← Ch.005 | Ch.007 → |
Quan Hạo Lê và Giai Ny —— Tôi nghĩ tôi sẽ không thích anh 05
Vẻ mặt Quan Hạo Lê vô tội: "Ánh mặt trăng và các vì sao đều có thể làm nhân chứng cho anh, là chính em bổ nhào vào anh nha, không có liên quan chút nào tới anh cả."
Tiết Giai Ny hận không thể tát anh một cái, tên vô lại này! Qúa đáng rồi đó!
"Đừng tưởng là tôi không biết, là anh cố tình làm vướng chân tôi." Cô tức tối nói, đứng lên rất nhanh, ra sức dùng mu bàn tay chà môi, vẻ mặt chán ghét.
Tình cảnh như vậy, đương nhiên trong lòng Quan Hạo Lê rất khó chịu, mình làm người ta chán ghét như vậy sao?
"Ôi, nhẹ chút, môi của em sắp bị chà nát rồi đó."
Anh có lòng tốt nhắc nhở, kết quả bị nhìn chằm chằm hung dữ, dường như không muốn anh nói nhiều.
"Chuyện xảy ra lúc nãy không được nói ra ngoài, nếu không...... Tôi sẽ không bỏ qua cho anh!" Tiết Giai Ny uy hiếp nói.
"Chà? Lúc nãy xảy ra chuyện gì vậy?" Quan Hạo Lê giả bộ vô tội, trong lòng vẫn thầm nghĩ: không bỏ qua cho anh sao? Cô không muốn bỏ qua cho anh như thế nào chứ? Thật đáng mong đợi mà.
"Hừ! Coi chừng tốt miệng lưỡi của mình đó!" Tiết Giai Ny hừ lạnh, xoay người rời khỏi.
Quan Hạo Lê nghiêng người dựa vào trên lan can, nhìn bóng lưng của Tiết Giai Ny xa dần, khóe môi gợi lên dáng tươi cười thích thú, không biết vì sao, từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy cô, đã có cảm giác như đã từng quen biết nhau, tiếp xúc từ từ, anh lại phát hiện cô còn thú vị hơn so với tưởng tượng.
"Mình nói cậu nửa đêm không ngủ được, chạy đến bong thuyền để làm gì, thì ra là hẹn hò với người đẹp."
Âm thanh của Nam Cung Thần bất âm bất dương vang lên từ phía sau lưng, tiếng bước chân cũng ngày càng gần.
"Thì ra cậu còn có sở thích theo dõi người khác!" Quan Hạo Lê tức giận nói raẫu
"Mình rãnh rỗi buồn chán, vốn muốn đến phòng tìm cậu uống rượu tán gẫu, kết quả gõ cửa nữa ngày cũng không có ai trả lời, liền đoán là cậu ở bong thuyền, quả nhiên, bị mình nhìn thấy một màn tuyệt vời như vậy."
"Oh? Cậu đã nhìn thấy gì hả?"
"Đây là bí mật, đương nhiên mình không thể nói cho cậu biết." Nam Cung Thần cố ý thừa nước đục thả câu.
"Cút! Bấm nút rời khỏi cho mình, không nói đừng nói, ai cần chứ."
"Nếu mình nói, mình không cẩn thận chụp được vài tấm hình, cậu có cần không?" Nam Cung Thần cười gian xảo.
Quan Hạo Lê nghiêng mắt nhìn anh ta, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đơn thuần là cậu ăn no không có việc gì làm! Hết sức vô vị!"
Dứt lời, liền sải bước rời đi, không hề để ý tới người đàn ông phía sau.
Nam Cung Thần sờ sờ cái mũi, nhàm chán sao? Anh cũng không cảm thấy, làm việc này không tốt sau này còn có công dụng cưỡng chế như giấy thông hành!
Khi Tiết Giai Ny trở lại phòng, CátXuyến đã tắm rửa xong ra ngoài, đang ngồi sấy tóc ở trên sô pha, thấy cô bước vào, liền tắt máy sấy: "Đi đâu vậy?"
"Đứng một lát ngoài bong thuyền, cảnh ban đêm rất đẹp." Tiết Giai Ny hơi không tập trung tư tưởng, đều tại cái tên đàn ông chết tiệt kia, hại cô cảm thấy giống như mình làm việc gì mắc cỡ lắm vậy, phiền chết mất thôi!
"Thật vậy hả? Vậy cậu đợi mình đi tiếp thu cảm nhận với." Cát Xuyến vui rạo rực nói.
"Không được, mình hơi chút mệt, đi tắm rửa trước đã." Tiết Giai Ny trực tiếp vào phòng tắm, nhân cơ hội này che dấu vẻ mặt của mình.
