Một Hộp Không Đủ
← Ch.45 | Ch.47 → |
Trong phòng ngủ, Mộ Du Trầm đang giúp Thư Minh Yên bôi thuốc, hai người không tránh khỏi triền miên một lúc.
Mới không gặp có nửa ngày mà giờ không dính là không được.
Trong phòng khách ở tầng dưới, lão gia tử đã đi câu cá về.
Mộ Tri Diễn đứng trước mặt lão gia tử, hết sức tâng bốc ông: "Ông nội, ông câu được nhiều quá.
Nhóm người đi cùng ông chắc cũng không câu được nhiều bằng ông đâu nhỉ?"
Lão gia tử ngồi ở trên sô pha, ra lệnh cho người làm xử lý những con cá, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười hớn hở, rất đắc ý: "Đương nhiên, ai có thể đánh bại ta trong việc câu cá chứ? Buổi sáng ta câu được nhiều hơn bọn họ, đám lão ấy không phục, một hai đòi buổi chiều câu tiếp, muốn cố gắng bắt kịp vượt qua ta, nên mới câu cho đến tận bây giờ.
Kết quả thế nào, cuối cùng vẫn là thua ta."
Mộ Tri Diễn ân cần đưa cho ông chiếc khăn ướt để lau mặt, phụ hoạ: "Phải đó ạ, ông nội cháu làm gì là xuất sắc cái ấy, người khác chưa bao giờ so được.
Nếu họ muốn đuổi kịp vượt qua ông, còn phải rèn luyện thêm mấy năm nữa."
Ông cụ lau mặt, giơ chân đá anh ta một cái, cả giận nói: "Tiểu tử cháu hôm nay miệng ngọt như vậy, trong lòng lại đang nghĩ ra chủ ý quỷ quái gì phải không?"
"Ông nội, xem ông nói kìa.
Cháu là nói tất cả những gì từ đáy lòng mình, không nghĩ gì cả." Mộ Tri Diễn lấy chiếc khăn từ tay ông cụ, đưa cho người làm, lại bưng trà cho ông.
Lão gia tử uống một hớp trà, hỏi anh ta: "Ta vừa mới nghe quản gia nói chú nhỏ của cháu đã trở lại, người đâu?"
Nhắc đến chuyện này, niềm vui của Mộ Tri Diễn nhạt đi rất nhiều: "Cùng với Minh Yên lên lầu rồi ạ, ai biết hai người họ đang làm gì."
Lão gia tử trừng mắt nhìn anh ta: "Sao cháu không biết lớn nhỏ gì cả, giờ này còn Minh Yên Minh Yên, nó là thím nhỏ của cháu đấy, không biết phép tắc."
Mộ Tri Diễn tránh trả lời, liếc nhìn về hướng cầu thang, hỏi ông cụ: "Ông nội, cháu giúp ông gọi hai người họ xuống nhé?"
Anh ta vẫn không thể tin được, thời gian lãnh chứng có hai tháng ngắn ngủi, Thư Minh Yên lại đến phim trường sớm, hai người bọn họ chắc cũng chưa gặp nhau mấy lần, làm sao bây giờ quan hệ của bọn họ lại tốt như vậy chứ?
Thư Minh Yên là một người rất chậm nhiệt, mấy năm gần đây quan hệ của cô với chú nhỏ xa cách như vậy, làm sao có thể tốt như vậy?
Anh ta đã hỏi người làm, kể từ khi Thư Minh Yên trở về từ phim trường, Mộ Du Trầm thậm chí chưa từng bước vào nhà.
Tối hôm qua Thư Minh Yên đi tìm Mộ Du Trầm, trước khi đi, lão gia tử dặn cô ở lại đó thêm vài ngày, nhưng hôm nay lại quay lại, chắc là có chuyện không vui, Mộ Du Trầm không chịu để cô ở lại.
Vừa rồi bọn họ nắm tay nhau đi lên lầu, có lẽ là diễn cho anh ta xem, nhưng bây giờ bọn họ ở trên lầu, nhất định là làm chuyện của mình, không để ý tới nhau.
