Truyện:Anh Dám Cầu Hôn Em Dám Cưới - Chương 04

Anh Dám Cầu Hôn Em Dám Cưới
Trọn bộ 11 chương
Chương 04
Kết hôn chớp nhoáng (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Một cô gái không thích ăn đồ ăn vặt, lại rất trầm lặng thường rất xấu tính.

Phương Đường không thích cằn nhằn, nhưng cô thích ăn vặt. Cô thường dùng cách này để xua đuổi sự cô đơn của cái miệng.

Đỗ Tư Phàm lại gần, ngồi xuống bên cạnh cô, cướp đồ ăn vặt trong tay cô.

- Đấy là của em mà! – Phương Đường phản đối.

- Có người ăn cùng mới ngon chứ!

- Chưa từng thấy có người đàn ông nào thích ăn vặt như anh!

Đỗ Tư Phàm cười ha ha: "Thực ra đàn ông cũng thích ăn vặt, chẳng qua là họ lười, không chịu đi mua mà thôi, hay nói cách khác họ ngại đi mua đấy!"

- Thế còn thuốc lá thì sao? Tại sao các anh vẫn đi mua?

- Trong tư tưởng của đàn ông, mua thuốc lá, thậm chí là mua bao cao su cũng không có gì là mất mặt cả, nhưng mua đồ ăn vặt lại rất mất mặt, bởi vì như vậy rất đàn bà!

- Lý luận vớ vẩn này ở đâu ra vậy?

- Lý luận của đàn ông đấy! – Đỗ Tư Phàm thản nhiên trả lời, còn tiện tay cầm túi sô cô la lên, bóc ra và cho một miếng vào miệng, lắc lắc đầu: "Sô cô la này không ngon. Phải là loại sô cô la đen, bọc giấy bạc mỏng, hàm lượng cô ca chiếm hơn năm mươi lăm phần trăm mới ngon!"

Phương Đường giật lại túi sô cô la, cáu kỉnh nói: "Loại này đắt lắm đấy!"

- Đắt không có nghĩa là ngon!

- Lần sau anh tự đi mà mua. Em nhìn thấy có rất nhiều đàn ông đi mua sô cô la đấy!

- Đa phần đàn ông mua sô cô la là để cho bạn gái ăn thôi.

Phương Đường lườm Đỗ Tư Phàm: "Đàn bà ăn sô cô la, nhưng sau đó đàn ông lại ăn thịt cô ta!"

- Ý này không tồi, lần sau anh sẽ mua sô cô la cho em! – Đỗ Tư Phàm cười toe toét.

Phương Đường đạp cho anh một cái: "Đồ mặt dày!", chợt nhớ ra hai bộ quần áo ngủ, cô liền lấy ra đưa cho Đỗ Tư Phàm: "Tặng cho anh này!"

- Cái gì vậy? – Đỗ Tư Phàm vô cùng ngạc nhiên đón lấy món quà – Quần áo ngủ à? Em biết thừa anh toàn ngủ nude mà!

- Kể từ tối nay, anh phải mặc quần áo ngủ.

- Tại sao? Em với anh không ngủ cùng phòng, em có nhìn thấy đâu cơ chứ?

- Em không thể tưởng tượng nổi một người đàn ông đêm đêm ngủ nude ở phòng bên cạnh phòng mình, cảm giác không an toàn!

- Anh không phản đối em cũng ngủ nude đâu, như thế cả hai chúng ta cùng cảm thấy không an toàn!

Phương Đường tức điên: "Đi ngủ thì mặc quần áo vào. Em không muốn nửa đêm tỉnh dậy đi vệ sinh, bất cẩn lại nhìn thấy anh khỏa thân từ trong phòng đi ra!"

- Thân hình anh rất chuẩn, anh không ngại bị em nhìn thấy đâu!

- Mong anh đừng phụ lòng tốt của em!

Cuối cùng Đỗ Tư Phàm cũng chịu nhận hai bộ quần áo ngủ: "Thôi để anh xem sao vậy!"

Thời gian làm việc của Đỗ Tư Phàm không cố định, nhiều lúc trời chưa sáng đã ra khỏi nhà rồi, nhiều lúc phải đến gần trưa mới đi, nhiều lúc buổi chiều về từ sớm, nhưng có khi phải chín, mười giờ tối mới về, điều này càng khiến Phương Đường nghi ngờ anh là xã hội đen.

Trên người Đỗ Tư Phàm thường có mùi nước hoa của con gái, hơn nữa mùi nước hoa thường không giống nhau, cho thấy anh thường xuyên ở cạnh rất nhiều cô gái, điều này khiến cho Phương Đường cảm thấy rất khó chịu. Mặc dù bây giờ hai người họ không có tiến triển gì về bản chất, nhưng dù gì họ cũng là vợ chồng. Đỗ Tư Phàm không nên quá thân mật với những cô gái khác. Nếu anh thật sự thích ở cạnh những cô gái khác, tại sao lại lấy cô làm vợ?

Chẳng nhẽ tình dục với đàn ông mà nói thật sự quan trọng đến thế sao? Quan trọng đến mức khi đàn ông không có được sex với cô gái này, họ sẽ tìm một cô gái khác?

Chỉ có điều, Đỗ Tư Phàm không bao giờ ăn tối ở bên ngoài, cho dù về nhà muộn thế nào anh cũng ăn hết sạch cơm do Phương Đường nấu. Anh thật sự rất trọng lời hứa, những chuyện anh đã hứa nhất định phải làm cho bằng được.

Nhiều lúc Phương Đường nghĩ, Đỗ Tư Phàm tiếp xúc với những cô gái như thế nào nhỉ? Liệu có giống như các cô gái làm trong vũ trường thường xuất hiện trong phim hay không? Cứ mỗi lần nghĩ đến cảnh những cô gái sexy, xinh đẹp ở vũ trường lả lơi ngã vào lòng anh là tâm trạng cô lại vô cùng rối bời, tức giận, khinh bỉ, khó chịu...

Cô bắt đầu ân hận, nghĩ rằng đáng nhẽ ra mình không nên tùy tiện kết hôn với một người đàn ông mà mình chưa hiểu biết gì về anh ta.

Sáng nay, Đỗ Tư Phàm ngủ đến mười giờ mới dậy, nhàn rỗi cầm một tờ tạp chí lên đọc, vẻ mặt thất thần. Trên tạp chí có rất nhiều người đẹp, ai nấy đều rất sang trọng.

- Những cô gái này thật xinh đẹp! – Phương Đường nghĩ cách bắt chuyện.

Đỗ Tư Phàm gật gù, vẫn đọc rất chăm chú, bức ảnh nào cũng ngắm nghía rất lâu: "Đúng thế. Hình thức quá là đẹp, thể hiện được mặt ưu tú nhất của họ!"

- Anh thích con gái như thế nào?

- Như thế nào cũng thích! – Đỗ Tư Phàm tiếp tục xem tạp chí, thỉnh thoảng dùng ngón tay vẽ vẽ lên người những cô gái này, miệng còn lẩm bẩm cái gì đó.

- Anh thường đi chung với con gái phải không?

- Ừ.

Phương Đường không ngờ Đỗ Tư Phàm lại thẳng thắn thừa nhận chuyện lăng nhăng của mình như vậy, nghe đối phương nói bằng giọng thản nhiên như không, cô lại thy bực mình: "Chúng ta ly hôn đi!"

- Cái gì? – Cuối cùng Đỗ Tư Phàm cũng chịu rời mắt khỏi những cô gái xinh đẹp.

- Chúng ta ly hôn đi! – Phương Đường lặp lại lần nữa.

- Nhưng chúng ta mới kết hôn có một tuần mà! – Đỗ Tư Phàm ngơ ngác – Mấy ngày nay chẳng phải chúng ta rất hòa thuận hay sao? Hay là em nghĩ rằng anh làm xã hội đen, em sợ bị liên lụy?

- Không phải thế! – Phương Đường càng tức hơn – Em không phải loại phụ nữ sợ những chuyện ấy. Nhưng em... em không muốn ngửi thấy mùi nước hoa của những người phụ nữ khác trên người anh mỗi ngày. Đàn ông và bàn chải đánh răng là hai thứ không thể dùng chung!

Đỗ Tư Phàm nhìn khuôn mặt đỏ lên vì tức của Phương Đường, cười sằng sặc bảo: "Anh từ thiên sứ biến thành bàn chải đánh răng từ bao giờ thế? Hơn nữa em cũng đã dùng đến anh bao giờ đâu?"