"Làm sao vậy? Cứ có cảm giác cậu ra ngoài đi dạo một vòng rồi trở về thì là lạ vậy." Cát Xuyến nghe tiếng nước "ào", nói một mình.
*****
Trong chớp mắt liền tới kỳ nghỉ hè, ba người bạn tốt đã sớm bắt đầu lên kế hoạch cho hành trình nghỉ hè, hai tháng ừ! Cũng không thể sống hết thời gian ở trong nhà hoài được!
Chắc chắn việc du lịch là lựa chọn tốt nhất, Lương Chân Chân đã đồng ý ra nước ngoài du lịch cùng với Đằng Cận Tư, tất cả mọi việc đều do Đằng Cận Tư thu xếp, cô chỉ cần đi là được, giảm bớt thủ tục hết sức yên tâm.
Tiết Giai Ny và Cát Xuyến lại khác, linh hoạt lập ra lộ trình tuyến đường, sắp xếp hết mấy ngày, khiến hai cô mệt mỏi cũng không nghĩ ra được cách nào cả, thật là phiền phức.
"Chân Chân, thật là cậu làm cho hai đứa mình phải ghen ghét đố kỵ đó nha, hoàn toàn không cần quan tâm, thích hết sức mà!" Cát Xuyến cảm khái gục xuống bàn, ánh mắt của cô nhìn quanh.
"Muốn mình giúp đỡ địa phương liền cứ việc nói, nhìn hai ngươi bận tới bận lui khiến mình không đành lòng đó!" Lương Chân Chân cười cười, giọng điệu thành khẩn chân thành tha thiết.
"Mình và Hàng Hàng dự định sẽ ngắm nhìn vài phong cảnh ở trong nước, cũng là đơn giản, trên cơ bản đều xác định tốt rồi, thời tiết quá nóng, không dám chạy đến nhiều nơi."
"Như vậy, hi vọng là chúng ta khi găp lại ngày nhập học cũng không có phơi nắng thành Hắc Thán." Lương Chân Chân trêu ghẹo nói.
"Hỏng bét, kế hoạch của mình vốn là đi Hải Nam Tam Á, nhưng nhìn thấy bạn bè trên mạng đều nói chỗ ấy tia tử ngoại rất mạnh, ở lại một ngày dưới ánh nắng mặt trời có thể làm cho người ta trở thành than đó, hiệu quả đặc biệt rõ ràng."
Trong lúc vô tình, Cát Xuyến nhìn thấy những bình luận phía dưới, không nhịn được mà kinh hãi.
"Không có khoa trương đến như vậy chứ? Mẹ mình còn nói muốn đi Maldives phơi nắng tắm nắng kìa." Tiết Giai Ny nhịn không được chen vào nói.
"Cậu lại đây mà xem nè! Có cho mình cũng không dám." Cát Xuyến chỉ tay vào máy tính.
Tiết Giai Ny đứng dậy bước tới, lập tức nói: "Mình cảm thấy, cho dù phơi nắng đen cũng sẽ nhanh khôi phục lại, không có khủng bố như trên mạng nói vậy đâu."
"Không có vài tháng, thì có thể khôi phục như trình độ lúc đầu được sao?"
"Mình cảm thấy nếu là đi chơi, cũng không cần phải lo lắng nhiều nhân tố như vậy, dù sao thì cậu cũng phải đi Hải Nam một lần, phơi nắng đen một chút có quan trọng? Cứ việc chơi thôi, phải thật vui vẻ, đừng lo lắng do dự nhiều qúa." Lương Chân Chân đưa ra lới đề nghị chân thành.
"Được rồi, mình thừa nhận cậu nói đúng, nhưng mà mình vẫn phải suy nghĩ cẩn thận."
"Mình cảm thấy bây giờ cậu còn nghĩ rằng đây là hình ảnh: bầu trời xanh, biển xanh, bờ cát, cây dừa, vỏ sò đủ màu sắc...v.. v, mà không phải vừa đi liền phơi nắng thành Hắc Thán, mỹ cảm đều bị cậu chỉnh mất." Tiết Giai Ny tức giận liếc mắt nhìn cô.
"Chỉ là, còn chưa có đi đã bỏ cuộc như vậy, nhưng mình nghe nói nước biển trên đảo Tam Á Ngô trong suốt thấy đáy, cá nhỏ ròng ròng đều có thể dễ dàng nhìn thấy, màu xanh da trời không chân thật, khi chụp hình giống như là bối cảnh giả, đẹp đến nỗi không giống thật mà." Lương Chân Chân vội vàng phụ họa.
"Có phải hay không vậy! Cậu đừng có mà lừa dối mình." Cát Xuyến động lòng.
"Mình lừa cậu ư? Nếu có thể được chút xíu lợi ích nào vẫn là việc mình ở giữa có thể đạt phần thưởng số một mà!"
