Vay nóng Homecredit

Truyện:Anh Em - Chương 16

Anh Em
Trọn bộ 85 chương
Chương 16
0.00
(0 votes)


Chương (1-85)

Siêu sale Lazada


Cũng may là trí nhớ Đại Phùng tuy kém, lòng hiếu kỳ không nhỏ, nhưng không phải là người thích tung tin đồn đại về người khác, vì thế sau khi biết được họ là hai chi em kế, chỉ nhíu mày, cũng không có vẻ giật mình, cũng không tiếp tục hỏi nhiều, ví dụ như nguyên nhân Vu Hạo Dương bị thuơng, mà còn ở lại băng bó cho Vu Hạo Dương, lấy thuốc, xác nhận vết thương không nghiêm trọng không cần tới bệnh viện, còn chủ động nhận nhiệm vụ đưa Vu Hạo Dương về kí túc xá.

"Em trai của Hách Tịnh cũng là em trai của anh, anh cho em số điện thoại của anh, mấy ngày này em có việc gì không thuận tiện, cứ tìm anh, anh nếu không rảnh thì cũng tìm người giúp em". Đại Phùng vỗ ngực bảo đảm, anh khí thế mạnh mẽ như kim chủ nhà giàu liền khiến Hách Tịnh bật cười, Đại Phùng cũng không để ý tới cô, tiếp tục bắt chuyện với Vu Hạo Dương: "Chờ em khỏi hẳn, chúng ta cùng nhau chơi bóng nhé, mấy ngày nay học cùng với những nữ sinh kia, xương cốt của anh cũng gỉ sét rồi."

Vu Hạo Dương lúc đầu chỉ lạnh lùng, thỉnh thoảng mới đáp lời một câu, sau đó thấy Đại Phùng thật sự chân thành, lại được người ta giúp đỡ, liền vui vẻ cùng đi (dĩ nhiên, theo tình huống này, không thể nào là anh chủ động...), trao đổi số điện thoại, bọn họ trở về kí túc xá nam, dĩ nhiên là Hách Tịnh không tiện đi theo.

Hôm sau là chủ nhật, như bình thường thì bọn sẽ gặp Lý Băng rồi cùng nhau về nhà, như vậy thì chiếc chân bị thương của Lý sẽ bị bại lộ trước mặt mẹ anh rồi.

Lý Băng tất nhiên rất kinh hãi, nhưng sau khi lên tiếng hỏi rõ nguyên nhân bị thương thì cũng không nói gì, chỉ bảo Vu Hạo Dương ở lại trường học đừng có chạy lung tung, đồ dùng hàng ngày cần có thì cuối tuần bà trở lại trường sẽ mang tới. Chương trình lớp mười cũng không nhiều lắm, vì vậy mặc dù có không ít học sinh chủ nhật cũng ở lại trường không về nhà, nhưng kí túc xá của Vu Hạo Dương lại chỉ còn một mình anh ở lại, Hách Tịnh suy nghĩ tới việc hắn không tiện mua cơm, liền chủ động nói ở lại chăm sóc anh.

Theo sự hiểu biết của Hách Tịnh về Lý Băng, với tình huống này, bà sẽ lựa chọn hoặc là để cô về nhà, bà sẽ ở lại chăm sóc con trai, hoặc là tìm một chiếc xe đưa đón mấy người bọn họ, nhưng lần này Lý Băng lại không phản ứng gì với sự sắp xếp này, chỉ dặn dò hai người bọn họ tự chăm sóc mình thật tốt liền rời đi, lúc gần đi còn có chút không yên tâm, nụ cười cũng không đươc tự nhiên.

Trong lòng Hách Tịnh không khỏi có chút thấp thỏm, mặc dù khoảng thời gian gần đây bọn họ chung sống với nhau như người một nhà, nhưng mà dù sao anh em nhà họ Vu mới là con đẻ của bà, Vu Hạo Dương lại vì cô mà bị thương, cô thật không dám chắc chắn là trong lòng Lý Băng có oán giận mình hay không?

