Truyện:Anh Rồng Của Em - Chương 18

Anh Rồng Của Em
Trọn bộ 62 chương
Chương 18
THÍCH EM LẮM ĐẤY
0.00
(0 votes)


Chương (1-62)

Cái ngày diễn ra lễ hội nghệ thuật của trường trung học phổ thông số 1 Lâm Thành đã đến, cả trường trở nên sôi động hơn so với ngày thường rất nhiều.

Ngày hôm nay học sinh không cần phải mặc bộ đồng phục rộng thùng thình màu xanh trắng rập khuôn nữa, họ có thể mặc những bộ đồ mà mình yêu thích vui vẻ tận hưởng ngày hôm nay.

Hậu trường trong hội trường người đi kẻ lại không ngớt, khắp nơi đều là người. Đào Sơ ôm theo bộ trang phục biểu diễn của Hạ Dịch Lam đi tìm mấy lần mới tìm thấy nơi mà Hạ Dịch Lam đang trang điểm.

Vì lễ hội nghệ thuật này hai năm mới diễn ra một lần nên mỗi lần nhà trường đều mời một số ban lãnh đạo đến tham dự, vậy nên quy mô của lễ hội nghệ thuật lần này cũng được xem là khá lớn, kể cả chuyên viên trang điểm cho những người biểu diễn cũng là do trường mời từ bên ngoài vào.

Tổng thể gương mặt của Hạ Dịch Lam đã khá ưa nhìn, sau khi trang điểm xong thì trông rạng rỡ hơn ngày thường rất rất nhiều.

Hạ Dịch Lam đã nhìn thấy hình bóng của Đào Sơ trong gương, nhưng bởi vì thợ trang điểm đang giúp cô nàng búi tóc nên cô nàng không thể quay đầu lại được, nên chỉ đành cười với cô qua tấm gương: “Sơ Sơ, cậu đến rồi!”

Đào Sơ gật đầu, cô đặt bộ trang phục biểu diễn của Hạ Dịch Lam sang một bên, bấy giờ mới nói: “Dịch Lam, hôm nay cậu đẹp lắm luôn đó. ”

Làm gì có cô gái nào không thích nghe người khác khen mình xinh đẹp chứ?

Nghe Đào Sơ nói như vậy thì Hạ Dịch Lam tủm tỉm cười như một đóa hoa, cô nàng còn nháy mắt với Đào Sơ trong gương: “Sơ Sơ, cậu cũng có khiếu thẩm mỹ ấy chứ. ”

Người con gái bật cười.

Thợ trang điểm trẻ tuổi đang tạo kiểu tóc cho Hạ Dịch Lam cũng không kìm được phì cười: “Hạ Dịch Lam này, em chẳng có tí khiêm tốn gì hết!”

“Ôi chị Lâm ơi, chị trang điểm cho em đẹp cỡ này mà không cho em kiêu ngạo chút à?” Hạ Dịch Lam cười ha ha đáp lại.

Cô nàng nói xong thì nhìn thoáng qua Đào Sơ trong gương, bỗng nhớ ra gì đó nên cô nàng nói với thợ trang điểm đang tạo kiểu tóc cho mình: “Chị Lâm ơi, chị trang điểm cho em xong thì giúp em trang điểm cho bạn ấy với được không ạ?”

Cô nàng chỉ vào Đào Sơ.

Thợ trang điểm họ Lâm ngó sang Đào Sơ một cái, gật đầu:”Được chứ sao không. ”

“Mình không trang điểm được không? Mình chỉ đệm nhạc cho cậu thôi mà…”

Đào Sơ để chiếc túi đen đang mang sau lưng xuống, trong đó có cây đàn nhị cô mang từ nhà đến.

“Sao lại không trang điểm?” Hạ Dịch Lam nhìn Đào Sơ trong gương: “Cậu định mặc cái này ấy hả?”

Hạ Dịch Lam chỉ vào chiếc váy cotton trơn màu trắng mà Đào Sơ đang mặc.

“Không được à?” Ánh mắt trong veo của Đào Sơ hiện rõ sự mờ mịt.

