← Ch.010 | Ch.012 → |
phong cách trang trí phòng ngủ của Dư Tư Nhạc thiên về mộng ảo, có nhiều đồ vật này nọ đều mang khát vọng lãng mạn, không thiếu nhất chiính là màu hồng tô điểm.
Mỗi khi Dư Tư Nhạc bước vào phòng ngủ, đều có một loại cảm giác rất ngây ngô.
Cô lắc lắc đầu, quyết định sửa sang lại phòng ngủ một lần nữa.
Chí ít muốn đem bức tường màu hồng này sơn lại thành màu trắng.
Thừa dịp ngày chủ nhật, Dư Tư Nhạc hẹn với công nhân xây dựng vào buổi chiều.
Cô quan sát tỉ mỉ bố trí căn phòng, cô suy nghĩ đem một vài đồ vật không thích, cất vào thùng, niêm phong lại để vào nhà kho. Tuy rằng cô mượn cơ thể người khác còn sống, nhưng linh hồn không thuộc về cơ thể này, cô không muốn ủy khuất sở thích của mình, đi hùa theo với những người khác.
Ngay cả giường ngủ màu hồng, của bị cô đổi lại thành màu trắng.
Trên tủ đầu giường, có một khung nhỏ bị lật úp, như là bị ai đó cố tình lật úp.
Dư Tư Nhạc cầm lên xem, bên trong kẹp một tấm ảnh chụp chung.
Trong hình là một cậu bé ôm cô bé trên vai đứng chung một chỗ. Trên mặt cô bé này tràn đầy vui vẻ, mà cậu bé đứng bên cạnh cô dường như rất mất hứng, ẩn ẩn còn có một chút chán ghét........................
Chỉ nhìn một cái, Dư Tư Nhạc liền nhíu mày.
Suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cô đem khung hình ném vào thùng, tất cả đều đưa đến nhà kho.
"Tiểu thư, công nhân xây dựng đã đến đây." Dì Lưu dẫn vài người đi vào.
Dư Tư Nhạc gật đầu với bọn họ, rồi nói: "Các người sơn bức tường này lại thành màu trắng giúp tôi, những đồ vật khác, tạm thời đừng động đến."
"Không thành vấn đề, giao cho chúng tôi, Du tiểu thư cứ việc yên tâm." Vài người công nhân xây dựng cười ha ha, khó có thể kiếm được một khoản tiền, tất nhiên bọn họ nghiêm túc cư xử.
Chịu không nổi mùi nước sơn này, Dư Tư Nhạc chạy đến phòng khách xem ti vi.
Suy nghĩ cái khung hình kia, suy nghĩ đến thất thần. Phim trên ti vi đang diễn cảnh gì, cũng không vào đầu cô. Không hề nghi ngờ, ảnh chụp hai đứa nhỏ, chính là Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần.
Nhưng mà.......... Trên mặt anh hai sao không có nụ cười chứ? Nhìn phong cảnh, chắc hẳn bọn họ đi du lịch, cậu bé không thích nơi này sao? Không thể không nói, trong ánh mắt Du Lăng Thần đều là chán ghét, làm cho Dư Tư Nhạc thật chú ý.
"Dì Lưu, dì có biết album ảnh chụp gia đình để ở đâu không?" Dư Tư Nhạc hướng về phía phòng bếp hô to.
Dì Lưu đang bận rửa rau nấu cơm, lên tiếng trả lời lại: "Dường như ở trong ngăn kéo bên dưới ti vi, lần trước lúc tôi quét dọn, có nhìn thấy qua."
Dư Tư Nhạc vội vàng kéo ngăn kéo ra, quả nhiên bên trong có một quyển album lớn.
Ôm quyển album ảnh đến ghế sô pha, Dư Tư Nhạc vội vã mở ra.
Một tấm ảnh chụp đập vào tầm mắt Dư Tư Nhạc.
Phần lớn đều là ảnh chụp của một cô bé, cô bé cười thật hạnh phúc, ba mẹ đứng sau lưng cô cũng đều cười sủng nịnh, nhìn ra được khi còn bé Du Tư Nhạc này rất hạnh phúc.
Lật qua mỗi trang sau......................
Ảnh chụp của Du Lăng Thần có ít hơn, ngẫu nhiên mới có thể thấy một tấm.
Bỗng nhiên cô nhìn thấy một tấm ảnh cả nhà chụp chung, đôi mi thanh tú của Du Tư Nhạc kéo căng ra.
Du Tư Nhạc và ba mẹ cô đều đứng cùng nhau, mà cậu bé khoảng mười ba mười bốn tuổi đứng một mình kế bên, gương mặt nhỏ nhăn không biểu cảm, đối với ông kính tràn đầy nghiêm túc. Dường như không thích hợp với không khí vui vẻ, trên mặt cậu ngoại trừ lạnh lùng ra, không còn gì khác.
Xem xong quyển album ảnh này, trong lòng Dư Tư Nhạc có chút không thoải mái. Thật rõ ràng, Du tiên sinh và Du phân nhân thật bất công, dường như đem tất cả tình yêu thương đều dành cho cô con gái.
Ánh mắt của cậu bé trong ảnh chụp, làm Dư Tư Nhạc càng lo lắng.
Du Lăng Thần tan tầm trở về, vừa đúng lúc thấy Dư Tư Nhạc ngồi trên ghế sô pha.
"Có chuyện gì làm em không vui vậy?" Du Lăng Thần cởi áo khoác, ngồi bên cạnh cô.
Biểu cảm sâu và âm u như giếng cổ, không sóng không gió, hàng mày như ngọn núi lạnh lùng không khác gì tấm hình. Điều khác duy nhất là cậu bé trong hình hơi có vẻ ngây ngô. Người đàn ông trước mắt lại có một loại tự tin khi bày mưu tính kế.
