Vay nóng Homecredit

Truyện:Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em - Chương 080

Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em
Trọn bộ 120 chương
Chương 080
0.00
(0 votes)


Chương (1-120)

Siêu sale Lazada


Mạc Đông Lăng không biết, ngay tại khoảnh khắc khi anh mất tích cho đến vừa rồi, đại ca của anh Đằng Cận Tư đã phái người đi điều tra tất cả các chỗ khả nghi ở Las Vegas.

Biệt thự của Thư Mật Nhi là ngoại lệ, bởi vì Thư Nhĩ Hách nói đó là chỗ em họ anh, Mạc Tiểu Tứ tuyệt đối sẽ không ở đó, Đằng Cận Tư dĩ nhiên tin tưởng lời Thư đại ca nói.

Sau đó, bọn họ mới biết, Mạc Tiểu Tứ lại ở đó.

Chỉ cách nhau một bức tường, lại lãng phí nhiều sức người sức của như vậy.

Thư Mật Nhi và bạn tốt Caroline hẹn gặp mặt ở một quán cà phê.

"Như thế nào? Người đàn ông kia cũng không tệ đúng không? Có bắt sống được trái tim Mật Mật tiểu thư của chúng ta không?" Caroline cười híp mắt nói.

"Không phải cậu không hiểu tớ." Thư Mật Nhi giận lườm cô ấy, đáy mắt lại lướt qua đau thương nhàn nhạt.

"Đàn ông tốt trong thiên hạ còn nhiều, cậu nên buông tầm mắt mình ra tìm xương sườn thuộc về chính cậu, cần gì cố chấp với cọng cỏ kia?" Caroline khuyên nhủ.

Thư Mật Nhi bưng ly cà phê lên uống một ngụm, giống như thở dài nói: "Nếu quả thật dễ dàng như vậy cũng tốt."

"Dễ dàng hay không cũng phải cố gắng thử nhìn một chút! Bằng vào tưởng tượng khẳng định không được."

"Ừ, tớ đã quyết định nhất đao lưỡng đoạn * với quá khứ rồi." Thư Mật Nhi gật đầu.

(*) nhất đao lưỡng đoạn: đoạn tuyệt, cắt đứt quan hệ, không còn tình nghĩa.

Caroline mờ ám đẩy đẩy cô, "Này! Tớ thật sự cảm thấy người đàn ông kia không tệ, hai người có... Có cọ sát ra chút tia lửa không?"

"Tia lửa à? Rất nhiều." Thư Mật Nhi ý vị sâu xa kéo dài giọng.

"Thật sao? Anh ta có dũng mãnh không? Kỹ thuật rất tuyệt?" Caroline hào hứng bừng bừng mà hỏi.

Thư Mật Nhi bất đắc dĩ liếc nhìn bạn tốt, "Tia lửa tình yêu, chưa, tia lửa muốn đánh nhau, ngược lại rất tràn đầy."

"Có ý gì? Đánh nhau?"

"Tóm lại, anh ta nhìn không vừa mắt, tớ cũng nhìn anh ta không thuận mắt."

"Tại sao thấy ngứa mắt lẫn nhau đây? Anh ta... Rất cái đó?" Caroline có điều ngụ ý.

"Ghét! Cậu nghĩ đi đâu vậy? Tớ chỉ phương diện tính cách con người."

"Ai bảo cậu không nói rõ ràng."

"Không thể phủ nhận, chung đụng với anh ta rất dễ dàng, có thể không e dè chút nào phơi bày toàn bộ mặt tốt và mặt chưa tốt của mình ra, nói chuyện cũng không cần nhìn trước ngó sau."Thư Mật Nhi die3nda`nle3qu"ydo0n nói ra cảm nhận chân thật nhất trong lòng mình.

"Đây là hiện tượng tốt mà! Hai người ở chung một chỗ, đương nhiên phải tự do tự tại mới thoải mái!" Caroline rất mừng rỡ.

"Được rồi, tớ thử một chút."

"Nói với tớ một chút, có phải đêm đó rất kịch liệt không?" Caroline là cô gái bát quái trăm phần trăm.

Mặt Thư Mật Nhi đen sì, "Tớ uống say rồi, nào còn nhớ rốt cuộc tối hôm đó xảy ra những gì? Kinh nghiệm của cậu phong phú như vậy, còn cần hỏi tớ sao?"