"Được, vậy cậu tự quyết định nha!" Tiết Giai Ny tiếp tục kiểm tra xem xét việc đi Châu Âu của mình.
Cuối cùng, Cát Xuyến vẫn cùng ông xã tương lai Đỗ Tri Hàng đến Hải Nam, mặc dù phơi nắng hơi đen, nhưng phong cảnh vẫn rất có giá trị, nhất là nước biển màu xanh trong suốt, khiến cô bị chinh phục sâu sắc.
Nơi đầu tiên Lương Chân Chân và Đằng cận tư đến là nước Anh, Tiết Giai Ny và cha mẹ dừng lại đầu tiên ở Ý, ba người mỗi người đến một nơi đều chụp lại hình gởi cho nhau, cho nhau những đặc sắc riêng chơi đùa vui vẻ sung sướng.
ở gò đất phía tây, bị vây trong Thiên đường.
Lúc đầu, Tiết Giai Ny còn hơi không hiểu ý nghĩa" bị vây trong thiên đường" nghĩa là gì, mãi cho đến khi tự mình đi tự mình cảm nhận, mới hiểu được, quả thật như thế.
Ở phía tây gò đất trên bờ biển là một thành phố nhỏ với năm nghìn người, những kiến trúc hướng ra biển trên sườn núi, sáng sớm, khi mặt trời từ từ lên cao, dường như cả thành phố được ánh ban mai nhuộm vào, lộ ra màu sắc như trái chanh, xinh đẹp rực rỡ.
Thể nghiệm chân thật như vậy, thậm chí còn đẹp hơn ngàn lần so với hình ảnh trên máy tính.
Tiết Giai Ny hơi xúc động, cầm máy chụp ảnh chụp rất nhiều hình, thầm nghĩ sẽ mãi mãi lưu lại hình ảnh về khoảnh khắc tốt đẹp này.
Buổi tối, một nhà ba người vào ở trong một khách sạn có màu đỏ, được xây dựng dựa vào núi, đi vào bên trong mới phát hiện đây là khách sạn tốt nhất có thể quan sát đường ven biển Amar, đã được người ta xây dựng lại thành nơi ở.
Bởi vì đi đường mệt nhọc, sau khi ăn cơm tối xong, ba Tiết và mẹ Tiết đã đi ngủ sớm, Tiết Giai Ny còn ngủ không được, ôm đầu gối nhẹ nhàng ngồi ở trên cửa sổ, nhìn cảnh đêm bên ngoài, xinh đẹp như vậy.
Trong lòng tuôn tràn nhiều cảm xúc, một năm qua, cô không hề có một chút tin tức nào của anh ta, chỉ nghe người khác nói qua trong một lần đi xa thành phố, trải qua rất tốt, còn có quan hệ không tệ với một cô gái.
Nước mắt lặng lẽ rơi, ngón tay xoa nhẹ chỗ lồng ngực, đau không?
Qua đêm nay, không bao giờ cho phép mình nhớ đến anh ta nữa, tất cả mọi chuyện trước đây đã là quá khứ, con người luôn nhìn về phía trước mà, cô cũng mới có mười chín tuổi, sau này còn có thể gặp được rất nhiều rất người khác nữa.
Nhưng anh, đứa con trai từng là chỗ dựa tâm hồn của mình, có lẽ, cuối cùng cũng tìm không thấy người thứ hai được.
Đứng dậy rót cho mình rót một ly rượu đỏ, cô đơn độc ẩm, nhân lúc khi mình còn tỉnh táo, tấm rửa một chút, nằm xuống giường liền ngủ.
Ngày mai, lại là một ngày có thời tiết tốt.
Trưa hôm sau, sau khi một nhà ba người ăn cơm kiểu Trung Quốc ở trong phòng ăn có thể mở cửa nhìn ra biển khơi xong, ba Tiết và mẹ TiếT muốn ra bờ biển đi dạo, nhưng Tiết Giai Ny lại càng muốn hướng về giáo đường có phong cách Châu Âu hơn.
Cô vốn muốn men theo bên ngoài nhà thờ dạo một vòng, chụp nhiều hình, nhờ du khách có lòng tốt giúp cô chụp vài tấm, không có cách nào khác, Chân Chân và Cát gia đều la hét muốn nhìn, ba người rất thích trao đổi ảnh chụp.
"Thank you!" Cô cười híp mắt cảm ơn, lấy máy chụp hình đi đến phía trước nhà thờ.
Bỗng nhiên, sau lưng truyền đến giọng nói vừa quen vừa lạ, mang theo một chút nghi vấn" "Tiết Giai Ny?"
← Ch. 005 | Ch. 007 → |