tỏa ra hơi lạnh trong mặt hồ gợn sóng lăn tăn, màu sắc kia trông hệt như viên pha lê đang bay lơ lửng giữa không trung của cô vậy.
Đây quả là một giấc mơ kỳ lạ mà!
“Anh là… Ai vậy?”
Đào Sơ nuốt nước miếng dè dặt ngồi xổm xuống, cố gắng ra chiều bình tĩnh đón nhận ánh nhìn đầy chăm chú của chàng thiếu niên.
Gió núi thổi đến quét qua tấm lưng ướt đẫm của cô khiến cô vô thức rùng mình.
Chàng thiếu niên hơi nghiêng đầu, đôi mắt màu trà vẫn yên lặng nhìn cô, từ đầu đến cuối anh vẫn không mở miệng nói lời nào.
Đúng lúc này viên pha lê của cô rơi xuống dừng ngay trước mắt cô.
Lúc người con gái đưa tay nhặt lại thì bất ngờ có một bàn tay với khớp xương rõ ràng chợt vươn đến nắm lấy ngón tay cô.
Nhiệt độ ở đầu ngón tay của anh rất thấp, bàn tay mang theo hơi ẩm khiến cô không dằn được run lên.
Cô còn chưa kịp rụt tay lại thì thấy anh giơ tay của mình ra thử dò xét rồi nắm trọn cả bàn tay của cô.
Anh nghiêng người về phía trước kéo gần khoảng cách giữa anh và người con gái trước mặt mình.
Bỗng có mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng đâu đây, Đào Sơ vô thức ngửi ngửi, không biết tại sao khi ngửi mùi này thì trái tim trong lồ ng п_ℊự_𝒸 cô chợt đập nhanh dữ dội, cô thậm chí còn chẳng dám nhìn thẳng vào ánh mắt của cái người đang nhìn mình chăm chú kia.
Đêm nay tựa như một giấc mơ.
Một cô thiếu nữ gặp gỡ một chàng thiếu niên mặc trang phục trắng như tuyết trong một đêm tối mịt.
Hồ nước gợn sóng lấp lánh ánh bạc, những tia sáng lấp lánh li ti tỏa ra từ vảy đuôi rồng của chàng thiếu niên phản chiếu lên mặt hồ trông như những ngôi sao sáng rơi xuống nước khiến cô chẳng tài nào rời mắt được.
Lúc Đào Sơ đang ngơ ngác thì bị anh kéo một cái khiến cô bị động cúi người xuống, khoảng cách giữa hai người cứ thế bị thu hẹp lại.
Mùi thơm bí ẩn thoang thoảng mang theo hương vị lạnh lẽo nhè nhẹ, dường như nó tỏa ra từ trên người anh thì phải, hương thơm ấy liên tục bay đến vương vấn trên mũi của cô.
Viên pha lê màu xanh băng đang bay lơ lửng giữa không trung đột nhiên rơi xuống rơi thẳng vào lòng bàn tay của anh.
Hơi thở của anh gần đến mức khiến toàn thân Đào Sơ cứng đờ, hàng mi dài của cô г⛎.𝓃 r.ẩ.𝓎, cô vẫn không dám nhìn thẳng vào chàng thiếu niên thần bí trước mặt mình này.
Bàn tay đang nắm tay cô cuối cùng cũng buông ra, ống tay áo rộng của anh che kín bả vai cô tựa như sương giá phủ kín đất trời, trắng ngần đến độ thấp thoáng còn thấy được chút ánh sáng bạc óng ánh đang phản chiếu ra xung quanh kia.
Ngón tay lạnh toát của anh vừa chạm vào gáy của cô là sống lưng của cô cũng cứng còng theo, cô chẳng dám nhúc nhích một xíu nào, đến cả thở cũng không dám.
Những tia sáng bạc rải rác khắp nơi, từng cơn gió đêm thổi qua khiến những bóng cây xung quanh đung đưa vang lên từng hồi xào xạc.
Đào Sơ ngơ ngác nhìn anh đeo mặt dây chuyền màu xanh băng đó cho mình, trong giây lát không thể bình tĩnh nổi.
*
Vốn dĩ Đào Sơ muốn một thời gian nữa mới chuyển về nhà cũ nhưng bây giờ cô lại chuyển về trước thời hạn.
