Vay nóng Tinvay

Truyện:Anh Chọn Ai? Siêu Mẫu Hay Osin? - Chương 051

Anh Chọn Ai? Siêu Mẫu Hay Osin?
Trọn bộ 148 chương
Chương 051
Buổi lễ đính hôn
0.00
(0 votes)


Chương (1-148)

Siêu sale Lazada


-"Thưa chị, tại sao quá giờ 30 phút rồi mà chú rể vẫn chưa tới ạ?"

-"Xin hỏi hai bác, con trai hai bác đang ở đâu ạ?"

-"Có phải có vấn đề rồi không ạ?"

-"Buổi lễ đính hôn này có còn tiếp tục không ạ..."

Nhiều khi người nổi tiếng, những sự kiện quan trọng này thường rất bí mật, vì họ muốn giữ những giây phút kỉ niệm cho riêng mình, tuy nhiên, với Ngọc lại khác, buổi lễ đính hôn được công khai, ai ai cũng biết, hội trường hôn lễ cũng cho phóng viên vào thoải mái...Mục đích của cô, muốn phô trương càng lớn càng tốt, danh tiếng của cô, rồi cả địa vị xã hội - sau ngày hôm nay, sẽ trở nên cao quý vô cùng...Nhưng đối mặt với những câu hỏi liên tiếp từ cánh phóng viên, siêu mẫu cũng có chút hối hận vì quyết định của mình, bất an, lo lắng, vẫn phải nở nụ cười tươi như hoa, điềm tĩnh bước lên khán đài tuyên bố:

-"Các bạn đừng nóng vội, chú rể vừa nhắn tin cho tôi...sẽ tới muộn một chút ..."

-"Sao ngày trọng đại có thể đến muộn chứ? Đúng đấy...đúng đấy..." Phía dưới nhao nhao...

-"Ai trong chúng ta cũng có một lần kết hôn - sự kiện vô cùng trọng đại...ai mà chả hồi hộp, muốn chuẩn bị cho chu toàn...các bạn cứ yên tâm, chú rể nhất định sẽ tới...",

Giọng nói ngọt ngào, nhẹ nhàng xoa dịu cả khán phòng, ở phía đâu đó, hai vợ chồng già bắt đầu đôi co:

-"Bà chiều nó cho lắm vào...đấy, không khéo lại làm chúng ta bẽ bàng trước bao nhiêu quan khách?"

- "Ông cứ bình tĩnh, 30 chưa phải là Tết, thằng Minh, tôi tin nó vẫn còn nể mặt người mẹ này..."

-"Chưa chắc..."

-"Ông đừng lo bò trắng răng, sự kiện hôm nay, còn liên quan tới bao khách khứa, đối tác kinh doanh, tập đoàn lớn mạnh như này, 10 năm nay nó đã vất vả như thế nào, ông không hiểu sao? Nó không bao giờ..."

-"Con trai mới chả con trai..."

-"VIỆT ĐỨC...ÔNG THÔI NGAY ĐI, mấy năm nay ông chu du thiên hạ thì đứa nào lo...con gái vàng của ông đàn đúm nợ nần..."

-"Bà bảo sao?"

- "Thôi bỏ qua..."

Nói vậy chứ Lan Anh cũng sốt ruột không kém, bỗng đôi mắt bà rực sáng, cửa lớn mở đầy tự tin, đứa con trai yêu quý bước vào, hùng dũng, hiên ngang, phong độ rạng ngời, gương mặt hơi đỏ vì rượu, nổi bần bật giữa thảm hoa...Nó tiến lại gần vợ chưa cưới, nhẹ lấy bàn tay vuốt lên má con bé...cảnh tượng mới ngọt ngào làm sao...

Ngọc thở nhẹ nhõm, tim đập thình thịch với cử chỉ tình cảm của Minh, cô ngồi nên không thể nào biết được, khi anh quay đi, đó là một nụ cười rất đáng sợ...anh cũng biết có rất nhiều phóng viên, nàng có vì vài tấm ảnh mà có một chút xúc cảm??? Về phía cô siêu mẫu, hạnh phúc, sung sướng, vui mừng tột độ, không biết rằng, cách cô chừng chục mét, là ánh mắt ai đó đang rực lửa, đầy ghen tuông, ức hận.

Liếc thấy thầy u, đại gia từ từ tiến lại gần, gương mặt bình thản như không có chuyện gì, cố gắng tiếp cận để giải thích mọi chuyện.

