← Ch.28 | Ch.30 → |
Cố Như Hạ tiến vào phòng riêng trước, Hạ Chí Thịnh và Thẩm Tử Kiêu thì cố ý giảm tốc độ đi bộ, giữ khoảng cách đối với những người đi trước.
"Em đang lo lắng cho cô gái nhỏ kia sao?"
Hạ Chí Thịnh ngẩng đầu nhìn đôi môi thẩm Tử Kiêu mím chặt, cùng với lông mày nhíu lại, cười, giọng điệu nghe có vẻ nhẹ nhàng bình thản: "Thầy yên tâm, ở nơi này, cô ấy không dám làm ra quá nhiều chuyện."
Thẩm Tử Kiêu rũ mắt xuống, trầm mặc một lát rồi mở miệng: "Em biết rõ."
Hạ Chí Thịnh nở nụ cười, sau đó có chút cảm thán nói: "Trước kia thầy vẫn cho rằng, em ưa thích mẫu bạn gái, nhất định là cái loại tư thế hiên ngang, người con gái có khí phách. Không nghĩ tới vẫn là bị hạ gục trước cô gái nhỏ nũng nịu như vậy."
Thẩm Tử Kiêu nghe vậy, cười, khi ngước mắt lên đáy mắt tràn đầy ôn nhu cùng thâm thúy tựa như biển cả, anh mở miệng, chậm rãi nói: "Hoàn toàn chính xác, nhìn qua là một cô gái nhỏ nũng nịu." "Nhưng kỳ thật so với bất kỳ ai thì còn mạnh mẽ hơn."
Hạ Chí Thịnh nghe vậy, có một chút kinh ngạc, lập tức cười lớn, ông giơ tay lên, vỗ vỗ lưng Thẩm Tử Kiêu, sau đó lắc đầu, "Dù sao cũng phải nói, em bình thường không bao giờ giấu giếm, cho dù em mâu thuẫn với Tằng Khả Vân, cũng không nên viết thẳng như vậy trên mặt." "Nếu như muốn theo đuổi cô ấy ra tay giành được tình cảm, vở kịch vẫn phải diễn đủ." Thẩm Tử Kiêu nghe vậy, nhướng mí mắt lên, mới vừa rồi còn mang theo đáy mắt ôn nhu giống như lập tức bị một tầng băng bao phủ.
Anh mở miệng, lạnh lùng nói: "Cô ấy không có tư cách được gọi bằng cái tên này." Lần đó bao vây là thất bại, trong số đám người sống sót, chỉ có hai người là Thẩm Tử Kiêu và Tằng Khả Vân.
Đây dường như là một sự thật được mọi người công nhận, ngay cả các báo cáo được tuyên bố với thế giới bên ngoài và được ghi vào hồ sơ cũng được viết như thế này.
Nhưng chỉ có lãnh đạo cấp cao và bản thân Thẩm Tử Kiêu mới biết được nội tình duy nhất. Trong vụ án đó, tổ săn sói ngoại trừ Thẩm Tử Kiêu ra, toàn bộ mọi người đều đã hy sinh.
Tằng Khả Vân có một người chị song sinh cùng trứng, khi còn nhỏ cha mẹ ly hôn, một người đi theo bố, một người đi theo mẹ. Bố cô đi ra nước ngoài để kinh doanh, trong khi mẹ cô là một bác sĩ, ở lại đất liền.
Có lẽ bởi vì bố mẹ khi ly hôn cãi nhau nghiêng trời lở đất, cho nên hai chị em cũng từ sau khi chia tay, hầu như không còn trò chuyện. Tằng Khả Vân đã từng gửi nhiều thư cho chị gái của cô ấy ở nước ngoài, nhưng không có hồi âm. Tính cách Tằng Khả Vân so với các thành viên khác trong nhóm, dịu dàng hơn rất nhiều. Bình thường vô luận đùa giỡn bao nhiêu, đều chỉ cau mày cười một tiếng, cũng không cùng người khác nổi giận, khi nói chuyện cũng sẽ cố ý đè nén thanh âm của mình, nghe sẽ rất ôn nhu.
Cô ấy gần như là người ít có cảm giác hiện diện nhất trong số họ, điểm tổng kết của cô ấy không cao nhưng cô ấy chưa bao giờ bị tụt lại phía sau.
Mọi người đều thích cô gái này, lúc bình thường luôn dịu dàng ôn nhu, nhưng khi đối mặt với nguy hiểm vẫn kiên quyết, ngoan cường.