Cũng có vài hộ gia đình chuyển về đây trước cô.
Mùa hè mà phải đi xây nhà này nọ thì quả là chẳng ổn chút nào, với cả kể từ trận động đất đó thì thôn họ Đào cũng không có thêm trận dư chấn nào nữa nên mọi người cũng yên tâm.
Mọi người vẫn cảm thấy sống ở nhà mình thoải mái hơn.
Trong không khí vẫn còn vương chút ẩm ướt, Đào Sở đang cầm một chiếc bát sứ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, trong bát là ít mì gói đã được nấu chín, cô cầm đũa lên nhưng một lúc lâu vẫn chưa động đũa.
Mấy ngày nay đầu óc cô cứ rối bời, cô luôn có cảm giác mình đang gặp mộng du.
Người con gái cắn đũa quay đầu nhìn về phía phòng tắm đang đóng cửa, thỉnh thoảng nghe thấy bên trong vang lên tiếng nước, mỗi lần nghe thấy tiếng nước này là trên gương mặt trắng bóc trong trẻo của cô luôn hiện lên vẻ mù mờ không thể tin nổi.
Cô… Nhặt được một con rồng thật luôn á?
Mãi đến khi phòng tắm vang lên một tiếng động lớn giống như âm thanh của rất nhiều đồ vật rơi xuống đất thì lúc này Đào Sơ mới bừng tỉnh, người con gái nhanh chóng đặt bát sứ và đôi đũa trong tay xuống rồi vội vã chạy đến cửa phòng tắm.
Vừa mở cửa ra cô đã thấy nào là dầu gội, nào là sữa tắm và những thứ linh tinh khác đang vương vãi khắp trên mặt đất, và cũng không biết từ lúc nào chàng thiếu niên đã cởi bỏ bộ quần áo trắng như tuyết của mình ra. Lúc này đây anh trần truồng không mảnh vải che thân đắm mình trong bồn tắm lớn bằng gỗ, nửa người trên trắng mịn như ngọc gần như hoàn mỹ không chút tì vết, mái tóc dài đen như mực xõa tung trên bờ vai, nếu nhìn kỹ có thể thấy được trên mái tóc của anh vẫn còn vương vài sợi tóc màu xanh lam khó nhận ra.
Bồn tắm đủ lớn để một người trưởng thành có chiều cao bình thường nằm vừa, nhưng nó không thể chứa được hết chiếc đuôi rồng màu xanh băng kia của anh.
Hiển nhiên đầu sỏ khiến những đồ vật linh tinh rơi đầy đất ấy chính là cái đuôi đang lười nhác kéo lê trên sàn nhà đầy nước của anh.
Gương mặt Đào Sơ thoáng đỏ lên khi nhìn thấy thân trên không mảnh vải che thân kia của anh, cô nhanh chóng nhìn sang chỗ khác sau đó vội vàng ngồi xổm xuống nhặt những đồ vật đang vương vãi trên mặt đất, trong đầu còn nghĩ thầm hình như thứ cô vừa nhìn thấy là cơ bụng của anh thì phải…
Người con gái hơi đỏ mặt, bất chợt lắc lắc đầu.
“Không được suy nghĩ lung tung…” Cô vừa đặt mọi thứ về lại vị trí cũ vừa khe khẽ lẩm bẩm.
Chàng thiếu niên nằm ở mép bồn tắm nhìn cô bận rộn đi tới đi lui dọn dẹp, đôi mắt màu trà ấy thắm đượm vẻ mịt mù như những gợn sóng trong vắt trên mặt nước, hồi sau lại trở nên âm u như cơn lốc ngày giông bão.
Tiếng nước đột nhiên vang lên lớn hơn, Đào Sở chưa kịp quay đầu lại thì bỗng thấy chiếc đuôi rồng thò đến quấn quanh lấy eo mình.
Đôi mắt tròn tròn của cô trợn to hết cỡ, chỉ trong giây lát cả người cô đã bị đuôi rồng kéo vào trong bồn tắm.
Nước trong bồn tắm tràn ra ngoài, hai tay Đào Sơ chống lên bộ ng ực trắng nõn tr@n trụi của anh, bấy giờ cô như ↪️♓ế.✝️ lặng.