Trong số bạn bè của anh ta, cũng có nhiều cặp vợ chồng đang trong tình trạng này, mặt ngoài chỉ ân ái cho có.
Mộ Tri Diễn càng phân tích anh ta càng cảm thấy đúng là như vậy, anh ta muốn đi lên để xác nhận.
Bây giờ anh ta đã quên mục đích đến nhà cũ từ lâu, trong đầu anh ta chỉ toàn là thái độ vừa rồi của Thư Minh Yên đối với Mộ Du Trầm, quá khác biệt so với thái độ trước đây đối với anh ta.
Có thể Mộ Du Trầm tương đối uy nghiêm, cô ngoan ngoãn như vậy vì không dám đắc tội, nhưng Mộ Tri Diễn cảm thấy ấm ức một cách khó hiểu, cô đối xử với anh ta quá khác!
Anh ta nói sau này sẽ không kết giao với phụ nữ bên ngoài, nhưng cô vẫn đá anh ta gả cho chú nhỏ.
Trước đây anh ta có đối xử tệ bạc với cô như vậy đâu chứ, anh ta không tiếc tiền mua đồ cho cô, chưa bao giờ đổi được khuôn mặt tươi cười của cô.
Quả thực là tiêu chuẩn kép!
Lão gia tử không biết anh ta đang suy nghĩ cái gì, mắng: "Đi lên gọi cái gì, khó lắm chú nhỏ và thím nhỏ của cháu mới ở riêng, cháu ở dưới lầu đợi đi, bớt đi quấy rầy lại cho ta."
Nghe nói Minh Yên hôm nay đã trở về nhà, lão gia tử cảm thấy giữa hai người họ vẫn còn một số vấn đề.
Sau đó khi nghe tin Mộ Du Trầm cũng đã trở lại, bây giờ đều ở trên lầu, ông mới cảm thấy yên tâm hơn.
Nhưng có một điều mà lão gia tử vẫn luôn lo lắng.
Lúc trước ông bảo dì Dung chuẩn bị thứ kia để trong ngăn tủ đầu giường, sáng nay dì Dung dọn phòng liền nói cho ông biết, nó vẫn chưa được mở ra, từ khi kết hôn cũng chưa dùng tới.
Nếu mọi thứ cứ tiếp tục như thế này, khi nào thì cảm tình mới trở nên tốt đẹp hơn?
Những thứ khác ông có thể tác hợp, nhưng loại chuyện này ông thật sự không giúp được.
Cũng không biết hai đứa chúng nó đã phát triển đến đâu.
...
Trong phòng ngủ lầu hai, váy của Thư Minh Yên bị anh làm cho nhăn lại, hô hấp trở nên không ổn định.
Rõ ràng là đang bôi thuốc nhưng không hiểu sao sau đó lại hôn cô.
Thư Minh Yên đỏ mặt đẩy anh một cái, thấp giọng nói: "Lão gia tử lúc này chắc đã trở về, cũng không thể ở trong phòng mãi, chúng ta đi xuống đi."
Mộ Du Trầm buông cô ra, xoay người dựa vào đầu giường, chỉ ngón trỏ xuống, thấp giọng khàn khàn nói: "Như thế này làm sao xuống được?"
Thư Minh Yên theo hướng anh chỉ liếc mắt một cái, vội vàng chuyển ánh mắt đi nơi khác, thúc giục: "Vậy anh mau thu nhỏ lại đi."
Mí mắt Mộ Du Trầm giật giật trước lời nói của cô, anh nhìn sang: "Em cho rằng đây là uống thuốc biến to nhỏ sao?"
Thư Minh Yên: "..."
Không phải là nhờ cô giúp nữa chứ, nếu cứ như vậy thì phải kéo dài thời gian mới xuống lầu được.
Thư Minh Yên tùy ý cầm trên đầu giường một quyển sách, cẩn thận đọc, âm thầm phản kháng.
Mộ Du Trầm cong khóe môi, tùy ý hỏi cô: "Quần áo thu dọn thế nào rồi?"
