Ra đi…sao khó tới vậy?
← Ch.085 | Ch.087 → |
Trên chiếc giường rộng lớn, vẫn theo thói quen, hắn chỉ nằm nép về một bên trái, bên phải vẫn là dành cho nàng...
Hắn đang ngủ, nàng theo phản xạ đưa tay lên trán...hắn không hề sốt, nàng thở phào...khuôn mặt vuông vức, một vẻ điển trai rạng ngời...thảo nào Út Linh có thể vì hắn mà làm bao chuyện xấu xa như vậy...hắn ngủ, rất bình yên, trong một tích tắc nào đó, nàng đã quên mất hắn là đại ca của một băng nhóm xã hội đen...
Nàng đi về phía bên giường của mình, nhẹ nhàng nằm lên, nhẹ nhàng kéo chăn, như sợ hắn tỉnh giấc...
Được một lúc, khi thấy hơi thở của nàng ổn đinh, hắn thức dậy, nàng đoán chắc hắn đi ăn... không phải, hắn quay lại rất nhanh...
Nàng nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận mùi hương của hắn, càng ngày càng gần, hắn khẽ xoay người nàng, dùng tay lật lớp áo mỏng...sau đó, nàng cảm giác vết thương lúc nãy hơi ươn ướt....
Nhìn vết răng cắn của mình và vết mau khô khốc, tim hắn nhói, tưởng nàng đã ngủ, hắn đặt bở môi nóng bỏng của mình lên, coi như là chuộc lỗi...Hắn trong trạng thái đó rất lâu, sau đó mới lấy ít thuốc mỡ tra vào, hắn thở dài, thì thầm vào tai người con gái:"Anh xin lỗi...", định là chỉ nói cho nhẹ lòng, hắn cũng không ngờ, nàng nghe thấy...
Vẫn là nằm xuống cạnh nàng, vẫn là cái ôm siết chặt như mọi khi...nàng tưởng nàng căm hận hắn lắm cơ, nhưng giờ phút này, nàng như bị thôi miên, tim nàng loạn nhịp...đầu óc mông lung...
Sáng hôm sau, nàng dậy sớm nấu thật nhiều món ngon, nàng biết hôm qua hắn không ăn, hẳn là rất đói...Hắn cuối cùng cũng rời khỏi căn phòng đó, ngồi xuống bàn ăn, nàng và hắn, trở lại bình thường, chuyện hôm qua như chưa từng xảy ra.
Hằng ngày, hắn vẫn như một người chồng, người tình mẫu mực, đưa nàng đi học.
Bột, trứng, vani, khuôn silicon... nàng cần nguyên liệu gì thực hành, hắn đều không tiếc thời gian, tự mình đưa nàng đi.
Ở cùng nhà, nên hắn cũng là người đầu tiên được thưởng thức bánh của nàng.
Làm bánh, kể cả người có năng khiếu hay không, nướng 10 chiếc thì vẫn có xác suất một chiếc bị hỏng. Nàng không ngoại lệ...nhưng nàng nướng ra cái nào, dù đen dù vàng, hắn đều ăn hết...đều khen ngon...điều đó khích lệ nàng không ít.
Hắn có rất nhiều việc phải xử lí, mối thù với Golden Face, mở rộng thị trường các công ty dưới trướng Đại Bàng Đen, nếu là người bình thường chắc điên đầu, nhưng hắn thì không, luôn luôn dành thời gian ăn với nàng hai bữa cơm, đưa nàng đi mua đồ, tối ngủ ôm nàng chặt.
Mỗi ngày nàng nghĩ về việc bỏ trốn...lại ít đi một tý...nàng cũng không rõ là nàng thích học làm bánh, hay nàng đã quen với cuộc sống này...Hắn và nàng bắt đầu trò chuyện, ngày một nhiều, tuy không bao giờ đề cập tới những vấn đề riêng tư, nhưng cũng là trò chuyện.
-"Thế nào..."
-"Cái này đỡ cháy hơn cái trước, em tiến bộ rồi..."
-"Chuyện, Nghi Lan mà:X..."
*****
-"Ở lớp hôm nay có gì vui?"
-"Ừa, tôi được cô giáo khen..."