"Người ta đây là thưởng thức cuộc sống được chưa, đàn ông có thể chơi gái, tại sao phụ nữ không thể chơi đàn ông, đây là thời đại nam nữ bình đẳng."

Ở phương diện này Caroline luôn hào phóng, chỉ cần là cô nhìn trúng, đều nghĩ mọi cách câu tới tay.

"Tuy nói như thế, nhưng thực hành vẫn hơi khó khăn."

"Đó là bởi vì cậu vĩnh viễn không dám bước ra bước đầu tiên."

"Tư tưởng quan niệm của mỗi người không giống nhau mà thôi." Thư Mật Nhi buông tay.

Khi hai người đang trò chuyện hăng say, một trai đẹp da đen đi tới, ánh mắt Caroline lập tức thẳng tắp, khóa chặt người ta không dời mắt.

"Hi!" Trai đẹp da đen hào phóng chào hỏi hai cô.

Caroline trả lại anh ta một nụ cười quyến rũ, trong tròng mắt màu xanh đen viết đầy hai chữ "Hứng thú".

"Tớ đi trước." Thư Mật Nhi đứng dậy.

"Bye bye, gặp lại ~" Caroline thản nhiên vẫy tay với bạn tốt.

Rời khỏi tiệm cà phê, một mình Thư Mật Nhi chán đến chết đi trên đường cái, lòng tham của cô nhỏ, chỉ chứa được một mình anh Nghiêu, không thuận lợi mọi bề như Caroline.

Bất tri bất giác, lại đi tới giữa quảng trường, nhìn suối phun hình dáng đẹp đẽ, cô lẩm nhẩm trong lòng: quên đi!

"Mật Mật."

Đột nhiên, sau lưng truyền đến âm thanh xa lạ lại quen thuộc.

Giờ phút này, một chút xíu Thư Mật Nhi cũng không muốn nhìn thấy cô ta, nhưng cố tình lại không như ý nguyện của mình.

"... Thật trùng hợp." Hồi lâu, cô mới thốt ra chữ này."

"Chị cố ý đến tìm em." Thư Tinh Sở đi tới dừng lại trước mặt cô.

"Nói thật, hiện tại tôi không muốn gặp lại chị."

Tuy hai người là chị em họ, nhưng lại đồng thời yêu một người đàn ông, thân phận thật sự hơi xấu hổ.

"Chị biết rõ, nhưng chị cảm thấy, chúng ta cần ngồi xuống nói chuyện rõ ràng."

"Không có gì hay để nói, chúc phúc hai người." Thư Mật Nhi xoay người định đi.

Thư Tinh Sở đưa tay giữ cô lại, "Mật Mật, chị biết rõ em yêu Nghiêu, nhưng thân phận hai người nhất định không thể ở bên nhau, còn không bằng sớm làm xong, như vậy, đối với ai cũng tốt."

"Chỉ sợ tốt với chị hơn thôi."

"Mật Mật, nếu không phải tình huống hai người như thế, chị sẽ không nhúng tay vào, hy vọng em có thể hiểu cho chị, cũng hy vọng em có thể thật lòng chúc phúc cho anh chị."

Thư Mật Nhi hất tay cô ta, "Đủ rồi! Chị vạn dặm xa xôi chạy đến đây chính là để nói với tôi điều này sao? Chị họ, chị không cảm thấy mình rất dối trá sao?"

"Mật Mật, chị thật sự rất thích Nghiêu, anh chị đã đính hôn."

Lời của cô ta khiến lòng Thư Mật Nhi lạnh thêm một nửa lần nữa, lạnh lùng nhìn cô ta, "Khoe khoang ở trước mặt tôi như vậy để cho chị cao hứng sao?"

"Không phải như vậy, chị thật sự không có ý khoe khoang, chị chỉ hy vọng em sớm có thể quên Nghiêu một chút, mau sớm tìm được hoàng tử bạch mã của mình." Thư Tinh Sở cuống quýt giải thích.

"Vậy tôi thật sự phải cám ơn chị tốt bụng một phen rồi."

Thư Mật Nhi cực kỳ cường điệu hai chữ "Tốt bụng", khi còn bé, cô cảm thấy chị họ Sở Sở rất dịu dàng, với ai cũng dịu dàng, là nữ sinh hoàn mỹ trong suy nghĩ của cô.