- Nhưng mà.. nhưng mà... – Phương Đường lắp bắp, không biết nên nói như thế nào.

- Nhưng mà có thể tương lai em sẽ dùng đến, có đúng không?

- Không đúng. Nếu anh thật sự thích lăng nhăng với nhiều cô gái như thế, tại sao còn lấy vợ? Một người đàn ông độc thân chơi bời với gái chẳng phải dễ dàng hơn một người đàn ông có vợ rồi hay sao?

- Ai bảo anh chơi bời với gái ở bên ngoài? – Đỗ Tư Phàm hỏi vặn lại.

- Thế mùi nước hoa trên người anh từ đâu mà có?

Đỗ Tư Phàm cười và lắc đầu nói: "Công việc của anh cần phải gặp gỡ nhiều phụ nữ, trên người có dính mùi nước hoa của họ cũng là lẽ thường, điều đó không có nghĩa anh đi chơi gái bên ngoài!"

Công việc như thế nào mà lại phải gặp gỡ nhiều phụ nữ nhỉ? Phương Đường bắt đầu liên tưởng: "Anh không phải là trai bao đấy chứ?", rất có thể, một người đàn ông cao lớn, đẹp trai như Đỗ Tư Phàm chắc chắn là đối tượng để ý của không ít các quý bà lắm tiền.

- Em có thấy ai làm trai bao mà ngày nào cũng về nhà sớm thế không? Người ta trai bao toàn đến tối mới đi làm đấy ạ! Nhưng ngày nào anh chẳng ngủ ở phòng bên cạnh phòng em!

Anh ta nói cũng đúng. Phương Đường tiếp tục tưởng tượng: "Anh không phải là tú ông đấy chứ? Em thường xuyên nhìn thấy anh ra ngoài mỗi khi nhận được điện thoại!"

Đỗ Tư Phàm kéo Phương Đường ngồi xuống, thành khẩn nói: "Anh làm gì không quan trọng. Em yên tâm, anh làm ăn đường đường chính chính, anh không bao giờ làm chuyện phạm pháp như thế!"

Phải rồi, trên ti vi cũng có nói, xã hội đen hiện nay đã tự "tẩy trắng" bản thân rồi, cũng mặc quần áo vest, thắt cà vạt như ai. Nhưng xã hội đen dù gì vẫn là xã hội đen, giữa họ vẫn có thù hận và chém giết: "Em không muốn nhìn thấy anh một ngày nào đó bị người ta truy sát đâu!", Phương Đường nói bằng giọng yếu ớt, nghe rất tội nghiệp.

Đỗ Tư Phàm nhìn thấy Phương Đường vẫn có vẻ thấp thỏm không yên tâm liền đưa tay lên vỗ vỗ má cô: "Để đưa trái tim của em về lại vị trí cũ, anh sẽ dẫn em đến một nơi!"

"Phòng tạo hình cô bé Lọ Lem", Phương Đường đứng trước một tấm kính rất lớn, nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu qua cửa kính mà ngây ra không thể nhúc nhích: "Anh dẫn em đến đây làm gì?"

Đỗ Tư Phàm cười cười: "Để cảm ơn hai bộ quần áo ngủ mà em tặng, anh sẽ cho em được làm cô bé Lọ Lem một lần. Để em biết được cô bé Lọ Lem đã biến thành công chúa xinh đẹp như thế nào trước phép thuật của bà tiên!"

Phương Đường kéo Đỗ Tư Phàm đi về: "Những nơi như thế này đắt đỏ lắm, chúng ta không vào nổi đâu, về đi thôi!"

Đỗ Tư Phàm không buồn để tâm đến sự phản đối của Phương Đường. một mực kéo cô vào trong: "Yên tâm đi, không tốn nhiều tiền đâu!"

Dường như các nhân viên làm việc trong đó đều rất thân với Đỗ Tư Phàm, vừa nhìn thấy anh liền cất tiếng chào hỏi. Đỗ Tư Phàm kéo Phương Đường vào một gian phòng nhỏ, nói với một thanh niên đầu trọc: "Ricky, giúp anh đổi kiểu tóc cho cô ấy thành kiểu số 4 nhé!"

Anh chàng tên Ricky này không nói nửa lời, hai tay vung lên, một cái khăn choàng lập tức được phủ lên người cô. Trong nháy mắt, lược và kéo đã nằm gọn trong tay anh ta, trông điệu bộ có vẻ như anh ta đang định làm tóc cho Phương Đường.

Phương Đường cảm thấy người gai gai. Cô không thể nào tưởng tượng được một người đàn ông trên đầu chẳng có lấy một cọng tóc mà lại là thợ cắt tóc. Cô thực sự nghi ngờ khả năng của anh ta.

Đỗ Tư Phàm vỗ vai cô: "Cứ tin vào Ricky, cậu ấy là người chuyên nghiệp nhất ở đây đấy! Anh qua bên kia chọn quần áo cho em!" – Nói rồi Đỗ Tư Phàm liền rời khỏi gian phòng.

Phương Đường gượng gạo chào hỏi Ricky: "Hi, tôi là Phương Đường!"

- Phương Đường á? Cái tên đặc biệt nhỉ! – Hai tay Ricky cứ thoăn thoắt tỉa tóc Phương Đường – Chị chắc là người mới rồi!

- Người mới ư?

- Đúng thế, chỉ có người mới mới có đôi mắt trong veo như thế này! – Không biết có phải Ricky đang khen cô không – Những người trong ngành này lâu, ánh mắt ngày càng bi thương.

- Cái ngành này rất phức tạp ư?

- Đương nhiên rồi! Người nổi tiếng sẽ rất mệt, người không nổi tiếng càng mệt hơn. Nhưng ai ai cũng muốn nổi, bởi vì như vậy mới kiếm được nhiều tiền! – Giọng nói của Ricky rất bình thản – Nếu chị có đại gia chống lưng, kiểu gì cũng nổi thôi!

Nổi? Không nổi? Đỗ Tư Phàm có ý gì nhỉ? Trong đầu Phương Đường lại hiển hiện lên những liên tưởng: Anh ta không định biến mình thành gái vũ trường đấy chứ?

Một tiếng đồng hồ sau, kiểu tóc mới của Phương Đường đã hoàn tất, tóc mái được uốn hơi xoăn, buông tự nhiên xuống hai bên, khiến cho khuôn mặt vốn dĩ hơi to của cô trở nên thon gọn, tóc phía sau được hất sang hai bên, mỗi bên tết thành bím tóc hình con rết và được thắt nơ màu hồng, trông rất trẻ trung. Đỗ Tư Phàm tay cầm hai bộ lễ phục bước vào, nhìn Phương Đường với vẻ rất hài lòng: "Không tồi, em hợp kiểu tóc này còn hơn anh tưởng tượng đấy!"

Phương Đường nói vẻ không tự nhiên: "Như thế này trông có giống cưa sừng làm nghé không?"

- Em vốn dĩ vẫn còn rất "nghé" mà, cần gì phải "cưa sừng"! – Những lời Đỗ Tư Phàm nói rất xuôi tai. Anh mở hộp đồ trang điểm ra, bên trong có đủ các loại mỹ phẩm trang điểm, nhìn mà muốn hoa hết cả mắt – Tại sao cứ phải biến mình thành một bà già xấu xí nhỉ? Chẳng thích hợp với đặc điểm của em chút nào. Làn da của em rất đẹp, còn đẹp hơn cả con gái hai mươi đấy!

Ricky ở bên cạnh hỏi: "Anh cả, có cần gọi Viviene sang giúp một tay không?"

Đỗ Tư Phàm lắc đầu, tiện tay cầm một hộp phấn lên: "Khỏi cần, để anh tự làm!"

Ricky nói: "Chị Phương, có anh cả giúp chị, chị không muốn nổi cũng khó đấy!"

- Em không muốn nổi đâu! – Phương Đường hoảng hốt đẩy Đỗ Tư Phàm ra – Em không cần trang điểm. Em không muốn kiếm tiền kiểu đấy!

- Đừng căng thẳng, anh đâu có định để em bước vào giới này! Anh chỉ muốn để em tìm hiểu đôi chút về công việc của anh thôi.