Hạ Dịch Lam chậc một tiếng: “May mà mình chuẩn bị trước rồi. ”

Đào Sơ còn chưa hiểu “chuẩn bị trước” mà cô nàng nói là gì thì đã bị cô nàng – người đã trang điểm xong bắt ngồi xuống ghế.

“Đến đây đi chị Lâm, mau trang điểm cho bạn ấy giúp em với! Nhất định phải trang điểm thật đẹp nhé chị!” Hạ Dịch Lam nói với thợ trang điểm.

Thợ trang điểm mỉm cười gật đầu: “Được. ”

Vốn dĩ Đào Sơ đã rất xinh đẹp rồi, lúc này còn qua bàn tay tài hoa của thợ trang điểm nữa nên chỉ ít phút sau là khuôn mặt của cô đã trở nên rạng rỡ sáng chói như ánh mặt trời, đẹp không sao tả xiết.

Kiểu trang điểm thế này làm cô mất đi chút ngây thơ, hiện giờ nhìn cô như một đóa hoa đào tái sinh nở rộ sau một đêm đen khoe mình dưới ánh nắng ban mai óng ánh.

Hạ Dịch Lam rất hài lòng, cô nàng giơ ngón tay cái với thợ trang điểm họ Lâm: “Chị Lâm ơi, chị giỏi lắm luôn ấy ạ. ”

“Cô bé này vốn dĩ đã đẹp rồi. ” Thợ trang điểm lắc đầu mỉm cười.

Sau khi trang điểm xong thì thợ trang điểm búi một kiểu tóc đơn giản cho Đào Sơ, cuối cùng dùng một cây trâm nửa trong suốt làm từ nhựa để cố định lại.

Người con gái im lặng nhìn mình trong gương, cảm thấy hơi không quen.

Nhưng Hạ Dịch Lam đứng sau lưng cô thì luôn miệng khen không ngớt: “Sơ Sơ, nhìn cậu cứ như nàng tiên í. ”

Đào Sơ bặm môi, son môi có vị ngọt nhẹ và hơi thơm thơm, nhưng cũng hơi dính dính.

Lúc Hạ Dịch Lam mở túi đựng trang phục biểu diễn ra trước mặt cô thì bấy giờ cô mới nhận ra bên trong có đến hai bộ đồ.

“Sơ Sơ, bộ này là của cậu. ” Hạ Dịch Lam nhét thẳng một bộ vào lòng Đào Sơ.

“…. ”

Đào Sơ cuối cùng cũng hiểu cái gọi là “chuẩn bị trước” của cô nàng là gì rồi.

Hạ Dịch Lam đưa cho Đào Sơ một chiếc váy Hán phục màu tím, trên đó thêu một đóa hoa bằng chỉ bạc rất tỉ mỉ, trên vai cũng thêu vài con bướm bằng chỉ bạc, phần thân trên của váy thuộc dạng đối khâm, phần eo được thắt chặt, phần váy dài đến gối, gấu váy còn hơi tua tua.

Còn Hạ Dịch Lam thì mặc một chiếc váy dài tay rộng màu nhạt, phần trên cũng thêu đóa hoa bằng chỉ bạc, phần eo đính những hạt ngọc lấp lánh, ấy là trang phục mà mẹ của cô nàng đặt may riêng cho cô nàng.

Vào nhà vệ sinh thay đồ xong xuôi, Hạ Dịch Lam vừa đi ra thì thấy Đào Sơ cũng đã thay xong, cô nàng chạy đến ôm bạn mình cứng ngắc: “Trời ơi váy này hợp với cậu lắm lắm luôn! Sơ Sơ ơi cậu đẹp quá đi thooiii!”

Nhưng khi cô nàng buông tay ra thì những hạt ngọc đính trên phần eo của cô nàng lại vướng vào váy của Đào Sơ.

“…” Đào Sơ chỉ đành đưa tay gỡ ra.

