← Ch.056 | Ch.058 → |
Đầu tiên Dư Tư Nhạc ấp úng một hồi, nhưng trước cái nhìn chăm chú của Du Lăng Thần, cuối cùng cũng mở miệng trả lời: "Có, nhưng mà trước đây thôi."
Nắm bắt hai chữ quan trọng "trước kia."
Bàn tay Du Lăng Thần khoát lên vai cô, ôm lấy cô ngồi xuống, khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.
"Hiện tại thì sao?"
Dư Tư Nhạc quay đầu nhìn Du Lăng Thần, do dự nói: "bởi vì Dung Húc."
Chỉ mấy chỉ đơn giản này, dường như đã tiết lộ ra nguyên nhân.
Chuyện Dung Húc theo đuổi Dư Tư Nhạc, tất cả học sinh của trường đều biết, các giáo viên nhìn thấy bọn họ không có làm ra những hành động vượt quá giới hạn, cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Dung Húc ở trường học có danh tiếng rất lớn, rất có uy tín, thậm chí có thể nói là một bá vương trong trường học.
Lúc đầu có vài nam sinh không tin cậu ta một tay che trời, nhất định phải suy nghĩ lại, lén lút viết thư tình cho Dư Tư Nhạc. Sau này bị Dung Húc biết được, bị cậu ta đánh cho một trận. Dung Húc làm giọng phách lối, nói rõ trong trường học "Dư Tư Nhạc là bạn gái của cậu ta, ai dám mơ tưởng đến người của cậu ta, chính là muốn ăn đòn."
Vì vậy, rốt cuộc không ai dám có ý nghĩ đến Dư Tư Nhạc.
Lúc đó Dư Tư Nhạc nghe các đồng học bàn luận chuyện này, cũng không có phản ứng gì nhiều. Cô nghĩ, có Dung Húc làm lá chắn cũng không tệ. Ít nhất sẽ có một nam sinh luôn viết thư tình để trong hộc bàn của cô, hoặc là mỗi buổi sáng luôn mua bữa sáng đem đến phòng học cho cô, một người luôn gọi cô ăn sáng.
Dư Tư Nhạc đem đầu đuôi mọi chuyện nói cho Du Lăng Thần nghe: "Thì chính là cái dạng này."
Sắc mặt Du Lăng Thần tương đối âm trầm, ánh mắt âm trầm nhưng trong chớp mắt thì biến mất không thấy. Anh vỗ vỗ đầu vai Dư Tư Nhạc: "Sắp đến ngày nghỉ, Dung Húc không dám đến biệt thự tìm em. Đừng xem thường người nhà họ Vinh, bọn họ luôn thích đứng sau lưng người khác. Dung Húc là cháu nội của Vinh Diệu Huy, cũng không phải là người lương thiện, có thể tránh mặt được, thì cố gắng tránh đi."
"Đã biết, anh hai." Dư Tư Nhạc thông minh không bằng Du Lăng Thần, nhưng xem ra là người cũng có mắt.
Nhớ lần đầu gặp Dung Húc, nhìn vào ánh mắt của cậu ta, giống như không nhìn người, ngược lại giống như một tên ăn chơi. Dư Tư Nhạc cho rằng Dung Húc thích cô chỉ vì muốn nhìn gương mặt này của cô, sau này phát hiện sự việc không phải như vậy.
Rốt cuộc Dư Tư Nhạc cũng đoán không ra Dung Húc đang nghĩ gì.
............................
Thi liên tục ba ngày, xế chiều mỗi ngày Du Lăng Thần đều bỏ công việc, đến trước cổng trường đón Dư Tư Nhạc.
Dư Tư Nhạc bảo Tiểu Vương có thể đến đón, nhưng mà anh hai lại nói đúng lúc anh đang rảnh.
Kỳ nghỉ hè đến............. .
Sau khi cả trường trải qua cuộc thi cuối kỳ, học sinh các lớp ngồi trong phòng học nghe giáo viên chủ nhiệm cho bài tập nghỉ hè, học kỳ này chính thức đi qua.
Tất cả học sinh hoan hô rời đi......
Tuy rằng vẻ mặt Dư Tư Nhạc không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng rất vui vẻ. Một học kỳ dài đến bốn tháng, mọi người đều cảm thấy mệt mỏi, Dư Tư Nhạc cũng không ngoại lệ.
