Tôi là…rất…rất…rất…thích em
← Ch.099 | Ch.101 → |
-"Anh...em muốn gặp anh chút..."
-"Được!"
-"Chuyện vừa nãy anh có nói..."
-"Không cần gấp gáp...em cứ từ từ suy nghĩ..."
-"Có nghĩ thêm thì cũng vậy...em xin lỗi..."
Gương mặt Lân trùng xuống, cố hỏi:
-"Anh, có điểm nào không tốt?"
-"Không, anh rất hoàn hảo, rất tuyệt vời...chỉ có điều..."
-"???"
-"Thực sự...có một người...em...em...rất thích!!!"
Anh nhìn nàng, quả thật là một người con gái rất thẳng thắn...Ước chi cái người đó là anh...Tất nhiên, anh không phải là người không hiểu chuyện:
-"Anh biết rồi...nhưng nếu em thay đổi ý định...có thể liên lạc cho anh bất cứ lúc nào..."
-"Phải xem lúc đó anh có người yêu chưa chứ?"
Nàng đùa...
-"Ừ..."
Lúc nàng quay người bước đi, anh gọi với:
-"Lan này..."
-"Sao anh?"
-"Tặng anh một món quà được không?"
-"Cũng được, nếu em có khả năng..."
-"Em thừa khả năng..."
Nói rồi, anh khẽ tiến tới, ôm nàng thật chặt, sau đó vội vàng bỏ ra, giải thích:
-"Đừng bực nhé, lần duy nhất đó, anh hứa..."
Nàng có hơi bất ngờ, nhưng cũng mỉm cười dịu hiền...
Nếu Việt được chứng kiến tường tận cảnh này, có lẽ hắn đã sướng phát điên, tuy nhiên, ở tầm nhìn của hắn, chỉ thấy hình mà không thấy tiếng, nàng trông chả có vẻ gì là đau khổ khó chịu cả...Hắn bực...
Lúc Lân đi ra, hắn có hỏi bâng quơ:
-"Thành công rồi hả?"
-"Theo ông thì sao..."
Câu nói lửng lơ của tên đó khiến Việt rối, đứng ngồi không yên...nhưng theo sự quan sát của hắn, ...ôm nhau tình tứ thế kia...thì tới 99. 99% là...nàng đã nhận lời...
Ý nghĩ đó khiến hắn đau lòng...buồn...
Hai tiếng ngồi máy bay...
Một tiếng ngồi xe...
Nàng và hắn, không nói với nhau câu nào...
Là hắn ép nàng về luôn...Một ngày di chuyển nhiều như vậy...nàng ngủ từ lúc nào...
Khẽ khàng tháo dây bảo hiểm, bế nàng lên phòng...
Tới giường, hắn lại không nỡ...không nỡ để nàng rời vòng tay hắn...
Hắn ngồi đó, cứ thế ôm chặt người con gái mà mình rất mực thương yêu vào lòng...hắn cảm thấy ấm áp...nhưng cũng cảm thấy bất an...lẽ nào...trái tim nàng, đã hoàn toàn thuộc về người khác...
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng...
Nàng mở mắt, mơ màng nhìn hắn...ánh mắt hắn, rất sáng, rất trìu mến...khuôn mặt này- mang một vẻ nam tính ghê người...Bất chợt nàng đưa tay lên, chạm nhẹ vào bờ môi người ấy...
Cử chỉ đơn giản là vậy, cũng khiến hắn cảm xúc dâng trào...hắn mạnh mẽ cầm chặt bàn tay xinh, thơm nhẹ lên từng đầu ngón tay...những nụ hôn cứ nhiều dần...mãnh liệt dần...
Tiếng điện thoại reo không ngừng...sau vài phút, nàng mới lấy lại tỉnh táo, bò ra khỏi lòng hắn, mở máy...
-"Vâng, anh Lân ạ.."
Giọng nàng nhỏ nhẹ, hắn trợn tròn ngạc nhiên...rõ ràng hắn đã...sao có thể...
-"Vâng, em về tới nhà rồi, em vẫn khỏe..."
Nàng thấy người rất bí bách, có lẽ do đi cả một ngày, muốn vào nhà tắm cho thoải mái, cũng quên mất tay vẫn cầm điện thoại...hành động ấy, trong mắt hắn lại biến thành cuộc nói chuyện với ai kia tình cảm bí mật...cần phải che giấu...
Lúc nàng bước ra, cảm thấy trong phòng có một mùi rất khác...
Hắn đang ngồi trên bàn, nốc từng ly, chai rượu vang đã hết hơn nửa...nhìn qua là biết, lại tâm trạng xấu...
Nàng tự thắc mắc, sao con người có thể thay đổi tâm trạng nhanh tới vậy? Lẽ nào chuyện làm ăn của hắn có vấn đề gì?
Hết chai thứ nhất...hắn lặng lẽ lấy chai thứ hai...
Nàng chỉ cầm điện thoại làm cớ, thực chất là mắt luôn để tâm tới hắn...trông hắn lúc này, rất chi là chán đời...
Không chán đời sao được, nàng ở cùng hắn, tay còn nhoay nhoáy nhắn tin với tên đó...???
Hết chai thứ hai...hắn định lấy tiếp chai thứ ba, nàng không thể chịu được, đứng dậy, nhẹ nhàng cầm tay hắn:
-"Đủ rồi, Vịt..."
