Mạng đổi mạng
← Ch.059 | Ch.061 → |
Bấm số gọi cấp cứu mà tay run rẩy, ôm người yêu vào lòng, sợ hãi gọi tên nàng không thôi, một bàn tay nhỏ bé vuốt những giọt nước trên má:
-"Anh Minh, anh Minh, bình tĩnh lại đi..."
-"Em ...em đừng nói gì nữa, mất sức...anh gọi xe cấp cứu tới rồi..."
-"Anh Minh, em đây mà...đừng thế...em không sao..."
-"Anh biết, anh biết...cố lên...cố chịu đừng..."
-"Trời ơi, anh...em không sao thật mà..."
Nàng vùng khỏi tay anh, cố gắng lay cho người yêu thoát khỏi cơn hoảng loạn...
-"Nhưng máu, máu ở đâu...em bị thương chỗ nào..."
-"Không chỗ nào cả, máu là của người này...anh ta đỡ hộ em...bình tĩnh lại đi anh...xe tới chưa, mình phải đưa anh ấy vào bệnh viện..."
Minh hoàng hồn, ôm người yêu thật chặt rồi mới tiến lại gần người đàn ông tốt bụng đã bảo vệ người yêu mình...kinh ngạc, đó chính là tên quản lí của Ngọc, hắn rất yếu, cố đưa mắt tìm anh, thì thào:
-"Hứa với tôi một chuyện..."
-"Anh kìa..." Uyên giục khi thấy đại gia im lặng.
-"Đợi bác sĩ tới chữa trị đã...". Anh trầm ngâm.
-"Không, tôi sợ không kịp nữa đâu...xin anh...xin anh... tôi lấy mạng mình ra trả anh...xin anh tha cho Ngọc một con đường sống..."
-"Không thể nào...". Đoán ra sự việc ngày hôm nay, Minh dứt khoát.
-"Xin anh, tôi tin sau chuyện này Ngọc sẽ hối hận, cô ấy sẽ yên lặng mà sống, sẽ không làm phiền tới anh và Uyên nữa đâu...xin anh..."
Dương rất yếu, Uyên nhìn quá xót xa, mà người yêu thì ương bướng, nàng nhất định ép anh hứa với Dương.. bất quá Minh đành ậm ừ cho qua...
.................................
Mấy ngày trốn chui lủi trong thành phố đợi tin của nó, Ngọc nghĩ cũng không thể thông được sao nó lại liều mình cứu con Uyên, đỡ thay viên đạn đó...Nó bị điên và hâm mất rồi...Tại sao, tới người thân cận nhất bên mình cũng đứng về phía con ranh đó, Ngọc khóc thầm.
Phản ứng đầu tiên của cô khi nghe tin Dương không qua khỏi là cười, một tràng cười rất to, từ giờ sẽ không ai cản đường cô, không ai lắm lời nữa...nhưng rất lạ, sau đó lồng ngực cảm thấy nhói đau, cô khóc, lần đầu tiên trong đời khóc to như vậy, rống lên những đau khổ, cô không hiểu sao lại không thể chi phối cảm xúc, nước mắt cứ chảy, lòng quặn lại, tự nhủ nhiều lần nó cũng chỉ là thằng quản lí thôi mà...chỉ thế thôi...tại sao cô vẫn không thể vượt qua...cô thực sự rất nhớ, nhớ nó lắm... Công an dán truy nã khắp nơi, Ngọc không thể nào tới nhìn mặt nó lần cuối, cảm giác day dứt khôn nguôi, buồn tủi...Nghĩ tới Dương là đứa mồ côi, vậy thì làm gì có ai lo hậu sự cho nó, cái bọn trong bệnh viện, lo cũng chẳng chu toàn là cô lại đau đớn hãi hùng. Phải mất mấy ngày mới chấp nhận được cái sự thật khủng khiếp đó, cô thu dọn đồ đạc về lại ngôi nhà trên núi mà trước kia hai đứa từng ở...
'Tao về đây? Mày cũng đi theo tao phải không? Nào chúng ta cùng đi...'...Bước chậm rãi từng bước trên nhà sàn, nước mắt cô không thể ngưng, mệt mỏi ngồi bậc cửa thềm, cô thì thầm:"Chúng ta về tới nơi rồi đó"...Một làn gió thoảng qua, cảm giác như nó đang về an ủi cô, ngoái lại trong nhà, Ngọc giật mình khi thấy trên chiếc bàn nhỏ là tờ giấy trắng được chặn cốc cẩn thận, vội vàng bò tới, cẩn thận đọc từng dòng:
"Ngọc, Như Ngọc,
Cho phép tao xưng anh với mày!
Ngọc à, anh đã tình cờ nhìn thấy khẩu súng dưới bàn một tuần trước, ngay lập tức lúc đó anh muốn gọi em, hỏi em, khuyên ngăn em...Nhưng anh biết, em sẽ không bao giờ nghe anh đâu...Em sẽ lại hành động theo ý mình mà thôi...
