← Ch.103 | Ch.105 → |
Du Lăng Thần buôn lậu thuốc phiện." Đặng Tạ Liên quay đầu nhìn về phía Triệu Tần Lâm, cái nhìn kia tràn đầy hận ý "Anh ta không ngờ chính là, tôi lại đặt camera quan sát tại nhà. Trước đây tôi vẫn luôn không dám đưa đoạn băng ghi hình này ra, là sợ anh ta đối phó với tôi. Nhưng hiện tại, tôi không muốn anh em tổng giám đốc Du bị người ta hãm hại một cách vô duyên vô cớ, nếu không phải tổng giám đốc Du kéo tôi từ trong ao đầm này ra, nói không chừng tôi đã bị giết chết bởi thuốc phiện này rồi."
Không phải bất kỳ người nào cũng có dũng khí nói ra những lời này.
Cô ta nói xong, những người xung quanh vừa tức giận vừa đồng tình, ánh mắt không thiện cảm nhìn chằm chằm vào Triệu Tần Lâm.
Triệu Tần Lâm có nằm mơ cũng không ngờ tới lại thua trong tay người phụ nữ tên Đặng Tạ Liên này, mạnh mẽ từ trên ghế đứng lên, rống to nói: "Các người đừng nghe cô ta nói mò, tôi vô tội! Du Lăng Thần mới là chủ mưu, tôi là tòng phạm."
Sao có thể không phải? Băng ghi hình đã ghi rõ ràng tất cả.
"Tôi không phải.... Tôi không phải là chủ mưu! Tất cả đều do Du Lăng Thần sai tôi làm." Triệu Tần Lâm gầm lên.
Trong tòa án, trong chớp mắt tiếng người bàn tán sôi nổi, mắng Triệu Tần Lâm là vô sỉ cầm thú, không bằng heo chó. Rõ ràng chứng cứ đều bày ra trước mặt, lại chết cũng không thừa nhận.
"Ối con mẹ nó, thật là một người cặn bả, bại hoại của xã hội."
"Ăn mặc dạng chó hình người thì thế nào? Trong lòng lại là một người không bằng cầm thú."
Các loại tiếng chửi rủa vang lên.
Thẩm phán xụ mặt đập bàn, một tiếng kêu phiêu lãng vang lên trong toàn án, âm thanh huyên não yên tĩnh lại lần nữa.
Đây không phải là lần đầu tòa án xử án, căn cứ vào việc vừa rồi, rõ ràng Triệu Tần Lâm vừa ăn cướp vừa la làng "Tiếp theo sẽ do bồi thẩm đoàn chúng tôi thảo luận kết quả, tất cả mọi người không được làm ồn, nếu không tôi sẽ lấy sự coi thường tòa án tố cáo mọi người."
Trái tim của Dư Tư Nhạc đang treo lơ lững, cuối cùng cũng thả lỏng xuống. Trong đoạn băn ghi hình kia, Triệu Tần Lâm còn mắng Du Lăng Thần vài câu, rõ ràng cho thấy hai bên không cùng một nhóm người.
Đặng Tạ Liên ngồi trở lại vị trí, từ nay về sau....... . Có lẽ cô ta không còn mặt mũi tồn tại trong Làng Giải Trí nữa, nhưng cô ta không hối hận.
Triệu Tần Lâm sợ tới mức ngũ quan đều vặn vẹo, nhiều lần nói qua anh ta không phải chủ mưu, cuối cùng có lẽ đáy lòng không chịu nổi áp lực, đột nhiên nổi điên lên, nhìn về một phía quát to: "Con mẹ nó ông gạt tôi, ông đã nói.... . Tôi sẽ không có chuyện gì, ông đã nói Du Lăng Thần nhất định sẽ ngồi tù! Con mẹ nó ông chớ nói lời nào, đều là ông gạt tôi!"
Lý Hi Vi cũng chán chường ngồi tê liệt trên ghế, lần này cô ta dự phiên tòa, ý nghĩ muốn đưa thân phận ra ngoài ánh sáng, việc hít thuốc phiện, cùng với ngủ qua đêm, cho dù là chuyện gì, đều đủ để chặt đứt con đường nghệ sĩ của cô ta.
Nước mắt cô ta rơi lả tả.
Dư Tư Nhạc nhìn về phía Triệu Tần Lâm quát, ánh mắt chống lại ánh mắt ông cháu Vinh Diệu Huy.
