Vay nóng Homecredit

Truyện:Anh Hai Boss, Đừng Nghịch Lửa - Chương 067

Anh Hai Boss, Đừng Nghịch Lửa
Trọn bộ 118 chương
Chương 067
0.00
(0 votes)


Chương (1-118)

Siêu sale Lazada


Buổi chiều, anh sẽ đi gặp một người bạn trong giới thương nhân, Tiểu Nhạc có hứng thú đi với anh không?"

Du Lăng Thần chỉnh sửa lại quần áo trên người mình, cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc bỏ vào túi quần.

Dư Tư Nhạc khẽ chớp mắt: "Em cũng có thể đi sao?"

Không phải anh hai đi bàn công việc sao?

"Chút nữa thư ký Tôn lại có việc, không thể làm trợ lý cho anh, Tiểu Nhạc, em có đồng ý đi hay không? Sau này sớm muộn gì em phải vào tập đoàn Du thị, bây giờ đi gặp cũng có lợi."

Thư ký Tôn đang đứng trước máy pha cà phê, hung hăng hắc hơi một cái, trong lòng nhủ thầm, là ai đang nói xấu sau lưng cô? Đúng rồi, đúng lúc hôm nay được dịp rảnh, đến trường học xem con trai học tập thế nào.

Du Lăng Thần không thể hiện ra ngoài mặt, chớ nói chi lộ ra sơ hở gì.

"Tất nhiên là đồng ý đi." Dư Tư Nhạc dứt khoát gật đầu, có thể giúp đỡ công việc cho anh hai, cô sẽ cố gắng hết sức.

............. .

Nơi hai bên hẹn gặp là một quán bar cao cấp. Du Lăng Thần vừa đến quán bar, lập tức có nhân viên phục vụ dẫn hai người đến phòng bao.

Trên bàn đã bày đầy các món ăn, đối phương cũng có hai người, một người là một ông lão hơn năm mươi tuổi, người còn lại là nữ thư ký hơn hai mươi tuổi.

Sau khi nhìn thấy Du Lăng Thần đi vào, ông lão vẫy vẫy tay, nói: "Tổng giám đốc Du, đã lâu không gặp, dạo này khỏe không?"

Dư Tư Nhạc dò xét nhìn ông lão đó vài lần, ông lão mặc trang phục đời Đường, mái tóc trên đầu hầu như đều bạc trắng, tinh thần vô cùng phấn chấn, khí thế cũng rất dồi dào.

"Ông Tiêu, nhìn ông vui vẻ như vậy, có phải là có việc gì vui không?" Du Lăng Thần ngồi xuống.

Dư Tư Nhạc ngồi bên cạnh anh.

Họ Tiêu? Chẳng lẽ đây là ba của Tiêu Hề Nhi?

Dư Tư Nhạc càng nhìn càng cảm thấy có chuyện như vậy.

Đúng như dự đoán, ông lão vừa mở miệng đã nói: "Ai, Vốn tưởng rằng hai nhà có thể kết thành vợ chồng, không nghĩ tới con bé Hề Nhi kia lại có bạn trai ở nước ngoài. May mắn không phải là người nước ngoài, nếu không tôi không nở gả con gái đi xa như vậy." Ông lão nói lời xin lỗi Du Lăng Thần.

Từ đầu đến cuối Du Lăng Thần đều cực kỳ lạnh nhạt, không cười cũng không đau lòng.

"Tính tình của cậu rất tốt, nếu đổi lại là người khác, vợ chưa cưới của mình dây dưa không rõ với người đàn không khác, đã sớm nổi giận đùng đùng rồi. Tổng giám đốc Du à, chuyện này coi như nhà họ Tiêu có lỗi với cậu, uống rượu mừng nhất định phải đến đó."