- Tìm hiểu thì tìm hiểu, cần gì trang điểm, làm tóc nữa? Còn phải mặc loại quần áo này nữa? Chắc chắn anh đang lừa em, định kéo em vào nơi dơ bẩn đó rồi nhân lúc em sơ ý để bán em đi chứ gì? – Phương Đường đứng ra phía sau ghế, mặt mày hoảng hốt nhìn Đỗ Tư Phàm.

Đỗ Tư Phàm dường như nhận ra điều gì đó bất thường: "Khoan đã, em nghĩ anh định bán em đi đâu?"

- Không phải anh định biến em thành vũ nữ ở vũ trường để kiếm tiền cho anh hay sao?

- Vũ nữ? – Cả Ricky và Đỗ Tư Phàm đều trợn tròn mắt ngạc nhiên, sau đó không hẹn mà cùng phì cười. Cái anh chàng Ricky đó còn cười phá lên, phải lấy tay lau nước mắt: "Anh cả, hình như chị ấy chẳng biết anh làm gì thì phải! Ha ha ha... không ngờ lại có người nghĩ anh là tú ông... Ha ha ha. Buồn cười quá! Tú ông... ha ha ha... nổi tiếng nhất trong ngành..., chuyện này em nhất định phải kể cho Viviene nghe mới được!"

- Ricky, có phải ban nãy cậu đã nói gì để cô ấy hiểu lầm không?

- Em chỉ hỏi có phải chị ấy là người mới không, sau đó bảo chị ấy nhất định sẽ nổi! – Ricky cười đến nỗi toàn thân bải hoải, ngồi bệt xuống ghế – Mỗi khách hàng đến đây em đều nói như vậy mà.

Đỗ Tư Phàm bất lực quay sang nhìn Phương Đường đang hoảng hốt: "Sao em có thể nghĩ anh bán em làm gái vũ trường chứ? Em không thể nghĩ sự việc theo hướng tích cực chút sao? Tại sao em nhất định phải coi anh là xã hội đen mới vừa lòng hử?"

- Chị ấy tưởng anh là xã hội đen à? – Ricky lại lần nữa phá lên cười – Anh cả, anh tìm đâu ra cô gái này thế? Thú vị quá đi mất!

- Anh... anh không phải xã hội đen thì là cái gì? Em đã biết ngành nghề thực sự của anh đâu? – Phương Đường vẫn đứng sau cái ghế, không chịu ra.

Đỗ Tư Phàm vỗ trán vẻ đau đầu: "Ricky, cậu nói cho cô ấy biết anh làm cái gì đi!"

Ricky cố bóp chặt bụng mình lại, nín cười rồi nói: "Anh cả của chúng tôi là nhà thiết kế hình ảnh (nhà tạo mẫu) nổi tiếng trong ngành đấy. À cái "ngành" mà tôi đang nói đến chính là chỉ ngành giải trí, chứ không phải ngành buôn hương bán sắc đâu ạ. Tiệm "Phòng tạo hình cô bé Lọ Lem" này chính là của anh ấy lập ra, cung cấp dịch vụ cho rất nhiều minh tinh, ví dụ như các ngôi sao đang nổi hiện nay là: Trình Trình, Đại Cầm... đều là khách hàng của chúng tôi."

Phụ nữ ai cũng biết đôi chút về tin tức giải trí, Phương Đường vẫn tỏ vẻ không tin: "Nói bậy, lần trước trong một chương trình trên ti vi, Trình Trình nói nhà tạo mẫu của cô ấy tên là "Niệm Phàm"."

Đỗ Tư Phàm kiên nhẫn giải thích: "Nghệ danh của anh là 'Niệm Phàm'. Em không thấy 'Tư Phàm' và 'Niệm Phàm' rất gần nghĩa ư?"

Đúng lúc ấy có một nhân viên nữ gõ cửa bước vào: "Anh cả, Trình Trình đến rồi, chỉ đích danh là anh đấy ạ!"

- Cô ta có hẹn trước đâu! – Đỗ Tư Phàm tỏ vẻ không vui.

- Cô ấy nói hôm nay cô ấy đột xuất phải dự một bữa tiệc rất quan trọng, muốn nhờ anh chọn giúp một bộ trang phục!

- Ở đây tôi còn có việc xử lý, bảo cô ấy đợi một lát!

Cô nhân viên ngạc nhiên hỏi: "Ở đây có chuyện gì thế? Đang chơi mèo đuổi chuột à?"

Ricky lắm chuyện vội vàng nói: "Viviene, chị không biết đâu, cô Phương đây không biết anh cả chính là 'Niệm Phàm', cô ấy còn tưởng là..."

- Ricky! – Đỗ Tư Phàm ngăn không cho Ricky nói tiếp – Cậu qua làm tóc cho Trình Trình trước đi, đợi lát nữa tôi sẽ sang!

©STE. NT

Phương Đường thận trọng thò đầu ra: "Anh là 'Niệm Phàm' thật ư?"

Đỗ Tư Phàm kéo Phương Đường lại gần: "Chẳng nhẽ em thật sự hy vọng anh là xã hội đen ư?"

- Oa, vậy là hằng ngày anh có thể gặp gỡ rất nhiều ngôi sao hả? – chỉ trong chớp mắt Phương Đường đã quên hết những chuyện ban nãy.

- Ừ! – Bàn tay Đỗ Tư Phàm thành thạo đánh phấn nền cho cô.

- Thế anh có thể xin họ chữ kí cho em không? Em rất thích xem phim do Trình Trình diễn! – Phương Đường thể hiện ra mình là một fan hâm mộ điện ảnh cuồng nhiệt.

Đỗ Tư Phàm không nói không rằng.

- Như vậy có phải làm khó cho anh không?

- Đừng nói chuyện! Nếu không phấn nền sẽ không đều, tí nữa đánh phấn lên lại đầy nếp nhăn, không đẹp đâu! – Đỗ Tư Phàm hù dọa.

Phương Đường lập tức im lặng, ngoan ngoãn ngồi im cho anh trang điểm.

Khoảng nửa tiếng sau, Phương Đường nhìn mình trong gương, cảm giác xa lạ đến mức không nhận ra mình: "Đây là em thật ư?"

- Trang điểm là một phép thuật rất kỳ diệu! – Đỗ Tư Phàm đưa một chiếc váy màu xanh cho cô – Trong con mắt của anh, trên đời này chẳng có phụ nữ nào xấu cả!

Lúc Đỗ Tư Phàm dắt tay Phương Đường từ trong phòng nhỏ đi ra, cô đã thu hút ánh mắt của tất cả những người có mặt ở đó. Cách trang điểm tông màu hồng đã thay đổi hoàn toàn thần sắc u ám của cô, khiến cho làn da của Phương Đường trở nên long lanh và láng mịn, chiếc váy ngắn màu xanh tôn lên đôi chân dài nuột nà, đường ly bó sát ôm lên eo và mông của Phương Đường, tạo thành điểm nhấn cho cô.

Cô bé Lọ Lem Phương Đường cuối cùng đã trở thành một cô công chúa xinh đẹp dưới bàn tay ma thuật của Đỗ Tư Phàm.

Ricky và Viviene đồng loạt vỗ tay: "Anh cả đã ra tay, quả nhiên gạo xay ra cám; thế là trên đời này lại thêm một người đẹp nữa rồi!"

Phương Đường ngại ngùng kéo gấu váy, hòng làm cho cái váy dài ra một chút để che đi bắp đùi của mình, Đỗ Tư Phàm nói vẻ không vui: "Anh đã không bận tâm để em phô ra cho người ta nhìn thì thôi, em còn ở đó mà lôi với chả kéo cái gì? Trên người em đẹp nhất chính là đôi chân ấy đấy!"

Viviene cũng phụ họa: "Đúng thế đấy chị Phương, vẻ đẹp của phụ nữ là để cho đàn ông phải nhỏ dãi. Đôi chân của chị mà không phô ra cho đàn ông nhỏ dãi thì đáng tiếc quá! Đừng kéo nữa, chiếc váy chị mặc trên người số lượng có hạn, giá tám mươi nghìn tệ đấy, chị mà kéo rách thì tiêu!"

- Bao nhiêu tiền cơ? – Phương Đường giật nảy mình.

- Tám mươi nghìn.

- Vậy tôi nên cởi ra luôn thì hơn, chẳng may làm rách cái váy này, tôi có bán thân cũng chẳng đủ để đền! – Phương Đường bây giờ đang trong giai đoạn thất nghiệp, sống nhờ vào khoản tiền tiết kiệm ít ỏi gửi ngân hàng.

