← Ch.62 | Ch.64 → |
Mặc dù hai người có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lúc này đây cũng không thích hợp để tâm sự, sau khi cười, hai người vẫn là trở lại bộ chỉ huy tiếp tục công việc.
Không nghĩ không lâu sau khi ăn cơm trưa, Trưởng phòng Trình Vĩ đã vội vàng chạy tới, lần này còn mang theo một văn kiện, gương mặt tròn tròn mập mạp của anh mang theo một nụ cười thật thà, nói với Đan Nhĩ Tín: " Chú em Đan, thật xin lỗi em, tình huống quá khẩn cấp cũng không bàn bạc trước với em, có điều đội trưởng chi đội bảy của chúng ta đã báo cáo với Tham mưu trưởng, các em ở chỗ này có khó khăn gì có thể nói ra." Nói xong liền đưa văn kiện trong tay cho Đan Nhĩ Tín.
Theo sự quan sát của Hách Tịnh, vị trưởng phòng Trình Vĩ này chắc chắn là có việc cầu xin mình, hơn nữa việc cần nhờ không nhỏ, rất có thể là không theo quy tắc bình thường, quả nhiên, bên này cô còn chưa có phân tích xong, Đan Nhĩ Tín đã nhíu mày: "Cám ơn lời mời của đội trưởng của các anh, nhưng mà đi theo chiến hạm ra khơi... Bên này em cũng có chuyện cần phải xử lý." Văn kiện này là thư mời tham gia tổ lặn của đội trưởng chi đội số 7, lẽ ra Trình Vĩ không thuộc sự quản lý của anh, bán sức như thế này tới trước có thể là không làm khách, có thể thấy được cái tình "Anh em".
Thật ra thì nếu như tới kịp thời gian, đội trưởng đội 7 hoàn toàn có thể xin phép bộc chỉ huy sắp xếp Đan Nhĩ Tín theo tàu ra biển, nhưng là toàn bộ diễn tập đã sắp xếp xong, nhân viên đã vào vị trí, các lãnh đạo đều bận rốt theo sự chỉ huy hành động, tạm thời đi mời chắc chắn không kịp nữa, mà riêng Đan Nhĩ Tín lại không phải là người hạm đội N, đội trưởng đội 7 không có quyền gì điều động anh, nếu muốn sắp xếp Đan Nhĩ Tín làm một nhân viên sửa chữa nho nhỏ đi theo chiến hạm thì có thể, nhưng cái này phải có sự đồng ý của mọi người.
Thật ra Đan Nhĩ Tín cũng có chút dao động, chi đội 7 có hạm đội N có thuyền hạm và tàu lặn tiên tiến nhất, mà trang bị của hạm đội N là đứng đầu trong các hạm đội trong nước, bọn họ là bậc đàn anh ở công đoạn lắp ráp, ở nhà lúc nói chuyện có đề cập tới, Đan Nhĩ Tín rất muốn có cơ hội tìm hiểu một chút, lần này là cơ hội khó có thể có được, nhưng mà, chi đội tin tức đại đội A mặc dù là từ xa tới làm khách, chủ yếu là quan sát, nhiệm vụ không lớn, nhưng chuyện này, cũng không thể hoàn toàn buông tay.
Trừ phi, có người thay thế vị trí của anh.
Đan Nhĩ Tín ngẩng đầu nhìn Trình Vĩ: "Việc này em không tự quyết được, phải hỏi ý kiến lãnh đạo của em trước đã."
"Đúng thế, đúng thế, vậy anh và em cùng đi." Trình Vĩ thấy có chút hi vọng, lập tức cười giống như mọt đóa hoa cúc mập, thấy Hách Tịnh bên cạnh, lập tức nói: "Để phòng ngừa vạn nhất, phiên dịch Hách cũng đi cùng đi. Nhóm chiến hạm mới này của chúng tôi lần đầu tham gia diễn tập, rất lo lắng không bải vệ được vị trí, hướng dẫn sử dụng các dụng cụ phần lớn đều là ngoại ngữ..."