Vừa bước ra khỏi cửa lớp, Dư Tư Nhạc nhìn thấy bóng người quen thuộc, Dư Tư Nhạc vội đi đến vui vẻ gọi một tiếng: "Anh hai."
Nhìn cô gái nở nụ cười rực rỡ, khóe miệng Du Lăng Thần cũng nhếch lên độ cong nhỏ: "khi nào thì phát thành tích?"
"Một tuần sau, đến lúc đó có thể lên mạng xem điểm." Dư Tư Nhạc kích động ngồi vào trong xe.
Túi xách bị cô ném qua một bên, thấy trong xe có để một gói khoai tây chiên, cô xé gói khoai tây ra rồi cho vào miệng.
"Anh hai, nếu tên em đứng trong top mười người, thật sự sẽ đưa em đi du lịch sao?" Kiếp trước Dư Tư Nhạc chưa từng đi du lịch nhưng mà...... lần này có ý nghĩa khác.
Không chỉ có người thân duy nhất cùng đi với cô, hơn nữa đây là phần thưởng cho cuộc thi.
Đây là chuyện chưa từng có, Dư Tư Nhạc thật quý trọng cơ hội này.
Du Lăng Thần nhìn bộ dạng dè dặt cẩn trọng của cô, nhịn không được vuốt ve đầu cô: "La sao anh hai có thể lừa em?"
Nói đúng ra, Du Lăng Thần là người quyết định của tập đoàn Du thị, làm sao có thể lừa gạt một tiểu cô nương?
Dư Tư Nhạc thật an tâm.
......................... .
Kì nghỉ hè trôi qua rất thoải mái, chỉ trong một tuần ngắn ngủi, Dư Tư Nhạc đã làm xong tất cả bài tập mà giáo viên đã giao.
Tất cả gánh nặng như được gỡ xuống, mỗi ngày chỉ phụ trách chơi đùa, lúc này trông Dư Tư Nhạc rất vui vẻ, đây chính là thời kỳ vô tư của cô gái tuổi mười bảy mười tám.
Nửa đêm, Dư Tư Nhạc từ trong giấc mộng tỉnh lại đi nhà vệ sinh. Cảm thấy miệng hơi khô, cô dự định xuống lầu uống một ly nước. Mới vừa đi ngang cửa phòng anh trai, cô nhìn thấy trong thư phòng cách đó không xa còn có ánh đè.
Ánh sáng thật mờ, ánh mắt Dư Tư Nhạc mờ mịt, cô xoa xoa hai mắt rồi đi về phía đố.
Nhẹ nhàng mở cửa ra một chút.
Du Lăng Thần không mở đèn, cả căn phòng đều tối đen, chỉ có ánh sáng của màn hình máy tính.
Anh ngồi trên ghế, ngón tay liên tục gõ bàn phím.
Dư Tư Nhạc nhìn một màn kia đến thất thần, tay mở cửa phòng ngừng lại một chút. Chẳng trách mấy ngày nay quần mắt Du Lăng Thần đều thâm đen, thì ra mỗi đêm đều tăng ca công việc.
Nguyên nhân anh làm như vậy là chỉ có một.
Ánh mắt Dư Tư Nhạc hơi chua xót, thật cảm động, cô chậm rãi mở cửa ra, tìm công tắc đèn bật một cái: "Anh hai, ánh sáng mờ mịt không tốt cho mắt."
Không ngờ rằng Dư Tư Nhạc sẽ xuất hiện ở đây, tầm mắt Du Lăng Thần từ màn hình máy tính chuyển sang mặt cô: "Hơn nửa đêm không ngủ còn làm cái gì?"
"Những lời này, hẳn là em nên hỏi anh đó anh hai." Dư Tư Nhạc từ cửa đi vào.
Trên bàn làm việc chất một chồng văn kiện, số lượng kinh người.
Dư Tư Nhạc nhìn chữ viết dầy đặc, một cỗ xấu hổ xuất phát từ nội tâm. Nếu không đi du lịch, anh hai không cân liều mạng xử lý công việc như vậy.
"Anh hai, đêm nay đừng xem văn kiện nữa, anh đi ngủ đi, đột nhiên em không muốn đi du lịch nữa rồi." Trong lòng Dư Tư Nhạc rất kích động, thốt ra những lời này.