Đỗ Tư Phàm phì cười, lắc đầu nói: "Anh tặng cho em đấy! Em tặng anh đồ ngủ, anh tặng em lễ phục, có đi có lại mà!"

- Em nào dám nhận món quà đắt giá thế này. Hơn nữa em cũng chẳng có cơ hội nào mà mặc chiếc váy đắt tiền này! – Hai bộ đồ ngủ giá vài trăm tệ đổi lấy một chiếc váy hơn tám mươi nghìn tệ, vụ trao đổi này xem ra chẳng công bằng chút nào.

- Sau này em sẽ có cơ hội thôi! – Đỗ Tư Phàm kiên quyết.

- gái này quả là xinh đẹp, không biết người mới của công ty nào vậy? – Một giọng nữ đột nhiên vang lên, là Trình Trình. Cô tự tin xuất hiện trước mặt mọi người, hoàn toàn khác với điệu bộ khép nép của Phương Đường.

- Trình Trình! – Hai mắt Phương Đường như sáng lên, ngay cả thở cũng phải e dè – Em là fan hâm mộ của chị, em rất thích phim của chị đóng. Chị có thể cho em xin chữ kí được không? – Phương Đường đưa mắt nhìn quanh tìm túi xách của mình, khó khăn lắm mới tìm thấy, cô cuống quýt chân tay lấy ra một cuốn sổ và đưa nó ra trước mặt thần tượng.

Trình Trình lịch sự đón lấy cuốn sổ với cái bút, kí rồng bay phượng múa vào trong cuốn sổ: "Tôi còn chưa biết tên bạn đấy!"

- Tên em là Phương Đường ạ!

- Cái tên đặc biệt nhỉ!

- Vâng, các đồng nghệp trước đây thường gọi em là "Bạn đời của cà phê".

Trình Trình trả lại bút vào sổ cho Phương Đường, sau đó lịch sự chìa tay phải của mình ra: "Không biết chừng sau này chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác với nhau đấy!"

Phương Đường vô cùng ngạc nhiên, vội vàng bắt tay: "Em không phải là người trong giới nghệ sĩ các chị đâu!"

- Thế à? – Trình Trình có vẻ bất ngờ – Người có thể khiến Niệm Phàm đích thân trang điểm cho không phải là người bình thường đâu. Cô rất thân với anh ấy ư?

- À... – Phương Đườngbiết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.

Đỗ Tư Phàm kéo cô lại bên cạnh, nắm lấy tay trái của cô và giới thiệu với mọi người: "Cô ấy chính là vợ tôi!"

Vừa dứt lời, không khí trong phòng trở nên im phăng phắc. Ricky nói với vẻ không tin vào tai mình: "Anh cả lấy vợ khi nào thế? Sao ngay cả những người làm việc bên cạnh anh như bọn em mà cũng không hay biết gì?"

Trình Trình thất sắc: "Không thể nào?"

Đỗ Tư Phàm bình tĩnh đối phó với tình huồng trước mắt: "Để hôm khác tôi mời cơm mọi người, chính thức giới thiệu cô ấy với mọi người sau!". Sau đó nói với Trình Trình: "Không phải em nói hôm nay có tiệc tối quan trọng sao? Đợi chút anh chọn một bộ đồ thích hợp cho em!"

Tâm trạng của Trình Trình có vẻ hơi kích động: "Anh nói dối đúng không? Anh muốn kéo cô ấy vào trong ngành giải trí, vì vậy mới tạo ra tin đồn với cô ấy để thu hút sự chú ý của báo chí, tăng cường tần suất lên hình của cô ấy!"

- Cô ấy không phải người trong giới giải trí, anh cũng không để cô ấy bước vào ngành này đâu. Một nhà thiết kế như anh cho dù có nổi tiếng đến mấy cũng chẳng đủ sức tạo ra scandal rầm rộ, điều này em phải hiểu rõ hơn ai hết mới phải! – Đỗ Tư Phàm nói đầy hàm ý.

- Không thể nào, anh không thể lẳng lặng kết hôn như vậy được! – Trình Trình vẫn không chịu tin vào sự thực này.

- Cô ấy là vợ danh chính ngôn thuận của Đỗ Tư Phàm này, em tin cũng được, không tin cũng được, chẳng liên quan gì đến anh!

- Anh đang trả thù em phải không! – Trình Trình có vẻ rất đau lòng.

- Anh không đời nào dùng hạnh phúc cả đời mình ra để trả thù người khác. Chuyện ấy đã qua rất lâu rồi, điều này chắc em hiểu rất rõ! – Giọng nói của Đỗ Tư Phàm rất bình thản, không có chút tình cảm nào hết.

- Tại sao? Tại sao không cho em thêm một cơ hội? Hồi đầu là do em sai, nhưng tại sao anh không chịu cho em một cơ hội sửa sai? – Trình Trình bắt đầu khóc, toàn thân như run rẩy, gần như muốn ngã khuỵu.

- Có những chuyện không thể nào làm lại được. Làm người không nên quá tham lam, hồi đầu em vì danh lợi đã từ bỏ tình cảm, hôm nay em danh có, lợi cũng có rồi, còn muốn vớt vát lại tình cảm đã qua, làm gì có chuyện đó?

Phương Đường đứng bên cạnh, giương mắt nhìn hai người đối thoại với nhau, cứ như thể chuyện này chẳng có liên quan gì đến cô hết, cô thậm chí hoàn toàn quên mất rằng người đàn ông này chính là chồng của cô, cô đang cố sức sắp xếp những thông tin mà mình "lượm lặt" được: Mối quan hệ giữa Đỗ Tư Phàm và Trình Trình tuyệt đối không dừng lại ở quan hệ giữa nhà tạo mẫu và nghệ sĩ, bọn họ từng là một đôi, về sau do nguyên nhân từ Trình Trình mà hai người chia tay, nhưng cuối cùng Trình Trình lại muốn quay lại với Đỗ Tư Phàm, nhưng Đỗ Tư Phàm không đồng ý, hơn nữa còn kết hôn với người khác.

Phương Đường đột nhiên cảm thấy ái ngại, không những không cảm thấy đắc thắng vì mình là vợ đường đường chính chính của người ta, trái lại còn cảm thấy ái ngại như mình là kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm giữa hai người này: "Hai người có thể thôi không cãi nhau không? Trình Trình, chị đừng khóc nữa!", cô tốt bụng đưa khăn giấy cho Trình Trình lau nước mắt.

Không ngờ Trình Trình ném cái khăn giấy xuống đất: "Ai cần cô mèo khóc chuột hả?", vẻ lịch sự ban nãy hoàn toàn biến mất.

Đàn bà, cho dù là nổi tiếng hay người thường, một khi đã nổi máu ghen rồi thì đều như nhau, chẳng còn để ý gì đến hình tượng của mình nữa.

Đỗ Tư Phàm kéo Phương Đường sang một bên: "Mặc kệ cô ta! Em là vợ anh, tại sao phải cúi mình như thế! Trình Trình, hôm nay cô có cần tôi tạo hình cho nữa không, nếu không cần, tôi về trước đây!"

Trình Trình cắn răng lau sạch nước mắt, cười thê lương: "Cần, đương nhiên là cần. Tình yêu không còn, không thể mất nốt cả công việc được!"

Phương Đường đột nhiên cảm thấy tội nghiệp khi thấy Trình Trình tỏ vẻ kiên cường. Đàn bà, cho dù sự nghiệp có thành công đến mấy mà không có tình yêu thì cuộc đời cũng không thể hoàn mỹ. Rồi cô chợt nghĩ đến bản thân, cảm thấy rất nực cười: Cô là người cả tình yêu và sự nghiệp đều không thành, mặc dù có chồng nhưng cũng chỉ là "nhặt" ở giữa đường, cô có tư cách gì mà tội nghiệp người ta?

Trên đường về nhà, cả Phương Đường và Đỗ Tư Phàm đều im lặng không nói. Phương Đường cẩn thận ôm túi đựng bộ đồ mà Đỗ Tư Phàm đã tặng cho cô, thỉnh thoảng lại liếc sang người đàn ông ngồi bên cạnh.

Đỗ Tư Phàm liền phá vỡ sự im lặng giữa hai người: "Em không có gì muốn hỏi anh sao?"

