← Ch.32 | Ch.34 → |
Từ sau khi cuộc sống bình thường chuyển từ thời kỳ nhậu nhẹt lăng xăng thành thời kỳ quân huấn, Hách Tịnh cảm nhận được một chút cảm giác của cấp trên, đối với mấy vị anh cả ưa lợi này cũng phải nịnh nọt rất nhiều, khiến bọn họ lâng lâng, cảm giác giá trị nam nhân của bản thân tăng lên mấy lần. Như Vương Cần nói, đối tượng scandal của anh đã được chuyển từ hộ sĩ lên thành nữ bác sĩ, Lục Binh còn hơn thế nữa, mẹ anh ra lệnh cho anh trong điện thoại quy định rõ đối tượng anh chọn lựa là nhà gái trình độ học vấn cao, và dung mạo, ba vòng, còn có lấy thông minh là nhất, sau đó nghĩ tới người thông minh lựa chọn không dễ, liền nói chọn đối tượng có học vấn.
Vẫn là lão Đại có khí phách, một chưởng liền tách bọn họ ra la ầm lên: "Có gì mà đắc chí chứ, chính là hai người là tân binh nhỏ bé, đấu với người năm năm độc thân thì sẽ biết cái gì gọi là so tài giữa heo mẹ và Điêu Thuyền."
Lúc chấm dứt huấn luyện quân sự, đúng như ý nguyện, Hách Tịnh đạt được danh hiệu học viên ưu tú. Không chỉ có bởi vì các hạng mục kiểm tra cô đều dẫn đầu, mà cả nội vụ đều ưu tú, hơn nữa còn vì trong buổi báo cáo, cô biểu diễn tặng mọi người khúc nhạc Không Tước Vũ động lòng người.
Trải qua một lần huấn luyện quân sự, rất nhiều người không chỉ đồng phục như nhau mà còn cùng màu da, chỉ có ít người ngoại tộc, phơi năng không đen, Hách Tịnh chính là một trong số đó.
Lớn lên ở vùng sông nước Giang Nam, Hách Tịnh có làn da mịn màng như bạch ngọc, nhiều ngày nắng gắt thì da cô cũng chỉ hơi đổi màu một chút, chỉ cần đánh một lớp phấn lót nhẹ là có thể khôi phục như trước. Cô dáng người mảnh khảnh, lại có thêm vóc người cao gầy, hơn nữa bản lĩnh, từ nhỏ, do đó vũ điệu này, vai chính không ai khác ngoài cô.
Vẻ mặt linh hoạt, kỹ thuật nhày đẹp, Hách Tịnh nhảy trên võ đài khiến cho lòng người rung động, một khúc nghê thường không kết thúc, tiếng vỗ tay như sấm dường như làm bật tung nóc hội trường, theo tà váy vũ động, mọi người, đặc biệt là tâm tình các chàng trai, cũng như thủy triều dậy sóng thật lâu không thể yên bình lại.
Đó là đêm cuối cùng ở trại lính, Hách Tịnh mới nhận được chứng nhận học viên ưu tú, lúc liên hoan, mặc đồ múa lần lượt mời rượu từng bàn một, lần nữa làm không khí hội trường lên cao trào, lại thêm một chút tiếng tăm, kết quả là cơm cũng không ăn được mấy miếng.
Cũng may vẫn có tiểu táo (suất ăn tiêu chuẩn cao nhất), chú ý thấy Đan Nhĩ Tín đã sớm rời sân, Hách Tịnh cũng mời rượu ở đây xong vội vàng trở về kí túc xá thay quần áo, đây là lần tụ họp cuối cùng, cũng nhân tiện từ biệt. Mấy người này mặc dù miệng lưỡi cay nghiệt, nhưng đối với mình vẫn có chút nhân nhượng chăm sóc như người nhà, hơn nữa bởi vì tài ăn nói không bằng người, dù có chút chanh chua, nhưng nơi cô ở này tất cả đều là chỗ người bắt nạt người, Hách Tịnh cũng không phải là người không biết nhận thức.