Hạ Dịch Lam cười hớ hớ lấy điện thoại ra chụp một mớ ảnh cho Đào Sơ, sau đó hai cô gái chụp chung với nhau, sau một hồi chụp choẹt thì cuối cùng cô nàng cũng hài lòng cất điện thoại đi: “Hôm nay hai đứa mình như nàng tiên vậy ó. ”

Khi hai người quay lại hậu trường thì tiếng của MC giới thiệu chương trình ở hội trường cũng vừa lúc vang lên, buổi văn nghệ chính thức bắt đầu.

Vì tiết mục của Hạ Dịch Lam xếp cuối nên họ cũng không cần phải gấp.

Đào Sơ ngồi xuống ghế lấy cây đàn nhị ra đàn thử, nhưng Hạ Dịch Lam ngồi cạnh cô đột nhiên sáp lại gần, vì cô nàng gắn mi giả nên trông đôi mắt to hơn ngày thường một chút, cô nàng cứ thế nhìn cô chăm chú.

“…Cậu làm gì vậy?” Đào Sơ lùi ra sau một chút.

Hạ Dịch Lam cười ha ha rồi nháy mắt với cô, “Sơ Sơ à, hôm nay bạn trai cậu không đến xem tiết mục của tụi mình hả? Mình nhớ là nhà trường cho phép người nhà đến hội trường xem mà. ”

Bàn tay đang thử đàn của Đào Sơ hơi khựng lại, đáp: “Mình đã nói ảnh không phải bạn trai của mình rồi mà. ”

“Rồi rồi rồi. ” Hạ Dịch Lam đặt tay lên vai cô: “Vậy mình hỏi cậu này, cậu tính bao giờ mới biến anh ấy thành bạn trai của cậu đấy?”

Hạ Dịch Lam đã đinh ninh chuyện Đào Sơ thích chàng thiếu niên ấy rồi.

Người con gái nghe bạn mình nói vậy thì im lặng một lúc lâu, sau đó cô cụp mắt khe khẽ trả lời, “Không được đâu. ”

“Sao lại không được?” Hạ Dịch Lam nghe vậy thì nhíu mày: “Sơ Sơ này, chỉ là tỏ tình thôi mà, cậu đã nói với anh ấy là cậu thích ảnh chưa?”

Đào Sơ mím môi lắc đầu, nắm chặt vĩ đàn nhị: “Mình không dám. ”

Từ sau khi bị Hạ Dịch Lam phát hiện ra tình cảm của mình dành cho Thẩm Ngọc Trí thì nhiều đêm liền Đào Sơ trằn trọc không ngủ được.

Có đôi khi Thẩm Ngọc Trí sẽ ℊầ●n ⓖũ●ï với cô, nhưng lúc cô nhìn vào đôi mắt như chất chứa đầy băng tuyết kia của anh thì cô cảm thấy dường như chẳng có ai vượt qua nổi con đường ngập tràn tuyết trắng ấy.

Anh cao xa vời vợi, luôn luôn bí ẩn, trước giờ cô không nhìn thấu được anh.

Có lẽ anh hơi phụ thuộc vào cô, nhưng cũng chỉ dừng lại ở chút phụ thuộc ấy mà thôi.

Nhưng sự phụ thuộc ấy rồi cũng sẽ tan biến.

“Mình thấy cậu nghĩ nhiều quá rồi í. ” Hạ Dịch Lam giơ tay gõ nhẹ lên trán cô bạn mình, sau đó cô nàng bực bội nói: “Rõ là chỉ tỏ tình thôi, cậu chỉ cần nói với ảnh rồi nghe câu trả lời của ảnh thôi mà? Nếu ảnh đồng ý thì tuyệt vời lắm luôn, còn nếu ảnh không đồng ý thì cậu buông tay thôi. ”

Đào Sơ sờ trán mình, nghe Hạ Dịch Lam nói vậy thì cô ngớ ra một lúc, sau đó ngập ngừng ngẫm nghĩ lại.

Hình như … cũng có lý nhỉ?

“Cậu còn chưa trả lời mình là anh ấy có đến hay không đấy?” Côi nàng chọc vào tay Đào Sơ.

Đào Sơ hoảng hốt trả lời, “Chắc là … sẽ đến nhỉ?”

Sáng nay lúc chuẩn bị ra khỏi nhà cô đã đề cập chuyện này với anh rồi.

