← Ch.013 | Ch.015 → |
Tiết Giai Ny khôi phục trấn tĩnh rất nhanh, giọng nói lạnh nhạt, "Nếu anh không đi tôi sẽ báo cảnh sát! Nói anh quấy rầy tôi."
"Bạn học Tiết, thái độ của anh rất nghiêm túc tới bàn chuyện này với em, em có thể có khả năng lý trí một chút không?"
Quan Hạo Lê hơi bất đắc dĩ, sao cô tức giận như vậy? Giữa tình nhân khó tránh khỏi sẽ xảy ra hiểu lầm, giải thích không được sao, còn phải biến thành dáng vẻ khổ đại cừu thâm *, có cần phải như vậy không?
(*) khổ đại cừu thâm: Mối thù sâu nặng.
Trong đầu đột nhiên nhớ tới hình ảnh ấp áp đã nhìn thấy ở KTV Tiễn Quỹ buổi tối mấy bữa trước, khó tránh khỏi có ấn tượng không tốt về cô, chỉ có hai khả năng: hoặc có nội tình; hoặc chính là ra vẻ kiểu cách!
Anh cảm thấy tỷ lệ sau tương đối lớn, anh tận mắt nhìn thấy chẳng lẽ còn có thể giả? Hơn nữa chuyện của a Tư, rõ ràng chính là một hiểu lầm! Cô lại ngăn cản mình rõ ràng không muốn bọn họ tốt đẹp, thật sự không hiểu cô đang nghĩ như thế nào!
"Nhìn thấy anh tôi lại bốc hỏa, lý trí được sao? Tránh ra!" Bây giờ Tiết Giai Ny căm hận bọn họ, mặc dù đây là một cái bẫy do người khác bố trí, dính Chân Chân vô tội vào, nhưng không tránh khỏi cái giá quá lớn!
"Lòng tốt lại bị coi là gan lừa!" Quan Hạo Lê bị cô lặp đi lặp lại nhiều lần giọng nói lạnh lẽo kích cho phát hỏa, cho tới bây giờ không có người phụ nữ nào dám đối xử với anh như vậy, quá mất mặt!
"Quỷ mới hiếm lạ lòng tốt của anh!" Tiết Giai Ny giận dữ mắng.
"Này! Cô đừng được nước làm tới nha! Mặc dù tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ, nhưng tình huống đặc biệt sẽ đặc biệt đối đãi!" Cơn tức của Quan Hạo Lê bị cô kích thích triệt để.
Tiết Giai Ny khiêu khích nhìn anh, "Thật sao? Từ nhỏ tôi cũng không phải bị hù sợ mà lớn!"
Hai người cứ anh nhìn tôi chằm chằm tôi nhìn anh chằm chằm như vậy, không ai nhường ai, bốn con mắt bắn ra tia lửa kịch liệt, có một kích động muốn cắt đối phương ra làm tám khúc.
"Đàn ông tốt không đấu với nữ ác độc!" Quan Hạo Lê hừ lạnh một tiếng, đánh phụ nữ ở cổng đại học F, nếu truyền đi ảnh hưởng không tốt lắm, làm hỏng một đời anh danh của anh, dù sao còn nhiều thời gian, anh không tin không thu phục được người phụ nữ dã man này!
"Nữ tốt không đấu cùng nam cặn bã!" Tiết Giai Ny cũng không phải ngồi không, không thèm câu nệ trả lại một câu.
"Thật không biết tại sao có thể có đàn ông thích cô?" Quan Hạo Lê cường điệu hai chữ "Đàn ông", tức giận xoay người đi, cũng không biết dây thần kinh của a Duyệt có gì không đúng, lại đi yêu người phụ nữ như đàn ông!
Tiết Giai Ny cắn mạnh phía trong môi, bỗng nhiên thấy không thể nuốt nổi cục tức này, nói theo bóng lưng anh: "Quản cái mông anh!"
Tay cầm chìa khóa xe của Quan Hạo Lê khẽ run lên hai cái, người phụ nữ này không chỉ dã man, còn thích nói tục, trừ hơi xinh đẹp, thật sự khó nhìn ra vẻ đáng yêu của phụ nữ!
Anh hoài nghi đêm hôm đó mình hoa mắt, chắc chỉ có dáng dấp tương tự mà thôi!
Lên xe, nổ máy, nhanh chóng rời đi, trong lòng cực kỳ hối hận đã chạy tới trường học tìm cô, hoàn toàn tự tìm không thoải mái cho mình, tối nay, anh phải tìm một bạn gái dịu dàng an ủi trái tim bị thương của anh.