Chỉ là mấy người này hôm nay có chút khác thường, lạo Đại còn tạm được, trừ việc đem thịt nướng thơm ngào ngạt hương lên ăn cũng chỉ vui vẻ khen Hách Tịnh mấy câu, Vương Chuyên thể hiện là một lục binh đặc biệt nghe lời, bảo uống rượu liền uống rượu, bảo ăn thịt liền ăn thịt, Hách Tịnh nhất thời đưa ra ý kiến bảo bọn họ hát, hai người này liền nhỏ giọng rống lên mấy câu trong cổ họng, rống tới đỏ mặt tía tau, sau đó con mắt sáng ngời nhìn Hách Tịnh, giống như chờ đợi cô khen thưởng.
Hách Tịnh bị mọi người nhìn như vậy có chút không tự nhiên, đang muốn tìm một đề tài để dời đi sự chú ý của mọi người thì chợt Đan Nhĩ Tín quăng cái ly, một giây sau, Hách Tịnh bị anh lôi kéo chạy ra ngoài.
Ngày đó ban đêm không có ánh trăng, Hách Tịnh bước chân ngắn bị anh kéo đi, nhưng cũng không dám la lớn, bởi vì dù sao đây cũng là cuộc tụ hội trái quy tắc, đêm cuối cùng lại bị bắt, thật không đáng giá.
Đã là cuối hè, gió mang theo chút lạnh, thổi lên mặt rất thú vị, nhưng mà có cần phải chạy nhanh như thế này không. Cũng may là kiên trì rèn luyện nhiều năm, hơn nữa gần đây tập trung tập quân sự, khiến Hách Tịnh có đủ lực về hô hấp, may mà như vậy, chạy nhanh một lúc cũng bắt đầu thở. Không có ánh đèn bao phủ, cộng thêm không có ánh trăng, ngoại ô ban đem dường như là đen kịt tới nỗi không thấy đươc năm ngón tay, càng ngày càng cách xa tiếng cười nói của các học viên, trong lòng Hách Tịnh có chút thấp thỏm lo lắng, cường ngạnh dừng lại, cũng cố gắng hất bàn tay đang lôi kéo cô ra.
Tay không thể hất ra, nhưng mà cuối cùng cũng không phải chạy như điên nữa, Đan Nhĩ Tín cũng có chút thở dốc, Hách Tịnh liền giành mở miệng trước chất vấn: "Làm gì vậy? Vừa mới ăn no, chạy như thấy sẽ đau dạ dày!"
Đan Nhĩ Tín cũng không nói gì, sau một hồi ho khan kịch liệt, Hách Tịnh đang oán thầm có phải là anh thiếu rèn luyện không, lại thấy mình bị anh kéo vào trong ngưc.
Đan Nhĩ Tín hai mươi hai tuổi, có thể nói là một đứa nhỏ, cũng có thể coi là một người đàn ông, bờ vai của anh thật rộng, cánh tay có lực, Hách Tịnh bị giữ chặt trong vòng tay anh không thể cử động được, phần thân bên dưới dù cách một lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được độ ấm của cơ thể, chop mũi vấn vương hơi thể mạnh mẽ của người con trai này, Hách Tịnh liền đỏ mặt, tim đập nhanh.
Sau một lúc, cô bắt đầu giãy dụa: "Anh Nhĩ Tín, anh làm gì đó!"
"Tôi không phải an hem!" Giọng nói đè nén, theo sự giãy dụa của Hách Tịnh mà có chút khàn khàn, "Mãi mãi đều không phải, còn có, em sau này không được khiêu vũ ở nơi công cộng!"
Nếu như nói trên đời này có người khiến Hách Tịnh chán ghét từ trong nội tâm, đó là loại người tự cho mình là thâm tinh thật ra thì vô cùng bá đạo, cái kiểu con trai đó, luôn thể hiện là mình tự cố gắng.
Mà trong chớp mắt này, Đan Nhĩ Tín liền khiến cô có cảm giác này, trong nháy mắt Hách Tịnh cảm thấy máu đnag xộc lên não mình, con mắt cô mờ mịt, tiếng nói lạnh lung: "Anh đã không phải là anh tôi, vì sao lại quản tôi?"