Thư Minh Yên vẫn cúi đầu xem sách: "Cũng kha khá rồi."
Mộ Du Trầm xuống giường: "Giúp anh tìm quần áo để thay, nghĩ xem còn thứ gì cần mang theo không, anh đi tắm."
Nói xong anh đi vào phòng tắm đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại một mình mình, Thư Minh Yên chậm rãi đóng cuốn sách trong tay lại, cúi đầu nhìn chiếc váy khó coi trên người mình, vội vàng xuống giường đi vào phòng thay đồ.
Mộ Du Trầm lau tóc mặc áo choàng tắm bước ra, Thư Minh Yên đang ngồi trên ghế sô pha, thản nhiên nhìn vào điện thoại của mình.
Cô đã thay quần áo, một chiếc áo trắng và một chiếc váy màu cam nhạt, đáng yêu mà lại tao nhã.
Cảm nhận được động tĩnh, cô ngước mắt lên bắt gặp đôi mắt sâu thẳm trong veo của Mộ Du Trầm.
Bốn mắt nhìn nhau, cô vội vàng chỉ vào chiếc áo sơ mi và quần tây bên cạnh giường: "Quần áo lấy cho anh rồi này, em chỉ tùy tiện lấy trong tủ ra."
Mộ Du Trầm liếc nhìn quần áo bên cạnh giường, đi tới, trực tiếp cởi áo choàng tắm trên người anh ra.
Thư Minh Yên không ngờ anh lại thay trước mặt cô, tim cô như ngừng đập, chưa kịp nói gì thì anh đã ném áo choàng tắm sang một bên, cô vội quay mặt đi.
Mặc dù hai người đã làm những chuyện thân mật nhất, nhưng đêm qua đèn tắt, cô chưa bao giờ nhìn thấy Mộ Du Trầm không mặc quần áo, tiến độ này quá nhanh rồi.
Sau khi Mộ Du Trầm thay quần áo, anh nhìn thấy cô gái ngồi trên ghế sô pha, quay lưng về phía anh, dưới ánh đèn, đôi tai của cô ửng hồng, như thể đang thẹn thùng.
Anh nhướng mày: "Quay người lại đi, thay xong rồi."
Thư Minh Yên nghe lời quay mặt lại, ánh mắt quét qua chiếc cằm lưu loát trơn bóng, đến yết hầu gợi cảm của anh, sau đó là vòng eo mơ hồ lộ ra sau lớp áo sơ mi.
Anh thường xuyên tập thể dục, vóc dáng được quản lý tốt, vòng eo thon gọn săn chắc, phong thái sau khi tắm còn sảng khoái hơn, quả thực chính là hành tẩu hormone.
Cô không dám nhìn xuống nữa, đứng dậy, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: "Chúng ta đi xuống thôi."
Mộ Du Trầm không vội vàng đi ra ngoài, liếc nhìn vali ở cửa phòng để đồ: "Quần áo đều ở trong đó à?"
Thư Minh Yên gật đầu: "Chỉ để quần áo và sách vở."
Mộ Du Trầm nghĩ tới điều gì đó, mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một hộp đồ.
Anh mở vali của Thư Minh Yên rồi ném hộp đồ vào đó.
Thư Minh Yên đều đã quên ở đây còn có áo mưa, thấy anh đặt nó vào thật hào phóng, không hề né tránh cô một chút nào, nhất thời nghẹn ngào: "Anh, tối hôm qua không phải anh đã mua rồi sao?"
Mộ Du Trầm đóng vali lại, quay đầu nói: "Một hộp không đủ."
Thư Minh Yên: "..."
Cũng chỉ chuyển đến căn hộ ở hai ngày thế mà lại có ảo giác rằng hai người họ đang đi hưởng tuần trăng mật.
...
Bữa tối đã sẵn sàng, dì Dung đang hỏi lão gia tử có muốn gọi mọi người xuống ăn tối không.
Thang máy truyền đến một tiếng, trong phòng khách, lão gia tử và Mộ Tri Diễn cùng nhau nhìn sang.
Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên nắm tay nhau đi tới, có lẽ đang nói về chuyện gì đó, vẻ mặt Mộ Du Trầm ôn hòa, đáy mắt ngậm ý cười, má của Thư Minh Yên đỏ bừng, một sự thẹn thùng hiếm thấy giữa hai lông mày.
Cảnh tượng này hiếm lạ đến mức mọi người trong phòng khách đều có chút sững sờ.
Mộ Tri Diễn đã nhìn thấy bộ quần áo mà hai người họ mặc vừa nãy, bây giờ mỗi người đều thay quần áo mới, tóc của Mộ Du Trầm vẫn còn ẩm, rõ ràng là anh vừa mới tắm.
Sau khi ở trên lầu lâu như vậy, rốt cuộc bọn họ đã làm gì, Mộ Tri Diễn cảm thấy anh ta đã có thể hình dung ra trong đầu mình.
Mộ Tri Diễn trở nên nghi ngờ về suy đoán trước đây của mình, chẳng lẽ họ thực sự không phải là đôi vợ chồng mặt ngoài?
Anh ta chợt thấy hơi chua xót.
Lão gia tử mỉm cười, giống như một người bình thường, âu yếm nói: "Đều đói bụng rồi đúng không, bữa tối đã chuẩn bị xong, mau chuẩn bị ăn cơm thôi."
Dì Dung vội vàng ra lệnh cho người làm chuẩn bị các món ăn.
Mấy người cùng nhau đến phòng ăn, Mộ Tri Diễn ngồi bên trái lão gia tử, Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên ngồi bên phải.
Kể từ khi ngồi xuống, trên bàn ăn, Mộ Tri Diễn một lần nữa trở thành không khí.
Lão gia tử hỏi Mộ Du Trầm: "Không phải bảo các con ở bên ngoài thêm hai ngày sao, sao hôm nay lại quay lại?"
Mộ Du Trầm bình tĩnh trả lời: "Trở về lấy quần áo thay ạ."
Lão gia tử hiểu ra: "Thì ra là thế, thực ra cũng không cần đi một chuyến, để Dung thu dọn, cho tài xế đưa đến đó cho hai đứa không phải được rồi sao."
Thư Minh Yên nuốt thức ăn trong miệng xuống, cười trả lời: "Con còn muốn chọn mấy quyển sách, cho nên mới trở về một mình."
Lão gia tử gật đầu, sau đó nhớ tới một chuyện, hỏi: "Vết thương của Minh Yên thế nào rồi?"
Thư Minh Yên nói: "Sắp khỏi rồi ạ."
Lão gia tử lại nhìn Mộ Du Trầm: "Minh Yên sau này sẽ gia nhập đoàn làm phim, con cũng sẽ dần bận rộn với dự án ở vịnh Lan Thất kia.
Thời gian của hai đứa có hạn, ta đã tìm đại sư xem thử, gần đây không có ngày tốt để tổ chức hôn lễ, các con tính thế nào?"
Thư Minh Yên thỉnh thoảng liếc nhìn miếng sườn ở đằng xa, Mộ Du Trầm gắp cho cô hai miếng.
Hai người nhìn nhau, Mộ Du Trầm nhẹ giọng hỏi cô: "Em muốn tổ chức khi nào?"
Thư Minh Yên nhìn miếng sườn trong bát, nhẹ giọng nói: "Nửa cuối năm hai chúng ta đều có công việc, thực ra năm sau có thể tổ chức hôn lễ, dù sao em vẫn chưa tốt nghiệp."
Hiện tại hai người đều không sao, đám cưới cũng không cần vội vàng.
Mộ Du Trầm cũng nghĩ như vậy nên đã nhờ lão gia tử chọn ngày cưới vào năm sau.
Hai người lần này thân thiết hơn trước rất nhiều, lão gia tử thấy thế, trong lòng mừng rỡ, vội vàng đáp: "Được, vậy năm sau chúng ta chọn đi."