--- ------Puck. d. đ. l. q. đ---- -----
Sau hai ngày yên ổn, Tiết Giai Ny và Cát Xuyến đang rầu rĩ sau khi Chân Chân xuất viện thì làm thế nào? Chuyện này đã huyên náo mọi người đều biết, sau này cô ấy chắc chắn sẽ trên đầu sóng ngọn gió, bị mọi người chỉ chỉ chỏ chỏ.
Lời người thật đáng sợ, nói chính là đạo lý này.
Còn có Đằng Cận Tư, nếu sau khi anh ta hiểu rõ chân tướng rồi, nhất định sẽ tìm Chân Chân... Rất nhiều thật nhiều vấn đề thực tế đặt ra trước mắt, không để cho các cô không thèm nghĩ nữa.
"Giai Ny, Cát gia, tớ muốn rời khỏi đây." Khi Lương Chân Chân nói ra những lời này htì hai cô còn cảm thấy kinh hãi, nhất thời không hiểu nổi hàm nghĩa hai chữ "Rời đi" này.
"Rời đi lúc này thôi? Đi ra ngoài giải sầu hay rời đi thời gian dài?" Tiết Giai Ny hỏi ngược lại một câu.
"Rời đi thời gian dài, từng chỗ nơi này die. enda/nleq. uydon giống như cơn ác mộng của tớ, tớ sợ một bước ra khỏi gian phòng bệnh này sẽ hỏng mất, biện pháp tốt nhất chính là cách xa nơi này." Trong giọng của cô còn mang theo giọng mũi, nơi nào đó trong lòng thật sự mệt mỏi.
"Cũng tốt, đổi lại hoàn cảnh có lẽ có thể quên một số chuyện không vui." Cát Xuyến thở dài.
"Vậy cậu nghĩ kỹ đi đâu chưa?" Tiết Giai Ny cau mày, mặc dù hai ngày nay cô và Cát gia đã thảo luận đề tài này, lúc này rời đi đến chỗ không ai biết mình không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất cho Chân Chân, nhưng các cô vẫn không nỡ. ╮(╯▽╰)╭
Lương Chân Chân rũ mắt, lông mi thật dài tạo thành bóng đen trên gương mặt trắng nõn, "Nơi nào cũng tốt, chỉ cần không phải nơi này."
Tiết Giai Ny và Cát Xuyến liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cam chịu kết quả này, còn có cách nào tốt hơn cách này sao?
Không nghi ngờ chút nào, không có.
Rời đi, cũng không phải trốn tránh, mà là bắt đầu lần nữa.
Xét thấy bây giờ Lương Chân Chân mới học năm hai đại học, rời đi sẽ phải thôi học, cuối cùng, mọi người nhất trí quyết định, có thể rời đi, tốt nhất ra nước ngoài tiếp tục học, như vậy mới không khiến cho người ta sinh ra tiếc nuối.
Lương Chân Chân suy nghĩ kỹ mới đồng ý, cái này cũng đồng nghĩa với việc cô phải tiếp nhận trợ giúp của Quý Phạm Tây và Thẩm Bác Sinh, mặc dù không muốn nợ phần nhân tình này, nhưng trừ cách này ra, thật sự không còn cách nào.
Sân bay, Tiết Giai Ny và Cát Xuyến cầm tay bạn tốt luyến tiếc không rời, lần từ biệt này, không thông báo gặp lại năm nào tháng nào, hơn nữa, một mình ở nơi đất khách quê người, thật sự làm người ta lo lắng.
"Không có chuyện gì đâu! Tớ sẽ tự chăm sóc tốt cho mình." Lương Chân Chân cam kết với hai bạn.
Tiết Giai Ny kéo tay cô lảm nhảm dặn dò một đống lớn, khiến cho bản thân cũng cảm thấy mình như bà lão dài dòng.
Radio sân bay vang lên, "Chuyến bay XX đi Newyork đã bắt đầu xếp hàng xét vé, mời các hành khách lấy thẻ lên máy bay..."
Mỗi một màn biệt ly đều đau lòng, trong lòng Tiết Giai Ny, Lương Chân Chân, Cát Xuyến còn có Quý Phạm Tây đều không dễ chịu, nhưng vẫn giả bộ cười vui tạm biệt.
