← Ch.18 | Ch.20 → |
Một giờ sau, anh trở lại biệt thự, đi vào phòng cưới.
Nhưng anh vẫn đứng ở cửa, đột nhiên không dám đi vào.
Cho dù anh cố gắng gạt bỏ suy nghĩ về cô nhưng trong đầu vẫn cứ hiện lên đủ loại cảnh tượng anh trừng phạt Giang Khả Tâm.
Hoắc Cảnh Thâm che ngực, dựa vào cửa trượt xuống, dạ dày anh quặn đau, tiếng bước chân "đát đát" tới gần, ánh mắt Hoắc Cảnh Thâm sáng ngời, đứng lên chạy về phía cầu thang.
Bởi vì đi quá nhanh mà thiếu chút nữa trượt chân, nhưng khi đối mặt với người trên cầu thang, kinh hỉ trong nháy mắt tắt lịm.
Người tới là Giang Mạn Di.
Giang Mạn Di vẫn là giống như trước ôn nhu cười: "Cảnh Thâm, em nghe người hầu nói anh không ăn cơm trưa, có phải đau dạ dày không, em bưng nước nóng lên cho anh nhé."
Hoắc Cảnh Thâm đứng không nhúc nhích, anh bỗng nhiên tỉnh ngộ lại.
Giờ phút này, anh nhìn kỹ Giang Mạn Di, phát hiện quả thật cô ta ngụy trang có trăm ngàn chỗ hở, khi nhìn anh nói chuyện cô ta hơi nghiêng người, cố ý khoe ra góc mặt bên phải, ăn mặc rất tinh tế, nụ cười của cô ta rất hoàn mỹ.
Nhưng trong mắt cô ta không có chút lo lắng.
Anh không khỏi nghĩ đến Giang Khả Tâm.
Giang Khả Tâm chưa bao giờ đến gần nói một câu quan tâm, nhưng cô sẽ lập tức chuẩn bị thuốc đau dạ dày, sẽ tự mình xuống bếp nấu cháo hầm canh.
Cho dù anh chưa bao giờ ăn một miếng.
Hoắc Cảnh Thâm nắm chặt tay, muốn bắt lấy cái gì đó nhưng chỉ có gió lạnh từ ngón tay lọt qua.
Anh cho rằng mình không cần để ý, nhưng bây giờ lại phát hiện anh đã đem những chuyện vặt vãnh nhìn không vừa mắt này nhớ rõ ràng.
"Cảnh Thâm, sao anh nhìn em không nói lời nào vậy? Trên mặt em có cái gì sao?"
Giang Mạn Di nói xong, còn xấu hổ liếc Hoắc Cảnh Hâm một cái.
Nếu như hồi trước, Hoắc Cảnh Thâm sẽ phối hợp khen cô ta một câu, bởi vì em xinh đẹp, nhưng hôm nay anh lại không có chút tâm tư nào nữa, buổi sáng nghe được đoạn hội thoại kia ở phòng ăn, giờ anh vô cùng chán ghét cô ta.
Anh chỉ thản nhiên nói: "Sao em lại tới đây."
Giang Mạn Di sửng sốt, lúc này mới phát hiện Hoắc Cảnh Thâm rất lạnh lùng, cô ta ra vẻ lo lắng hỏi: "Anh đang không vui sao, là ông nội còn mắng anh?"
Giang Mạn Di nói như vậy cũng không phải không có lý do.
Dù sao Hoắc Cảnh Thâm là tổng giám đốc Giải trí Hoắc Thị, hiếm có người có thể khiến anh tức giận, anh lại là con trai nhỏ nhất của Hoắc gia, cho tới bây giờ vẫn luôn được yêu thương, tuy nhiên chỉ có ông nội mới có thể mắng anh.
Mỗi lần Hoắc Cảnh Thâm không vui, phần lớn gia có liên quan đến Hoắc lão gia.
Không ngờ, Hoắc Cảnh Thâm lại nói thẳng: "Mạn Di, em có chuyện gì gạt anh không?"
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô ta, như là muốn nhìn thấu Giang Mạn Di.
Sau lưng Giang Mạn Di rét lạnh, vẫn ôn nhu nói: "Vì sao anh hỏi như vậy?"
Hoắc Cảnh Thâm lại trả lời một đằng: "Buổi sáng anh đi một chuyến đến Giang gia, phát hiện nhà em treo đèn lồng, trải thảm đỏ, giống như đang có chuyện vui nhỉ?"
Trong lòng Giang Mạn Di lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ là bọn họ quá vội vàng.
Cô ta giả bộ là chị gái vô tội lâu như vậy, cầm vững dáng vẻ người thiện lương, nhưng có người thiện lương nào mới ở ngày thứ hai em gái c. h. ế. t đã vui vẻ không?
Giang Mạn Di vội nói: "Chuyện không phải như anh nghĩ đâu, là cha mời người đến làm lễ siêu thoát, hi vọng em gái sớm luân hồi đầu thai, đại sư có nói nếu chúng ta càng giăng đèn kết hoa, kiếp sau em gái mới đầu thai càng phú quý."
"Em biết con bé làm việc cực đoan, cũng biết nó c. h. ế. t khiến cho anh gặp nhiều phiền nhiễu, anh nhất định không muốn nhắc tới nó, nhưng nó chung quy vẫn là em gái của em, nó làm sai chuyện em cũng có trách nhiệm..."
Giang Mạn Di lau chút nước mắt vốn không hề tồn tại, nức nở nói: "Cha em cũng đau khổ khôn xiết, thấy giăng đèn kết hoa trong nhà lúc nào cũng nhớ nhung em ấy, Cảnh Thâm, anh có thể hiểu sao?"
Hoắc Cảnh Thâm cười sâu, làm ra dáng vẻ vừa bừng tỉnh đại ngộ: "À, mọi chuyện là như vậy sao."
Nếu không phải biết Giang Hữu Vi giăng đèn kết hoa là vì cưới tình nhân vào cửa, thật đúng là anh sẽ tin chuyện "Cảm động lòng người" này.
Tầm mắt của anh rơi vào vòng tay Giang Mạn Di.
Kia vòng tay kiểu dáng sắc sảo, đã có chút cũ, Giang Mạn Di mỗi lần tới gặp anh đều sẽ đeo.
Đây là tín vật đính ước năm bọn họ mười tám tuổi.
Hoắc Cảnh Thâm bỗng nhiên đi về hướng Giang Mạn Di, giơ tay cầm lấy cổ tay của cô ta, nhìn chằm chằm vòng tay bên trong có dòng chữ "Cảnh" siêu siêu vẹo vẹo liền sững sờ, hỏi: "Anh nhớ rõ em viết chữ Hán Nôm rất đẹp, như thế nào năm đó lại viết chữ này xấu như vậy?"
← Ch. 18 | Ch. 20 → |