Có lẽ do quần áo của cô bị ướt, cộng thêm mái tóc rối bù còn nhỏ vài giọt nước nên lúc này nhìn cô ngốc nghếch vô cùng, hình như anh rất thích bộ dạng hiện tại của cô nên màu mắt vốn dĩ đã khác với người bình thường của anh giờ đây tràn ngập ánh sáng trong veo thấp thoáng ý cười vui vẻ.
“Anh làm gì vậy…” Cô hơi giận nhưng lại vô thức kìm nén cảm xúc không dám bộc lộ ra ngoài.
Những ngón tay thon dài đẹp đẽ của anh bất chợt chạm vào mái tóc ướt nhẹp của Đào Sơ khiến đôi mắt tròn tròn của cô vô thức mở to ra, khuôn mặt trắng bóc của cô phút chốc đỏ ửng kì lạ. Sau khi nhận ra hành động của anh cô nhanh chóng bỏ bàn tay đang chống trên ⓝ*g*ự*🌜 anh ra, nhưng vì quá hoảng loạn nên vừa bỏ tay ra thì mất đi lực chống đỡ ngã ào vào trong bồn tắm, nước trong bồn bắn lên tung tóe hất hết vào mặt khiến cô theo bản năng nhắm mắt lại.
Lúc Đào Sơ cuống quýt trèo ra khỏi bồn tắm thì ánh mắt vô tình nhìn xuống chiếc đuôi rồng màu xanh băng của anh.
Vảy rồng của anh không giống như câu “tích biếc kim ngân, chúng sắc chiếu rọi” mà người xưa hay miêu tả lắm, trái lại đuôi của anh có màu xanh băng trong suốt, từng tấc từng tấc chạm vào lạnh thấu xương, mỗi chỗ đều tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo.
Nhưng mà… hình như bị thiếu một tấc thì phải?
Đào Sơ nhìn chằm chằm vào tấc vảy bị thiếu trên đuôi rồng của anh.
Bởi vì thiếu đi một tấc vảy rồng nên màu sắc của vùng đó trở nên tối hơn một chút so với xung quanh, trông giống như khuyết điểm nhỏ trên viên ngọc xinh đẹp vậy.
Đào Sơ sững sờ một hồi, đột nhiên nhớ tới mặt dây chuyền mà mình đã đeo trên cổ nhiều năm.
Người con gái cầm mặt dây chuyền trên cổ đặt dưới ánh sáng, viên pha lê ấy gần như giống y hệt với vảy rồng của anh.
Chẳng lẽ là trùng hợp ư?
Đào Sơ hốt hoảng, chợt có thứ gì đó lóe lên trong đầu cô, nhưng thứ ấy vụt qua nhanh đến mức khiến cô không tài nào nắm bắt được.
Có vẻ anh không muốn nói gì cả, hai hôm nay dù cho cô có hỏi cái gì thì toàn bộ quá trình anh chỉ im lặng nhìn cô chăm chú, yên tĩnh hệt như một bức tranh vậy.
Cô nhìn chằm chằm vào phần đuôi bị thiếu đi một tấc vảy rồng của anh, vô thức nắm chặt mặt dây chuyền trong tay.
Đào Sơ không phải là cháu gái ruột của Đào Thiệu Vân cùng Trịnh Xuân Nguyệt, giữa cô và hai người họ không hề có 𝐪υ𝒶.ⓝ h.ệ huyết thống.
Khi còn trẻ Trịnh Xuân Nguyệt đã gặp tai nạn và cũng chính tai nạn này đã khiến bà cả đời này không thể có con được.
Vì như vậy nên bà và chồng mình đã nhận nuôi một bé gái chưa đầy một tuổi ở trại trẻ mồ côi rồi đặt tên là Đào Thiến Âm, từ đây họ yêu thương cô bé ấy như con gái ruột của mình vậy.
Ông bà giấu đi sự thật không cho Đào Thiến Âm biết cô ta không phải là con gái ruột của họ, họ chỉ mong cô ta lớn lên trong sự vô tư nhưng tiếc là khi trưởng thành Đào Thiến Âm lại chẳng thành người hiền lành tốt bụng như họ mong đợi.
Không giống với thói quen sinh hoạt cần kiệm của hai ông bà, Đào Thiến Âm là kẻ thích đua đòi, hay khoe khoang, đến khi lên cấp 3 thì cô ta lại càng nổi loạn hơn.