Du Lăng Thần đầu tiên sửng sốt một chút, ánh mắt dần dần trở nên phức tạp. Quan trọng nhất trong ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc, sau đó là ý cười, dường như rất vui mừng, cuối cùng lại nghiêm mặt nói: "Nói mê gì đó? Đây là những văn kiện ngày mai cần dùng, không có liên quan gì đến chuyện em đi du lịch. Cò nữa, vé đi du lịch anh đã phân phó cho thư ký chuẩn bị rồi."
Cái gì? Dư Tư Nhạc chú ý đến câu nói sau cùng kia: "Thành tích ngày mai mới có."
Nhanh như vậy đã chuẩn bị vé rồi, ngộ nhỡ Dư Tư Nhạc không đạt được yêu cầu thì sao?
"Anh hai tin em." Du Lăng Thần cho cô ánh mắt cổ vũ.
Dư Tư Nhạc không biết nên trả lời thế nào.
Lần đầu tiên cảm giác được người nhà coi trọng, là một chuyện làm người ta rất vui vẻ, nhưng sẽ làm cho người ta sinh ra áp lực rất lớn.
"Tiểu Nhạc, em đi ngủ trước đi, anh phải xử lý xong phần văn kiện này."
Dư Tư Nhạc không chịu đi, ngồi vào ghế trước bàn học: "Vậy em chờ anh hai, anh hai không đi ngủ em cũng không ngủ được."
Du Lăng Thần không nói gì, lại tiếp tục cúi đầu gõ gõ bàn phím.
Khoảng hai mươi phút sau, hai người mới từ trong thư phòng đi ra.
Hai mắt Dư Tư Nhạc đều mở không lên rồi.
Nhưng nhìn Du Lăng Thần, tuy rằng thần sắc mệt mỏi, nhưng hai mắt rất trong sáng.
Sáng ngày thứ hai, Dư Tư Nhạc mở mắt ra, nhanh chóng ngồi dậy, lục laptop, mở máy lên.
Vào trang web của trường, dùng tài khoản học sinh đăng nhập vào xem thành tích.
Thứ tự mỗi lớp học được xếp trên trang web.
Dư Tư Nhạc bắt đầu từ tên đầu tiên tìm xuống, đến số thứ tự thứ chín, vẫn không thấy tên mình. Đang có chút nản lòng, thì nhìn thấy tên xếp ở vị trí thứ mười là "Dư Tư Nhạc". Sợ mình nhìn sai số thứ tự, Dư Tư Nhạc phản phản phục phục kiểm tra bảng xếp hạng mấy lần, mới xác định được cô đã đạt được yêu cầu mà anh hai đưa ra.
Vừa đúng vị trí thứ mười, không hơn không kém.
Dư Tư Nhạc ôm laptop chạy ra khỏi phòng ngủ, muốn đem tin tốt này nói cho anh trai biết.
Đến trước cửa phòng Du Lăng Thần, cô vui vẻ muốn xỉu, ngay cả lễ phép cơ bản nhất cũng quên mất, nắm lấy tay cầm cửa vội vàng mở ra.
Du Lăng Thần đang thay đồ, vừa cởi áo chuẩn bị đổi một áo sơ mi khác. Nghe thấy âm thanh mở cửa thì quay đầu lại nhìn.
Ánh mắt nhìn trên người Dư Tư Nhạc.
Hai má Dư Tư Nhạc hơi đỏ, vội vàng quay mặt sang chỗ khác.
Trong đầu hiện lên hình ảnh anh trai cởi trần. Du Lăng Thần rất cường tráng, bình thường mặc tây trang vào, nhìn cũng không rõ. Vừa rồi trong chớp mắt chỉ có thời gian ngắn ngủi, nhưng đầu óc Dư Tư Nhạc phát họa từng đường cong trên người anh trai.
"Cũng không phải chưa từng nhìn qua, có cái gì phải né tránh." Du Lăng Thần không sợ hãi đưa lưng về phía cô, mở tủ quần áo ra tìm kiếm quần áo.
Lúc này Dư Tư Nhạc mới phản ứng kịp............. .
Lần trước ở bãi cát cô đã thấy qua cơ thể trần trụi của anh trai, lúc này còn có gì đáng xấu hổ?