Nếu nói xin phép lãnh đạo, dĩ nhiên là xin phép Chu Hải Phong, người ta cũng rất dứt khoát, trực tiếp hỏi nhiệm vụ hiện giờ của Đan Nhĩ Tín, hỏi có ai có thể thay thế không, Đan Nhĩ Tín ngừng một chút nói: "Trương Anh Tử có thể."
Chu Hải Phong hơi méo miệng một chút, ánh mắt nhíu lại, nhìn Trương Anh Tử, lại nói với Đan Nhĩ Tín: "Cậu xác định cô ấy có thể? Có nhìn nhầm là người nào không?"
Trương Anh Tử lớn giọng: "Lúc chị đây học lý luận điện từ, tiểu tử Đan Nhĩ Tín này còn mặc tã đó! Tôi có thể làm hỏng việc?
Hừ.. ?" Cô không nói gì nữa, đoán rằng có nói thêm gì nữa thì mắt chó nhìn người thấp đi, cô cuối cùng cũng nhớ người trước mắt là cấp trên, liền để lại cho người ta chút mặt mũi.
Kết quả là, lúc Trương Anh Tử nhận quân lệnh đưa xuống, Đan Nhĩ Tín và Hách Tịnh chuẩn bị theo chiến hạm ra biển.
Đi theo Trình Vĩ tới trước một chiến hạm màu xám trắng, Hách Tịnh còn chưa có cảm giác gì, trên mặt Đan Nhĩ Tín lại lộ ra vẻ kinh dị, ánh mắt sáng ngời lạ thường, có tỏ bình tĩnh hỏi Trình Vĩ: " Là SZ số mấy?"
Trình Vĩ mỉm cười gật đầu: " loại 054, là mô hình mới nhất của khu sản xuất chiến hạm trong nước, toàn bộ hải quân chỉ có duy nhất chiếc này."
Lần này Hách Tịnh cũng rất ngạc nhiên, hoàn toàn hiểu vì sao Đan Nhĩ Tín lại đè nèn hứng phấn, vì sao lại tới, đàn ông, đối với xe, thuyền, vũ khí, dường như có cùng sự cuồng nhiệt từ bẩm sinh.
Trình Vĩ hiển nhiên rất hài lòng với sự vui mừng mà mình mang tới, còn liên tục cằn nhằn nói rằng chiến hạm này đặc biệt và khó có được. Đan Nhĩ Tín vừa thừa nhận vừa gật đầu, vừa chuẩn bị lên thuyền, anh có chút vui mừng nói: "Phía trên sửa dụng hệ thống VLS (hệ thông bắn thẳng" và Ra da điều khiền đều là nước mình tự chế, trong đó rada điều khiền là sử dụng nghiên cứu phát triền đầu tiên em tham gia, giống như là con gái của mình, sau khi gả đi đều muốn quan tâm xem nó sống như thế nào."
Một chàng trai trẻ như Đan Nhĩ Tín lại nói ra những lời như ông cụ non khiến bản thân rất quỷ dị, Hách Tịnh lại liên tưởng tới ngày hôm qua liền cảm thấy cách nghĩ của năm mười tuổi đí, không nhịn được muốn cười, nhưng người thích cười như Trình Vĩ lại không cười, miệng anh mở giống như có thể nuốt cả quả trứng, nửa ngày mới khép lại, có điều sau đó không bao giờ nói trước chiến hạm này như thế nào nữa.
Lực chú ý của Đan Nhĩ Tín đều đặt ở trên chiến hạm này, tự nhiên không chú ý tới điểm này, Hách Tịnh lại nhìn thấy được, đón nhận ánh mắt của Trình Vĩ, có ý tốt mà cười với anh, lại dùng ánh mắt bảo anh ta chú ý Đan Nhĩ Tín một chút, Trình Vĩ thấy dáng vẻ không chuyên tâm của Đan Nhĩ Tín, liền cười cười tự giễu, sau khi cười xong liền thản nhiên.