Ông cụ nhiệt tình giới thiệu với hai người những gì ông đã chuẩn bị cho đám cưới trước đó, nếu dời sang năm sau thì có thể bổ sung thêm những gì.
Thư Minh Yên lại lấy điện thoại, đưa cho lão gia tử xem ảnh cưới mà hai người đã chụp trước đó, lão gia tử vừa xem vừa tán thưởng, gần như không khép miệng lại được.
Mộ Du Trầm đột nhiên tiến lại gần Thư Minh Yên, hạ giọng: "Trở về gửi cho anh một bản ảnh cưới."
Mộ Du Trầm để Thư Minh Yên đưa ra quyết định về việc lựa chọn ảnh và ý kiến chỉnh sửa cụ thể cho những bức ảnh cưới, vì đám cưới bị hoãn lại nên anh vẫn chưa xem thành phẩm.
Thư Minh Yên cũng nghĩ tới điểm này, nói: "Được, tối nay em gửi cho anh."
Mộ Tri Diễn, người không thể nói được một chữ nào, vùi đầu ăn đồ ăn, ăn nhưng lại không biết mùi vị gì.
Trước đây ông nội sẽ nói chuyện vây quanh anh ta và Thư Minh Yên, mà chú nhỏ ngồi bên cạnh ông không nói lời nào.
Bây giờ thời thế xoay chuyển, anh ta đã trở thành người không có cảm giác tồn tại.
Quả nhiên, ông nội vẫn là sủng ái Thư Minh Yên, ai cưới cô thì trong mắt ông nội mới nhìn đến.
Mộ Tri Diễn nhìn Thư Minh Yên đang ở đối diện, cô cười nhẹ, thì thầm gì đó với Mộ Du Trầm, thân mật như vậy.
Sự thân mật khiến người ta có chút chói mắt.
...
Sau bữa tối, Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm sẽ về căn hộ, lão gia tử bảo dì Dung gói một ít thức ăn cho họ.
Bên kia không có dì nấu cơm cho, hiện tại còn sớm, lỡ như buổi tối đói bụng không có gì ăn, ra quán ăn cũng không tốt.
Dì Dung đang chuẩn bị, trong khi đó Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm đang đợi ở sân trước.
Trong sân có một chiếc xích đu, nhiệt độ lúc này rất mát mẻ dễ chịu, Thư Minh Yên ngồi trên xích đu, Mộ Du Trầm đứng phía sau đẩy cô về phía trước.
Lúc này Mộ Tri Diễn đang vây quanh lão gia tử nói chuyện công việc, Thư Minh Yên liếc nhìn vào phòng từ khóe mắt, sau đó quay sang Mộ Du Trầm hỏi: "Không phải anh đã nói Mộ Tri Diễn đến công trường là ý của ba anh ta sao, đi cầu xin ba anh ta không phải được rồi sao, tại sao lại tới đây?"
Mộ Du Trầm liếc nhìn cô: "Nếu anh không đánh tiếng, em nghĩ anh cả có dám để Mộ Tri Diễn trở về không?"
Thư Minh Yên nghĩ cũng đúng, dù sao thì Mộ Du Trầm vẫn là người phụ trách Mộ gia.
Nếu muốn chuyển Mộ Tri Diễn trở về từ công trường, vẫn phải có một cái gật đầu của Mộ Du Trầm.
Nhưng Mộ Tri Diễn không dám tìm Mộ Du Trầm, anh ta chỉ có thể đi đường vòng.
Sau khi dỗ được lão gia tử, liền đạt được một nửa từ Mộ Du Trầm bên này.
"Đây nhất định là ý của Hàng Lệ Cầm" Thư Minh Yên cảm khái, không buồn nhọc lòng chuyện của gia đình anh cả.
Cô dịch sang bên cạnh hỏi anh: "Anh đứng lâu như vậy, có muốn ngồi xuống không?"
Xích đu dành cho hai người, thấy Thư Minh Yên nhường chỗ cho mình, Mộ Du Trầm đi tới ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, anh liền ôm eo Thư Minh Yên.
Qua lớp vải mỏng, anh véo nhẹ eo cô.