Đem một màn này làm thành lúc anh trai mặc áo tắm không được sao?
Cô lại quay qua, trong tay còn ôm laptop: "Anh hai, em muốn nói cho anh biết, đã có thành tích rồi."
"Tên thứ bao nhiêu?" Du Lăng Thần vừa hỏi, vừa mặc quần áo vào.
"Vừa đúng vị trí thứ mười."
Du Lăng Thần cài từng cúc áo, sau khi nghe xong, mặt không lộ ra tia ngạc nhiên, cũng không cao hứng quá mức, biểu hiện này ngược lại cảm thấy................ bất quá thành tích này cũng rất bình thường.
"Vé du lịch là ngày mai, em chuẩn bị một chút đi, chúng ta sẽ đi du lịch ở thành phố S." Sau khi Du Lăng Thần nói xong câu có thì đi vào nhà vệ sinh.
Có lẽ phải đi chải tóc, sửa sang lại quần áo một chút.
Đi du lịch nên tham gia vào đoàn cho tiện lợi. Bởi vì về điểm này, hướng dẫn viên du lịch hiểu biết hơn so với người khác. Có thể để cho người ta giải thích cụ thể. Hơn nữa, đi du lịch cùng đoàn, có nhiều người sẽ vui hơn một chút. Dọc theo đường đi, bạn chỉ cần vui chơi, những chuyện khác đoàn du lịch sẽ làm cho bạn.
Du Lăng Thần chỉnh quần áo chỉnh tề, sau khi chải tóc xong thì đi xuống lầu.
Ăn xong điểm tâm do chính tay Dư Tư Nhạc, anh cầm theo túi công văn đến công ty.
......................................................
Trong phòng làm việc ở tầng cao nhất của tập đoàn Du thị.
"Thư ký Tôn, mấy ngày tới đây làm phiền cô rồi. Trên bàn này có văn kiện tôi đã xem xong, có chuyện gì quan trọng thì gọi điện thoại cho tôi." Du Lăng Thần vừa đến công ty một lúc thì bắt đầu bàn giao công việc với thư ký Tôn.
Trong khoảng thời gian này anh không có ở công ty, cần thư ký Tôn giúp đỡ nhiều trong việc quản lý công việc của công ty.
Thư ký Tôn ngạc nhiên nhìn đống văn kiện lớn trên bàn làm việc, trong mắt hiện lên một tia bội phục. Đống văn kiện này phải ít nhất một tuần mới xem xong, mà ông chủ chỉ mất đi thời gian khoảng ba bốn ngày ngắn ngủi đã xử lý xong tất cả, không hổ là người cuồng công việc nhất của tập đoàn Du thị.
"Ông chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng đốc thúc những nhân viên khác." Thư ký Tôn bắt đầu tò mò người đã hẹn hò với ông chủ, là vị thiên kim tiểu thư nào......................
Người nào lại có được sức quyến rũ lớn như vậy, có thể khiến Du Lăng Thần làm những hành động này.
"Được rồi, đi ra ngoài đi." Mấy ngày rồi chưa có một giấc ngủ ngon, Du Lăng Thần đều dùng sức chống đỡ.
Lại mở một phần văn kiện ra tiếp tục xem...................
...................................................
Nghe anh trai nói hành trình lần này có năm ngày, tuy rằng thời gian ngắn, nhưng mà Du Lăng Thần liều mạng sắp xếp.
Mỗi khi nghĩ đến điều này, Dư Tư Nhạc càng thêm quý trọng cơ hội khó có được này.
Bỏ vài bộ quần áo đơn giản vào túi du lịch, lại bỏ thêm vài túi đồ ăn vặt, còn có một ít đồ dùng. Ngoài ra Dư Tư Nhạc còn tìm máy ảnh và ống nhòm, định đóng gói tất cả mang theo.
Sau khi thu dọn tất cả, Dư Tư Nhạc đã mồ hôi đầm đìa.
Còn hành lý của Du Lăng Thần là buổi tối sau khi trở về mới thu dọn. Anh mang đồ dùng cũng giống như Dư Tư Nhạc, ngoại trừ đồ ăn vặt ra, còn có thêm dao cạo râu.