Tuy nhiên sau thất bại của cuộc vậy hãm, Tằng Khả Vân ở thời khắc sinh tử được cứu trở về, dần dần khôi phục rốt cục có thể ăn uống bình thường. Bệnh viện ngày đó thức ăn rất phong phú, Tằng Khả Vân vẫn ăn dưới sự giám sát của y tá như thường lệ.
Nhưng khi Hạ Chí Thịnh vô tình hỏi thực đơn ngày đó, lại không khỏi sửng sốt. Thực phẩm chủ yếu ngày đó là sushi thịt cua.
Chuyện Tằng Khả Vân dị ứng với hải sản, cả nhóm đều biết.
Cho nên bình thường lúc tụ tập ăn uống, mọi người đều tận lực tránh đi những nhà hàng chuyên chế biến hải sản, coi như là thầm lặng đối tốt với cô.
Hạ Chí Thịnh thông báo cho mọi người tiến hành kiểm tra một cách bí mật, bác sĩ sau khi lấy máu nhiều lần xác nhận, Tằng Khả Vân trước mắt này, cũng sẽ không sinh ra phản ứng dị ứng với bất kỳ hải sản nào.
Muốn điều tra xem một người có bị tráo đổi hay không, thật sự rất đơn giản.
Ngay cả cùng một ngoại hình, cùng một nhóm máu, cùng một giọng nói, hoặc cùng một tính cách đều có thể bắt chước, dưới sự kiểm tra của các công cụ khoa học, luôn luôn có thể tìm thấy sự khác biệt nhỏ.
Cặp song sinh sinh ra từ cùng một trứng cũng hầu như không thể hoàn toàn giống nhau về DNA.
Nhưng điều quan trọng cần xem là, liệu ai có thể phát hiện ra manh mối đầu tiên.
Mọi thứ nhanh chóng được xác nhận.
Tằng Khả Vân sống sót trước mắt, cũng không phải Tằng Khả Vân chân chính, mà là chị gái sinh đôi đã mất đi hành tung nhiều năm trước, cùng trứng mà sinh.
Ngoài dự đoán, cũng là chuyện trong dự đoán.
Tằng Khả Vân chân chính, từ ngày chấp hành nhiệm vụ, cũng đã hy sinh, thậm chí ngay cả hài cốt đến nay cũng không rõ tung tích.
Nhưng sau khi thảo luận cấp cao, họ không có ý định vạch trần điều này ngay lập tức, ngược lại chuẩn bị lợi dụng quân cờ này làm lợi thế chủ động xuất kích.
Tằng Khả Vân giả trước mắt này, hiển nhiên là nhẫn tâm đối với chính mình.
Vì giả tạo ra vết thương hợp lý, thậm chí không tiếc cứng rắn phế bỏ một đôi chân như vậy của mình, hơn nữa còn giày vò với những vết thương ở khắp người.
Hạ Chí Thịnh nhìn Thẩm Tử Kiêu bên cạnh, thở dài, có vài phần bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nói: "Tử Kiêu, sự hy sinh của đồng đội không nên trở thành ác mộng của em."
"Bọn họ cũng không hy vọng em biến thành như vậy."
Thẩm Tử Kiêu nghe vậy, bước chân hơi dừng lại, tựa hồ là như có điều suy nghĩ, một lát sau, anh thở dài, sau đó nói: "Thầy bận tâm rồi."
Hạ Chí Thịnh cũng dừng bước, chân mày hơi cau lại, trong mắt hiện lên một chút bi thương: "Đều là đứa học trò do chính tay thầy dạy dỗ, làm sao thầy không đau lòng. Nhưng nghĩ không có biện pháp thay bọn họ đâm những kẻ ác kia, đêm tối thầy không thể ngủ được."
"Đứa nhỏ như em từ trước đến nay vốn trọng tình trọng nghĩa, thầy cũng biết. Em không thể dễ dàng tha thứ hung thủ đầy máu tươi chiếm lấy Tằng Khả Vân, thầy làm sao không khổ sở." Hạ Chí Thịnh xoay người, vươn tay khoác vai Thẩm Tử Kiêu lại, nói: "Nhưng có đôi khi, cũng phải buông bỏ lòng tự trọng của mình."
***
"Cảm ơn cô nhiều."
Tằng Khả Vân từ trong phòng đi ra, hướng về phía Tô Linh cười cười, sau đó một bên rửa tay, một bên ngữ khí mang theo ôn hòa mở miệng nói, "Xin lỗi vì đã làm phiền cô, kỳ thật... Tôi cũng ghen tị với một người có thể tự do như cô."