Tính tình anh hai rất tốt sao? Trong đầu Dư Tư Nhạc thoáng hiện lên hình ảnh anh hai có yêu cầu khắc khe trong công việc đối với nhân viên, lập tức lắc đầu, mấy gia tộc nhỏ làm việc dưới trướng tập đoàn Du thị sẽ không cho rằng như vậy.

Khóe miệng Du Lăng Thần nhẹ nhàng nhếch lên: "Đến lúc đó tôi nhất định có mặt, nghe người ta nói, người đàn ông kia yêu Tiêu Hề Nhi sâu đậm, có ý định ở rể nhà họ Tiêu?"

Vừa nói đến chuyện này, ông lão há mồm ra cười: "Đúng, cậu cũng biết đấy.... Tôi chỉ có một đứa con gái này, mặc dù gả nó cho nhà người ta, trong lòng của tôi....... Luôn không thoải mái. Khó có được người đàn ông có tình cảm thắm thiết đối với Hề Nhi, mặc dù gia thế không bằng nhà họ Tiêu, nhưng ít ra cũng là nhân tài, sau này giao tập đoàn Tiêu thị cho vợ chồng nó quản lý, tôi cũng yên lòng."

Dư Tư Nhạc nói thầm trong lòng, ông đúng là có một đứa con gái, nhưng ông vẫn còn một đứa con khác.

Giọng điệu của ông Tiêu, ông ta đã chấp nhận Tiêu Hề Nhi làm người thừa kế rồi sao?

Chỉ mới vài ngày ngắn ngủi, Tiêu Hề Nhi này thật đúng là có năng lực.

Lần này ông Tiêu hẹn Du Lăng Thần ra ngoài, là để tỏ lòng xin lỗi?

Ông lão vẫy tay với thư ký, thư ký lập tức hiểu rõ ý của ông ra, lấy một thiệp cưới đỏ thẫm từ trong cặp da ra.

"Tử Đô quyết định đến đây. Tháng sau bọn họ sẽ tổ chức đám cưới. Tuy tôi và cậu hai nhà không thể thân càng thêm thân, nhưng là bạn bè nhiều năm như vậy, hôm nay tôi đích thân đến gửi thiệp cưới này cho tổng giám đốc Du, hy vọng tổng giám đốc Du có thể đến chung vui." Ông lão nói đi đôi với làm.

Trên thực tế, ông ta cũng sợ ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa tập đoàn Du thị.

Mấy năm nay bọn họ đều bám vào cây cao tập đoàn Du thị này, cũng vớt được nhiều kế hoạch hợp tác. Tập đoàn Du thị còn nhớ đến ân tình trước kia, lúc nào lựa chọn hợp tác mua bán thì trước tiên cũng đều nghĩ đến nhà họ Tiêu, việc này cũng làm cho thực lực của nhà họ Tiêu được tăng thêm một bậc.

Vì vậy về hôn ước bảy năm trước, ông Tiêu không dám hủy bỏ một cách dễ dàng.

Gần đây trong giới thương mại có một số tin đồn về cổ phần công ty Du thị, trong lòng ông thật muốn chứng thực những lời kia, càng không dám kết thông gia cùng nhà họ Du.

Bây giờ do Du Lăng Thần lên tiếng hủy bỏ hôn ước trước, làm cho ông Tiêu thật sự rất vui vẻ. Nhưng vừa muốn, vừa sợ hai nhà kết thành thông gia, sau này có được lợi ích, nhà họ Du sẽ không nhớ tới bọn họ.

Dù sao cũng đấu với đám người kia nhiều năm, sao Du Lăng Thần có thể nhìn không thấu ông Tiêu đang nghĩ gì, thuận tay nhận lấy thiệp cưới.

"Ông Tiêu không cần khách khí như thế, làm gì phải đích thân gửi thiệp cưới, trực tiếp gọi thư ký gửi đến là được."