Nhưng vì lúc đó căng thẳng quá nên sau khi nói xong thì cô chạy mất luôn không kịp nhìn phản ứng của anh.

Người con gái chán nản gãi đầu, sao lúc đó cô không đứng đó đợi một chút để nghe câu trả lời của anh vậy trời?

Sau khi đợi một hồi thì cuối cùng cũng đến tiết mục của Hạ Dịch Lam.

Đào Sơ cầm đàn nhị lặng lẽ hít sâu một hơi, đi theo sau Hạ Dịch Lam ra sân khấu.

Ánh đèn chiếu xuống lên người Hạ Dịch Lam, Đào Sơ đi đến ngồi xuống ghế bên cạnh, ẩn mình trong bóng tối.

Phối hợp với khúc dạo đầu như dòng nước chảy, Đào Sơ nhắm mắt lại kéo cung đàn.

Âm thanh đặc trưng của đàn nhị vang lên, du dương véo von, non yếu như mây, lúc gấp rút lúc chậm rãi.

Dưới ánh đèn, Hạ Dịch Lam đã bớt đi vẻ lanh lợi vui đùa của thường ngày, lúc này cô nàng vung tay áo nhẹ nhàng tung bay, cơ thể uyển chuyển theo nhịp điệu.

Đột nhiên có một tia sáng leo lét chiếu lên Đào Sơ, bấy giờ cô đang nhắm mắt cầm vĩ đàn nhị kéo, dường như không quan tâm gì đến thế giới bên ngoài kia.

Hạ Dịch Lam vung tay áo dưới ánh đèn, đầu ngón chân nhẹ nhàng nhón lên nhảy lên không trung, ống tay áo bay lên như từng tầng sóng nước nhưng cũng như những đóa hoa nở rộ trong màn đêm.

Đương lúc âm nhạc dừng lại thì lúc này Hạ Dịch Lam cũng đã hoàn thành động tác cuối cùng, cô nàng hơi ngẩng đầu nhìn ánh đèn chói mắt trên trần, dưới sân khấu im lặng không ai phát ra tiếng nào.

Một hồi sau tiếng vỗ tay ào ào vang lên.

Đào Sơ đứng lên, cô vốn định lùi về hậu trường nhưng bị Hạ Dịch Lam ⓣⓗ·ở h·ổ·n h·ể·n kéo lại, cô nàng kéo tay cô cùng nhau tiến lên vài bước cúi chào mọi người dưới khán đài.

Khoảnh khắc ấy tất thảy ánh sáng trên sân khấu đều hội tụ hết lên hai người họ.

Đối với Đào Sơ thì khi nhìn thấy những gương mặt tươi cười nhìn mình dưới ánh đèn chói mắt như vậy thì cô không khống chế được cứng đờ người ra, trái tim cũng đập nhanh vì căng thẳng.

Mãi đến khi Hạ Dịch Lam kéo cô vào hậu trường thì bấy giờ cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Mấy cô gái xung quanh đi lại vây quanh Hạ Dịch Lam, khen ngợi cô nàng múa rất đẹp.

Trong lúc Hạ Dịch Lam nói chuyện với họ thì Đào Sơ đứng bên cạnh cất đàn nhị của mình vào hộp.

Lúc cô lấy bộ quần áo trong túi ra định đi vào nhà vệ sinh thay thì nghe Hạ Dịch Lam hỏi: “Đào Sơ, cậu định làm gì đấy?”

“Thay đồ thôi. ” Đào Sơ cắn một miếng kem ốc quế mà cô gái bên cạnh vừa đưa cho cô.

Kem mát lạnh, là vị dâu tây chua chua ngọt ngọt.

Người con gái rất thích vị này.

“Cậu cứ mặc bộ này đi. ” Hạ Dịch Lam giơ tay lấy chiếc túi đựng quần áo của cô ra khỏi tay cô.

“Bộ này vốn là tặng cậu mà. ” Cô nàng nói thêm một câu.