Tô Linh dựa vào bồn rửa tay, hơi nghiêng đầu, nhìn Tằng Khả Vân đang rửa hai tay dưới vòi nước, cười, không mở miệng nói chuyện, chỉ kiên nhẫn chờ cô tiếp tục nói tiếp.
Quả nhiên, Tằng Khả Vân ấn chai nước rửa tay ở bên cạnh, sau đó rũ mắt nói: "Tuy nhiên, không có cách nào nữa, nhiều năm như vậy cùng Thẩm tổ trưởng cùng nhau vào sinh ra tử, luôn gặp phải chút nguy hiểm. Tôi chỉ mất một chân. Thật may mắn."
Tô Linh giương mắt lên, cười phụ họa một câu: "Ừm, thật sự là rất giỏi." "Những chuyện này cũng không tính là gì."
Tằng Khả Vân lắc đầu cười, sau đó mở vòi nước rửa sạch bọt trên đầu ngón tay, đột nhiên mở miệng hỏi: "Nhưng tổ trưởng Thẩm hình như... rất để ý đến cô, cho nên cô nhất định cũng là một người rất lợi hại."
Tô Linh cười nhún nhún vai, sau đó nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười: "Tôi suy nghĩ một chút, hình như tôi cũng không có lợi hại."
"Tôi chưa từng trải qua chuyện gì ly kỳ, cũng chưa làm được chuyện gì đặc biệt lớn. Chỉ là mỗi sáng thức dậy, ăn cơm, thỉnh thoảng ra ngoài chơi là chuyện bình thường..."
Nói đến đây, Tô Linh rũ mắt, trên mặt vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt, cô nhẹ giọng nói: "Cùng lắm là như vậy tôi liền rất thỏa mãn, không phải gợn sóng tráng lệ mới là cuộc sống sao."
"Cọt kẹt.."
Sắc mặt Tằng Khả Vân tựa hồ có chút không tốt, cô trầm mặc ấn vòi nước, hít sâu một hơi, sau đó cười cười nói: "Cũng đúng, xem ra loại con gái thích dựa vào mình như chúng ta, vẫn không được người khác thích."
"Hình như loại cô gái nhỏ biết làm nũng, càng khiến người ta thích."
Tô Linh cười, đứng thẳng dậy lười biếng tựa vào bồn rửa tay, xoay người nghiêm túc nhìn Tằng Khả Vân: "Kỳ thật tôi biết, cô đặc biệt gọi tôi ra, là có chuyện muốn nói với tôi."
Tằng Khả Vân giương mắt, cười lắc đầu, "Chỉ là thuận miệng nói chuyện phiếm mà thôi."
"Biết làm nũng cũng không có gì không tốt."
Tô Linh thấy Tằng Khả Vân không thừa nhận, cũng không tức giận, ngược lại là lười biếng duỗi thắt lưng, suy tư trong chốc lát, sau đó híp mắt nở nụ cười: "Dù sao cũng có thể thích sự nũng nịu, lại vừa vặn thích người của mình làm nũng, cũng là một chuyện rất may mắn."
Sắc mặt Tằng Khả Vân biến đổi, bàn tay đặt trên tay vịn bỗng dưng nắm chặt. Tô Linh ngước mắt lên: "Cần tôi đẩy cô ra ngoài không?"
Tằng Khả Vân giờ phút này thanh âm so với vừa rồi ôn hòa nhẹ nhàng, đột nhiên có chút lạnh như băng, cô nói: "Không cần, tôi có thể tự mình làm được."
Tô Linh nhìn cổ tay Tằng Khả Vân đột nhiên dùng sức, lúc đẩy xe lăn càng giống như đang trút giận, nhéo nhéo lông mày, tựa hồ có chút bất đắc dĩ.
Một lát sau, cô đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, mở miệng nói: "Bất quá câu nói vừa rồi của cô không đúng lắm."
Tằng Khả Vân dừng tay, tuy rằng không quay đầu lại, nhưng nhìn qua tựa hồ là đang chờ Tô Linh nói chuyện.
Tô Linh vẫn đứng tại chỗ như trước, nhưng ngữ khí lại mười phần nghiêm túc: "Cô gái thích dựa vào mình, cũng rất được người ta yêu thích."
"Nhưng đối với bất cứ chuyện gì đều mang ác ý, tựa hồ chính xác chẳng phải lấy làm vui lòng nhỉ."