--- ------Puck. d. đ. l. q. đ---- -----
Cũng trong lúc đó, bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc tòa nhà tập đoàn Đế Hào tư, Quan Hạo Lê báo toàn bộ chân tướng sự thật mấy ngày nay mình tra được cho bạn tốt, thì ra tất cả đều do Thẩm Quân Nhã và Diệp Thành Huân giở trò quỷ, Lương Chân Chân chỉ là người bị hại mà thôi.
Trải qua mấy ngày xoa dịu, lửa giận trong lòng Đằng Cận Tư trên căn bản đã bình thường, sau khi anh biết được chân tướng, hận không thể xé rách đôi cẩu nam cẩu nữ Thẩm Quân Nhã và Diệp Thành Huân, áy náy với nai con càng tăng thêm, hối hận không thôi, bỏ tài liệu trong tay xuống chuẩn bị đi tìm cô.
"Này! Lúc nói xin lỗi thái độ phải thành khẩn, đừng xị mặt, người ta là cô gái nhỏ, năng lực chịu đựng trong lòng tương đối kém, kinh nghiệm biến cố lớn lần này nhất định toàn bộ hy vọng đều tan biến thành tro, nói không chừng nhất thời xúc động hiểu rõ bộ mặt nhân thế, quyết định đi am ni cô nào đó quy y xuất gia rồi." Quan Hạo Lê nói với theo bóng lưng của bạn tốt, trong lòng cảm thán: May mà cố gắng nhiều ngày nay của mình không uổng phí.
Không ngờ rằng, anh vui mừng quá sớm.
Đằng Cận Tư lật khắp cả thành phố C lên vẫn không tìm thấy chỗ Lương Chân Chân, tra tất cả các chuyến bay die enda nleq uydonn và tàu hỏa, cũng không thấy có ghi chép nào về ra vào của cô, điện thoại cũng trở thành không số, bỗng nhiên, cô giống như trống rỗng bốc hơi khỏi thế giới này, cũng không lưu lại chút dấu vết nào.
Quan Hạo Lê cực kỳ kinh ngạc, anh cho rằng mình quá nhanh, không ngờ Lương Chân Chân còn nhanh hơn anh, chẳng lẽ thật sự bị mình đoán trúng? Cô đã không còn hy vọng, khám phá trần thế rồi?
"Bác sỹ Quan, không phải anh vẫn có liên hệ với người đẹp Tiết sao? Cô ấy và Lương tiểu thư là bạn tốt nhất, tôi nghĩ, có thể cô ấy biết chút ít gì." Nam Cung Thần nói.
Đằng Cận Tư mất hết ý chí nghe những lời này cũng quay đầu nhìn về phía Quan Hạo Lê, hình như ký thác tất cả hy vọng lên người bạn tốt.
"Ai nói với cậu tôi vẫn có liên hệ với cô gái dã man đó! Đừng chụp mũ lung tung!" Nhắc tới cô, Quan Hạo Lê lập tức không bình tĩnh được.
"Lê tử, chỗ có thể tìm và người có thể hỏi tôi đã đi cả rồi, bao gồm Tiết Giai Ny và Cát Xuyến, thật sự không còn cách nào, cậu nói cô ấy là một cô gái bé bỏng có thể trốn đến chỗ nào đây?" Trong tròng mắt đen của Đằng Cận Tư tràn đầy khổ sở.
"Tôi chỉ có thể đi hỏi một chút, Tiết Giai Ny dã man, Cát Xuyến nóng như lửa, Lương Chân Chân dịu dàng đáng yêu, tôi rất hoài nghi ba người này đi cùng nhau như thế nào, hai người phụ nữ này mắng người nhưng chẳng hề hàm hồ, xem vẻ mặt anh cũng biết chạm phải vách tường rồi, tôi phải trì hoãn thêm hai ngày nữa, bằng không..." Quan Hạo Lê chậc chậc thở dài.
"Không thể trì hoãn, kéo thời gian càng lâu, muốn tìm được nai con lại càng khó khăn." Đằng Cận Tư nhíu mày.
"Quả thật như thế, tôi hoài nghi Lương tiểu thư vẫn còn ở đây, chỉ có điều giấu ở chỗ chúng ta không tìm tới, qua hai ngày, vậy hơi không chính xác." Nam Cung Thần nói chen vào.
Quan Hạo Lê liếc nhìn cậu ta, ý chỉ cậu nói nhiều!
"Nếu tôi nói, cô ấy đã có thể không ở thành phố C, bây giờ giao thông phát triển như vậy, thủ đoạn làm giả cao siêu, tất cả đều có khả năng."
"Nói đi nói lại, anh chính là vì mình kiếm cớ, sợ người nào đó..." Nam Cung Thần không âm không dương liếc nhìn, cường điệu ba chữ "Người nào đó".