Vì thế, anh đã âm thầm theo dõi em, đợi tới ngày em vào thành phố, anh đã có một quyết định, anh hi vọng sau hành động của anh, em sẽ tỉnh ngộ??? Tỉnh ngộ - có lẽ anh cũng chẳng đủ tư cách nói với em điều đó... Ngay từ đầu nếu anh có thể giàu như người ta, có thể lo cho em, cũng không cùng em lập mọi kế hoạch, dùng mọi thủ đoạn thoát nghèo, thì có lẽ, em cũng không biến thành em của ngày hôm nay...Có lẽ tất cả là tại anh bất tài. Anh xin lỗi nhé!
Anh còn nhớ như in cái ngày của gần mười bày năm về trước, lần đầu tiên gặp em, anh đã biết, thích là như thế nào! Tình cảm ấy lớn dần, thành thích nhiều, rất rất rất thích...và thực sự, anh cũng không biết mình yêu em từ bao giờ??? Chỉ biết mình thật may mắn khi luôn được bên em. Càng yêu em nhiều, anh càng căm phẫn cái thân phận mồ côi của mình...giá kể...giá kể anh có thể xin với chúa trời, anh nhất định van xin...để có thể cho em hạnh phúc...
Không biết lúc em đọc lá thư này thì anh đang ở đâu? Anh cũng rất tò mò...Nếu ngỡ như chuyện gì xấu xảy ra...anh không sao...điều anh lo nhất là gì em biết không? Anh lo thế gian này không còn ai chăm sóc cho em nữa...Nói tới đây, anh lại biết, kiểu gì hành động của anh cũng khiến em nghĩ anh không về phía em nữa...đừng bao giờ nghĩ vậy em nhé...anh chỉ là, không muốn em gây thêm một tội ác nào nữa, và anh cũng sợ, nếu phát súng của em trúng vào một trong hai bọn họ...thì em sẽ không còn đường sống... có gì giận giữ, hận đời, hãy trút hết lên anh...
Và em cũng đừng buồn làm gì nhé...bời lẽ anh cũng không hoàn toàn tốt đâu...có một chuyện, giờ mới dám nói với em, anh đã phản bội em, cái ngày em làm lễ thành hôn, chính anh là người tung đoạn video đó, anh đáng nguyền rủa phải không? Anh không có gì biện minh cả, em vì thế hãy xóa đi hiểu nhầm, đừng phí phạm cuộc đời em bằng cách cứ mãi nghĩ về người khác! Hãy sống cho riêng mình em nhé!
Em à, anh biết, em là cô gái mạnh mẽ nhất trên đời, anh yêu em, luôn yêu em...luôn nhớ rằng, thế gian dù sao đi chăng nữa...vẫn có một người luôn ở bên em...và đừng quên, anh ở đâu cũng dõi theo em...
"
Nhìn xuống chữ Dương, nét bút run rẩy, nhòe nhòe, Ngọc thẫn thờ người, cô quát, rất lớn:
- "Mày đang ở đâu, ra đây đi..."
- "Ra đi mà...ở đâu thì về với tao..."
- "Tao không tin...mày nói dối...Ra đây..."
Nấc lên từng hồi, lòng như xé quặn, người ta thường nói, khi mất đi một thứ gì đó, mới thấy giá trị thực sự của nó, hôm nay, cô thực sự mới thấm thía...cô muốn gặp nó lắm, muốn nói nhiều chuyện lắm, nhưng chẳng còn cơ hội nữa, tại sao? Tại sao? Tại sao Uyên có tất cả, còn ông trời lại khắc nghiệt với cô tới vậy? Cuộc đời quả lắm bất công.... 'Dương ơi, trở lại đi...'...Hãy trả lại Dương cho cô...Hàng đêm cô mơ thấy nó, nhìn cô, cười rất tươi, tỉnh dậy, nước mắt tràn trề, cô gọi nó, nhưng không thấy, cô rất muốn nói với nó một câu, một câu mà nhẽ ra cô nên nói từ sớm hơn mới phải...nói rằng cô yêu nó...'Trờ lại đi anh...chúng ta sẽ cùng sống hạnh phúc bên nhau'...Đáng tiếc mọi thứ đã quá muộn màng... Nhiều lúc Ngọc tưởng mình sẽ không thể cầm cự được, quãng thời gian này, quả là quá khó khăn với cô!!!
...................................
-"Anh ạ..."
-"Cho người tìm nó!"
-"Anh, công an và báo chí cũng xác nhận nó chết rồi mà, chắc vì chuyện của thằng Dương nên khiến nó quá sốc..."
-"Không tận mắt thấy, tôi không yên tâm..."
-"Dạ, em biết rồi ạ..."
Chuyện của Ngọc cũng khiến Uyên sốc nặng, dù gì cũng là bạn từng học, tính nàng lại hay nghĩ...bây giờ nó đã...nhiều khi nàng tự an ủi, nó đi cũng tốt, cùng với Dương, sẽ chăm sóc nó thật chu đáo, nhưng chỉ được vài phút, nàng cũng tự hối hận, tự trách mình, nếu không vì nàng, có khi Ngọc vẫn sống hạnh phúc bên anh, rồi mọi chuyện đâu tới nỗi...Đại gia thường ôm chặt người yêu vào lòng mỗi lúc như vậy, không dám tiết lộ nghi ngờ của anh, mọi chuyện đủ đau đầu và phức tạp, cứ để anh gánh vác, còn nàng, anh muốn nàng mãi ở trong vòng tay anh, để anh che chở như thế này thôi!
← Ch. 059 | Ch. 061 → |