Thư Minh Yên rất nhạy cảm ở đó, theo bản năng tránh ngứa, nhưng sơ ý suýt ngã khỏi xích đu.
Nhanh mắt nhanh tay, Mộ Du Trầm nhanh chóng ôm cô vào lòng, hai người đung đưa qua lại theo quán tính của chiếc xích đu trước khi từ từ dừng lại.
Thư Minh Yên vẫn còn sốc, bất mãn trừng anh.
Dáng vẻ tức giận của cô trong mắt Mộ Du Trầm, chỉ cảm thấy ngây thơ đáng yêu.
Trong sân ánh đèn lờ mờ, đài phun nước trong hồ b. ắ. n tung tóe, chú cá chép nhỉ màu vàng đang bơi lội dưới nước.
Gần đến Tết Trung thu, mặt trăng đặc biệt sáng, ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống, phản chiếu khuôn mặt của hai người đang kề cận nhau trong sân.
Hơi thở của hai người quyện vào nhau, Thư Minh Yên ngửi thấy mùi bạc hà mát lạnh, chính là viên kẹo anh lấy trên bàn trà khi vừa ra khỏi nhà.
Anh không thích kẹo, không biết tại sao lại đột nhiên ăn nó vào tối nay.
Lúc này có tiếng bước chân, Thư Minh Yên ngước mắt lên thì thấy Mộ Tri Diễn từ trong nhà đi ra.
Thư Minh Yên vẫn bị Mộ Du Trầm ôm, không tự nhiên đẩy anh: "Mộ Tri Diễn ra ngoài kìa, mau buông em ra."
"Thì sao?" Ánh mắt Mộ Du Trầm âm trầm, giọng nói không thể phân biệt vui buồn.
Anh ôm người phụ nữ nhỏ bé trong lòng càng chặt hơn, bất ngờ dùng một tay nắm lấy gáy cô, trực tiếp hôn lên môi cô.
Nụ hôn này bất ngờ, Thư Minh Yên không ngờ anh sẽ hôn cô vào lúc này.
Từ khóe mắt cảm thấy Mộ Tri Diễn vẫn đứng ở cửa, như thể đang nhìn về phía này, người đều cố định ở đó.
Sau một khoảng thời gian không xác định, Mộ Tri Diễn sải bước lên chiếc xe thể thao của mình và lái đi khỏi nhà cũ của Mộ gia.
Anh ta đạp ga thật to, ầm ầm, cảm giác như nhìn thấy hai người họ hôn nhau, cố tình làm cho họ mất hứng.
Chiếc xe thể thao trong nháy mắt biến mất, Mộ Du Trầm chậm rãi buông cô ra, liếc về hướng cổng
Cho đến giờ phút này, Thư Minh Yên rốt cuộc tỉnh lại.
Mộ Du Trầm cố tình làm vậy.
Ngay từ đầu anh đã nghĩ đến việc làm thế nào thân mật với cô trước mặt Mộ Tri Diễn.
Cùng cô lên lầu, nấn ná đến rất muộn mới xuống, cả hai thay quần áo, Mộ Du Trầm còn đi tắm.
Anh cũng thay đồ trước mặt cô khiến cô đỏ mặt đi xuống nhà.
Ý tưởng chơi xích đu cũng do Mộ Du Trầm nảy ra, chắc hẳn anh biết Mộ Tri Diễn sẽ đến đây sau khi anh ta rời đi, có thể nhìn thấy họ.
"Anh thật ấu trĩ." Thư Minh Yên không nói nên lời đẩy anh ra, rồi giải thích, "Em và Mộ Tri Diễn trước đây không có gì, tụi em chỉ ứng phó với lão gia tử, cũng không có nhiều tiếp xúc riêng tư.
Em chưa bao giờ thích anh ta, anh ta cũng không thích em."
Mộ Du Trầm nặng nề dựa vào thành ghế sau xích đu, nhìn chằm chằm đài phun nước cách đó không xa.