- Ý anh là...

- Chuyện giữa anh và Trình Trình đấy.

- Nếu anh muốn kể, em sẽ nghe. Nếu anh không muốn nói, em cần gì phải hỏi. Mỗi người đều có chuyện riêng của mình, có người sẽ nói ra, còn có người giữ nó ở trong tim!

Đàn bà cũng vậy mà đàn ông cũng thế, không nên quá cố chấp truy hỏi chuyện tình cảm trong quá khứ của đối phương. Những chuyện cũ cho dù có sâu sắc đến đâu cũng đã không thể quay trở lại, vậy thì cần gì phải khổ sở truy hỏi cho rõ đầu đuôi ngọn ngành. Lật giở ra những thứ khiến cho người ta đau lòng không chỉ làm tổn thương trái tim người mình yêu thương mà còn làm tổn thương sự tự tin của bản thân. Đời người quan trọng nhất là hiện tại có phải là duy nhất của đối phương hay không. Thế là đủ rồi.

Đỗ Tư Phàm lái xe ra đại lộ ven hồ, sau đó dừng lại. Thỉnh thoảng những cặp đôi yêu nhau thắm thiết lại đi lướt qua người họ, cử chỉ vô cùng hạnh phúc và ngọt ngào.

- Em có biết đây là chỗ nào không? – Đỗ Tư Phàm hỏi.

- Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở chỗ này! – Phương Đường đáp.

Anh ngồi xuống bậc thềm, bắt chước cách Phương Đường lau nước mắt: "Hôm đó em ngồi ở đây và khóc lóc".

Phương Đường có vẻ ngại ngùng: "Anh cứ nhất định phải lôi những kí ức đau lòng ấy ra à?"

Đỗ Tư Phàm vỗ vỗ xuống chỗ trống bên cạnh mình, ra ý bảo cô cũng ngồi xuống: "Vậy anh sẽ kể những hồi ức chua xót của anh cho em nghe, để công bằng nhé!"

Có thể do có gen di truyền từ mẹ, Đỗ Tư Phàm từ nhỏ đã rất nhạy cảm với màu sắc, nhưng mẹ anh không cho anh đi theo con đường hội họa, bà nói con đường này rất gian khổ, hơn nữa dễ khiến cho người ta đa sầu đa cảm, trở thành những con người lập dị chán ghét cuộc đời.

Mẹ rất yêu bố, nhưng bố luôn luôn bận rộn với chuyện làm ăn, rất ít khi về nhà, hai mẹ con Đỗ Tư Phàm ngày nào cũng mong ngóng, chờ đợi bố về nhà, nhưng bóng dáng của bố rất ít khi xuất hiện. Về sau mẹ anh lâm bệnh nặng, đúng lúc ấy việc làm ăn của bố lại đang ở thời khắc quan trọng nhất, suốt ngày ông phải ra nước ngoài khảo sát, tham dự triển lãm, hoàn toàn chẳng có thời gian ở bên mẹ.

Mẹ qua đời chẳng có dấu hiệu báo trước, sau cuộc nói chuyện điện thoại cuối cùng với bố, mẹ anh đã lặng lẽ ra đi, nhẹ nhàng như chìm vào một giấc ngủ say. Bố anh không kịp từ nước ngoài trở về để nhìn mặt mẹ lần cuối.

Lúc mẹ lâm bệnh nặng vẫn thường xuyên chờ bố đi làm về mỗi buổi hoàng hôn. Sau quá nhiều lần thất vọng, bà đã nói với con trai: "Con trai à, yêu một người không nên yêu quá sâu sắc, chỉ một chút là đủ rồi, nếu không tình yêu sẽ không còn đẹp nữa mà trở nên đau đớn!"

Lúc ấy Đỗ Tư Phàm còn ít tuổi nên không thể hiểu được hàm ý của mẹ. Anh cho rằng là do bố anh không tốt, quá để tâm đến chuyện kinh doanh mà không chăm lo cho mẹ, vì vậy anh luôn căm hận bố mình.

Sau khi mẹ qua đời, mối quan hệ của Đỗ Tư Phàm và bố trở nên rất căng thẳng, trong khi đó bố anh lại không có thời gian chăm sóc anh, thế nên đã gửi anh sang Mỹ học. Cuối cùng Đỗ Tư Phàm đã lựa chọn nghề nghiệp có liên quan đến màu sắc: nhà tạo mẫu.

Sau khi học thành tài, anh đã mở "Phòng tạo hình cô bé Lọ Lem" này. Bởi vì quan điểm độc đáo lại giỏi nắm bắt đặc điểm của mỗi người nên dần dần anh đã có tiếng tăm trong giới nghệ thuật. Trong một lần tình cờ, anh đã quen với Trình Trình. Lúc ấy Trình Trình chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp, suy nghĩ rất đơn thuần, không ham danh vọng. Hai người nhanh chóng rơi vào lưới tình.

Đỗ Tư Phàm thường xuyên lấy Trình Trình ra làm mẫu để thử các phong cách mới mẻ, vì vậy cô thường xuyên xuất hiện ở phòng làm việc của anh. Một hôm, Trình Trình đã thu hút được sự chú ý của công ty quản lý, họ muốn kí hợp đồng với cô. Đỗ Tư Phàm phản đối việc cô gia nhập vào làng giải trí, cho rằng đó là thế giới vô cùng phức tạp, nhưng Trình Trình không nghe, cứ làm theo ý của mình.

Dần dần, Trình Trình bắt đầu nổi tiếng, con người cũng trở nên thực dụng hơn, bắt đầu mơ mộng được trở thành vợ của đại gia. Danh tiếng của Đỗ Tư Phàm lúc ấy chênh lệch quá xa vời so với sự nổi tiếng của Trình Trình, vì vậy cuối cùng cô ta đã lựa chọn rời xa anh để cặp kè với một đại gia trong ngành kinh doanh hơn cô đến hơn hai mươi tuổi.

Nào ngờ người tính không bằng trời tính, cuối cùng tình cảm của Trình Trình và vị đại gia ấy không thể có kết quả tốt đẹp, trong khi đó danh tiếng của Đỗ Tư Phàm ngày một nổi như cồn, cuối cùng anh trở thành một nhà tạo mẫu nổi tiếng trong làng giải trí.

Đỗ Tư Phàm mân mê những đường vân trên tảng đá, bùi ngùi nói: "Ngày cô ấy nói lời chia tay với anh, anh cũng ngồi ở chỗ này, khóc lóc rất thương tâm, giống hệt như em hôm đó. Cũng trong ngày hôm đó cuối cùng anh đã hiểu ra những điều mẹ nói."

- Hóa ra chúng ta là đồng bệnh tương lân à! – Phương Đường tỏ vẻ thương cảm với Đỗ Tư Phàm.

Đỗ Tư Phàm đột nhiên phì cười: "Hôm đó anh đi ngang qua đây, nhìn thấy em, nhớ lại hình ảnh của mình năm đó, anh vốn định an ủi em một chút. Lúc đó em thật sự quá đặc biệt, rõ ràng bản thân đang đau đớn tột độ, thế mà vừa nhìn thấy anh, phản ứng đầu tiên của em là lo lắng tiếng khóc của mình ảnh hưởng đến người khác. Một cô gái vô cùng thiện lương. Lúc ấy không biết tại sao anh nông nổi có ý muốn lấy em làm vợ!"

- Thế về sau thì sao? Về sau cũng là vì nông nổi mới lấy em đúng không?

- Lần thứ hai gặp lại em ở cái huyện nhỏ đó, anh càng dám khẳng định em chính là người phụ nữ có thể chung sống trọn đời với anh. Một cô gái như thế anh khó mà tìm được ở trong các mối quan hệ của mình. Thế nên một khi gặp được là phải nhanh chóng rước nàng về dinh!

- Nhưng anh không yêu em!

- Yêu một người không nên quá sâu sắc, chỉ một chút là đủ rồi, nếu không tình yêu sẽ không còn hoàn mỹ mà trở nên đau đớn. Anh không hề ghét em, thậm chí còn có chút thiện cảm, thế đã đủ chưa?

- Hình như em cũng không yêu anh!

Nụ cười của Đỗ Tư Phàm trở nên rạng rỡ: "Thiên sứ sau khi thu nhận con cún hoang, con cún hoang thường rất phụ thuộc vào thiên sứ. Tình cảm này có thể thăng hoa thành tình yêu."