Đào Sơ nhìn cô nàng: “Mình không nhận được đâu. ”

“Nhưng cậu đã mặc rồi mà. ” Hạ Dịch Lam mỉm cười khoe ra hàm răng trắng tinh của mình, lúc này cô nàng đang mặc bộ váy dài cầu kỳ nên trông không khác gì một người đẹp cổ đại, đã thế cô nàng còn diễn nét y chang: “Bổn cung thưởng cho cậu thì cậu cứ nhận đi, không nhận là ăn đánh đấy nhé!”

“…” Đào Sơ nhìn cô nàng như đang nhìn một con ngốc.

Hạ Dịch Lam cũng không để bụng: “Ánh mắt đó của cậu là sao?”

Cô nàng đi tới khoác vai bạn mình, thủ thỉ: “Sơ Sơ ơi, lỡ anh ấy đến thì sao? Hôm nay cậu ăn mặc đẹp thế này thì phải để anh ấy nhìn thấy chứ. ”

Sao Đào Sơ không biết “anh ấy” mà Hạ Dịch Lam nói đến là ai được?

Lúc ở trên sân khấu cô không dám nhìn xuống dưới khán đài, cũng chẳng biết anh có đến không nữa.

Hạ Dịch Lam thay một chiếc váy liền đơn giản, xong xuôi lại tháo búi tóc phức tạp của mình ra.

Sau đó cô nàng cũng không để Đào Sơ thay đồ mà kéo cô đi đến ngồi xuống hàng ghế khán giả.

Đa số ánh sáng đều tập trung hết lên sân khấu, ánh đèn ở dưới khán đài khá mờ.

Đào Sơ và Hạ Dịch Lam vừa ngồi xuống là Liên Trăn Trăn ngồi kế bên đã khen Hạ Dịch Lam không ngớt: “Tiểu Lam Lam ơi lúc nãy cậu đẹp ngất ngây luôn đó cậu biết không? Mình nhìn mà tim đập thình thịch luôn á!”

“À còn Sơ Sơ nữa! Hôm nay nhìn cậu cứ như tiên nữ giáng trần í, kéo đàn nhị nghe hay lắm luôn!” Liên Trăn Trăn chòm qua Hạ Dịch Lam giơ ngón cái lên với cô.

“Hai cậu quả là nàng tiên đa tài đa nghệ mà, ai như mình chỉ biết ăn…” Cô nàng dựa lưng vào ghế bóc một miếng bánh snack hiệu bugles bỏ vào miệng, bắt đầu cảm thán.

“Liên Trăn Trăn, cậu thôi đi giùm mình. ” Hạ Dịch Lam giật lấy túi bánh trong tay cô nàng, sau đó giơ tay vỗ nhẹ lên đầu bạn mình.

Đào Sơ bật cười nhìn hai người bạn mình đấu võ mồm, thuận tay thò vào túi bánh trong tay Hạ Dịch Lam lấy vài miếng snack bỏ vào miệng.

Ừm, giòn giòn, thơm thơm.

Ngon quá.

Đào Sơ lại thò tay lấy thêm vài miếng nữa, cô đeo từng miếng bánh lên ngón tay mình như trong quảng cáo trên TV.

Người con gái vừa ăn miếng bánh trên ngón trỏ thì nghe thấy tiếng bước chân bên cạnh, cô ngẩng đầu lên theo phản xạ.

Ấy là một chàng trai mặc áo thun đen, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác kẻ sọc màu xanh trắng.

Anh đội mũ lưỡi trai màu đen, vành mũ kéo thấp che khuất tóc mái và cũng hơi che đi đôi mắt của anh.

Anh còn đeo một chiếc khẩu trang màu đen, làn da đang lồ lộ ra ngoài kia trông trắng lạnh, hầu như không có tí khuyết điểm nào.

Lúc anh tự nhiên ngồi xuống ghế trống bên cạnh Đào Sơ thì bấy giờ cô mới thấy được đôi mắt của anh. hình như cô đã đoán được cái gì rồi nhưng cảm thấy không chắc chắn lắm.

Ánh nhìn của mọi người tập trung hết lên sân khấu, thêm vào đó ánh sáng ở khán đài khá mờ nên không ai chú ý đến họ cả.