"Không được, như vậy sao được, tự mình gửi mới có ý nghĩa chứ." Ông ta và Du Lăng Thần nói chuyện một lúc, lại chú ý Dư Tư Nhạc ngồi bên cạnh anh yên lặng không lên tiếng, đưa mắt nhìn về phía cô: "Đây là thiên kim nhà họ Du sao? lớn lên rất giống mẹ của cô ấy."

Dư Tư Nhạc từng xem ảnh chụp của Triệu Mỹ Phụng, mặt mũi của cô đúng thật rất giống mẹ mình.

"Xin chào bác Tiêu." Dư Tư Nhạc mỉm cười nói.

Ông ta cười lên: "Miệng mồm thật ngọt."

Ông ta tỉ mỉ đánh giá mặt mũi Dư Tư Nhạc, vừa quay đầu nói với Du Lăng Thần: "Anh em các người lớn lên........."

Ông Tiêu nói được một nửa thì dừng lại, trong mắt dường như hàm chứa một tia nghi ngờ.

Dư Tư Nhạc không biết....... Rốt cuộc có gì đáng để ông ta nghi ngờ.

Rồi lại đoán được, ông vốn nghĩ rằng diện mạo của cô và Du Lăng Thần không hề giống, về điểm này trước kia Dư Tư Nhạc cũng từng so sánh.

Cũng không phải là anh em ruột, sao diện mạo lại giống được?

"Tổng giám đốc Du ngũ quan cường tráng, Du tiểu thư ngũ quan dịu dàng, gien nhà họ Du rất tốt, sinh con đều có diện mạo rất đẹp." Ông Tiêu đột nhiên sửa lại lời nói.

Dư Tư Nhạc nói theo: "Bác Tiêu có gien cũng tốt, Tiêu tiểu thư được mọi người công nhận là người đẹp xấu xa."

Nói gì làm cho ông ta vui vẻ nhất? Tất nhiên là khen con gái ông ta.

Dư Tư Nhạc rất biết phối hợp, chọc cho ông Tiêu cười không khép miệng được.

Không biết ông Tiêu nhớ tới cái gì, chợt nói: "Tổng giám đốc Du, tôi nhớ Du tiểu thư vừa tròn 18 tuổi phải không? Tôi có một đứa cháu trai cũng không tệ lắm, tính tình ôn nhu, lại tôn trọng trưởng bối, nếu như......."

Ông ta rất muốn nói cái gì, mọi người trong phòng rất rõ ràng.

Dư Tư Nhạc dừng động tác uống nước lại, trời ơi, ông già này tính cho cô xem mắt sao? Tiêu Hề Nha và anh hai đám cưới không thành, dứt khoát kéo cô xem mắt cháu trai ông ta?

Sắc mặt Du Lăng Thần càng thêm trầm xuống, vừa rồi không khí thoải mái vui vẻ, bỗng chốc đã thay đổi.

Nhưng trong ánh mắt ông Tiêu lóe lên tia tinh quang: "18 tuổi cũng không nhỏ, nếu ở cổ đại đã sớm lập gia đình, để cho thanh niên bọn họ gặp mặt cũng tốt, không có ý về phương diện kia, cũng có thể trở thành bạn bè."

Lần này ông Tiêu càng nói trắng trợn ra.

Ầm.......

Du Lăng Thần "không cẩn thận" làm đổ ly trà trong tay, nước trà văng tung tóe khắp bàn.

Lần này ai cũng biết.......... . Ông Tiêu đã chạm đến chuyện cấm kỵ của Du Lăng Thần.

Dư Tư Nhạc vội vàng giảng hòa: "Con còn muốn học thêm vài năm nữa, tâm ý của bác Tiêu con xin ghi nhớ."

Ông Tiêu rất biết nhìn mặt người, tuy ông có hơi nghi ngờ về chuyện cổ phiếu của Tiêu thị, nhưng hiện nay Du Lăng Thần đang quản lý, ông ta không dám không sợ chết đắc tội với người trong đó, cũng nịnh nọt thu miệng lại.