-"Lan giỏi lắm..."
Hắn xoa nhẹ đầu ...nàng nhìn hắn...
*****
-"Đại ca hôm nay có gì vui thế?"
-"Đại ca hôm nay câu được mẻ cá lớn cô bé ạ!"
-"Vậy đại ca khao đi..."
-"Được, hôm nay cho em đi ăn nhà hàng sang trọng nhé..."
******
-"Vịt ơi nhanh lên, sắp tới phim rồi..."
Nàng phấn khích reo lên, quên mất là đã nhỡ lời, vội sửa lại:
-"Đại ca..."
Hắn nheo mày...
-"Lúc nãy em gọi tôi là gì?"
-"Là...là...Việt..."
-"Khai thật?"
Nàng ...quả này chết chắc...
-"...vịt..."
Trong lúc nàng còn sợ sệt thì hắn lại vang lên giọng trầm ấm:
-"Lần sau cứ gọi thế đi..."
Nói rồi hắn quay lại xem phim, vẻ mặt lạnh tanh, làm nàng không đoán nổi hắn nghĩ gì. Lòng hắn khẽ cười, vậy là với hắn, nàng đã bỏ đi một chút cảnh giác rồi...từ vịt thoát ra từ miệng nàng...sao mà thân thương thế...
....................................
Lần đầu tiên, nàng tan học, mà không thấy xe hắn. Điện thoại trong túi kêu.
-"Lan, hôm nay tôi có việc, em đi về với Cẩm nhé! Buổi tối ăn cơm nghỉ ngơi đi ngủ trước, không phải chờ tôi, biết chưa?"
-"Được..."
-"Nhớ ăn uống đàng hoàng nhé, đừng ăn cơm nguội..."
Nàng cúp máy, tên này, hắn là gì? Là mẹ nàng chắc???
Về nhà, nàng cứ nghĩ nàng phải sung sướng lắm cơ, lâu lắm mới thoát khỏi hắn, tất nhiên trong đầu cũng nghĩ tới việc bỏ trốn, nhưng mấy thằng canh như chó giữ ngoài cổng kia...bỏ đi bằng mắt...
Nàng ăn cơm...không thấy ngon...
Nàng xem phim...hôm nay tới đoạn rất gay cấn, nữ diễn viên chính phát hiện ra mình yêu nam diễn viên chính...nhưng chẳng thấy thú vị...nếu có vịt ở nhà...nàng nghĩ đi đâu vậy???
Tối lên giường đi ngủ, nàng nhận ra cái giường quá rộng...nàng quay người trằn trọc...không ngủ nổi...hắn đi đâu nhỉ???
Điện thoại một lần nữa vang lên, nàng nhận ra là nàng rất vui mừng, nhưng khi nghe giọng con gái, nàng trở về trạng thái ban đầu...
-"Vẫn còn ý định bỏ trốn chứ?"
-"Tất nhiên..."
-"Vậy thì giờ đi luôn đi..."
-"Cô có tỉnh táo không, ngoài cửa lúc nào chả có người..."
-"Tôi đang nói thì đừng cắt...đây là thời cơ tốt nhất của cô, anh Việt bị thương rất nặng, anh Hai huy động toàn bộ lực lượng ra đó rồi, giờ không ai để ý tới cô đâu...mau chạy đi...vậy nhé!"
Nàng cúp điện thoại, không hiểu đây là cái cảm giác gì nữa...Phải mừng vì có thời cơ thoát khỏi hang chứ...nhưng sao trong đầu nàng toàn hiện lên lời nói của Linh "anh Việt bị thương rất nặng"... "anh Việt bị thương rất nặng"... "anh Việt bị thương rất nặng"... "anh Việt bị thương rất nặng"...
Nàng lo cho hắn ư?
Thật sao?
Càng ngày nàng càng hoảng khi nhận ra điều đó...
Lấy hết sức mình bê áo quần vào túi, phải chạy thôi...giờ là thời cơ tốt nhất...
Nhưng...sao động tác lại chậm chạp thế này...nàng không hiểu chính mình nữa...bây giờ phải làm sao???
← Ch. 085 | Ch. 087 → |