Có trưởng phòng Trình Vĩ dẫn dắt và tiến cử, cùng với sự xuất hiện đúng lúc, trên chiến hạm, các nhân viên bảo hộ rất nhanh đón nhận Đan Nhĩ Tín và Hách Tịnh, Hách Tịnh ngược lại còn được sự hoan nghênh, vốn trên chiến hạm chỉ có một vị nữ quân y 40 tuổi, Hách Tịnh tới, bà ấy dĩ nhiên rất vui vẻ, cả một chiến hạm toàn những vị đàn ông cao to nên thấy có vị mĩ nữ, càng cao hứng hơn, mặc dù bênh cạnh mĩ nhân có một hộ hoa sứ giả rát cười đại, nhưng lúc rảnh rỗi trong lúc quân diễn, có mỹ nhân dưỡng mắt cũng không tồi! Tất cả mọi người đều dễ dàng hài lòng.
Mặc dù sinh trưởng ở vùng sông nước, nhưng mà cuộc sống trên quân hạm, đối với Hách Tịnh mà nói còn rất mới lại, có điều cô không say tàu vào lúc này ngược lại khiến chị quân y rất vui mừng, nghe nói lần đầu tiên cô ra biền lại càng ngạc nhiên, liên tục khen thân thể cô thật tốt.
Đan Nhĩ Tín vừa lên chiến hạm, như cướp biển vào được núi báu, cá gặp nước, chỉ chớp mắt cũng không thấy bóng dáng, sợ rằng ngay cả mình họ gì cũng quên mất, chứ đừng nói tới việc chú ý tới Hách Tịnh. Diễn tập vừa mới bắt đầu, Hách Tịnh và quân y Vương đều là nhân viên "dự bị", tự nhiên nhàn nhạn, đều ở trong khoang trong tán gẫu.
Bản thân Hách Tịnh, đối với chị Vương người một mình đợi ở chiến hạm không có ai nói chuyện cùng mà nói, chính là một tòa kho báu, trong lòng cô ấy rất hiếu kỳ: "Tên tiểu tử còn trẻ tuổi đi cùng em chính là thiếu ra, rất lợi hại!"
Hách Tịnh gật đầu: "Đúng thế, anh ấy là lãnh đạo của chúng em."
Ánh mắt chị Vương lóe sáng: "Vậy thì vị lãnh đạo này của các em đúng là rất bình dị, gần gũi, chị thấy lúc lên thuyền anh ta để em lên trước, lúc đi thì đi ở bên ngoài, nói chuyện còn xem sắc mặt của em, dường như lo sợ em bị thương hoặc là không vui."
Hách Tịnh lúng túng, cô tự nhận mình là người rất hiểu lễ phép. nhưng với chuyện Đan Nhĩ Tín này, bởi vì "quy tắc ngầm" có quan hệ bất chính giữ ý, trong lòng sẽ không gây chuyện với anh, hưởng thủ sự chiếu cố của anh, có thể nói là ưu tiên nữ giới, chính là không nghĩ tới tình hình ở Trung Quốc, nhất là ở quân đội nơi thứ bậc sâm nghiêm này, ưu tiên nữ giới cũng không có lãnh đạo, hình thức sống chung của hai người như vậy trong mắt người khác liền có vấn đề.
Hách Tịnh lau mồ hôi, thỏa mãn sự quan tâm của chị Vương: "Thật ra thì chúng em là anh em kế, người lớn ở nhà dặn anh ấy chiếu cố em."
Chị Vương lại cảm thấy hứng thú hơn, hỏi tiếp: "Không có quan hệ máu mủ nhỉ!" Mặc dù là câu hỏi, giọng nói lại hết sức chắc cahwns.
Hách Tịnh chỉ đành phải thành thật: "Vâng"
"Vậy được rồi." Chỉ Vương làm dáng vẻ biết rõ bí mật, vẻ mặt bí hiểm, giọng nói ý vị thâm trường, chọc cho Hách Tịnh toát mồ hôi lạnh- chị à, dù sao chị cũng là trí thức trờng số 1 nhá, thế nào lại giống với mấy tam cô lục bà vậy?
Hách Tịnh sợ đề tài nhiều chuyện này nói ra rồi sẽ không thể dừng lại, đành tự mình đổi đề tài: "Chị à, quân diễn lớn như thế này bao lâu có một lần ạ?"