Nhưng Vu Hạo Dương dĩ nhiên là không để ý tới mấy điều này, hình như rất hài lòng với sự an bài này, giống như thiếu giá mà chỉ huy cô: "Buổi tối tôi không muốn ăn cơm ở nhà ăn, đối diện trường học có quán ăn có món sườn rất ngon, cô đi mua cho tôi". Chủ nhật trường học không đóng cổng, không hạn chế sự ra vào của giáo viên và học sinh, ngay cả sự quản lý kí túc xá cũng buông lỏng một chút, bởi vì sẽ có phụ huynh mang đồ tới.

Hách Tịnh có suy nghĩ trong lòng nên thái độ cũng khá, đồng ý ngay, không chỉ có mua sườn mà còn mua canh móng heo, hai đồng xương, rau xào, còn có bát cháo gà bốc hơi nóng, mặc dù không phải là đồ trân quý gì, nhưng đem so sánh với thức ăn nhạt nhẽo cua nhà ăn thì cũng đươc xem như là một bữa tiệc lớn rồi. Nhất là đây đều là những món Hách Tịnh tự mình mua về kí túc xá, trên người nàng xách canh, nước, càmen chén cháo, nhìn giống như một cái cây thông noel.

Mùi vị của thức ăn không tồi, Vu Hạo Dương ăn tới căng tròn bụng, sau đó nhìn Hách Tịnh vẫn chưa hề ăn một chút gì an ủi: "Yên tâm đi, thấy cô chân thành nhiệt tình như thế, bản thiếu gia đây tha thứ cho cô, thù gãy chân này sẽ không báo, chỉ cần ngày ngày cô mang cơm cho tôi thôi."

Hách Tịnh cũng không suy xét anh rõ ràng chỉ là trật chân, lúc nào thì đã biến thành thù gãy chân rồi, chỉ là có chút lo lắng nói: "Thứ hai đi học rồi, tôi sẽ không thể vào kí túc xá nam của bọn anh được, cơm thì có thể lấy được, tôi sẽ nhờ người mang tới cho anh, đến lúc đó anh đi học, về phòng, còn có sinh hoạt hàng ngày thì làm thế nào?"

Vốn đang vui vẻ đắc ý vì cơm nước no nê Vu Hạo Dương nghe thấy những lời này liền sầm mặt lại: "Thiếu gia tôi cũng chỉ là đau chân thôi, cũng không phải người tàn phế, vì sao phải cần có người chăm sóc?" Nói xong còn cầm chiếc khăn lông, cũng lấy chiếc gậy đánh bóng làm gậy chống, sau đó khập khiễng đi ra ngoài.

"Anh đi đâu thế?" Hách Tịnh dời ánh mắt khỏi chiếc gậy kia, khi còn bé cô thường sang nhà bác Đường chơi bóng bi-a, nên biết một chiếc gậy tốt rất đắt, trong tay Vu Hạo Dương có chiếc gậy đó hiển nhiên không phải là hàng nhái gì, xem ra còn rất mới, lại còn dùng làm gậy chống, quả nhiên là phá gia chi tử.

"Tắm, yên tâm, tôi có thể tự lo việc sinh hoạt của mình" Vu Hạo Dương hầm hừ nói một câu, rồi cầm mấy thứ, còn lấy trong tủ ra một bồ quần áo, sau đó dùng ba cái chân đi ra ngoài.

Được rồi, Hách Tịnh thừa nhận là mình đã quá lo lắng rồi, nhìn khắp phòng ngổn ngang những đồ không dùng, còn trên giường của Vu Hạo Dương lại càng lộn xộn hơn, bản tính quản gia của cô lại phát tác, không nhịn được liền bắt tay vào dọn dẹp.

Trong kí túc xa đều là nhà tắm công cộng, tới phòng tắm phải đi qua một hành lang thật dài, vì vậy Hách Tịnh cũng không lo lắng anh quần áo xộc xệch đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, mà chỉ tự nhiên, nhẹ nhàng quét dọn vệ sinh, xem như là rèn luyện sau khi ăn xong.