-"Em bỏ ra..."
Nàng cương nghị không bỏ.
-"Tôi muốn uống...em là cái gì mà ngăn cản..."
-"TÔI NÓI LÀ ĐỦ RỒI!!!"
Nàng cũng không hiểu sao bản thân lại khẩu khí tới vậy...Dự trù là quả này có khi hắn điên đập tan chiếc ly vào mặt mình cũng nên...
Nhưng không, hắn nhấc bổng nàng lên, thì thầm:
-"Em cũng lớn mật phết nhỉ?"
Mặt hắn ghé tai nàng, thấy ướt...nhìn xuống, cả lưng của nàng đều ướt sạch...nàng chuyên trị, lười như vậy, theo cái lí do củ chuối nàng đưa ra, nhờ lực hút trái đất, kiểu gì cũng khô, không cần mất công...
Hắn thở dài, ngồi xuống giường, đặt nàng lên đùi mình, cầm khăn lau qua tóc, sau đó khéo léo dùng máy sấy...
Hắn làm việc rất tập trung, thi thoảng những ngón tay vô tình chạm cổ, tim nàng đập rất mạnh...
-"Vịt, có chuyện gì buồn à..."
Nàng hỏi rất nhẹ.
Hắn không nói gì, chỉ thở dài...
-"Có gì có thể chia sẻ với tôi..."
Hắn vẫn tập trung vào công việc.
Một lúc nàng lại hỏi:
-"Vịt chặn số của anh Lân à?"
Nàng như nắm trúng huyệt, hắn không thể yên lặng thêm, lần này hắn cũng chẳng có tâm trạng trốn tránh:
-"Là tôi làm..."
-"Vì sao?"
-"Thích thì làm...sao em cần biết lý do..."
-"Anh không muốn nói thì thôi vậy..."
-"Lan..."
-"Ừ..."
Cuối cùng hắn cũng hỏi:
-"Em thích tên đó lắm hả? Nhận lời rồi sao?"
Lan quay lại, nhưng tay hắn vẫn đang chăm chỉ sấy từng lọn tóc, mặt hắn giấu sau lưng nàng, không thể đoán được hắn nghĩ gì cả, nàng đành bâng quơ:
-"Có gì là không tốt... tôi là cô nhi, nghèo kiết xác, anh ấy lại có điều kiện tới vậy..."
-"Chỉ thế thôi sao...tôi cũng có thể cho em những gì hắn có thể cho..."
Nàng lặng người, câu này ý là sao?
-"Nhưng anh khác anh ấy..."
-"Khác chỗ nào??? Trong mắt em, tôi có điểm nào không bằng? Là gia thế sao, hắn có gia đình danh giá, còn tôi không cha mẹ? Hay em thích kiểu đẹp trai trắng nõn như mấy thằng Hàn Quốc??? Hay..."
-"Đều không phải..."
-"VẬY TẠI SAO?"
Giọng hắn trầm ngâm nhưng nhấn rất mạnh.
-"Anh ấy...anh ấy thích tôi...còn anh thì...không..."
-"Xong rồi...thơm quá..."
Hắn bỏ máy sấy, khẽ ngửi lên tóc, sau đó quay người nàng lại, hai bên mặt đối mặt, hắn là cố ý đặt chân nàng ra sau lưng mình, dùng tay ôm chặt eo, tư thế gần gũi khiến nàng phát ngượng, ánh mắt hắn như xuyên thấu, từ tốn hỏi:
-"Sao em biết tôi không thích em?"
-"Nhìn là biết..."
Hắn hơi nhếch mép...
-"Nhìn chỗ nào? Điểm nào..."
Nàng cứng họng, quả thật từ trước tới nay, hành động của hắn đều hết mực quan tâm, cũng không chỉ được điểm nào là hắn lơ là với nàng cả...
-"Vậy anh thích tôi?"
Hắn cắn hờ lên bả vai nàng, giọng chế giễu:
-"Em là con ngu..."
Nàng giật mình, vậy ý hắn là sao, cái tên này???
-"Thế là tôi đoán sai? Anh không thích tôi..."
-"Dùng từ ngu vẫn chưa diễn tả hết được bộ não của em..."
-"Vậy rốt cuộc là sao..."
Nàng sốt ruột, vẻ mặt bừng lên vô cùng đáng yêu, đôi môi đỏ rực như thách thức...giữ nàng thật chặt vào thân thể cường tráng, bá đạo cúi đầu, thỏa thích cướp đoạt, xâm lược tới từng ngõ ngách khắp đôi môi nàng...
Nàng còn đang thất thần, hắn lên tiếng:
-"Đủ trả lời rồi chứ..."
Ánh mắt nàng tỏ vẻ chưa thỏa mãn, trêu đùa nàng??? Hắn tiếp tục:
-"Em thật đúng là tiểu yêu tinh...tôi quả thật...rất...rất...rất...thích em..."
Người nàng run lên...cảm giác là như vậy sao? Cái cảm giác người mình yêu đơn phương trong bao lâu nói thích mình là như thế sao? Nàng cẩn thận hỏi lại:
-"Vit, một cộng một bằng mấy?"
Hắn chết sốc...
← Ch. 099 | Ch. 101 → |