Chị Vương ngẩn người một lát mới định thần lạ, mới nhớ ra rồi trả lời: "Hàng năm đều có, có lúc còn liên kết các hạm đọi khác, tiến hành quân diễn phạm vi lớn trong cả nước."
Hách Tịnh gật đầu, dáng vẻ giống như muốn biết: "Lần quân diễn này là phô trương lực lượng nhỉ, để mọi người biết một chút thực lực hải quân của chúng ta..."
Đề tài xuất sắc được thay đổi, Hách Tịnh trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Có điều không tính những thứ này, lần diễn tập này thật khiến Hách Tịnh mở rộng tầm mắt, sau khi chiến hạo thành công bắn đạn đạo chống lại chim ưng C-802, hầu hết các thủy thủ tung mũ ăn mừng, trong đám người Hách Tịnh lại thấy được Đan Nhĩ Tín, anh rất kích động, sau khi thấy Hách Tịnh, cũng không quan tâm cô nghe có hiểu hay không, lôi kéo cô từ tình hình biển, tới việc liên kết quân diễn với các nước phương Tây, còn nói đến huấn luyện "cướp lại đảo lẻ" của Nhật Bản, còn nói tất cả bây giờ chứng minh chúng ta không phải tình huống thực tế với thuyền chuẩn, cũng có chiến hạm có dụng cụ phòng không.
Lúc này khi Hách Tịnh nhìn thấy vẻ mặt trừ lộ cảm xúc tức giận ra ngoài, còn có cảm xúc mãnh liệt, bị anh ảnh hưởng, cộng với bị không khí của mọi người xung quang cảm hóa, Hách Tịnh cảm thấy ngực mình căng lên, giống như có cảm xúc cần phát tiết, cô kéo tay Đan Nhĩ Tín, Lúc anh còn kinh ngạc, lại tặng anh một nụ cười rực rỡ nhất. Hai tròng mắt tối tăm của Đan Nhĩ Tín như có ánh sao xẹt qua, anh nhấp hé miệng, giống như đang chịu đựng gi đó, không lâu sau, cũng đáp lại một nụ cười, không hề xen lẫn cảm xúc khác, nhạo báng hoặc xấu hổ, chỉ là mỉm cười đơn thuần, cũng lật tay nắm thật chặt tay cô.
Lúc mọi người đang hân hoan, còi cảnh sát chợt reo vang, là tần số tập hợp khẩn cấp, tất cả mọi người có chút sững sờ, không biết là diễn tập hay thật sự đã xảy ra vấn đề gì, có điều những quân nhân đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, dùng tốc độ nhanh nhất tập hợp trên boong thuyền.
Ngay sau đó, mọi người chợt phát hiện chỗ không đúng, vốn là đi ngược lại khu trục hạm, cho nên lấy tốc độ không chập tiếp tục hướng ra ngoài biển mà tiến vào, mọi người rối loạn.
Một quan quân giống như người phụ trách vội vàng chạy tới trước mọi người, sắc mặt nghiêm trọng, có thể nói là vô cùng khó coi, anh ta chào hỏi mấy người cấp bậc khá cao trước mặt rồi vội vàng nói thầm mấy câu, sau đó lấy lại bình tĩnh mới mở miệng nói với mọi người: "Hôm nay ai chịu trách nhiệm trông giữ khoang đạn dược" thanh âm rất nghiêm nghị, lại xen lẫn từng tia run rẩy, hiển nhiên là tức giận tới cực độ.
Qua vài giây, mới có một Trung sĩ hải quân từ hàng giữa đi ra: "Tôi." Cái mũ của anh ta đã không thấy đâu, tóc hơi rũ, dưới ảnh hưởng của tiếng sóng, giọng thấp tới mức không nghe được.
"Con mẹ nó, anh tự ý rời vị trí, lão tự tôi đạp chết anh." Người phụ trách tiến lên mấy bước đạp vị trung sĩ nằm sạp xuống đất lại bị mấy người quan quân lúc trước giữ lại: "Hạm trưởng, trước hết phải nghĩ cách giải quyết vấn đề đã."