Gương mặt Vinh Diệu Huy bình tĩnh, dường như không chịu thua.
Không quá bao lâu sau, thẩm phán đưa ra kết quả. Triệu Tần Lâm dùng việc buôn lậu thuốc phiện, ép buộc nữ minh tinh làm gái bán dâm, mà bị bỏ tù, phán tù chung thân. Sau khi anh ta bị cục cảnh sát đưa đi, cả người đều hỏng mát, sau đó bị tiêm một mũi thuốc an thần, mới an tĩnh lại.
Lý Hi Vi ngụy tạo chứng cứ hành vi phạm tội, bị phán bỏ thù, cô nhận thi hành án nhẹ hơn so với Triệu Tần Lâm, nhưng khi cô ra tù, sợ là đã thành hoa tàn ít bướm.
Vụ kiện thắng lợi, phải là người vui mừng. Khóe môi Dư Tư Nhạc nở nụ cười nhạt, gắng gượng qua việc này, sau này tập đoàn Du thị không còn gặp trở ngại nữa.
Du Lăng Thần ôm bả vai cô: "Chúng ta có thể trở về."
Dư Tư Nhạc ừ một tiếng, cất bước đi ra ngoài.
Lúc này Đặng Tạ liên đi qua bên cạnh bọn họ.
Dư Tư Nhạc nói: "Cảm ơn cô."
Nếu không phải cuối cùng Đặng Tạ Liên chịu xuất hiện bất ngờ, có lẽ trận này bọn họ sẽ không thắng được.
"Không có gì phải cảm ơn đâu cô Du." Sau khi Đặng Tạ Liên cai nghiện, dường như đã thay da đổi thịt, cả người tràn đầy tinh thần hơn nhiều so với trước kia "Nếu người cảm ơn, phải là tôi. Nếu không có các người....... . Có lẽ tôi.... ."
"Cần phải cảm ơn cô." Dư Tư Nhạc cười nói.
Đặng Tạ Liên cũng nở nụ cười, nhưng mà nụ cười tươi này xóa sạch nổi khổ trong lòng: "Tôi cũng hận Triệu Tần Lâm, là anh ta kéo tôi vào vực sâu của tội ác."
Vì vậy tuông ra đoạn băng ghi hình này, cô ấy cũng tồn tại tâm lý muốn trả thù.
"Nếu cô muốn tiếp tục lăn lộn ở trong Làng Giải Trí, công ty ngôi sao bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cô", Du Lăng Thần thật hâm mộ tác phong của Đặng Tạ Liên, ít ra vừa rồi biểu hiện của cô ta, đáng giá để một cô gái nên phô trương.
Đặng Tạ Liên lắc đầu, đeo kính lên nói: "Tôi không muốn lăn lộn nữa, sau khi trải qua rất nhiều thứ, tôi cũng đã nhìn thấu. Tôi định sau này định cư ở nước ngoài, nếu không có việc gì ngoài ý muốn, sẽ không trở lại."
Cô ta đã không còn mặt mũi nào ở trong nước, cho dù đi đến chỗ nào, cũng bị người khác nhận ra, cô ta sẽ nghĩ đến chuyện trong quá khứ. Cô ta không muốn sống trong bóng ma, đổi mới hoàn cảnh, quên đi thì tốt hơn. Hơn nữa mấy tháng qua, cô sống ở nước ngoài rất tốt, đã có thói quen sinh sống ở đó.
Dư Tư Nhạc và Đặng Tạ Liên nói chuyện vài câu, cuối cùng mỗi người một ngã.
Sắc mặt Vinh Diệu Huy có thể so với đáy nồi, lúc đi ngang qua bên cạnh bọn họ, hừ lạnh hai tiếng.
Khóe môi Du Lăng Thần nhếch lên nụ cười trào phúng: "Vinh Diệu Huy, chiêu của ông đã dùng hết rồi, sau này đến lượt tôi phản kích."
Du Lăng Thần anh trước nay không phải là loại người bấm bụng chịu đựng, Vinh Diệu Huy có can đảm đối phó anh, vậy anh sẽ trả lại gấp mười lần.
"Cậu nghĩ rằng tôi sẽ sợ cậu sao? Du Lăng Thần." Khóe môi Vinh Diệu Huy cũng chứa ý cười.
Chỉ có điều Dư Tư Nhạc nhìn thấy, dường như nụ cười tươi của ông ta đang chống đỡ mạnh mẽ.
