← Ch.35 | Ch.37 → |
Vào đến cửa khách sạn, đám đàn ông kéo Trần Tuấn Kiệt đi uống rượu, Vương Hàn Tuyết vừa khéo gặp Diệp Như Anh đang đi một mình nên hai cô gái cùng nhau lên tầng. Đi qua cầu thang hai cô thấy Phạm Lan Lan đang cầm đèn pin soi từng ngóc ngách tìm kiếm gì đó.
"Lan Lan, cô đang tìm gì thế?"
Phạm Lan Lan ngẩng đầu, thấy là hai người thì đứng thẳng lên đáp: "Tôi bị mất chiếc dây chuyền, đó là kỷ vật mẹ tôi để lại, tôi không thể đánh mất nó."
"Cô cho chúng tôi biết dây chuyền trông như thế nào, chúng tôi giúp cô tìm."
"Dây chuyền màu vàng, trông hơi cũ, mặt dây hình hoa mai gắn đá xanh."
"Còn chỗ nào cô chưa tìm nữa?"
"Lúc chiều tối tôi đi qua sườn núi cạnh suối nước nóng, vẫn chưa quay lại đó tìm."
"Vậy được, chúng tôi qua đó tìm thử."
"Cảm ơn hai cô nhiều lắm."
Vương Hàn Tuyết và Diệp Như Anh về phòng lấy hai chiếc đèn pin rồi vòng ra sườn núi tìm. Trời đã tối muộn, bên khu suối nước nóng còn rất ít người nên một vài bóng đèn đã tắt, sườn núi bên cạnh trở nên mờ tối.
Vương Hàn Tuyết dựa vào đèn pin tìm kiếm một hồi không có thu hoạch gì, đang định tìm kỹ lại thì nhận được điện thoại của Phạm Lan Lan báo đã tìm thấy dây chuyền rồi.
Vương Hàn Tuyết cúp máy, quay lại định bảo Diệp Như Anh trở về thì đột nhiên bị một chiếc khăn bịt mũi và miệng. Cô còn chưa kịp nhìn rõ người đối diện là ai thì đã mất đi ý thức, bóng tối bao trùm mọi vật.
* * *
Trần Tuấn Kiệt đã chếnh choáng hơi rượu bước chầm chậm trên hành lang khách sạn. Cũng may là anh uống không kém, chứ không đã bị đồng nghiệp trong công ty chuốc cho say mèm.
Anh vừa đi vừa xoa bóp trán cho tỉnh táo đôi chút. Đi ngang qua phòng Vương Hàn Tuyết không thấy đèn sáng, anh đoán chắc cô gái nhỏ của anh đã ngủ rồi. Bỗng nhiên lại muốn nhìn thấy cô.
Anh bật cười, sau nụ hôn ở suối nước nóng tối nay, anh cũng nhận thấy sự thay đổi ở cô, trong lòng lại vui rạo rực. Biết sao giờ nhỉ, anh thấy nhớ cô gái nhỏ của anh rồi.
Có lẽ chất cồn trong người khiến anh không điều khiển lý trí nữa, trái tim anh kêu gào muốn nhìn thấy cô. Anh thử mở cửa phòng cô, bất ngờ là cửa lại không khóa.
Anh bước vào phòng, ý định sẽ nhìn cô một lát rồi trở về phòng mình. Trần Tuấn Kiệt đến gần giường, nụ cười trên môi tắt ngấm khi nhìn thấy chiếc giường trống không lạnh giá.
"Tuyết, em có trong phòng không?" Trần Tuấn Kiệt dần tỉnh táo lại, anh gọi cô.
Không nghe thấy tiếng trả lời, căn phòng im lặng đến đáng sợ. Anh vòng ra bật đèn phòng, mọi thứ đều sạch sẽ ngăn nắp như lúc mới nhận phòng, rõ ràng là chưa được ai sử dụng.
Anh vào phòng tắm, không thấy ai, anh vội bước ra ban công, chỉ có gió làm lay động chiếc rèm cửa màu trắng sữa. Giờ này cô đi đâu được nhỉ?
Anh mở điện thoại gọi cho cô, tiếng chuông kéo dài nhưng không có ai bắt máy. Một nỗi lo sợ dần hình thành trong anh, anh gạt những suy nghĩ không may ra khỏi đầu, gọi lại cho cô mấy lần liên tiếp nhưng cũng không có ai bắt máy.
Anh chạy ra khỏi phòng, đến trước cửa phòng Diệp Như Anh ở đối diện gõ cửa, không ai ra mở cửa, cũng không có bất kỳ tiếng động nào vang lên trong phòng. Anh gọi vào số Diệp Như Anh, lần này thì thuê bao không liên lạc được.
Anh bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn. Nửa đêm rồi cô gái nhỏ còn đi đâu được chứ? Anh chạy xuống tầng dưới, nhanh chóng liên lạc với Vương Nhất Băng.
"Anh, không thấy Hàn Tuyết đâu cả. Em gọi cho cô ấy nhưng không ai bắt máy."
"Không thấy? Chắc con bé sang phòng Diệp Như Anh ngủ rồi."
"Phòng đó cũng không có ai. Em gọi cho Diệp Như Anh cũng không được."
"Được rồi, anh sang ngay đây, gọi mọi người đi tìm thử xem."
Vương Nhất Băng đang nằm nghỉ trên giường cũng vội vàng dậy mặc quần áo rồi huy động mọi người đi tìm Vương Hàn Tuyết. Anh vừa ra khỏi phòng thì nhận được điện thoại của Vương Tử.
"Anh họ, không thấy Như Anh đâu cả, cô ấy tắt máy rồi. Em sang phòng chị Hàn Tuyết không thấy ai, em cũng tìm quanh đây rồi mà không thấy hai người đó đâu cả."
← Ch. 35 | Ch. 37 → |