"Tôi, đây là lần đầu tôi tham gia diễn tập, chưa từng xem qua bắn đạn đạo, thiếu úy Lý nói thay tôi gác, tôi, tôi mới lên mà." Người trung sĩ kia vừa ôm bụng, giải thích một cách đứt quãng.
Sắc mặt hạm trưởng tái xanh, có điều vẫn nhịn không nói gì nữa, mà nhanh chóng sắp xếp công việc: "Người có tài về điện tử đối kháng giải quyết tất cả quấy nhiễu truyền tin điện từ đi, người có tài về hủy đạn vào vị trí, những người còn lại dùng tốc độ nhanh nhất thu thập các góc của chiến hạm, nhìn xem có vật nổ khả nghi nào không, lục soát xong lập tức báo cáo." Rồi chỉ chỉ trung sĩ kia: "Anh, còn có các đồng chí khác có quan hệ gần gũi với Lý Mân, lập tức theo tôi tới khoang đạn dược."
Lần này dường như tất cả mọi người đều ý thức đã xảy ra vấn đề nghiêm trọng, Hạm trường của muốn dẫn người xuống, Đan Nhĩ Tín chợt bước ra khỏi hàng: "Báo cáo Hạm trưởng, chỗ tôi có hai dụng cụ nhỏ hỗ trợ tìm kiếm, có thể giúp một tay."
Chờ sau khi Đan Nhĩ Tín về lấy hai vật kia tới, Hạm trưởng nhìn dụng cụ điện tử xấu xí đen thùi lùi trên tay anh, không nhịn được lộ ra ánh mắt hoài nghi, Đan Nhĩ Tín nói: "Tôi tự chế, vẫn còn đang thử nghiệm, trước mắt chưa có tỉ lệ thất bại."
Vừa mở dụng cụ ra liền "tích tích" kêu lên, Đan Nhĩ Tín căn cứ chỉ thị trên màn hình đi tới một chỗ trên boong thuyền, kéo một góc của tạp vật ra, phía dưới là một cái cờ lê, cờ lê mở ra, rõ ràng là đồng hồ, hộp điều khiển từ xa.
Sắc mặt mọi người tại chỗ cũng thay đổi, có điều dù sao bọn họ cũng là quân nhân huân luyện nghiêm chỉnh, cũng không có rối loạn, trợn to hai mắt chờ chỉ thị của Hạm trưởng.
Hạm trưởng nhìn chằm chằm Đan Nhĩ Tín: "Anh chính là nhân viên sửa chữa mà Trình Vĩ mượn từ đại đội A, vậy thì xin nhờ."
Đan Nhĩ Tín lắc đầu: "Tôi không am hiểu phá bóm, cái dụng cụ này anh có thể giữ lấy cho người khác sử dụng. Chuyên ngành của tôi là điện tử đối kháng, mời vừa rồi anh nói cần phá hỏng truyền tin điện từ, việc này tôi có thể giúp một tay, tôi có thể theo yêu cầu của các anh lựa chọn tính chất phá hỏng, thậm chí thay đổi."
Ánh mắt Hạm trưởng sáng rực lên, từ lúc xuất hiện tới giờ vẻ mặt lần đầu tiên giãn ra, biết là gặp được cao thủ.
Đan Nhĩ Tín mím chặt môi, ánh mắt tự tin, chắc chắn, trong lĩnh vực chân chính của mình, trước giờ anh luôn tự tin.
Thần kinh Hạm trưởng hơi dãn ra, sau đó chú ý tới Hách Tịnh ở bên cạnh Đan Nhĩ Tín, anh dùng ánh mắt hỏi, Hách Tịnh vội vàng nói: "Tôi là phiên dịch, có cần tôi giúp một tay không?"
Hạm trưởng nhíu mày: "Phiên dịch, ngoại ngữ sao? có thể nói tiếng Mân Giang phía Nam sao?"
Hách Tịnh gật đầu một cái:c"Tạm được." Tiếng Mân Giang phía Nam là một trong những ngôn ngữ địa phương cô khá thành thạo.
"Vậy thì đi theo tôi." Hạm trưởng vội vã đi phía trước.
← Ch. 62 | Ch. 64 → |