Thành tích khi học cấp 3 của Đào Thiến Âm khá tốt nhưng ngoài dự đoán của mọi người là cô ta lại bất ngờ trượt kỳ thi tuyển sinh đại học.
Bởi vì cả Đào Thiệu Vân cùng Trịnh Xuân Nguyệt đều là giáo sư tại Đại học Hành Nam – một trong những trường đại học nổi tiếng hàng đầu trong nước nên Đào Thiến Âm muốn họ sử dụng mối 𝐪𝐮ⓐ_ⓝ 𝒽_ệ của mình để giúp cô ta có thể vào được Đại học Hành Nam.
Nhưng điểm thi tuyển sinh đại học của cô ta kém điểm chuẩn hơn mười điểm lận.
Thậm chí điểm thi của cô ta so với điểm trúng tuyển của Đại học Hành Nam còn thấp hơn rất nhiều.
Đào Thiệu Vân không đồng ý, vì thế mà Đào Thiến Âm đã cãi nhau với ông rất lâu.
Sau khi học xong đại học Đào Thiến Âm năm lần bảy lượt thay đổi công việc, cô ta chê công việc này nào là quá vất vả mệt mỏi, nào là khả năng thăng tiến quá thấp… Cô ta luôn có hàng nghìn lý do để ngửa tay xin tiền gia đình.
Sau đó cô ta thích một nam ca sĩ trong quán bar, hai người họ chỉ mới quen biết hơn hai tháng mà đã muốn kết hôn rồi.
Cả Đào Thiệu Vân cùng Trịnh Xuân Nguyệt đều làm mọi cách để thuyết phục cô ta, khuyên nhủ có mắng chửi cũng có nhưng cuối cùng Đào Thiến Âm vẫn quyết tâm muốn kết hôn cùng người đàn ông kia.
Sau khi Đào Thiến Âm kết hôn được nửa năm, trong một lần Đào Thiệu Vân cùng Trịnh Xuân Nguyệt du lịch trên núi đã nhặt được Đào Sơ.
Lúc ấy Đào Sơ chỉ là một đứa trẻ sơ sinh nằm trong tã lót, ngoại trừ mặt dây chuyền màu xanh băng đeo trên cổ ra thì Đào Thiệu Vân và Trịnh Xuân Nguyệt không tìm được thứ gì khác.
Ông và bà đã gọi cảnh sát và cũng đăng tải các thông tin cơ bản lên các phương tiện truyền thông nhưng vẫn không có ai đến nhận đứa bé đó.
Cuối cùng Đào Thiệu Vân và Trịnh Xuân Nguyệt đã làm thủ tục nhận con nuôi và giữ Đào Sơ lại.
Đào Thiến Âm tỏ thái độ cực kỳ thù địch với cô cháu gái đột nhiên xuất hiện này, cô ta luôn không ngừng phản đối việc Đào Thiệu Vân và Trịnh Xuân Nguyệt nhận nuôi Đào Sơ.
Mâu thuẫn gia đình ngày càng gia tăng, chồng của Đào Thiến Âm không kiếm được nhiều tiền, mà sau khi kết hôn cô ta cũng không muốn ra ngoài làm việc nhưng chi phí sinh hoạt của cả nhà lại chẳng hề ít chút nào.
Sau đó chồng của cô ta nợ nần ở bên ngoài, khi bị chủ nợ tìm đến cô ta chạy về nhà ép Đào Thiệu Vân và Trịnh Xuân Nguyệt phải bán đi căn nhà năm phòng ngủ rộng rãi của hai người họ, cuối cùng cô ta lấy hết tiền không để lại một xu nào cho hai ông bà.
Đào Thiệu Vân và Trịnh Xuân Nguyệt quyết định dẫn Đào Sơ chuyển đến một căn hộ chung cư nhỏ có ba phòng ngủ và một phòng khách, trong khoảng thời gian đó cuộc sống của Đào Thiệu Âm cũng không được suôn sẻ nên cô ta lại quay về đòi tiền của hai người tiếp.
Sau này còn quá quắt hơn, cô ta thậm chí còn bắt đầu lấy trộm đồ trang sức và tiền mà Trịnh Xuân Nguyệt giấu ở dưới đáy hòm.