Mỗi lần gặp phải vấn đề tình cảm, cô đều nói cho chị ta biết, thỉnh cầu sự trợ giúp của chị ta.

Bao nhiêu lần, ngây ngốc chia sẻ tình yêu vui sướng của mình với chị ta, ngọt ngào và đau khổ, vốn tưởng rằng chị ta thật lòng giúp mình, lại không nghĩ rằng chị ta có mục đích khác.

Tất cả mọi thứ, chẳng qua là biểu hiện dối trá bịt tai trộm chuông của chị ta.

"Mật Mật, tình yêu đều ích kỷ." Thư Tinh Sở mím môi nói.

Cô thừa nhận ban đầu mình nhỏ mọn, nhưng cô chỉ đơn thuần thích Nghiêu, cũng không nghĩ tới đi giành giật die nda nle equ ydo nn với Mật Mật, cho đến khi cô ấy khổ sở nói với mình bọn họ không thể ở cùng nhau thì cô mới dấy lên chút ít hy vọng.

Dưới khích lệ của bạn bè và đấu tranh mấy lần, cô dứt khoát quyết định vì tình yêu ích kỷ một lần, đồng thời cũng ở đây an ủi mình, không phải cô cố ý cướp, mà bọn họ vón không thể ở cùng nhau.

Nếu như vậy, tại sao cô không thể tranh thủ lợi ích của mình chứ?

Coi như người của toàn thế giới không hiểu cô, cô cũng không cảm thấy mình làm sai rồi, cố gắng tranh thủ hạnh phúc của mình, có lỗi gì?

"Hay cho một cái tình yêu đều ích kỷ, Thư Tinh Sở, hôm nay tôi lại một lần nữa biết chị!" Thư Mật Nhi cười lạnh nói.

Mặc dù, có một số việc đã nhất định, nhưng bị người thân mình tín nhiệm nhất lừa gạt, mùi vị đó vẫn rất khó chịu, cô không phải Thánh mẫu Maria, bó tay không hề để ý.

"Chúc em ngày đó tìm được hạnh phúc của mình." Thư Tinh Sở thành tâm thành ý nói, cô cũng biết Mật Mật không nhanh chóng tha thứ cho mình như vậy, nhưng cô vẫn muốn thử một chút.

Thư Mật Nhi không nói gì, xoay người rời đi.

Không cần cô ta nói, mình nhất định sẽ hạnh phúc!

Về đến nhà, Thư Mật Nhi bắt đầu thu dọn đồ đạc, nếu quyết định buông xuống, như vậy, muốn vứt bỏ tất cả quá khứ đau khổ lẫn ngọt ngào.

Nhìn một hàng quà sinh nhật trên kệ sách, cô không nhịn được vuốt ve chúng, đã lâu không muốn bỏ chúng vào trong hòm, nhưng cô biết, những thứ này đã không hề thuộc về cô nữa.

Trong ngăn kéo cất kỹ một cuốn album ảnh, là ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của anh và cô, có ảnh chụp chung, có ảnh chụp riêng, rất thân mật, cũng rất vui vẻ, mỗi một tấm hình đều ghi chép thời khắc đặc biệt, cô rút ra một tấm hình trong đó, đó là hình đi dã ngoại lúc bọn họ tốt nghiệp cấp ba.

Lần đó, cô thiếu chút nữa thì cho anh, nhưng anh, kiềm chế.

Từng hình ảnh trong quá khứ hồi tưởng lại trong đầu cô, cô lắc đầu, dứt khoát hạ quyết tâm xé hình thành hai nửa, ném vào trong thùng rác, giữ lại, cũng chỉ thêm đau xót mà thôi!

"Này! Đang làm gì vậy?" Mạc Đông Lăng mới bơi lội ở hồ bởi về, lúc đi qua phòng cô thì dừng bước.

Thư Mật Nhi ngẩng đầu liếc anh, phát hiện trên người anh chỉ mặc một chiếc quần bơi bó sát, trên lồng ngực vững chắc còn nhỏ nước, khăn tắm khoác trên vai tương đương với trang trí, hoàn toàn không có chút tác dụng gì.

Ghê tởm nhất chính là, một tầng vải vóc mỏng manh hoàn toàn không ngăn được thứ nhô lên giữa háng anh, quá rõ ràng!