Dung Húc đã chán ngán thất vọng, ngẩng cao đầu, không dám nhìn Dư Tư Nhạc.
"Chúng ta chờ xem." Du Lăng Thần vỗ vỗ vai Dư Tư Nhạc, hai người cùng đi ra khỏi tòa án.
Tiểu Vương lái xe ngừng bên ngoài, Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần cùng ngồi vào trong xe. Về phần công việc phía sau, tất cả đều giao cho đoàn luật sư làm, cũng không cần Du Lăng Thần ra mặt.
Thị lực của Dư Tư Nhạc có vấn đề, thành vấn đề lớn đối với cô.
Vì không muốn anh trai lo lắng, ít nhất Dư Tư Nhạc giấu Du Lăng Thần trong khoảng thời gian này, sau đó lại nói cho anh biết.
Thời gian gần đến giữa trưa, Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần đến nhà hàng ăn một bữa, sau đó nói cho anh biết, mấy ngày nay cô không được nghỉ ngơi, muốn trở về biệt thự ngủ một giấc, .
Chuyện bảy năm trước, anh cũng có thể gắng gượng cho qua, tự nhiên sẽ không dấy lên phong ba.
.......... .
Dư Tư Nhạc vừa bước vào cửa biệt thự, cả người như rút hết khí lực, lưng dựa vào cửa phòng, vô lực dựa vào cửa.
Một cánh cửa ngăn cách hai người, cách một cánh cửa, Dư Tư Nhạc còn có thể nghe tiếng anh trai và Tiểu Vương ở bên ngoài.
Tiếng bước chân dần dần đi xa, sau đó có tiếng khỏi động xe.
Trước mắt mơ hồ không rõ, thị lực của cô càng ngày càng không bằng như trước, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ. Đã không có cảm giác nguy hiểm, đã không có anh trai bên cạnh, cảm giác sợ hãi ngày càng tăng vọt.
Dư Tư Nhạc cố gắng ổn định lại tâm tình, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Trịnh Thiểu Hoa.
"Alo....... Anh Trịnh." Sau khi điện thoại được kết nối, lực Dư Tư Nhạc cầm điện thoại di động ngày càng gấp.
Trịnh Thiểu Hoa nghe tiếng cô có vẻ khác thường, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Trịnh Thiểu Hoa không hỏi cái khác, thứ nhất là hỏi đã xảy ra chuyện gì, cho thấy anh đã đoán được Dư Tư Nhạc nhất định có chuyện không thể tự giải quyết được, muốn tìm sự giúp đỡ từ anh.
"Anh có thể giúp em tìm một phần tài liệu du học nước ngoài, em muốn đi du học......"
Trịnh Thiểu Hoa nhẹ nhàng nhíu mày: "Đang yên lành lại ra nước ngoài làm cái gì? Sau này có anh trai em chăm sóc, thành tích của em tốt hay xấu, có gì khác biệt sao?"
Trong giọng nói Dư Tư Nhạc, dường như có việc khó nói, cô ấp úng không có cách nào mở miệng được.
Trịnh Thiểu Hoa phát giác ra được, nói: "Tiểu Nhạc, em không nói sự thật với anh, sao anh giúp em được? Em gọi điện thoại cho anh, không phải đã muốn quyết định sao?"
Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng Dư Tư Nhạc cũng nói ra: "Anh Trịnh, thị lực mắt em chợt giảm xuống, bắt đầu từ ngày ở cục cảnh sát về, vẫn chuyển biến xấu, đến bây giờ em chỉ có thể nhìn thấy trước mắt mình với khoảng cách một mét, nhưng lại rất mơ hồ."
Loại cảm giác này, không khác gì với việc mò mẫm. Có lẽ qua một thời gian nữa, trước mắt Dư Tư Nhạc không chỉ là một cảnh mơ hồ, nói không chừng là một màu đen.
Trịnh Thiểu Hoa yên lặng vài phút, trong giọng nói mang theo vẻ khiếp sợ: "Em nói với Du thiếu chưa?"
"Em chưa nói." Dư Tư Nhạc nhẹ nhàng lắc đầu: "Em không muốn anh hai lo lắng, anh ấy vì chuyện tập đoàn Du thị, đã hao tổn nhiều tâm trí rồi."
Trịnh Thiểu Hoa dựa theo những lời Dư Tư Nhạc nói, sắp xếp cùng một chỗ, lập tức hiểu ra ý của cô.