- Thôi được rồi, anh lại trêu em là chó hoang rồi! – Phương Đường tự nhiên giơ nắm đấm lên đấm vào người Đỗ Tư Phàm, nhưng bị anh giữ tay lại và kéo nhẹ ra sau, cả người cô ngả vào lòng anh. Ngực áp vào ngực, có thể cảm nhận được trái tim của đôi bên đang đập rất nhanh, có một cảm giác lâng lâng như đang lơ lửng ở trên không.

Hạt giống gì đó trong trái tim đã nảy mầm rồi. Phương Đường cảm thấy thiện cảm của mình dành cho Đỗ Tư Phàm đã đựng đầy một cái xô.

Điện thoại đột ngột đổ chuông, phá vỡ cảnh tượng ngọt ngào trong khoảnh khắc đó. Giọng nói của Yên Lạc vang lên: "Phương Đường, em thất tình rồi, đang ở trong bar, qua đây uống với em đi!"

Phương Đường cúp máy, nói với Đỗ Tư Phàm: "Em phải đi tìm Yên Lạc đây!"

Đỗ Tư Phàm lái xe đưa Phương Đường đến cửa quán bar.

- Anh có muốn vào cùng em không? – Phương Đường hỏi.

- Thôi, không có đàn ông, các em sẽ nói chuyện thoải mái hơn. Nếu muộn quá cứ gọi điện bảo anh đến đón!

Phương Đường đi đến cửa quán bar rồi đột ngột quay lại: "Nếu Yên Lạc uống say, em có thể đưa cô ấy về nhà không?"

- Đương nhiên là được. Đó cũng là nhà của em mà. Đừng uống nhiều quá! Hai đứa con gái đi uống với nhau, tốt nhất phải có một ngưi tỉnh táo, nếu không dễ xảy ra chuyện lắm! – Đỗ Tư Phàm nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, khiến cho Phương Đường không nỡ nói lời từ biệt.

Phương Đường rất muốn tặng anh một cái hôn từ biệt nhưng cố nén lại. Cô đứng nhìn theo bóng chiếc xe của anh xa dần, rẽ đi và biến mất khỏi tầm mắt của mình.

Lần này Yên Lạc vẫn chưa uống say hoàn toàn, vẫn giữ được chút tỉnh táo. Nhìn thấy Phương Đường đến, Yên Lạc liền thốt lên: "Ôi trời, chị thay đổi khiếp quá, có phải bị ai làm phép không hả?"

- Đúng, phép thuật sẽ hiệu nghiệm cho đến mười hai giờ, vì vậy chúng ta không thể ở lại đây quá lâu, nếu không xe ngựa của chị sẽ biến thành quả bí đỏ đấy! – Phương Đường nói.

- Chà, con người cũng ngày một hài hước hơn đấy! Phương Đường, chị đang yêu rồi! Chỉ có những cô gái đang yêu mới tươi tắn, rạng rỡ như thế!

Phương Đường tránh né vấn đề của mình: "Nói đi, lần này lại là kẻ nào khiến em thất tình thế?"

Yên Lạc hậm hực nốc cạn ly rượu trước mặt: "Chính là cái gã huấn luyện viên ấy!"

- Lần trước chẳng phải em bảo đã đá anh ta rồi sao?

- Em nhất thời mềm lòng nên chưa mở miệng nói chuyện này. Kết quả là hôm nay anh ta mở miệng đá em trước!

- Đều là chia tay, ai đá ai có gì quan trọng chứ! – Phương Đường an ủi.

- Ấm ức chứ! Lòng tự trọng của em bị tổn thương, rõ ràng là em không cần anh ta nữa, kết quả là anh ta lại ra tay trước! – Yên Lạc không nuốt nổi cục tức này – Thất tình là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn!

- Thế em muốn thế nào?

- Em còn chưa nghĩ ra! Vì vậy mới tìm chị bàn bạc!

Phương Đường nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Chẳng phải em là hội viên VIP của câu lạc bộ đó ư? Em cứ lấy danh nghĩa là khách hàng để hành hạ anh ta là được rồi!

- Ý này không tồi! – Tâm trạng của Yên Lạc đã khá hơn một chút! – Tại sao em toàn bị thất tình nhỉ?

- Bởi vì em quá để ý đến việc đàn ông có đẹp trai hay không. Những người đàn ông quá đẹp trai thường rất đào hoa, cho dù anh ta không đi tán tỉnh con gái thì đám con gái cũng tự tìm đến tán tỉnh anh ta.

- Đàn ông đẹp trai bổ mắt mà! – Yên Lạc vẫn kiên trì bảo vệ quan điểm tình yêu của mình.

- Bổ mắt nhưng đau tim, cái nào khổ hơn cái nào?

- Không bổ mắt cũng sẽ đau tim, ví dụ như... – Yên Lạc ý thức được mình lỡ lời, liền vội vàng im bặt.

Phương Đường hiểu Yên Lạc đang ám chỉ Chu Lệ Văn, nhưng cô giả bộ như không biết: "Anh chàng thạc sĩ lần trước cũng không tồi, hình như anh ta có ý với em, em thử cân nhắc xem!"

- Em với anh ấy quá thân rồi! – Yên Lạc nhíu mày.

- Như thế càng tốt chứ sao? Càng hiểu rõ hơn nhau hơn.

- Quá thân nên ngại ra tay!

Phương Đường chợt nhìn thấy một cái bóng rất quen đang ngồi u uất ở một góc, là Phạm Gia Ni, trong tay là ly cocktail đã uống cạn, coi bộ tâm trạng rất tồi tệ.

- Gia Ni, trùng hợp quá, không ngờ lại gặp cậu ở đây! – Phương Đường chạy đến chào hỏi.

Phạm Gia Ni phải cố gắng mới nhận ra Phương Đường, cô liền đứng dậy ôm ghì lấy Phương Đường: "Gặp được cậu tớ mừng quá, hôm nay cậu thật là xinh đẹp!"

- Cậu sao thế?

- Nếu tớ nói tớ thất tình, cậu có tin không?

- Sao có thể? Cậu luôn là nữ thần trong mắt bọn đàn ông mà.

- Nữ thần cũng có lúc bị kẻ phàm trần không để mắt đến đấy thôi! – Phạm Gia Ni cười chua xót.

- Chưa một lần thất tình thì cuộc đời chưa hoàn hảo đâu! – Phương Đường liền dùng câu nói của Yên Lạc an ủi mình để an ủi Phạm Gia Ni: "Chúc mừng cậu! Cuộc đời của cậu từ nay về sau đã trở nên hoàn mỹ!"

- Cậu thì sao? Đã phải chịu đựng thử thách hoàn mỹ này chưa?

- Cách đây không lâu tớ đã được xếp vào hàng ngũ những cô gái có cuộc đời hoàn mỹ rồi, chia tay với người bạn trai chuẩn bị làm đám cưới với mình! – Phương Đường kéo Phạm Gia Ni qua chỗ Yên Lạc – Để tớ giới thiệu cho cậu một cô gái cực kỳ hoàn mỹ!

Chẳng mấy chốc ba cô gái đã ngồi quây quần bên nhau. Đàn bà rất dễ rút ngắn khoảng cách với nhau khi cùng ngồi nói xấu về đàn ông.

Yên Lạc nâng cốc nói: "Cạn ly, vì sự hoàn mỹ của chúng ta!", ba cô gái phấn khích nốc cạn ly rượu trên tay.

©STE. NT

Ba cô gái với ba phong cách khác nhau rất thu hút sự chú ý trong bar, thỉnh thoảng lại có đàn ông đến bắt chuyện nhưng đều bị họ đuổi đi.

- Những gã đàn ông rảnh rỗi tiếp cận chị ở trong bar đều là những kẻ có động cơ không tốt! – Yên Lạc khinh bỉ nói.

- Đừng tưởng bọn tôi thất tình là sẽ tùy tiện kiếm đàn ông để lên giường nhé! – Phạm Gia Ni lúc nổi điên cũng khiến mọi người phải nhìn bằng con mắt khác.

Phương Đường ngồi bên cạnh ra sức gật đầu. Yên Lạc đặt tay lên vai cô: "Chị đừng có gật đầu mạnh như thế, chị không tùy tiện lên giường với đàn ông, nhưng lại tùy tiện kết hôn với đàn ông đấy!"