"Lưu manh!" Thư Mật Nhi nhỏ giọng mắng một câu.

Mạc Đông Lăng theo tầm mắt của cô liếc nhìn mình, ngay sau đó hiểu được, khóe môi hơi vểnh, lưu manh cười nói: "Rốt cuộc là tôi lưu manh hay em có ý đồ xấu? Đàn ông bơi lội ai chẳng mặc như vậy? Ai bảo em chứ đặc biệt nhìn chăm chú vào bộ phận trọng điểm của tôi."

"Anh!" Thư Mật Nhi bị anh phản bác nhất thời không biết nên nói gì, tức giận đến đỏ bừng cả mặt.

"Tôi nói không đúng sao?" Mạc Đông Lăng bĩu môi.

Đột nhiên, đuôi mắt anh nhìn thấy trong hòm có đồ rất quen thuộc, khom lưng cầm lên, "Chậc! Tôi còn tưởng mắt mình hoa rồi! Thì ra thật sự là huy chương chiến công hạng hai! Của em?"

Hai chữ cuối cùng hỏi rất kinh ngạc, đây rõ ràng là huy chương của quân nhân Trung Quốc, cô là người hai dòng máu mang quốc tịch Anh sao có thể có?

"Trả lại cho tôi nhanh lên!" Thư Mật Nhi vội vàng đoạt lấy.

Trong đầu Mạc Đông Lăng nhanh chóng thoáng qua chút tin tức nho nhỏ, bừng tỉnh hiểu ra: "OMG! Anh Nghiêu trong miệng cô không phải là quân nhân Trung Quốc chứ?"

Bởi vì, huy chương chiến công không phải bình thường, không phải ai cũng có thể nhận được, anh họ anh cũng là một quân nhân tại chức, năm ngoái vừa được nhận, cho nên anh nhận ra.

Bị đâm trúng tâm tư, Thư Mật Nhi hơi thẹn quá hóa giận, thuận tay cầm đồ bên cạnh lên ném tới, "Ai khiến anh xen vào chuyện của người khác!"

"Trời ạ! Tôi chỉ tùy tiện nói một chút, lại đoán đúng?"

Mạc Đông Lăng không ngờ mình tùy tiện nói thật sự đoán trúng, chỉ có điều, tại sao cô có cơ hội biết một quân nhân Trung Quốc, lại còn thích anh ta?

Chậc chậc chậc! Nhất định là một chuyện xưa rất ác liệt!

"Đi ra ngoài!" Thư Mật Nhi không vui nhìn anh chằm chằm.

"Phụ nữ không thể quá hung hãn, cẩn thận không ai thèm lấy!" Mạc Đông Lăng nắm khung cửa làm mặt quỷ với cô.

"Cút!"

Lời này lần nữa đâm trúng đau thương trong lòng Thư Mật Nhi, giọng điệu thật cứng.

"Để cho chuyên gia tình yêu là tôi đây nói cho em biết một chút, coi như vứt bỏ toàn bộ đồ gì đó của tình cũ, anh ta cũng sẽ không biến mất theo món đồ, phương pháp xử lý có hiệu quả và mau lẹ nhất chính là: Bắt đầu một tình yêu mới!" Nói xong, Mạc Đông Lăng biến mất.

"Khốn kiếp!" Thư Mật Nhi thở phì phò mắng theo bóng lưng anh.

Sau đó, mở cửa để nữ giúp việc tiêu hủy toàn bộ đồ gì đó trong hòm, không lưu một chút dấu vết, chỉ có không nhìn thấy, cô mới không thấy vật nhớ người.

Chỉ có huy chương chiến công đó, cô quyết định trả lại cho anh.

Buổi tối, cô nằm trên giường lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, dứt khoát đứng dậy đi ra sau vườn, hoàn toàn yên tĩnh, ánh trăng trong sáng chiếu vào bể bơi xanh biếc, bắn ra ánh sáng tốt đẹp.

Cô cởi áo ngủ phía ngoài ra, không chút do dự nhảy vào trong bể bơi, ra sức vung tay, muốn mượn vận động hao tốn thể lực là bơi lội này tới mê hoặc bản thân.

Quên một người, không phải ngày một ngày hai có thể làm được.