Đan Nhĩ Tín hơi buông lỏng cô ra, anh nhận thấy Hách Tịnh có gì đó không đúng, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, bời vì lúc này anh đang rất kích động, đôi mắt lấp lánh trong đêm tối: "Anh chính là muốn xen vào chuyện của em, tóm lại là không chó phép em nhảy nữa, quá...." Mê người, là con trai đều không chịu nổi, anh không thể nhẫn nhịn nhìn cô gái mình thích bị người khác YY thèm muốn, thậm chí còn mơ mộng về cô. Dĩ nhiên những lời này anh cũng không nói ra miệng, mà Hách Tịnh cũng không cho anh cơ hội nói ra.
Im lặng lại còn kiên trì đẩy cánh tay anh đang giữ chặt mình ra, Hách Tịnh không nói câu nào, nghiêng người bước trở về khiến Đan Nhĩ Tín có chút nóng nảy, cô chưa có đồng ý với mình, hơn nữa hình như cô ấy có chút tức giận, đây là lần đầu tiên trước mặt anh Hách Tịnh thật sự tức giận, lại còn vì loại nguyên nhân này, Đan Nhĩ Tín tự thấy mình không có sai, liên kiên trì, cường ngạnh đưa tay ra cản.
"Tại sao anh quản tôi? Đan Nhĩ Tín, anh có cảm thấy hành vi của mình rất buồn cười không?" Hách Tịnh cảm thấy cô đã cố gắng giữ bình tình không trêu chọc anh, bởi vì tình hình trước mắt không có lợi cho mình, nói về thể lưc cô tuyệt đối không phải đối thủ của Đan Nhĩ Tín, mà nếu không mở miệng, với sự cậy mạnh của đối phương cô cũng không có cách nào thoát thân.
Đầu Đan Nhĩ Tín "oanh" một tiếng, nổ tung rồi. Anh dựa vào cái gì? Trằn trọc nhiều ngày như vậy, ẩn nhẫn kìm chế như thế, hao tâm tổn trí trêu chọc cô cao hứng như vậy, dường như buông tha cho mọi hiềm khích lúc trước, buông bỏ hết mọi tôn nghiêm để lấy lòng cô, đổi lại chỉ là một câu "tại sao", còn có "Anh rất buồn cười." của cô.
Anh rất nực cười, Đan Nhĩ Tín cảm giác đời này cho tới bây giờ chưa từng uất ức lớn như vậy, thua trong tay một tiểu nha đầu chưa tới mười tám tuổi.
Anh muốn phất tay áo bỏ đi, nhưng trong đầu đều hiện lên hình ảnh duyên dáng của cô trên khán đài, như vị tiên nữ, nụ cười tươi tắn như thế, cánh tay ngọc nhẹ đưa, ngón tay nhỏ khẽ động, eo thon quay nhanh, chân dài hơi đưa, còn có chiếc cổ thon dài ưu nhã như thiên nga, bởi vì sự thông minh vui vẻ mà hiện ra má lúm, tất cả mọi cảm giác, cũng rất khó dùng một từ nào đó để hình dung.
Mà tất cả mọi người chăm chú nhìn chính là cô gái này, cô bây giờ đang ở trong lồng ngực của mình, dường như chóp mũi còn cảm nhận được hương thơm thiếu nữ tản mát từ thân thể cô, đặc biệt mê người, hô hấp theo sự giãy dụa của cô mà càng trở nên gấp gáp, cô động lòng người như thế, nhưng cô lại chê cười anh, không chần chừ mà tìm mọi cách trốn thoát khỏi anh.
Đúng vậy, tại sao chứ! Tại sao lần đầu tiên anh động tâm, lại bị người chà đạp vào trong bụi rậm, lửa giận trong lòng không có chỗ phát tiết, ủy khuất tận đáy lòng không biết nói với ai. Lý trí đang giãy dụa, bản năng của thân thể đã quyết định thay anh, anh thụ hẹp cánh tay lại, trong đêm đen như mực, chuẩn xác hôn lên cánh môi nhỏ nhắn hễ mở miệng là làm anh thuơng tâm kia.