Sau khi dùng cơm xong, ông Tiêu và Du Lăng Thần bàn vài chuyện làm ăn, còn nói muốn lập vài cái hợp đồng.

Dư Tư Nhạc hỏi nhân viên phục vụ vài câu, đi toilet.

Du Lăng Thần nhân cơ hội nhỏ giọng nói với ông Tiêu: "Không muốn trở mặt với tôi, cũng đừng có ý đồ với Tiểu Nhạc, hay là các người muốn trở thành nhà họ Dung thứ hai?"

Vừa nhắc tới nhà họ Dung, tự nhiên lại nhớ tới kẻ thù của hai nhà.

Du Lăng Thần đang cảnh cáo ông ta?

Ánh mắt của ông Tiêu càng tăng thêm nghi ngờ.

"Hôn nhân của Tiểu Nhạc, là do cô ấy làm chủ, tôi không thể để cho cô ấy trở thành vật hy sinh trong giới thương mại." Du Lăng Thần lạnh lùng nói câu đó, đáy mắt một mảnh lạnh như băng.

Có một số việc giấy không gói được lửa, gân đây không biết ai tung tin, ăn đứt lưỡi nhà họ Du. Ngay cả mấy lão già trong giới thương nhân kia, đều lén lén lút lút bàn tán chuyện này sau lưng tập đoàn Du thị.

Nhìn bề ngoài ông Tiêu, Du Lăng Thần đã đoán được đối phương nhất định đã nghe gì rồi.

Chẳng trách trong chuyện gả con gái này, ông ta lại do do dự dự như vậy, trái lại đưa một đứa cháu trai đến, đổi lại muốn dùng cách kết thông gia với nhà họ Du.

Ông Tiêu cũng hiểu được thứ gì có thể muốn, thứ gì không thể muốn. Ông ta nghe giọng điệu của Du Lăng Thần, là có bao nhiêu kiên quyết.

Lúc Dư Tư Nhạc trở lại phòng bao lần nữa, cảm thấy bầu không khi càng thêm buồn bực.

"Cái kế hoạch kia, tôi sẽ phân phó thư ký cầm đến Tiêu thị các người. Ông Tiêu yên tâm, chúng ta ở trong giới thương nhân, Du Lăng Thần tôi làm việc, sẽ không để tình cảm cá nhân liên lụy tới công việc, quan hệ hợp tác giữa nhà họ Tiêu và nhà họ Du không có bất kỳ thay đổi gì, vẫn duy trì giống như lúc trước." Du Lăng Thần đứng lên, còn nói thêm: "Hôm nay cảm ơn ông Tiêu đã chiêu đãi, tôi và em gái phải về trước rồi."

Dư Tư Nhạc đứng ngây ngốc ở cửa ra vào, nhất định trong lúc cô rời đi, hai người đó đã nói những chuyện khác.

Nếu không sắc mặt anh hai sao lại kém như vậy?

Dư Tư Nhạc vội vàng nói: "Bác Tiêu hẹn gặp lại " rồi đuổi theo bước chân Du Lăng Thần.

Ông Tiêu ngồi trên ghế, khẽ thở dài một tiếng, nói với thư ký: "Cô thấy chuyện Du thị thế nào?"

Cô thư ký trả lời: "Bây giờ nhìn Du thị như gió êm sóng lặng, sau lưng nước lại rất sâu. Có tin đồn không có lửa làm sao có khói, nghe giọng điệu Du Lăng Thần thật sự có chuyện này, sớm muộn gì Du thị cũng sẽ bị quậy đến long trời lở đất, lúc này vẫn nên ít trà trộn vào sẽ tốt hơn."

Ông Tiêu cũng nghĩ giống như thế: "Còn tôi từ chỗ bạn già cũng tìm được tin tức, thật sự gả con gái cho Du Lăng Thần, ngộ nhỡ tin đồn là thật, sau này tôi sẽ không tìm đến Du thị nữa."


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-118)