Tám giờ sáng, hai người đến chỗ của đoàn du lịch, tụ họp cùng mọi người. Ngoại trừ anh em của Dư Tư Nhạc, còn có hơn hai mươi du khách khác. Đoàn người cầm vé dựa theo số thứ tự mà xếp hàng chờ xuất phát.
Dư Tư Nhạc nhìn 2 vé này, mã số rất hợp, theo thứ tự là 13 và 14.
1314, có nghĩa là một đời một kiếp............................
Không biết bọn họ là vận cứt chó, hay là thế nào......
Dù sao nhìn số thứ tự này, Dư Tư Nhạc cảm thấy rất kỳ lạ! Trong đầu nhanh chóng nghĩ đến câu nói "cùng em một đời một kiếp"
"một đời một kiếp chỉ có hai người"
Thành phố S cách thành phố C nói gần cũng không gần, nói xa cũng không xa.
Nhưng mà ngồi xe khoảng sáu giờ.
Sau khi nhiều người xuống xe đều thở phào nhẹ nhõm.
Hướng dẫn viên du lịch sẽ đoán được cảnh tượng này thì thân mật nói, bọn họ đã sắp xếp chỗ nghỉ ở khách sạn, sau khi đến đó, mọi người có thể ngủ một giấc thoải mái. Đợi ngày mai, là có thể du lịch hưởng thụ rồi.
Lần đầu tiên Dư Tư Nhạc đến thành phố S, nên tò mò nhìn xem cảnh vật xung quanh.
Đoàn du lịch này thật phí tiền, nhưng mà ngược lại, chỗ nghỉ ngơi và thái độ phục vụ đều tốt.
Số phòng là do hướng dẫn viên du lịch sắp xếp, lúc đến phiên Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần, hướng dẫn viên đưa họ đến phòng số 520, vừa nhìn thấy số phòng, Dư Tư Nhạc lại có cảm giác xúc động đến choáng váng. Trời ơi! Thế này là thế nào, 1314 thì thôi đi, bây giờ còn đến 520! Đây không phải là 1314520 sao?
"Hai người ở căn phòng này, còn hơn hai mươi du khách khác đang chờ tôi, tôi không thể nói nhiều với hai người, đêm nay hai người hãy nghỉ ngơi thật tốt." Trước khi đi, hướng dẫn viên còn cố ý trêu ghẹo nói.
Dư Tư Nhạc ngây ngẩn cả người................
Cái gì? Hai người một phòng?
Hướng dẫn viên du lịch có lầm không chứ? Dư Tư Nhạc muốn đuổi theo ra cửa, nhưng mà khi cô đi ra ngoài, hướng dẫn viên du lịch đã biến mất không thấy nữa.
Du Lăng Thần rất lạnh nhạt, giữ chặt tay Dư Tư Nhạc, kéo cô vào phòng, không hoảng hốt không rối loạn đóng cửa phòng lại.
"Có thể kinh phí của bọn họ xảy ra vấn đến, nên mới sắp xếp như vậy." Du Lăng Thần đem hai túi lịch để lên ghế sô pha.
Khóe miệng Dư Tư Nhạc giật giật, vào phòng quan sát bài trí trong phòng.
Một phòng ngủ, một phòng khách và một phòng vệ sinh................
Chỉ có một phòng, đêm nay ngủ thế nào?
Mùa hè còn chưa đến, ngồi xe một ngày, cả người đều thấy mệt mỏi. Du Lăng Thần kéo caravat trên cổ xuống, ngồi trên ghế sô pha: "Chút nữa anh ngủ trên sô pha, Tiểu Nhạc em ngủ trên giường đi."
Chỉ có thể như vậy rồi.
Còn không thì hai người ngủ chung với nhau đi.
Trước tiên không nói lời nói của con người ta đáng sợ thế nào, chỉ là giữa nam và nữ thụ thụ bất thân. Ngay cả Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần là anh em ruột mà cũng không tránh khỏi nghi ngờ.
Ánh mắt Dư Tư Nhạc nhìn về phía đầu ghế sô pha, ghế sô pha dài không đến 1, 5 mét, hai người có thể người nhưng một người đàn ông trưởng thành mà ngủ trên đó thì rất khó khăn.
Nhưng mà không có cách nào khác, chỉ có thể thông cảm qua đêm.