Tằng Khả Vân mạnh mẽ chuyển động chỗ xe lăn, nhướng mày: "Cô đang nói tôi?"
Tô Linh cười: "Không có, chính là sửa sai lầm của cô mà thôi."
Tằng Khả Vân gắt gao nhìn chằm chằm vào Tô Linh, như thể cô ấy muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Tô Linh thờ ơ quay đầu lại, trên mặt mang theo một nụ cười nhẹ, nhưng có vẻ như cô không coi trọng điều đó.
"Tô Linh."
Trên lối đi cách đó không xa đột nhiên truyền đến giọng nói của Thẩm Tử Kiêu. Tằng Khả Vân xoay người, ánh mắt dừng trên người Thẩm Tử Kiêu.
Thẩm Tử Kiêu cả người mang theo chút lười biếng, thân thể nửa tựa vào tường, nhưng so với người lui tới đều cao hơn một chút. Anh không chút để ý giương mắt lên, ánh mắt trực tiếp lướt qua những người khác, rơi vào trên người Tô Linh.
Anh cười: "Đi thôi."
Tô Linh cười cất bước: "Ừ."
Lúc đi ngang qua Tằng Khả Vân, bước chân của cô hơi dừng lại, sau đó quay đầu lại nói: "Cho nên, cô xác định không cần tôi đưa cô về chứ?"
Tăng Khả Vân cơ hồ cắn răng: "Không cần."
Tô Linh nghe vậy, yên tâm gật đầu, sau đó bước chân nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Thẩm Tử Kiêu.
Khi hai người sóng vai chuẩn bị rời đi, Tằng Khả Vân đột nhiên nắm chặt lòng bàn tay, đột nhiên mở miệng hô: "Cô Tô Linh!"
Tô Linh dừng một chút, sau đó nghiêng người, ánh mắt nhẹ nhàng rơi vào trên người Tằng Khả Vân, tựa hồ là đang kiên nhẫn chờ cô tiếp tục nói tiếp.
Tằng Khả Vân cười khổ một tiếng: "Thật ngại quá, hôm nay có thể có chút mạo phạm. Bởi vì chuyện năm đó, cả người tôi vẫn tương đối mẫn cảm, hôm nay bởi vì nhìn thấy bạn cũ của mình, cũng thật sự có chút kích động..."
"Tằng Khả Vân."
Thẩm Tử Kiêu xoay người, thanh âm nhàn nhạt: "Con người phải học cách đi ra khỏi quá khứ."
Tằng Khả Vân sửng sốt một chút, cắn cắn môi dưới, nói: "Cũng đúng."
Thẩm Tử Kiêu vươn tay, vỗ vỗ lưng Tô Linh, sắc mặt hơi trầm xuống: "Nếu thân thể không thoải mái thì nói thật đi, lúc nãy cô chạy tới đây làm gì?"
Vừa rồi, Tô Linh thực sự cố gắng ép mình tỏ ra cực kỳ cứng rắn.
Dù sao cũng có người tới cửa khiêu khích, nếu mình còn tỏ vẻ yếu ớt, thật đáng xấu hổ.
Giờ phút này Thẩm Tử Kiêu lại nói tới mình, Tô Linh cố gắng làm ra vẻ mặt: "Chút đau kia tính là cái gì! Tô Linh cứng cỏi này có thể sợ đau dạ dày thông thường? Nói đùa!"
Thẩm Tử Kiêu: "Được rồi, vậy cô tự mình đi về đi." Tô Linh: "Xin lỗi mà, tôi siêu đau nè."
Tằng Khả Vân nhìn bóng lưng hai người dần dần đi xa, cảm xúc trong mắt dần trở nên đục dần một cách mơ hồ.
Làm sao có thể thoát ra khỏi quá khứ.
Chính mình đã hy sinh biết bao nhiêu để chen mình vào đoạn quá khứ đó và chiếm lĩnh thành công một vị trí.
Đúng lúc này, điện thoại di động Tằng Khả Vân để trong túi rung lên. Một tin nhắn được hiển thị trên màn hình:
[Đã gặp anh ta chưa? 】
Tăng Khả Vân rũ mắt. Tăng Khả Vân: [Rồi. 】
Điện thoại di động rung vài tiếng, rất nhanh đã có hồi âm mới: [Làm những gì tôi muốn cô làm càng sớm càng tốt. ]
[Kéo dài thêm nữa, cô biết hậu quả rồi đấy. 】
← Ch. 28 | Ch. 30 → |