Khi cô đang ra sức bơi lội thì đột nhiên có một cái đầu người thò ra dưới mặt nước yên tĩnh, bị sợ đến cô nghẹn ngào gào lên, "A!"

Hơn nửa đêm, có nằm mơ cô cũng không nghĩ đến trong bể bơi còn có người, chẳng lẽ là kẻ trộm?

"Bắt kẻ trộm!" Cô kinh hãi kêu lên, liều mạng bơi về phía bờ.

Mạc Đông lăng cũng không ngủ được mới dậy bơi lội, sau khi bơi lội một vòng thì nằm dưới nước nghỉ ngơi, phát hiện ở dưới đáy nước mở mắt ngắm những vì sao rất kỳ diệu.

Khi anh đang tập trung thì có người tới.

Anh vốn tưởng rằng Thư Mật Nhi bị mơ ngủ chạy đến đây, nên nhịn kích động ló đầu ra, nhưng khi thấy cô cởi áo ngủ nhảy xuống bể bơi thì mới giật mình người ta cũng không ngủ được.

Ở dưới nước ngẩn người quá lâu, anh thật sự không nhịn nổi, lại không ngờ tới cô coi mình là trộm, vội vàng đi qua kéo cô lại, "Là tôi."

Thư Mật Nhi nghe được giọng nói của anh rồi mới ngừng la lên, vỗ vỗ ngực, "Bệnh thần kinh hả! Không có việc gì anh núp dưới nước giả thần giả quỷ làm gì?"

"Bà chị, tôi nằm yên ổn dưới nước ngắm những vì sao, kết quả gặp được em mất hồn mất vía đi tới, còn tưởng em bị mộng du rơi vào, rốt cuộc là ai hù dọa ai?" Mạc Đông Lăng không vui nói.

"Anh mới mộng du!" Thư Mật Nhi tức giận.

"Đó là chuyện không thể nào." Mạc Đông Lăng lạnh nhạt trả lời.

Thư Mật Nhi ngạc nhiên hỏi, "Hơn nửa đêm anh không ngủ được, chạy đến trong hồ bơi ngây ngô làm gì? Anh cầm tinh con cá sao? Một ngày muốn bơi nhiều lần?"

"Tôi mất ngủ, không ngủ được. Còn nữa, trong mười hai con giáp cũng không có cá, tôi khuyên em vẫn nên ôn luyện kỹ kiến thức trong phương diện này, tránh cho làm trò cười cho người trong nghề."

"Tôi đương nhiên biết trong mười hai con giáp không có cá, tôi đơn thuần chỉ anh." Thư Mật Nhi trả treo.

"Xin lỗi, tôi cầm tinh con heo."

"Phì! Thì ra heo cũng sẽ lặn xuống nước, thật sự là chuyện lạ." Thư Mật Nhi trêu ghẹo.

"Cười đã chưa?" Mạc Đông Lăng âm trầm nhẹ nhàng một câu.

"Dĩ nhiên!"

Thư Mật Nhi tâm tình cực tốt gật đầu, ngay sau đó bơi về phía bờ, chuẩn bị trở về phòng ngủ.

Cô chưa kịp lên bờ, đã bị Mạc Đông Lăng đè lên tường hồ bơi, "Nếu đều không ngủ được, không bằng làm chút chuyện có ý nghĩa?"

"Buông tôi ra, anh định làm gì?" Thư Mật Nhi khẩn trương hỏi.

"Em cứ nói đi?" Mạc Đông Lăng cợt nhả nắm đẫy đà trên ngực cô, tác phong hoàn toàn không đứng đắn.

"Này! Anh quên ước pháp tam chương giữa chúng ta hả? Trong trò chơi, anh phải nghe tôi."

Mạc Đông Lăng chậm rãi đến gần cô, mập mờ nhếch môi, "Nếu trò chơi đã bắt đầu rồi, không tiếp xúc thân mật thích đáng, sao có thể chinh phục thân thể và trái tim nhau đây?"

"Không được! Trong quy tắc trò chơi không nói rõ điểm này!" Thư Mật Nhi chống lại.

"Quy tắc là chết, người là sống, chúng ta phải căn cứ tình huống khác biệt để xử lý vấn đề." Mạc Đông Lăng dán sát môi cô bật hơi, phải nói, anh vẫn rất nhớ nhung thân thể cô đã mang cho anh cảm nhận mất hồn.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-120)