"Tiểu Nhạc, em đi tắm trước hay là anh đi trước?" Du Lăng Thần hỏi.
"Anh hai, anh đi trước đi." Dư Tư Nhạc buồn bực lấy gói đồ ăn vặt trong túi du lịch xé ra ăn.
Cô không thích lúc ngồi xe ăn cái gì, vì vậy sau khi xuống xe mới cảm giác được bụng đã đói.
Cách âm ở nhà vệ sinh cũng không tốt, tiếng nước chảy rào rào, Dư Tư Nhạc nghe rất rõ ràng.
Trời ơi! Từ đáy lòng sinh ra cảm giác kỳ quái.
Vì sao cô cảm thấy...... Lúc này cô và anh trai giống như mọi thanh niên khác đến thuê phòng vậy?
Cũng như hỏi: "Em tắm trước, hay là anh tắm trước? Nếu không thì cùng nhau tắm."
Dư Tư Nhạc bị suy nghĩ kỳ quái này làm cho sợ tới mức rùng mình một cái, lắc đầu xua đuổi suy nghĩ không đáng tin này.
Du Lăng Thần tắm rất nhanh, hơn mười phút đã xong. Lúc đi ra, dưới thân quấn một cái khăn tắm lớn, phía trên cởi trần. Rất nhiều bọt nước nhỏ còn đọng lại chưa được lau khô, ánh sáng lập lòe chiếu lên người anh, làm tăng thêm phần mê hoặc.
Mỗi lần nhìn anh trai như thế này, Dư Tư Nhạc nhịn không được muốn nhìn vài lần, thế này sẽ làm cho nhiều cô gái thét chói tai!
"Tiểu Nhạc, em đi đi." Du Lăng Thần dùng khăn bông lau khô tóc, ý bảo cô có thể đi tắm.
Có lẽ phát hiện ánh mắt của mình căng thẳng, Dư Tư Nhạc đỏ mặt cúi đầu, "dạ" một tiếng, chạy thẳng vào phòng vệ sinh.
Phòng vệ sinh rộng khoảng mười mét vuông, không có bồn tắm lớn, chỉ có vòi tắm hoa sen.
Dư Tư Nhạc đứng dưới vòi hoa sen, tùy ý để dòng nước chảy trên người mình.
Cửa phòng tắm là cửa kính mờ, hơi mờ.... Nhìn xuyên qua ngọn đèn chiếu vào, ẩn ẩn có thể nhìn thấy người bên trong, mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ.
Lúc này ở bên trong đổi lại là cô, như vậy chẳng phải anh hai cũng có thể thấy?
Dư Tư Nhạc đỏ mặt lên, trời ơi, căn phòng này cố tình sắp xếp như vậy! Không phải mỗi người một phòng thì thôi đi, ngay cả phòng tắm cũng thiết kế ái muội như vậy. Là cố ý thiết kế loại cửa kính mờ, tiện lợi cho du khách sao? Vội vàng tắm xong thì quấn khăn tắm vào, bao lấy cả người, mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.
Khi ra ngoài, Dư Tư Nhạc cố ý bước nhẹ chân, muốn nhìn xem anh trai đang làm gì.
Trên ti vi truyền đến âm thanh thật lớn, Du Lăng Thần ngồi trên ghế sô pha nhìn vào màn hình ti vi, là tin tức buổi chiều.
Ánh mắt Du Lăng Thần từ từ chuyển qua: "Tắm xong rồi sao? Thay quần áo đi ngủ, nghe co hướng dẫn viên du lịch giới thiệu, ngày mai sẽ du lịch đến cảnh sơn cốc. Đến lúc đó, thời gian đi nhất định không ít, phải dưỡng thần đi."
Lúc Dư Tư Nhạc đến thành phố S nghe hướng dẫn viên du lịch giới thiệu, nghe nói sơn cốc là một trong những thắng cảnh du lịch nổi tiếng của thành phố S, rất thích hợp cho du lịch mùa hè, rất mát mẻ. Rất nhiều người lựa chọn mùa hè nóng bức đến đây vui chơi một trận.
"Dạ, đã biết."
Đêm nay trùng hợp đủ ái muội, làm hại mặt Dư Tư Nhạc đỏ bừng thật lâu vẫn chưa hết.