Sau khi ngồi xuống thì anh nhìn thoáng qua dáng vẻ ngơ ngác của cô gái bên cạnh mình, đôi mắt anh hơi cong lên như đang cười.

Sau đó anh giơ tay phải thon dài của mình lên, dưới ánh mắt của cô từ tốn tháo khẩu trang ra.

Gương mặt quá đỗi đẹp đẽ của chàng thiếu niên hiện ra dưới ngọn đèn leo lét, vẻ đẹp ấy như sắc màu lộng lẫy mà các nhà danh sĩ ngày xưa đã phác họa khi mô tả sắc xuân của núi non.

Lúc đó anh đột nhiên giơ tay nắm lấy cổ tay cô, lúc cô còn đang ngơ ngác thì anh hơi cúi đầu xuống nhẹ nhàng cắn miếng bánh snack trên ngón áp út của cô.

Môi và răng của anh nhẹ nhàng đụng vào ngón tay của người con gái để lại trên đầu ngón tay cô cảm giác hơi âm ấm, và cả cảm giác tê tê không sao lờ đi nổi.

Đôi mắt anh cong cong nhìn như rất hài lòng với hương vị của miếng bánh bugles này.

“Sơ Sơ?”

Có lẽ thấy cô vẫn ngơ ngác nên anh chớp chớp mắt thắc mắc, khe khẽ gọi tên cô.

Bấy giờ Hạ Dịch Lam và Liên Trăn Trăn ngồi bên cạnh Đào Sơ cũng đã chú ý đến Thẩm Ngọc Trí ngồi cạnh cô.

Dẫu ánh sáng khá mờ, hai cô nàng cũng chỉ thấy mỗi góc nghiêng của anh nhưng cũng đủ để khiến hai cô nàng ngớ ra rồi.

Liên Trăn Trăn dẫn đầu á một tiếng.

Hạ Dịch Lam ôm cốc trà sữa một hồi lâu cũng không ngậm được ống hút.

Sao mà đẹp trai quá vậy hu hu hu!!

Đào Sơ sực tỉnh lại, gương mặt cô dần đỏ lên.

Người con gái thấy anh kề sát vào tai mình nói rằng: “Nghe hay lắm. ”

Chỉ ba từ đơn giản nhưng Đào Sơ đã biết ngay anh đang nói về gì.

Đôi mắt người con gái sáng lên: “Lúc chúng tôi đang biểu diễn thì anh đã ở đây rồi đúng không?”

Thẩm Ngọc Trí nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt màu trà chứa đựng những cảm xúc sâu xa nhìn cô không rời, sâu trong ánh mắt lấp ló ý cười không ai nhìn thấu, “Sơ Sơ, em xinh lắm. ”

Câu khen ngợi đến bất ngờ khiến gương mặt trắng nõn của Đào Sơ đỏ rực, cô chớp chớp mắt không dám nhìn thẳng vào anh.

Cô không biết rằng lúc này đây mình trong mắt anh xinh đẹp say lòng người đến độ nào.

Nhìn đôi má hây hây đỏ ấy mà anh chẳng khống chế được bản thân, và thấy hàng mi run run kia anh cũng không tài nào lơ đi được.

Mỗi biểu cảm, mỗi hành động của cô trong mắt anh đều dễ thương không sao tả xiết.

Đôi mắt màu trà bị sự tối tăm che phủ, anh liếc xuống đôi môi đỏ hồng của cô.

Ngón tay hơi nhúc nhích, nhưng mặt mày anh vẫn vô cảm.

Cùng lúc ấy trên sân khấu ngân lên tiếng đàn piano trong trẻo, ấy là tiết mục độc tấu của Triệu Tịnh Sương.

Nhưng Đào Sơ không có tâm trạng để nghe nữa.

Hạ Dịch Lam ngồi bên cạnh cô bỗng dưng chọc vào khuỷu tay cô.

Cô quay đầu lại theo phản xạ thì thấy Hạ Dịch Lam nháy mắt ra hiệu với mình.

Tất nhiên cô hiểu ý của Hạ Dịch Lam.

Vì vậy dưới ánh mắt của Hạ Dịch Lam và Liên Trăn Trăn, Đào Sơ nắm cổ tay Thẩm Ngọc Trí kéo anh rời khỏi hội trường.