"Chuyện cười! Tôi sợ cô ta! Đi thì đi! Có gì đặc biệt hơn người!" Quan Hạo Lê hừ lạnh, nhấc chân đi ra bên ngoài.
Đằng Cận Tư và Nam Cung Thần dieenddanleequyddoonn liếc mắt nhìn nhau, chính là hiệu quả này! Phép khích tướng, quả nhiên vẫn rất có hiệu quả.
Ra khỏi tòa nhà tập đoàn Đế Hào tư, Quan Hạo Lê lái xe đi đại học F, mặc kệ bọn họ cố ý kích bác mình như thế nào, anh đều không thể thua khẩu khí này!
Không phải một người phụ nữ dã man sao! Có gì không giải quyết được!
Lúc đó, Tiết Giai Ny đang học tiết thể dục, chơi bóng rổ với các bạn học trên sân, lại nói, cô còn ở đội bóng nữ, kỹ thuật chơi bóng tự nhiên không sai.
"Oa! Ba điểm bóng! Quá perfect! Ngoa tử cậu giỏi lắm!" Cát Xuyến ngồi trên khán đài kêu lên nhiệt liệt, mặc dù cô tùy tiện, nhưng bóng rổ thật sự không biết, còn cầu lông thì không kém lắm.
Không thiếu nam sinh có ánh mắt tán thưởng với Tiết Giai Ny, rất xinh đẹp, vóc người lại đẹp, gia thế không tồi, còn có thể chơi bóng rổ, người phụ nữ như vậy bây giờ đúng là phượng mao lân giác *.
(*) phượng mao lân giác: lông phượng và sừng kỳ lân -> chỉ vô cùng hiếm có, của quý hiếm.
Quan Hạo Lê lái xe trực tiếp vào trong sân trường, lúc đi qua sân tập lại nghe được từng hồi tiếng hoan hô, anh lấy điện thoại di động ra gọi, trước sau vẫn không ai nghe, cơn tức giận trong lòng "Vùn vụt" bốc lên.
Người phụ nữ đáng chết! Giở trò quỷ gì!
Anh lại không biết cô ở tòa nhà nào, đi học ở phòng nào, trừ biết tên cô, ban ngành, cái gì khác đều không rõ, tìm kiếm mù quáng không thể nghi ngờ chính là mò kim đáy bể!
Nhìn sang nhóm học sinh thanh xuân tràn trề trong sân tập, có lẽ có thể tìm một người đẹp hỏi một chút.
Xe và người của anh đều nổi bật như nhau, hơn nữa anh còn thích mặc trang phục có màu sắc, theo như cách nói của anh: Hoàn cảnh công việc của anh khiến anh chỉ có thể tiếp xúc nhiều với màu trắng, cho nên, trong cuộc sống anh thích đồ màu sắc sặc sỡ, như vậy mới có thể thăng bằng thị giác của anh.
"Người đẹp, xin hỏi cô có biết nữ sinh Tiết Giai Ny khoa tin tức đại học năm hai không?" Quan Hạo Lê cười híp mắt nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp trước mắt, nói hết nội dung mà mình biết.
Chắc do vận khí anh tốt, Tiết Giai Ny đang cùng các cô ấy học thể dục, cô nữ sinh này tự nhiên biết Tiết Giai Ny, cô háo sắc khẽ gật đầu, mắt vẫn không rời khỏi Quan Hạo Lê, thật là một người đàn ông đẹp trai!
Quan Hạo Lê đã sớm mắt điếc tai ngơ với tình huống như vậy, mình có sức hút không phải là chuyện ngày một ngày hai, nhưng cô gái dã man kia lại không có mắt nhìn!
"Có thể nói cho tôi biết cô ấy ở đâu không?" Anh cố gắng ôn tồn hỏi.
Người đẹp tự biết mình luống cuống, mím môi cố làm ra vẻ thẹn thùng nghiêng đầu, chỉ vào bóng người nào đó đang đổ mồ hôi như mưa trong sân tập, "Cô ấy ở đó."
Quan Hạo Lê theo ngón tay của cô ta nhìn sang, "Cô đang nói..." (đùa hả?)
Hai chữ phía sau còn chưa nói ra, anh đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, OMG! Cô ấy là phụ nữ sao?
Anh nhìn chằm chằm bóng dáng linh hoạt lấy đà của cô hồi lâu, cô lại còn có sở thích này? Không trách được không có chút dáng vẻ phụ nữ, thật sự không hiểu được ban đầu a Duyệt...