Phương Đường cũng cảm thấy xấu hổ với hành vi của mình: "Chị biết sai rồi, lần sau không dám nữa đâu!"

- Phạt rượu! – Hai cô gái cùng đồng thanh.

Phương Đường có chút do dự: "Nhỡ say thì sao? Uống một chút là đủ rồi nhỉ!", vừa dứt lời, cô đã bị hai người bọn họ ép cho uống hết cả cốc.

- Đã phạm sai lầm mà còn dám mặc cả à!

- Đúng thế, đáng ăn đòn!

Lại có thêm hai gã đàn ông khác đi đến: "Ba người đẹp thật có nhã hứng! Có thể uống với bọn anh vài ly không?", hai gã đàn ông này không ai khác, chính là "sếp cũ" của Phương Đường, là Hướng tinh tinh và tổng giám đốc Hùng.

Tổng giám đốc Hùng lịch sự chào hỏi Phạm Gia Ni: "Cô Phạm, không ngờ lại gặp được cô ở đây!"

Yên Lạc trả lời chẳng chút khách khí: "Chúng tôi không uống với loại súc sinh!", sau đó cô chỉ tay vào Hướng tinh tinh và nói với Phạm Gia Ni: "Con vật này chuyên môn chơi đùa với phụ nữ! Lần trước còn quấy rối Phương Đường nhà ta đấy, sau đó còn quay sang cắn người ta một miếng nữa chứ!"

Hướng tinh tinh nổi điên: "Con đàn bà này đang nói bậy bạ gì thế! Là Phương Đường quyến rũ tao đấy chứ!"

- Với cái bộ dạng tinh tinh như ông, nhìn không thôi đã thấy buồn nôn rồi, còn quyến rũ làm chó gì? Ông đặt mình hơi cao đấy! – Yên Lạc làm việc ở vũ trường nên ăn nói khá tục tĩu.

Hướng tinh tinh điên tiết chỉ muốn xông đến tẩn cho Yên Lạc một trận, nhưng bị tổng giám đốc Hùng ngăn lại. Hướng tinh tinh vẫn không thôi hống hách: "Phương Đường đã bán đứng công ty!"

Phạm Gia Ni lạnh lùng lên tiếng: "Chứng cứ đâu?"

- Cô với cô ta thân nhau như thế, còn cần phải chứng cứ nữa ư?

Phạm Gia Ni không buồn trả lời Hướng tinh tinh mà quay sang nói với tổng giám đốc Hùng: "Tổng giám đốc Hùng, ông là bậc tiền bối, làm ăn trong nghề này đã lâu như vậy rồi, không có chứng cứ cụ thể mà đã vu oan cho nhân viên của mình là nội gián, đây hình như không phải là hành vi mà một thương nhân chân chính nên có!"

- Tôi xử lý nhân viên phạm lỗi của mình như thế nào hình như không có liên quan đến cô Phạm thì phải!

Phạm Gia Ni lắc đầu, gần như có vẻ khinh bỉ tổng giám đốc Hùng: "Công ty ông với công ty Bảo Thi của tôi cạnh tranh, thua rồi, sợ mất mặt nên mới tìm nhân viên để trút giận, còn nói công ty Bảo Thi chúng tôi thông qua con đường không chính đáng để giành lấy quyền đại lý. Tôi bị ông bôi nhọ với những người trong nghề như vậy, còn nói không liên quan đến tôi ư? Tổng giám đốc Hùng, là bậc tiền bối thì nên độ lượng một chút, có những thứ nên nhìn thoáng hơn bậc vãn bối chúng tôi mới phải. Nếu không sau này mất hình tượng rồi, còn nhục hơn cả mất thể diện đấy!"

Hướng tinh tinh hậm hực nói: "Cô dám nói lần cạnh tranh trước, bên cô không nhận được thông tin nội gián?"

Phạm Gia Ni ngồi điềm nhiên, cười nói: "Có rất nhiều con đường để có được thông tin, không nhất định phải sắp xếp nội gián trong công ty các người. Giám đốc Hướng, nếu ông muốn, ngay cả việc tối qua ông đã ngủ với con đàn bà nào tôi cũng có thể điều tra được. Tổng giám đốc Hùng, ông vì tiếc người tài nên thiên vị con người này, tâm lý này cũng có thể hiểu được, nhưng làm chuyện gì cũng cần có chừng mực. Nếu không cái giá mà ông phải trả chính là cả công ty của ông đấy!"

Tổng giám đốc Hùng vẫn bênh vực cho Hướng tinh tinh: "Tôi nên dùng người ra sao, không cần cô Phạm phải dạy!"

Phạm Gia Ni cười khẩy: "Đúng là ôm rơm nặng bụng! Tổng giám đốc Hùng, chẳng nhẽ ông chưa từng nghĩ, tại sao bao nhiêu năm nay ở bên cạnh ông chỉ có mỗi giám đốc Hướng? Chẳng nhẽ quý công ty chẳng còn người tài nào khác, hay nói cách khác, những người tài chẳng ai chịu đến làm việc cho công ty các người?"

Hướng tinh tinh bắt đầu căng thẳng: "Cô nói thế là có ý gì hả?"

- Chẳng có ý gì cả.

- Cô đang giúp Phương Đường che giấu hành vi tội lỗi, cô ý phân tán sự chú ý của mọi người!

Phạm Gia Ni tự tin nói: "Tháng sau bên Erna sẽ tung ra một sản phẩm mới, dạo này đang tìm đại lý, tôi nghĩ các người chắc cũng sẽ tham gia cạnh tranh. Phương Đường hiện giờ đã không còn là nhân viên công ty các người nữa, nhưng tôi vẫn có thể nắm được quyền đại lý như thường!"

Tổng giám đốc Hùng ngạc nhiên hỏi: "Saoô dám chắc như vậy?"

Phạm Gia Ni cười cười: "Ông có một nhân tài như giám đốc Hướng, ngày ngày tác oai tác quái, công ty đương nhiên chẳng thể tiến bộ được!"

Hướng tinh tinh định đánh người, nhưng bị những lời nói tiếp theo của Phạm Gia Ni chặn lại: "Tôi không phải là loại phụ nữ dễ bị bắt nạt đâu nhé. Ông mà dám động đến một sợi tóc của tôi, tôi sẽ tìm luật sư kiện ông, cho ông ngồi tù mọt gông. Khuyên ông một câu chân thành, già rồi, nên tích chút đức cho bản thân đi, nếu không sau này chết đi đầu thai kiếp khác sẽ gặp báo ứng đấy!"

- Đi thôi các chị em, không khí nơi này không được tốt, chúng ta đi nơi khác chơi đi! – Nói rồi ba cô gái cùng ngẩng cao đầu đi ra khỏi quán bar.

- Gia Ni, ban nãy cậu thật là oai phong, cứ như là thần tượng của tớ ấy! – Phương Đường tỏ vẻ ngưỡng mộ.

- Cái con tinh tinh ấy sao còn chưa chết nhỉ? Thật muốn tìm vài người tẩn cho lão ta một trận! – Yên Lạc có chút không cam tâm.

Phạm Gia Ni lắc đầu: "Dùng bạo lực để giải quyết vấn đế là hạ sách! Làm không khéo còn khiến cho hắn ta nhận được sư đồng tình của người khác, thậm chí mình còn bị kiện lên tòa án, ảnh hưởng đến danh dự cá nhân ấy chứ!"

- Chẳng nhẽ bỏ qua cho lão ta dễ dàng thế sao?

Tâm trạng của Phương Đường hôm nay rất tốt: "Ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác. Cứ giữ lại cái mạng chó của lão ta đi, sau này sẽ tìm cơ hội hành hạ lão ta sau!"

- Giờ chúng ta đi đâu chơi đây? – Phạm Gia Ni hỏi – Tớ không muốn về nhà!

Yên Lạc phụ họa: "Em cũng không muốn về nhà!"

Phương Đường ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Chúng ta đi mua ít đồ ăn, sau đó ra khách sạn thuê một phòng qua đêm!"

Yên Lạc mở cửa xe, vươn nửa người ra ngoài và hét to: "Tình bạn muôn năm!"

Phương Đường nhíu mày: "Câu nói kinh tởm đó mà em cũng hét lên được à?", nào ngờ chẳng bao lâu sau, cô cũng vươn người ra ngoài, hò hét câu "kinh tởm" hơn:

- Tình bạn muôn năm!