Vốn chủ nhân trước đây của cơ thể này, có suy nghĩ không phù hợp với anh trai của mình. Ông trời cố tình trêu đùa cô, đầu tiên là "1314520", hiện tại là cửa kính ái muội thú vị này!
Rất quái dị rồi! Bị anh hai hiểu lầm sẽ làm sa? Cô còn mặt mũi nào nữa
Bước nhanh đến cửa phòng ngủ, Dư Tư Nhạc e sợ anh trai hiểu lầm cái gì, chợt mở cửa rồi nhanh chóng đi vào, giống như phía sau cô đang có thú dữ đuổi theo.
Lúc cô không nhìn thấy sau lưng......
Khóe miệng Du Lăng Thần nhếch lên nụ cười yếu ớt, vuốt cằm nhìn cửa đóng lại. Hôm nay biểu hiện của Tiểu Nhạc vượt xa suy nghĩ của mình, thật sự rất thú vị.... .
Đặc biệt sau khi nhìn thấy số phòng, không thể tin vào mắt, trừng to như hai hạt châu muốn rớt xuống đất.
Vỗ vỗ ghế sô pha không quá thoải mái, Du Lăng Thần nằm lên ghế, hai chân nhẹ nhàng đặt bên ngoài, tư thế này cũng không quá thoải mái, chân cũng không duỗi thẳng. Ngủ một đêm như vậy, sáng mai sau khi thức dậy, nhất định eo mỏi lưng đau.
Nhưng mà.... Du Lăng Thần muốn, chính là kết quả này.
Đừng nhìn Dư Tư Nhạc ngẫu nhiên có chút thông minh, nhưng mà đa số cô mê mẩn. Rất nhiều manh mối bày ra trước mắt, cô cũng đều là xem nhẹ. Hoặc là nói cô rất tin tưởng người anh trai Du Lăng Thần này, trong tiềm thức luôn cho rằng anh trai này sẽ không làm hại cô, lại càng không làm ra chuyện phá hư tình cảm của hai người. Vì vậy lúc ở chung với Du Lăng Thần, cô sẽ không hao tổn tâm trí suy nghĩ phức tạp, tất cả đều xuất phát từ lòng thuần khiết nhất.
Cũng như Tiểu Nhạc mới làm Du Lăng Thần mê muội.
Có lẽ đã ngủ ở nhà quen, Dư Tư Nhạc đổi sang môi trường khác với những gì mình nhận thức từ bé, rất dễ dàng đi tiểu đêm.
Cô cảm thấy thảm trải sàn trong phòng khách sạn không ấm áp bằng ở nhà.
Càng nghĩ như vậy thì càng không ngủ được.
Đêm rất yên tĩnh, gần như không có chút tiếng động nào.
Dư Tư Nhạc khẽ nhón chân lên, rón ra rón rén định đi vệ sinh.
Cửa phòng ngủ vừa hay đối diện với ghế sô pha. Trong khoảnh khắc Dư Tư Nhạc đẩy cửa phòng ra thì thấy anh hay nằm với tư thế không hề thoải mái trên đó.
Cũng đúng, ghế sô pha hẹp như vậy... Anh hai cao hơn mét tám, ngủ trên đó sao có thể dễ chịu được.
Dư Tư Nhạc hổ thẹn...
Vóc người cô khá nhỏ, khi ngủ trên ghế sô pha chỉ cần tìm đúng tư thế thoải mái, ngủ một đêm cũng khong để lại di chứng gì. Nhưng đổi lại là anh hai mà nói thì hoàn toàn khác.
"Anh hai." Dư Tư Nhạc đi tới, đẩy đẩy anh.
Du Lăng Thần ngủ rất nông, gần như là lúc tiếng Dư Tư Nhạc vừa vang lên thì anh đã tỉnh.
"Anh hai, nếu không thì anh tới phòng ngủ, em ngủ trên ghế sô pha đi."
Du Lăng Thần nhìn cô chằm chằm, ánh mắt không cho từ chối, "Anh trai nhường cho em gái là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Tiểu Nhạc, ngoan ngoãn về phòng ngủ. Ngày mai còn phải theo đoàn du lịch đi chơi."
Dư Tư Nhạc cũng không chịu thỏa hiệp, "Anh hai, anh không cần phải nhường em."
← Ch. 056 | Ch. 058 → |