Đợi tới khi Vu Hạo Dương tắm xong quay về, nhìn thấy phòng kí túc không chỉnh tề trước kia đã được dọn dẹp, quần áo lộn xộn trên giường cũng được gấp gọn liền xấu hổ, may là da đã bị phơi nắng thành màu mật, nhưng vẫn có thể nhìn ra mặt anh đỏ lên, lúng túng không biết nên nói gì.

Hách Tịnh cũng không để ý, cười chào anh ra về, còn hỏi anh sáng mai muốn ăn gì, cũng bảo đảm sáng sớm ngày mai liền mua mang tới đây.

Lần này tay chân Vu Hạo Dương không biết nên để ở đâu, anh mở miệng rồi lại khép lại, giơ tay lên muốn nắm lấy cơ hội tốt, rốt cục kêu một tiếng "ai da" xoa xoa cánh tay, trên tay còn vết thương mới bị té rách ngày hôm nay, miệng vết thương vốn được bôi thuốc đỏ, nhưng anh mới tắm xong nên đã lau đi không ít, vết thương có chút trắng bệch, Hách Tịnh kêu lên một tiếng vội chạy đi tìm hộp cứu thương, lấy thuốc đỏ ra muốn bôi giúp anh.

Kết quả là còn chưa có lại gần liền bị Vu Hạo Dương đẩy ra, tức giận nói: "Hách Tịnh, cô lo lắng quá thế, tôi là đàn ông con trai, trước kia chơi bóng bị ngã so với lúc này còn đau hơn nhiều cũng không cần làm thế này, đừng có xem tôi như một đứa trẻ yếu ớt."

Hách Tịnh nhìn vẻ mặt chán ghét của anh, lại nghe anh nói mình là "người lớn" không xưng là thiếu gia nữa rồi, liền bị chọc cười, vốn tâm tình thấp thỏm liền nhẹ nhõm không ít, ngược lại lại có ý nghĩ trêu chọ anh, hỏi ngược lại: "Thế nào, không phải anh lúc đầu còn kêu hừ hừ, bắt tôi phục vụ anh sao?"

Vu Hạo Dương có chút xấu hổ, sờ sờ gáy nói: "Ai ngờ cô lại nghe lời như thế chứ!" Theo tính cách gian trá giảo hoạt của Hách Tịnh, anh cứ nghĩ rằng mình sẽ phải trải qua một hồi đấu trí đấu dũng và cãi vã, những yêu cầu đưa ra chỉ thực hiện được một nửa, cộng thêm mua một tặng một, anh cũng rất cao hứng rồi, không nghĩ tới không những phục vụ chu đáo tất cả, mua một tặng một lại là Hách Tịnh mà không phải anh, nhận được sự phục vụ ngoài ý muốn này lại khiến anh bất an, thậm chí bất mãn, mặc dù chính anh cũng không biết tại sao lại bất mãn.

Nhìn anh tức giận, tóc vừa được sấy khô sau khi tắm dựng lên, lại thấy ngây thơ hơn bình thường rất nhiều, Hách Tịnh mềm lòng quết định không trêu anh nữa, dặn anh bôi thuôc đúng giờ rồi rời đi, lần này Vu Hạo Dương không nhắc lại nưa, còn nói sáng mai ăn cái gì cũng được, cũng không cần mua tới quá sớm, Hách Tịnh nghe những lời này liền nhìn anh một cái, không nghĩ tới tiểu tử này ngay lập tức biến sắc, rống lên một câu: "Tôi muốn ngủ nướng, đừng đánh thức tôi quá sớm!" Sau đó đóng sầm cửa sau lưng cô.

Một đứa trẻ kỳ cục! Hách Tịnh lắc đầu một cái, đi xuống trở về kí túc của mình.