- Phụ nữ muôn năm!

- Gái thất tình muôn năm...

...

Phạm Gia Ni vặn lớn vô lum trong xe, bài hát "Tình bạn bền vững" vang lên.

Sau một đêm tỉnh dậy, phép màu đã biến mất, Phương Đường lại trở lại là người phụ nữ nhan sắc tầm thường. Cô ngồi bên giường, tròn mắt nhìn Phạm Gia Ni và Yên Lạc đang chải chuốt.

Yên Lạc cười nhạo: "Nhìn vẻ mặt của chị bây giờ có thể thấy: hôm qua chị được người khác trang điểm cho!"

Phương Đường đang đấu tranh trong lòng không biết có nên nói ra thân phận thật sự của Đỗ Tư Phàm cho bọn họ biết không.

Phạm Gia Ni nói bằng giọng chắc nịch: "Kĩ thuật trang điểm của cô ấy ngày hôm qua rất chuyên nghiệp, chắc là phải bỏ tiền tìm người trang điểm cho đấy!"

- Cậu đoán trúng phóc!

- Có thời gian rảnh chị nên học cách trang điểm đi! – Yên Lạc khuyên Phương Đường.

- Chuyện này hình như rất phức tạp, hơn nữa lại tốn thời gian, mà chị lại là người thiếu kiên nhẫn trong chuyện này. Còn nữa, mấy thứ phấn son ấy rất hại cho da! – Phương Đường đang viện cớ cho sự lười biếng và vụng về của mình.

Phạm Gia Ni lấy cây mascara trong túi ra, cẩn thận chuốt mi cho mình: "Trang điểm đối với phụ nữ mà nói cũng giống như món ăn vặt ở trong nhà bếp, có một số người ngày nào cũng ăn, có người không mấy khi ăn, nhưng cho dù thế nào đi nữa, tốt nhất vẫn nên có để đề phòng, những lúc đói bụng có thể ăn tạm. Là phụ nữ, cho dù cậu có thích trang điểm hay không, tốt nhất vẫn nên học, biết đâu có ngày phải dùng đến!"

Yên Lạc cười tinh quái: "Trang điểm còn là cái thú của đàn ông với đàn bà đấy!"

Phương Đường hơi chột dạ: "Tại sao lại nói như vậy?"

- Trong sách người xưa thường nhắc đến chuyện này như thú vui nơi khuê phòng còn gì, chẳng phải có tướng công thường xuyên vẽ lông mày cho nương tử hay sao? Hai vợ chồng hòa thuận suốt cả ngày, đến sáng hôm sau thức dậy, tâm trạng của người đàn ông tốt, thế nên đã vẽ lông mày cho vợ!

- Làm sao em biết được chỉ sau một ngày vợ chồng thuận hòa, người chồng mới vẽ lông mày cho người vợ?

Yên Lạc tỏ vẻ hiểu biết: "Đàn ông trước khi lên giường chỉ mong có thể lột sạch mọi thứ trên người đàn bà, làm gì có tâm trạng nào mà kiên nhẫn 'chất đồ' lên đó nữa?"

Phương Đường lại nghĩ khác: "Có thể khi yêu họ cũng có hành động này!"

- Cho dù có là khi yêu nhau thì cũng phải lên giường trước đã; những người đàn ông có hành động này thường khiến người ta rung động, khiến cho người khác cảm thấy anh ta rất dịu dàng.

- Nếu anh ta là một thợ trang điểm chuyên nghiệp thì sao?

Yên Lạc nhăn nhó mặt mày: "Thế này là làm khó em rồi. Trong danh sách bạn trai của em chưa có ai là thợ trang điểm, vì vậy em chẳng có kinh nghiệm gì để chia sẻ cho chị!"

Phương Đường cảm thấy rối bời: Đỗ Tư Phàm trang điểm cho cô là xuất phát từ "bệnh nghề nghiệp" hay xuất phát từ sự dịu dàng của một người đàn ông?

Phương Đường lại bắt đầu đi tìm việc. Phạm Gia Ni lại lần nữa mời cô sang công ty Bảo Thi làm việc, nhưng cô vẫn từ chối. Phương Đường gửi hồ sơ xin việc đi khắp nơi, còn mua thêm các loại báo ở ngoài đề tìm cho mình một công việc thích hợp.

- Em muốn đi làm à? – Đỗ Tư Phàm nói.

- Ừ, nếu không làm sao tự nuôi thân?

- Em là vợ anh, theo lý mà nói anh phải nuôi em. Hàng tháng anh sẽ đưa cho em một khoản tiền, em lấy đó mà chi tiêu trong gia đình.

Phương Đường chẳng buồn ngẩng đẩu lên, mắt vẫn dán vào chuyện mục tìm việc: "Không được, em nhất định phải tự kiếm tiền!"

- Anh nghĩ cái nhà này không thiếu vài đồng em kiếm được đâu!

- Không phải vấn đề tiền bạc. Nếu em có thể kiếm tiền, em cảm thấy mình là một người hữu ích với cái xã hội này. Nếu ngày nào cũng ở nhà đợi anh mang tiền về, em cảm thấy mình thật vô dụng, hơn nữa sẽ thấy mình thấp hơn người ta một bậc về tâm lý. Em không muốn ngay cả tiền mua băng vệ sinh cũng phải mở miệng xin tiền người khác, cảm giác ấy rất khó chịu!

- Em nghĩ hơi nhiều thì phải? – Đỗ Tư Phàm không thể hiểu nổi.

- Có rất nhiều phụ nữ của gia đình sau khi quay trở lại hòa nhập vào xã hội đã cảm thấy rất tự ti với bản thân. Đó là bởi vì họ đã thoát li xã hội quá lâu, kĩ năng và tư duy làm việc bị giảm sút đi rất nhiều. Em không muốn trở nên như vậy!

Điều quan trọng hơn nữa mà Phương Đường không nói ra đó là: nếu đàn bà quá phụ thuộc vào đàn ông về mặt kinh tế, lời nói của họ sẽ mất đi trọng lượng trước mặt đàn ông, cuối cùng sẽ bị người đàn ông cho họ tiền tiêu "nuốt chửng". Vợ của Hướng tinh tinh chính là một ví dụ điển hình.

Đỗ Tư Phàm nhắc nhở: "Hình như em bị những người trong ngành cũ kỳ thị rồi!"

- Vì vậy em càng phải nỗ lực tìm việc!

- Hay là em đến phòng làm việc của anh làm trợ lý cho anh đi! Lương không thấp đâu!

Phương Đường thẳng thừng từ chối: "Không, nghe có vẻ như anh cho em tiền vậy, giống như một kiểu bố thí bị biến tướng đi. Tiền kiếm được như thế, mỗi khi tiêu em vẫn thấy không thoải mái, cho dù có kiếm được nhiều cũng chẳng thấy vẻ vang, có gửi vào ngân hàng cũng không giống như tiền của mình!"

- Hình như em đang nỗ lực tích lũy quỹ đen.

- Đúng thế! – Phương Đường thẳng thừng thừa nhận.

- Em cần dùng đến tiền sao? Anh có thể cho em mà.

Cuối cùng Phương Đường cũng bỏ tờ báo sang một bên, thẳng thắn trao đổi suy nghĩ của mình với Đỗ Tư Phàm: "Đàn bà nhất định phải có quỹ đen!"

- Tại sao? – Đỗ Tư Phàm vô cùng tò mò.

- Nếu lấy được một người chồng tốt, quỹ đen của cô ấy có thể hỗ trợ cho người chồng của mình khi cần thiết; nếu lấy phải một người chồng không ra gì, ngộ nhỡ một ngày nào đó bị chồng ruồng bỏ không báo trước, cũng không đến mức phải lang thang đầu đường xó chợ vì không có tiền.

- Thế anh là người chồng như thế nào? Tốt hay xấu?

Phương Đường nhất thời nghẹn họng. Với hoàn cảnh hiện nay của họ, điều cô nghĩ đến nhiều nhất là: Đỗ Tư Phàm rốt cuộc là chồng thật hay chồng giả của cô? Nếu là giả, cái hai người có bây giờ là tờ giấy chứng nhận kết hôn, hơn nữa cả hai tạm thời chưa có ý định ly hôn; nếu như là thật, có cặp vợ chồng mới cưới nào sống như hai người họ bây giờ không?

Crypto.com Exchange

Chương (1-11)