Thư Minh Yên không thích Mộ Tri Diễn thì anh tin, nếu nói Mộ Tri Diễn không có bất kỳ suy nghĩ nào về Thư Minh Yên, anh không tin.
Trên bàn ăn tối vừa rồi, Mộ Tri Diễn đã nhìn Thư Minh Yên mấy lần.
Đều là đàn ông, anh có thể nhìn ra ánh mắt của nó.
Anh nghiêng đầu nhìn Thư Minh Yên, hỏi: "Từ khi chúng ta nhận được giấy chứng nhận, nó có gọi em là thím nhỏ không?"
Thư Minh Yên sửng sốt hai giây, suy nghĩ một chút, hình như không có.
Cô im lặng, Mộ Du Trầm đã biết câu trả lời.
Anh không nói gì, dắt tay Thư Minh Yên vào nhà.
Dì Dung đã chuẩn bị đồ ăn và giúp họ đưa lên xe.
Lão gia tử đang ngồi trên sô pha, nhìn thấy Mộ Du Trầm đi vào, liền hỏi: "Tri Diễn ở công trường hai tháng rồi, khi nào thì chuyển đi? Hai tháng nóng nhất liền ném nó ra ngoài, bây giờ người phơi đen như mực, lại còn gầy đi rất nhiều, ta thấy nó chịu không ít khổ sở."
Mộ Du Trầm ngồi xuống sô pha: "Con thấy nó vẫn không biết mình sai ở đâu, chỉ muốn làm ba vui để chịu ít khổ sở hơn."
Ngụ ý của Mộ Du Trầm rất rõ ràng, tiếp tục phớt lờ anh ta, để anh ta ở bên ngoài.
Trước đây anh không bày tỏ quan điểm của mình về vấn đề này, nhưng bây giờ thái độ của anh đột nhiên trở nên kiên quyết.
Lão gia tử khó hiểu, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì.
Mới có hai tháng, thật sự không lâu lắm, thằng nhóc đó phải bị dạy dỗ, chịu chút khổ sở cũng không sao.
...
Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên ở nhà trò chuyện với lão gia tử một lúc trước khi cùng nhau trở về tiểu khu Ngự Minh.
Xe dừng ở gara ngầm, đã gần chín giờ tối.
Sau khi ra khỏi xe, Mộ Du Trầm mở cốp lấy hành lý của Thư Minh Yên.
Cả hai cùng bước vào thang máy, điện thoại của Mộ Du Trầm rung lên.
Anh lấy ra xem ghi chú, là Mộ Tri Diễn.
Cuộc gọi đột ngột khiến Mộ Du Trầm có chút ngạc nhiên.
Thư Minh Yên cũng nhìn lướt qua cái tên trên đó, kinh ngạc hỏi: "Anh ta gọi anh làm gì? Chẳng lẽ anh ta biết lão gia tử bên kia vô dụng, cho nên lại tới tìm anh?"
Mộ Du Trầm cũng không biết.
Anh nhấn vào nút màu xanh lá cây để kết nối, suy nghĩ một lúc rồi bật lại loa ngoài.
Phía bên kia điện thoại rất lộn xộn và ồn ào, giống những nơi như KTV hoặc quán bar.
Sau nửa phút chờ đợi, không có động tĩnh gì ở đó, Mộ Du Trầm cạn kiệt kiên nhẫn, định cúp máy thì giọng nói của Mộ Tri Diễn cuối cùng cũng từ bên trong vọng ra:
"Chú nhỏ, chú cướp Minh Yên đi rồi, lại kêu ba cháu ném cháu vào công trường, cháu phơi nắng hai tháng, phơi thành một con cá chạch luôn, bây giờ các anh em của cháu đang cười nhạo cháu này."
Giọng anh ta có chút run run, đại khái là bởi vì uống say, cảm thấy ấm ức, càng nói càng thương tâm: "Hu hu hu cháu là cháu ruột của chú, chú nhỏ, chú một chút cũng không thương cháu..."
Thư Minh Yên: ":"
Mộ Du Trầm: ":"
← Ch. 45 | Ch. 47 → |