-"Mẹ, cái áo sơ mi bị sứt chỉ, mẹ vào phòng sửa giúp con được không?"

Không chút nghi ngờ, bà lập tức đứng dậy chuẩn bị vào phòng cùng cậu quý tử, miệng thầm trách:

-"Thằng này, ba chục rồi chứ có trẻ con đâu, ngày trọng đại thế này cũng phải để ý tý chứ, vào đây mẹ xem nào..."

Hai mẹ con chưa kịp rời khỏi thì khán phòng đã ồ lên, Minh há hốc, chả nhẽ tên thư kí dám không nghe lệnh mà hành động trước, dám để ba mẹ anh phải bẽ bàng trước bao nhiêu quan khách như thế này? Cái kế hoạch của anh, định thương lượng với ba mẹ để giải quyết mọi chuyện êm ả, rốt cuộc đã thất bại. Ánh mắt đầy những tia đỏ, toan gọi điện cho hắn một trận, bỗng bắt gặp nụ cười mãn nguyện của một ai đó, anh dường như hiểu ra tất cả...Đời quả lắm chuyện bất ngờ, chó tới đường cùng cũng phải cắn nhau...Trên màn hình lớn xuất hiện những hình ảnh nóng bỏng của cô dâu tương lai cùng với rất nhiều diễn viên nam chính khác...những thước phim quá chân thực, mọi người thi nhau chụp ảnh, bàn tán xôn xao, thời đại công nghệ thông tin, chỉ cần một người có ảnh, vài giây sau facebook đã tràn ngập, danh tiếng của cô người mẫu bị hủy hoại trong chưa đầy 10 phút.

-"Tất cả là giả, họ hại tôi, mọi người đừng chụp ảnh nữa..."

-"Xin các người..."

Cô gào thét, khóc lóc, nhưng chẳng ai cảm thông, bất luận sự thật như thế nào, cũng vẫn phải tung đi cái tin nóng tới giật gân này đã, thật hay giả...tính sau...

-"Ba, mẹ...ba mẹ tin con, đây là có người âm thầm hại con..."

Ba mẹ Ngọc vì quá xấu hổ nên đã về trước, ba Minh nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh, ông chỉ tay lên màn hình, giọng ồm ồm:

-"Cô nhìn lại xem...cô nhìn lại trước khi kêu oan đi, đấy chẳng phải quản lí của cô? Kia là chiếc lắc nạm rồng mà vợ tôi đích thân đeo cho cô? Cái đó có thể làm giả được sao? Cô coi gia đình chúng tôi là cái gì?"

Đoạn, ông vội quay sang đỡ vợ mình ra khỏi cái không khí dơ bẩn đó...Lần đầu tiên nữ diễn viên hàng đầu Việt Nam bị cứng họng, không thể nói lên lời, cũng không thể nghĩ ra cách gì bảo vệ mình.

-"Anh...anh...là thằng khốn nạn...không ngờ anh chơi tới mức này!!!" Ngọc hét lên không nể nang.

Minh cười khẩy:

-"Biết tôi khốn nạn sao còn tình nguyện cưới..."

-"Tôi...tôi cứ nghĩ .... , ai ngờ, mẹ kiếp, chó má...đi quay trộm cả người ta làm tình...nhục nhã...đồ hèn"

Nắm lấy quai hàm cô vợ hụt, anh răn:

-"Nghĩ sao thì nghĩ, chửi ít thôi, cẩn thận lên trang nhất mấy ngày không xuống được đâu..."

-"Mẹ kiếp..."

Ngọc bỏ đi đầy tức giận, Minh ném cho Dương một cái nhìn đầy ẩn ý, đoạn anh đuổi theo ba mẹ.

-"Ba, mẹ không sao chứ ạ?"

-"Không sao, ..."

-"Con xin lỗi vì đã không tính toán cẩn thận, để làm ba mẹ bẽ bàng...có một thằng con trai...bị cắm sừng..."

-"Chẳng trách con được...là ta và bà ấy sai khi không tin tưởng con..."

Mẹ Minh rưng rưng, ôm lấy đứa con trai mà bà cưng chiều hết mực, từ bao giờ mà bà lại hành động thiếu suy nghĩ, không tin tưởng đứa trẻ này tới vậy:

-"Mẹ xin lỗi, theo ba mẹ, có gì kể cho mẹ nghe nào...chẳng có gì phải xấu hổ hay bẽ bàng hết cả..."