Hai ông bà cực kỳ thất vọng về cô con gái này.
Vì thế Trịnh Xuân Nguyệt đã lấy giấy chứng nhận nhận con nuôi năm đó ra và nói ra toàn bộ sự thật đã được phủ bụi bao năm qua.
Lúc ấy Đào Thiến Âm ầm ĩ khóc lóc lăn lộn một hồi, cô ta chưa bao giờ tưởng tượng đến cảnh mình không phải con gái ruột của bậc cha mẹ này.
Lúc đó cô ta đã ly hôn rồi.
Nguyên nhân là do chồng của cô ta ngoại tình.
Thời điểm bọn họ kết hôn không có bao nhiêu tiền, sau này khi ly hôn cũng chẳng còn gì, đến cả nhà tân hôn thì sau khi ly hôn cô ta mới biết được đấy là do gã đàn ông kia thuê để lừa gạt cô ta chứ vốn dĩ chưa mua nó.
Cũng từ ngày đó Đào Thiệu Vân và Trịnh Xuân Nguyệt chỉ còn lại một cô cháu gái duy nhất là Đào Sơ.
Đào Sơ luôn biết mình và ông bà không hề có q-ⓤ-𝖆-𝓃 𝖍-ệ huyết thống, đồng thời cũng biết thứ duy nhất liên quan đến thân thế của cô là mặt dây chuyền được cô đeo từ khi sinh ra này.
Từ trước đến nay cô luôn cảm thấy đó chỉ là một viên pha lê bình thường, mặc dù trên bề mặt thấp thoáng những hoa văn màu bạc thần bí nhưng nó trong suốt mê hoặc lòng người hơn mấy viên pha lê thông thường nhiều.
Nhưng bây giờ khi gặp được chàng thiếu niên nửa người nửa rồng thần bí này, cùng với việc nhìn thấy vảy đuôi rồng màu xanh băng kia thì lúc này cô chợt nhận ra viên pha lê trong tay mình dường như là tấc vảy rồng còn thiếu trên đuôi của anh.
Còn cô thì sao? Tại sao cô lại có miếng vảy của anh thế này?
Vất vả lắm mới bò được ra khỏi bồn tắm, cả người Đào Sở ướt sũng hắt hơi liên tục, lúc sau cô khịt mũi lấy chiếc khăn khô đã được đặt sẵn ở bên cạnh đưa tới trước mặt anh.
“Dùng nó để lau khô đi. ” Cô nói.
Nhưng anh lại nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt màu trà ấy giăng đầy sương mịt mù trông vừa ngây thơ vừa ngơ ngác.
“…”
Quả là đòn trí mạng mà.
Đào Sơ ngại ngùng rút tay lại, sau đó đi tìm một chiếc khăn tắm lớn hơn khoác lên người anh.
Vì không có chân nên cả người anh nhìn trông rất ốm yếu, trên dưới mềm oặt khiến Đào Sơ phải tốn rất nhiều sức mới đỡ được anh vào phòng tắm, hiện giờ cô cũng phải dùng toàn bộ sức lực của mình để dìu anh ra ngoài phòng tắm.
Lúc đỡ được anh đi đến ghế sofa thì người con gái đã mệt đến độ ngồi luôn xuống thảm 𝐭●𝖍●ở 𝐡ổ●ռ hể●ⓝ, cô vừa thở hồng hộc vừa dùng tay lau mồ hôi trên cổ mình.
Chàng thiếu niên lười biếng dựa vào ghế sofa thích thú nhìn hai má ửng đỏ vì mệt và mồ hôi lấm tấm hai bên thái dương của cô.
Lúc Đào Sơ ngước mắt lên nhìn anh mới thấy cơ thể vốn không mảnh vải che thân kia của anh không biết tự bao giờ đã được khoác thêm một chiếc áo choàng trắng như tuyết.
Che chắn kín mít luôn.
Đào Sở chớp chớp mắt, ngoại trừ thấy hơi khó tin ra thì cô còn thấy hơi ngưỡng mộ.
Tiện ghê luôn í.
–
Lời của Uyển bé bỏng: Quý vị nhìn ảnh này để dễ hình dung nguyên hình của nam chính nhaArtist: 棠诗
← Ch. 01 | Ch. 03 → |