Được rồi! Hôm nay anh tới tìm cô là vì chính sự, những thứ khác không liên quan gì đến anh.
Nghỉ ngơi giữa trận, Tiết Giai Ny đi tới bên cạnh Cát Xuyến, nhận lấy khăn lông và nước cô ấy đưa tới, ngẩng đầu lên nhìn đã thấy người đàn ông đáng ghét.
"Tôi muốn nói chuyện với cô." Quan Hạo Lê nói thẳng ý đồ của mình.
"Tôi không cảm thấy chúng ta có gì tốt để nói chuyện." Tiết Giai Ny lau mồ hôi trên trán, không muốn để ý tới anh.
"Nếu cô định huyên náo toàn trường tất cả bạn học đều biết, tôi không ngại." Quan Hạo Lê buông tay, đuôi mắt chau lên, lộ ra tác phong không đứng đắn.
Cô có thể không đi, nhưng anh có cách buộc cô thỏa hiệp.
Tiết Giai Ny liếc nhìn anh, "Anh đang uy hiếp tôi?"
"Tiết tiểu thư, tôi rất thân thiện tới trường học tìm cô, hy vọng cô bình tĩnh hòa nhã hàn huyên với tôi một lúc, chẳng lẽ đây là yêu cầu quá đáng sao? Hoặc cô cảm thấy tôi là lũ lụt thú dữ, sợ tôi ăn cô?" Quan Hạo Lê cố ý cường điệu chữ "Ăn".
"Bớt ở đây tự nâng bản thân lên!" Tiết Giai Ny trừng mắt lườm anh.
"Nếu như thế, vậy thì xin mời chứ?" Quan Hạo Lê nhíu mày nhìn cô.
Chung quanh có quá nhiều bạn học cùng nhìn, Tiết Giai Ny không muốn huyên náo mọi người đều biết, xưa nay cô luôn lo liệu khiêm tốn làm việc, không muốn trở thành tiêu điểm, lại càng không nguyện ý vì chuyện này mà nổi tiếng toàn trường.
"Tôi cho anh tối đa nửa giờ." Cô giận dữ cắn môi.
"OK, không thành vấn đề." Quan Hạo Lê gật đầu.
Mắt đen to linh lợi của Cát Xuyến vòng tới vòng lui trên người hai người, mỗi lần gặp mặt, tia lửa giữa bọn họ đều rất mãnh liệt, giống như phừng phừng bốc cháy lên.
"Ngoa tử, nếu không tớ và cậu cùng đi?" Cô thử hỏi dò xét một câu.
"Không có việc gì, tự tớ có thể." Tiết Giai Ny rất quả quyết cự tuyệt, ở trong mắt cô, Quan Hạo Lê chẳng qua chỉ là bác sỹ không có năng lực có bề ngoài! Cả ngày lắc lư khắp nơi, không thấy anh ta làm chuyện gì đứng đắn, chứ đừng nói cứu sống người khác, xem ra bằng cấp cũng giả mạo, gạt người mà thôi!
Bingo! Hai người này có hy vọng!
Cát Xuyến đưa ra phán đoán trong lòng, nói như vậy, tia lửa tình yêu đều từ oan gia mà bắt đầu, cái gọi là không đánh nhau thì không quen biết sao!
"Ừ, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho tớ, tớ hễ gọi là tới." Cô cười rất tùy ý, che giấu mong đợi trong lòng.
Tiết Giai Ny đi thẳng về phía xe dieendaanleequuydonn của Quan Hạo Lê, ở trường học không an toàn, lúc nào cũng có thể chạm mặt người quen, nếu như bị hiểu lầm, có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
"Khụ... Tôi cảm thấy cô nên trở về ký túc xá thay đổi quần áo." Quan Hạo Lê che miệng ho nhẹ một tiếng.
"Đổi hay không đổi quần áo là tự do của tôi!" Tiết Giai Ny tức giận trả lời, người này vô cùng đáng ghét!
"Bạn học Tiết, tôi chính là tốt bụng nhắc nhở cô, cô thử ngửi xem có phải trên quần áo của cô có mùi mồ hôi? Chơi bóng rổ là công việc dùng thể lực dễ đổ mồ hôi nhất, dù là nam sinh, cũng sẽ tắm xong mới đi ra, cô..."
Quan Hạo Lê tỏ vẻ ghét nhìn cô, giống như trên người cô có mùi gì kỳ quái.
← Ch. 013 | Ch. 015 → |