Ra khỏi hội trường, Đào Sơ buông cổ tay Thẩm Ngọc Trí ra, lúc này mới nhận ra trời đã tối.

Buổi tối vào những ngày cuối thu vẫn rất lạnh.

Một cơn gió thổi qua, Đào Sơ hơi rụt cổ lại, chợt nhớ ra áo khoác của mình vẫn còn trong túi của Hạ Dịch Lam.

Đương lúc cô đang hoang mang thì có một chiếc áo khoác bất ngờ khoác lên vai cô.

Người con gái ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt màu trà của Thẩm Ngọc Trí.

“Cảm ơn…” Cô khẽ cắn môi nhìn sang chỗ khác.

Từ hội trường đến cổng trường, mấy lần Đào Sơ muốn mở miệng nhưng mỗi khi chạm phải ánh mắt của anh thì lòng can đảm vừa tích góp được bỗng vỡ tung như quả bóng bị kim đâm xì hơi đi mất.

Người con gái bực mình, không kìm được giơ tay gõ đầu mình.

Nhát ghê!

Đến cổng trường Đào Sơ lấy thẻ xe buýt trong túi nhỏ của mình ra, định đi đến trạm xe buýt như thường lệ.

Nhưng vừa đến bên đường thì cô thấy Thẩm Ngọc Trí dừng lại trước một chiếc xe màu đen.

“A Trí?” Đào Sơ quay đầu nhìn anh thắc mắc.

Anh mỉm cười lấy chìa khóa xe trong túi quần ra, lắc lư trước mặt cô.

???

Đào Sơ nhìn anh, rồi nhìn chiếc xe mới tinh bên lề đường.

“Anh đừng nói với tôi là…”

Cô chưa nói xong thì thấy anh gật đầu.

Đào Sơ bị anh nhét vào xe, lúc ngồi xuống ghế phụ cô vẫn còn hơi ngơ ngác.

Khi Thẩm Ngọc Trí ngồi vào xe thì lúc này cô mới nhớ ra một việc rất quan trọng.

“A Trí, anh có bằng lái không mà mua xe vậy?”

Người con gái vừa dứt câu thì thấy anh lấy bằng lái xe trong túi áo khoác cô đang mặc ra đưa cho cô xem.

Đào Sơ cầm bằng lái ngẩn ngơ hồi lâu, dường như lại nhớ ra gì đó nên cô hỏi tiếp, “Vậy … thời gian này anh thường xuyên ra ngoài là vì cái này à?”

Nghe cô hỏi vậy thì Thẩm Ngọc Trí gật đầu.

Đối với anh thì việc thành thạo những kỹ năng này của người trần là một việc rất ư là dễ dàng.

Đa số thời gian anh ra ngoài là để tìm cách đột phá cấm chế của giới Cửu Thiên kia.

Nhưng anh không nói mấy chuyện cho cô biết.

Anh nhất định phải trở về giới Cửu Thiên, phải đứng trước mặt cha mình – đế quân Sùng Lam phá hủy hết thảy những thứ mà vị đế quân này coi trọng.

Sự tối tăm nơi đáy mắt phút chốc biến mất tăm, lúc anh ngẩng đầu lên lần nữa thì trông anh vẫn vậy không có gì khác lạ.

“Sau này tôi sẽ đưa em đi học, không cần đi xe buýt nữa. ”

Anh xắn tay áo lên đến khuỷu tay, giọng nói vẫn quá đỗi trong trẻo.

Đào Sơ sững sờ, cô im lặng một lúc lâu, hồi sau mới nhỏ nhẹ “ồ” một tiếng.

Lúc Thẩm Ngọc Trí chồm người đến giúp cô thắt dây an toàn cô cũng chẳng dám thở mạnh.

Lúc cô cụp mắt xuống thấy hàng mi dài rậm của anh thì trái tim trong lồ ng 𝓃𝖌-ự-𝐜 không khống chế được đập thình thịch thình thịch liên hồi tiếp.

“A Trí. ” Người con gái bất chợt lên tiếng, giọng nói hơi run run.