Nhưng mà một tuần sau là kì thi giữa kì, mỗi lớp cũng không thể nhàn nhạ, bởi vì Vu Hạo Dương đi lại không tiện, kí túc xá lại khá xa phòng học, vi thế đi học hoặc tan lớp đều khó tránh khỏi cần các bạn cùng phòng giúp đỡ. Hách Tịnh ra vào kí túc xá nam không dễ dàng, liền chủ động nhận việc mua cơm, Vu Hạo Dương cùng các bạn cùng phòng đưa tiền, Hách Tịnh tất nhiên cũng phải giúp các bạn cùng phòng của anh mua cơm, sau đó mang tới dưới kí túc xá nam, có người sẽ xuống lấy.

Dĩ nhiên, lúc này Hách Tịnh cũng không có biện pháp để ý tới các tin đồn đại rồi, có lời đồn gì cô cũng phải nhận, nhất là khi Lý Băng không có ở trường.

Cuối tuần này Lý Băng về nhà cũng không quay lại trường, gọi cho hai người bọn họ nói thân thể không thoải mái, dù sao cũng đang trong thời giant hi, cũng không cần lên lớp nên xin nghỉ một tuần, đồ đạc của bọn họ cũng nhờ giáo viên khác đưa giúp.

Vốn nghe thấy Lý Băng bị bệnh, hai người cũng có chút lo lắng, nhưng Lý Băng giải thích ngay ràng mình chỉ có chút không thoải mái, không phải là bệnh nặng gì cả, đê bọn học yên tâm với cuộc thi phía trước, mà Hách Tịnh thấy giọng của Lý Băng trong điện thoại cũng không lộ vẻ khó chịu gì, tuy có chút tâm tình không tốt, cũng yên tâm, dù sao cũng còn cha Hách Kính mà, bọn họ là trẻ con cũng không giúp được cái gì, không gây phiên thêm đã là không tệ rồi.

Trên thực tế, Hách Tịnh đã đoán trước được, gần đây cô còn phiền não những tin đồn trong trường. Vu Hạo Dương đã bị tương đưojwc mấy ngày, những tin đồn tưởng đã lặng yên lại bắt đầu nổi lên khắp nơi.

Có người nói Hách Tịnh theo đuổi Vu Hạo Dương, ra vào kí túc xá nam như chỗ không người, mỗi ngày đưa cơm, còn hỏi han ân cần, không chỉ lấy lòng Vu Hạo Dương, còn nịnh bợ cả bạn cùng phòng của Vu Hạo Dương, hoàn toàn không biết ngại là gì, thật là làm xấu mặt nữ sinh - dĩ nhiên là những lời này phần lớn là của các bạn nữ.

Còn có tin nói Vu Hạo Dương cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, không biết như thế nào làm chân mình bị thương, rồi lừa gạt Hách Tịnh, mà Hách Tịnh vừa xinh đẹp lại lương thiện, không so đo với trẻ con như anh, liền mỗi ngày đều làm việc thiện đưa cơm cho anh - những lời này chủ yếu là của các bạn nam.

Còn có cả tin nói Hách Tịnh bị một tên côn đồ lưu manh đùa giỡn, bất ngờ Vu Hạo Dương nhìn thấy, vì vậy không tự lượng súc mình làm anh hung cứu mỹ nhân, kết quả ngược lại bị đánh một trận tơi bời, Hách Tịnh sau khi được cứu liền đem lòng cảm kích, mới có thê quan tâm ân cần như bây giờ, từ xưa tới nay, anh hùng cứu mỹ nhân cũng là muốn lấy thân báo đáp, nghe nói hai người này tám chin phần sắp thành một đôi rồi, chị em yêu nhau thực tế rất bất ngờ! Cho dù nói những lời này là nam hay nữ nhưng Hách Tịnh cảm thấy trí tưởng tượng của người này cũng thật phong phú, chắc chắn là lớp khoa văn.

Tin đồn lan truyền được mấy ngày, Hách Tịnh ngược lại lại thấy may mắn vì Lý Băng không có ở trường, khiến cô có đủ thời gian để giải quyết các vấn đề này.