Rất ngọt, mang theo một chút hơi lại, dường như sự mềm mại thấm vào tận xương tủy, Đan Nhĩ Nhã cảm giác toàn thân mình nóng bừng, chắc là máu nóng sôi trào, cảm giác như lửa cháy khắp người, nhưng anh không có cách nào phân biệt được đó là lửa dục hay là lửa giận, điều duy nhất có thể làm là áp sát vào nơi lạnh lẽo nhát này, càng áp sát, hấp thu, hấp thu nữa, không ngừng mà đoạt lấy, nhưng khi đạt được, anh vẫn chưa thấy đủ, còn muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
Đầu tiên Hách Tịnh bị biến cố bất ngờ này dọa sợ đến mơ màng, tới lúc phản ứng được lại bị mất cơ hội, vừa mặc cho người ta công thành chiếm đất. Đáng sợ chính là người bị cưỡng hôn là cô, thế nhưng không thấy ghê tởm, cũng không thấy quá khó khăn, khi đầu lưỡi của đối phương cuốn vào lưỡi của cô, cảm giác tê ngứa khiên cho cô run rẩy, đối phương tiếp tục tiến công mà cô không thể lui được nữa.
Tay chân bủn rủn vô lực, thân thể dán chặt vào người anh, mà biến hóa trên thân thể anh cũng khiến cô cảm nhận được rõ ràng, nóng, lại cứng sắt, giống như tơ lụa bọc sắt théo, rồi lại mang theo cảm giác tươi mát. Đối phương dường như cũng có chút mất tự nhiên, miệng lưỡi vẫn tiếp tục dây dưa nhưng cơ thể có hơi lùi ra một chút.
Trong nháy mắt sự lạnh léo len lỏi giữa hai người, khiến Hách Tịnh thanh tỉnh một chút, cô vội vàng giãy dụa, muốn nói chuyện, miệng lại bị chặn không phát ra âm thanh nào.
Không nghĩ rằng không giãy dụa thì thôi, vừa mới cử động, Đan Nhĩ Nhã liền kích động lên, thở dốc dồn dập, hay tay lung tung xoa nắn ở ngực, thắt lưng và mông của cô mấy cáu, sau đó một tiếng gầm nhẹ kỳ quái vang lên, tất cả các động tác cũng từ từ ngừng lại, chỉ có tiếng thở dốc vẫn còn.
Đây là tình huống gì aaaaaa! Nhận ra được bụng dưới nhanh chóng truyền tới cảm giác ẩm ướt, cùng với mùi vị ái muội nhàn nhạt trong không khí, Hách Tịnh đều chết lặng.
Cuối cùng miệng cũng được tự do, không để ý đầu lưỡi còn có chút tê dại, không để ý toàn thân đang run rẩy, chỉ muốn xoa dịu sự lúng túng trước mặt này, những lời nói kích động tựa như ngựa hoang không khống chế được tuôn ra.
"Đan Nhĩ Tín, anh điên rồi! Anh nhất định là điên rồi!"
"Tại sao anh lại đối với tôi như thế? Tôi không thích anh dù chỉ một chút!"
"Tôi chú ý tới anh là vì anh cũng anh Nhĩ Nhã rất giống nhau, ai biết bản chất không chút nào giống nhau, anh là một tên lưu manh!"
"Anh, anh thật là ác độc, sau này đừng để tôi nhìn thấy anh nữa"
Nói xong câu cuối cùng, Hách Tịnh liền chạy đi không quay đầu lại, không bao giờ...cũng không quản trời có tối hay không, đường có đúng hay không, có hay không mãnh thú đi theo sau.
Đan Nhĩ Tín nằm dài trên cỏ, mặc cho bóng đêm nuốt chửng anh, mặc cho lũ muôi bắt đầu bữa tiệc. Anh cũng chết tâm, tại sao có thể như vậy? Thế nào lại đưa tới tình huống thế này? Quan trọng nhất là, đến cuối cùng, làm sao sẽ như vậy?
Là người đàn ông, anh cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng.
← Ch. 32 | Ch. 34 → |