Dư Tư Nhạc cắn môi, sau khi suy nghĩ kỹ, mở miệng nói: "Anh hai, cuối tuần anh có rảnh không? Chúng ta đi chơi, thuận tiện chụp vài bức ảnh đem về."
Ảnh chụp?"
Từ sau vụ tai nạn xe, cơ hội để hai người bọn họ bình tĩnh hòa nhã ở chung với nhau lại càng ít, ảnh chụp lại càng miễn bàn.
"Thời gian là do em đưa ra, tôi phân phó thư ký hủy bỏ buổi hội nghị vào ngày mai." Không đành lòng cự tuyệt lời đề nghị của Dư Tư Nhạc, sau một lúc Du Lăng Thần trầm mặc, thì đưa ra câu trả lời với cô.
Vả lại đoạn thời gian này, Dư Tư Nhạc luôn phát bệnh, ra ngoài vận động hít thở không khí, là một lựa chọn đúng.
"Em muốn đến chỗ nào chơi?" Du Lăng Thần dựa vào ghế sô pha, cầm lấy điều khiển từ xa, không ngừng chuyển kênh trên ti vi.
Vấn đề này, Dư Tư Nhạc không cần lo lắng quá!
Đi khu vui chơi sao? Tâm lý của cô cũng không phải là một đứa nhỏ, huống chi, anh hai đường đường là một CEO, chạy đến khu vui chơi đi chơi, ngộ nhỡ bị người quen nhìn thấy, còn không cười rụng răng sao?
Đi du lịch? Thời gian hai ngày làm sao mà đủ?
Dư Tư Nhạc chống cằm phiền não, chỉ là muốn hỏi Du Lăng Thần một chút xem có đề nghị gì, bỗng nhiên nhìn thấy trên màn hình ti vi lóe lên hình ảnh.
"Ngược trở về, nhanh đem kênh vừa rồi bấm trở về." Dư Tư Nhạc chỉ vào ti vi hô to.
Du Lăng Thần nhấn lại nút lui kênh, trên màn hình ti vi xuất hiện hình ảnh bờ cát.
Đây là một quảng cáo.....................
Là "thác Bắc Ngân Sa" nằm gần một khách sạn, một dòng chữ ghi "phong cảnh tuyệt đẹp, bờ cát nóng, mùa hè có thể tránh nóng", mục đích để thu hút khách hàng.
Dư Tư Nhạc cầm lấy di động, gọi vào số điện thoại nóng trên màn hình: "Alo, là khách sạn Kim Bích sao? Cho tôi đặt hai phòng."
Một giọng nói dịu dàng của nhân viên dịch vụ khách hàng vang lên: "Do số người đặt phòng nhiều lắm, chỗ chúng tôi chỉ còn vài phòng đắt tiền thôi. Xin hỏi cô có tiếp tục đặt không?"
Chính là mùa hè nóng nực, đến bãi cát gần khách sạn, khách sạn làm ăn vô cùng phát đạt.
Đổi lại là kiếp trước, một năm tiền lương của Dư Tư Nhạc của không đủ vào trong đó tiêu xài. Nhưng mà bây giờ không giống, nhà họ Du không thiếu tiền.
"Được, tốt nhất là hai phòng cạnh nhau."
Dư Tư Nhạc nói vài câu với nhân viên dịch vụ khách hàng xong, sự việc xem như đã quyết định.
Bởi vì phòng ngủ của cô đang sửa sang lại, thay đổi màu sơn trên tường, nên có mùi hơi khó ngửi. Vì vậy trong một tuần này, Dư Tư Nhạc ngủ ở phòng khách.
Có dì Lưu phụ trách việc nấu ăn, sau khi tan học, thời gian rảnh rỗi của Dư Tư Nhạc càng nhiều.
Chỉ có một người không vừa lòng, đoán chừng đó là Du Lăng Thần.
Thật vất vả mới có thể để Dư Tư Nhạc làm bữa tối tình yêu, bởi vì dì Lưu trở lại, nên đã hoàn toàn phá vỡ. Mấy ngày nay, anh luôn tự hỏi, có cần phải đuổi dì Lưu đi không?
Đuổi dì Lưu? Khẳng định Dư Tư Nhạc không đồng ý, đến lúc đó lại trở mặt với anh, quan hệ căng thẳng, thì mất nhiều hơn được rồi.
Chỉ có thể nghĩ ra một biện pháp làm cho dì Lưu cam tâm tình nguyện thôi.
Mỗi ngày đi qua, đảo mắt đã đến cuối tuần.
Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần đã chuẩn bị đồ xong, ném vào phía sau xe.
"Đồ này đã mang đầy đủ chưa?" Du Lăng Thần ngồi trong xe, quay đầu hỏi Dư Tư Nhạc.
Dư Tư Nhạc gật đầu: "Đều đã mang đầy đủ, em còn đem theo cái này." Cô lấy máy ảnh ra lắc lắc với anh.
Ảnh chụp trong album này, nên cập nhật thêm thôi. Cô còn chuẩn bị cho một bức ảnh chụp chung, chuẩn bị khung hình đặt ở đầu giường.
"Tiểu Vương, mở..............."
Du Lăng Thần chưa nói hết lời, Đã bị Dư Tư Nhạc cắt đứt lời nói.
"Chờ một chút."
Cô nhìn về phía Tiểu Vương nói: "Chờ một chút, anh Trịnh nói đi cùng với chúng ta, muốn đi nhờ xe chúng ta."
← Ch. 010 | Ch. 012 → |