Cách giải quyết của cô thật đúng là không kiêng dè gì ai, đường hoàng đứng ở nới ghi chép quản lý kí túc xá nam, cười tủm tỉm nói em trai mình bị thương, cô làm chị, tới chăm sóc em.

Ra khỏi kí túc xá, Hách Tịnh càng thêm thân thiết, giúp đỡ Vu Hạo Dương lên lớp và tan lớp, vẫn mang cơm cho họ, gặp người quen liền nhiệt tình chào hỏi, có người hỏi thì nhiệt tình giải thích: "Em trai tôi, chơi bóng bị thương, tôi phải chăm sóc nó." Hoặc là nhiều lời nói giỡn: "Chúng tôi dáng vẻ không giống nhau sau? Nam thanh nữ tú, có điểm nào không giống?" hoặc là tựa như tùy tiện nói chuyện phiếm: "Đúng thế đó, chúng tôi chỉ khác họ mà thôi."

Bởi vì chính sách của quốc gia, số con mỗi nhà cũng ít đi, nam nữ bình đằng, hai đứa con trong nhà một theo họ bố một theo họ mẹ cũng không phải là hiếm thấy, dĩ nhiên, sự thật sau những lời này Hách Tịnh sẽ không nói, xem như là nói dối cũng chỉ nói một chút còn lại thì để cho mọi người tự tưởng tượng.

Bởi vì Hách Tịnh lớn hơn một lớp nên mọi người cũng không nghi ngờ độ tuổi của họ, khi phát hiện gian tình bí mật đã trở thành chuyện của hai chị em làm mọi người giảm nhiệt tình. Độ tuổi này của trẻ con, sợ nhất chính là bị bố mẹ nhéo lỗ tai nhắc nhở: "Con xem người ta đi, mấy anh chị em nhà học học tốt như vậy, nhìn lại con một chút, bố mẹ cũng có phải là cho các con ăn ít đâu, mà sao lại không có tiền đồ như thế chứ!"

Cho nên, một cặp chị em ưu tú như thế, đối với học sinh cấp ba mà nói, nếu như không phải là có chút ấm ức thì thật sự không có gì đáng để chú ý.

Gần đây Vu Hạo Dương cũng không cao hứng lắm, thật ra thì do những lời đồn đại quấy nhiễu anh cũng rất đau đầu, còn có mấy lần nổi nóng với những người kia, khi thấy những lời đồn dưới sự nỗ lực của Hách Tịnh cũng lắng xuống thì anh cũng không vui vẻ được bao nhiêu, còn đối với Hách Tịnh lúc nóng lúc lạnh.

Hách Tịnh cảm thấy anh có chút khó hiểu, chỉ là sắp phải thi, lại có chút lo lắng việc ở nhà, cũng không quá để ý tới cảm xúc của anh, đợi đến khi thi xong, mặc dù ngày mai mới là thứ năm vẫn còn có tiết, nhưng Hách Tịnh quyết định xin về trước.

Hôm qua Vu Tĩnh Hàm có gọi điện cho cô, nói gần đây Hách Kính và Lý Băng thường ở trong phòng bàn bạc việc gì đó, có lần cô ấy nghe thấy có tiếng cãi nhau, lúc đi ra mắt Lý Băng đều đỏ hoe, sắc mặt của Hách Kính cũng rất khó coi.

Vu Tĩnh Hàm đoán rằng Hách Kính khi dễ Lý Băng, còn bất bình thay cho mẹ mình, chính cô cũng không dám nói, liền nhờ Hách Tịnh đứng ra. Nguyên văn là: "Quản lý ba chị, nếu không em với anh em cũng không khách khí đâu, nhà mẹ đẻ của em cũng sẽ thế."

Hách Tịnh nghi ngờ cô ấy gần đây xem phim quá nhiều, cũng không để ý tới cô, nhưng cũng không thể không lo lắng cho hai người, cha mình sẽ khi dễ Lý Băng, Hách Tịnh không tin, vậy cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-85)