"Em muốn mượn việc ra nước ngoài, để anh sắp xếp điều trị cho em?" Đây gọi là yêu càng sâu sắc giấu diếm càng nhiều? Từ vụ án thuốc phiện, đến nay đã ba ngày rồi, ba ngày này, Dư Tư Nhạc vẫn giấu diếm chuyện này! Nhưng lại giấu được hai mắt của Du Lăng Thần.
Dư Tư Nhạc không có phản bác, cô đúng là nghĩ như vậy.
"Thật là một cô bé ngốc." Trịnh Thiểu Hoa nhẹ nhàng nói, lời nói trách móc nói không nên lời, dù sao lựa chọn làm như thế nào, là do Dư Tư Nhạc.
"Anh sẽ liên lạc với trường học ở nước ngoài, cô gắp giấu chuyện này giúp em. Nhưng em cũng đừng quá coi thường, có chuyện gì, lập tức liên lạc với anh." Trịnh Thiểu Hoa dặn dò rất nhiều.
Dư Tư Nhạc chăm chú lắng nghe: "Cảm ơn anh, anh Trịnh."
"Em gọi anh một tiếng 'anh Trịnh', anh đương nhiên không thể bỏ mặc em. Em định ngày nào rời đi? Bệnh về mắt thường phát triển nhanh hơn, anh đề nghị em mau chóng đi trị liệu, ngộ nhỡ chậm trễ nhiều thời gian......" Trịnh Thiểu Hoa nói rất nhiều tri thức nghề nghiệp, giảng cho Dư Tư Nhạc nghe.
Dư Tư Nhạc rất yên tĩnh, không có cắt đứt, cuối cùng nói ra một câu: "Anh Trịnh, anh cảm thấy ngày nào đi thì tốt?"
"Ngày mai." Trịnh Thiểu Hoa nói.
Dư Tư Nhạc im lặng.
"Tiểu Nhạc, em đã chậm trễ rất nhiều thời gian rồi."
"Được, em đồng ý." Dư Tư Nhạc nói "Em sẽ bàn bạc với anh trai."
"Vậy anh sẽ chờ bản chấp nhận đi học, gửi qua cho em. Trước kia anh ở nước ngoài có quen vài bạn tốt, gọi họ giúp đỡ sẽ không có vấn đề gì."
Trịnh Thiểu Hoa xử lý công việc với hiệu xuất rất cao, trước kia khi anh du học ở nước ngoài, giao thiệp vẫn còn, sắp xếp cũng dễ dàng.
Cũng không lâu, bên kia liền gửi bản fax, một bảng biểu trường học đã nắm trong tay.
Họ cũng không phải thật sự đi học, làm như vậy để lấy cái cớ, tạm thời giấu Du Lăng Thần, ngược lại đi trị liệu bệnh về mắt. Vì vậy trình tự có thể đơn giản đi nhiều, mục đích làm cho Du Lăng Thần tin đây là một việc thật sự.
Sau khi Trịnh Thiểu Hoa gửi bảng kê trường học đến, anh mở mí mắt Dư Tư Nhạc lên kiểm tra.
Từ mắt thường nhìn thấy, cũng không phát hiện vấn đền gì, nhưng thị lực đúng là giảm xuống.
"Ngày mai sau khi em vào sân bay, đừng nóng vội lên máy bay, ở bên ngoài chờ, anh sẽ sắp xếp người đến đón em."
"Dạ, anh Trịnh." Dư Tư Nhạc nói.
Từ trong miệng Dư Tư Nhạc, Trịnh Thiểu Hoa biết được đêm đó sau khi cô bị ngã, thị lực mới biến thành như vậy, vì vậy anh suy đoán đã ảnh hưởng đến bộ não, là nguyên nhân phát sinh ra bệnh. Rốt cuộc là nguyên nhân gì, trước mắt chỉ là suy đoán, không thể chứng thực được.
Trước khi đi, Trịnh Thiểu Hoa nói với Dư Tư Nhạc, dặn dò cô đi đường phải cẩn thận, đừng ngã nữa.
Anh nhanh chóng hẹn với chuyên gia về mắt, cố gắp tụ họp vài người lại, cùng bàn bạc về chuyện hai mắt của Dư Tư Nhạc.
Dư Tư Nhạc gật đầu với anh ta, ý bảo đã biết.
← Ch. 103 | Ch. 105 → |