Anh nghe thấy cô gọi mình thì ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt của cô.

Khoảnh khắc ấy hai giữa họ đã gần nhau đến mức không diễn tả nỗi.

Hơi thở gần kề nhau.

Mặt mày Đào Sơ đỏ rực, câu “thích anh” sắp bật thốt ra khỏi miệng.

Câu “em thích anh” này đơn giản biết bao.

Nhưng nó cứ kẹt mãi trong cổ họng của cô, không tài nào thốt ra được.

Cuối cùng cô vẫn lúng túng nhìn đi nơi khác, môi run run nói: “Không có gì…”

Giọng điệu ấy rầu rầu phản ánh sự buồn bã của chủ nhân.

Thẩm Ngọc Trí nhìn cô một lúc, cuối cùng cũng không nói gì ngồi thẳng người dậy, tự thắt dây an toàn cho mình xong rồi khởi động xe.

Đêm đó Đào Sơ trằn trọc mãi không ngủ được.

Cuối cùng cô bật đèn ngồi vào bàn, lấy giấy bút ra.

Người con gái cắn đầu bút suy nghĩ, nếu không thể nói trực tiếp thì viết thư tình cũng được ha!

Cô vào baidu tìm kiếm thì thấy rất nhiều thơ tình, nhưng chọn tới chọn lui vẫn không chọn được bài nào ưng ý.

Cuối cùng trên tờ giấy trắng tinh chỉ có một câu: “Em thích anh. ”

Ba chữ đơn giản nhưng không hề sáo rỗng, không hề cứng nhắc chút nào.

Ấy là niềm vui phơi phới của cô.

Là sau bao lần đấu tranh với muộn phiền mới giác ngộ ra.

Tắt đèn, Đào Sơ gấp tờ giấy lại đặt dưới gối mình.

Nhưng vừa nhắm mắt lại thì cô nghe thấy tiếng ai đó nhẹ nhàng mở cửa phòng ra.

Cô mở mắt ra nhìn thử thì thấy một bóng hình mặc bộ đồ trắng như tuyết dưới ánh đèn leo lét, vậy nên theo bản năng nhắm mắt lại.

Anh đi rất khẽ khàng nhưng cô nghe rất rõ.

Mãi đến khi hương thơm quen thuộc phả vào mặt thì cô bắt đầu trở nên mơ màng, cơn buồn ngủ phút chốc ập đến bủa vây.

Trong cơn mơ màng, hình như cô nghe thấy anh khẽ gọi tên cô, “Sơ Sơ. ”

Sau đó trong tiếng vải sột soạt, Đào Sơ cảm nhận được anh ngồi xuống giường rồi cúi gần về phía mình, cằm cô bị một bàn tay nhẹ nhàng nâng lên.

Cảm giác mát lạnh nơi đầu ngón tay anh khiến cô tỉnh táo lại đôi chút, giây tiếp theo cô cảm thấy có gì đó mềm mềm chạm vào môi mình.

Mí mắt cô hơi nhúc nhích, lông mi run run.

Trái tim trong lồ ng 𝖓𝖌*ự*𝒸 đập thình thịch loạn nhịp, người con gái rơi vào trạng thái sốc nặng.

Nhưng hình như anh không cảm giác được, anh vẫn chăm chú hôn môi cô, lưu luyến mãi không dứt.

Hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau, nụ hôn dịu dàng khôn tả.

Môi cô bị anh hôn đến tê dại.

Anh vừa hôn vừa vuốt v e cổ tay của cô, bịn rịn mê mẩn không sao dằn nổi.

Khoảnh khắc ấy Đào Sơ nghe thấy anh khe khẽ than thở rằng, “Thích em lắm đấy…”

Giọng nói khàn khàn đượm vẻ ngại ngùng.

– Lời của tác giả: Đào Sơ:???!!!!!! Aaaaa!!! A Trí bị bắt gặp lén hôn trộm:) Lời của Uyển: tôi nói nhé, tối mà mở mắt ra thấy bóng trắng là tôi xỉu cái đụi chứ chả thấy mập mờ gì sất:))

Chương (1-62)