Mọi chuyện cứ như một cơn ác mộng từ khi Ngọc bước vào cuộc đời anh, chỉ có Uyên là tia sáng thì giờ nàng cũng bước đi...anh mệt mỏi theo xe của ba mẹ, trút nỗi lòng...

................................

'Con à, dù cha con là một kẻ bỉ ổi, nhưng mẹ sẽ cho con một cuộc sống hoàn hảo nhất có thể...mẹ xin lỗi...cho mẹ buồn nốt hôm nay thôi, đừng trách mẹ nhé...'. Uyên khẽ hứa với đứa nhỏ, bỗng giật mình bởi tiếng gọi hối hả của con bạn.

-"Dậy nhanh lên Uyên ơi, chạy thôi..."

-"Sao vậy mày..."

-"Bọn chúng đuổi tới mày ạ, nhanh không mạng cũng không giữ nổi đâu"

-"Ngọc ư? Không thể, nó đã có được Minh rồi mà"

-"Không, không liên quan...tao vẫn chưa nói hết với mày, chuyện của tao phức tạp lắm, nói chung là tao mắc nợ hắn, nhanh lên, không chạy không kịp đâu...đi cửa sau này...không ai biết cả"

Hai cô gái bé nhỏ hoảng hốt, cuống cuồng, lập tức rời khỏi...chạy mải miết. Nàng quá yếu, chạy được một lúc thì bụng đau thắt, Nghi Lan nhìn sang, hối hận:

-"Tao xin lỗi, mày sao không...tại tao mà...đáng nhẽ tao không nên bảo mày tới ở cùng..."

-"Đừng nói vậy, coi tao là gì chứ, nhanh đi thôi..."

Đó là lần hiếm hoi mà Lan khóc, cô khóc không bởi vì cô sợ lũ chó chết kia, mà bởi vì thương bạn, nhìn bạn theo mình, cô chua xót hối hận, hai người đi được một lúc thì giọng nói đáng sợ vang lên:

-"Cô em, định chạy đâu cho thoát...Bắt luôn cả con bé kia về cho tao"

-"Các người ân oán với tôi, thích thì bắt tôi...không liên quan tới nó..."

-"Sao dễ thế được...haha"

Một thằng toan tóm lấy Uyên...BỤP...một quả đấm rơi giữa mặt hắn, máu từ mũi xông ra ầm ầm, đống người từ đâu xuất hiện, Lan và Uyên ôm nhau, vừa mừng vừa tủi, chẳng biết là ai hảo tâm giúp đỡ họ. Dìu bạn đi về, bỗng Lan thấy tay mình nhẹ bẫng, Uyên đã quá mệt mà khụy xuống, lo sợ, cô gào:

-"Ê, mày có sao không, cố lên..."

-"Tao không sao...nào...về thôi..."

Uyên yếu ớt thì thào, gắng gượng đứng dậy, chừng năm phút thì cảm giác quặn đau ấy lại tới với nàng, cơn đau xuyên thấu cả da thịt xương cốt, khiến nàng muốn cũng không thể chống đỡ, một vệt máu đỏ tươi lăn dài trên bắp chân trằng ngần, nàng từ từ ngã xuống - để lại cô bạn hoảng sợ tột cùng, ban nãy chạy, điện thoại cũng không mang, vừa cố kéo bạn dậy, cô vừa cầu cứu:

-"Có ai không, giúp với...có ai không..."

-"Giúp bạn tôi với..."

-"Uyên ơi, tại tao...cố lên nhé...có ai không...làm ơn..."

-"Mày mở mắt ra đi mà.... tao sợ lắm..."

-"Giúp chúng tôi với..."

Con ngõ tắt vắng heo hút, có hét khản cổ cũng không móc đâu ra người, nhưng tính Nghi Lan vốn là mạnh mẽ, không chịu khuất phục, cô để bạn lên lưng, tự nhủ ...'nhất định, nhất định mày sẽ không sao đâu...cố lên...tao sẽ đưa mày tới bệnh viện...ra tới đường cái là có người, không thì cũng bắt được taxi...cố lên nhé...'. Lan chạy thục mạng, mồ hôi toát ra liên hồi, được một lúc nhìn xuống chân Uyên mà hoảng loạn, vội đặt bạn xuống... càng chạy thì máu càng chảy nhiều, mà bây giờ dừng lại thì nó chết chắc...quả thật không biết làm thế nào...

Tiếng kítsss tới chói tai, ánh mắt cô rực lên niềm sung sướng.

-"Giúp với...Ở đây...ở đây"

Bóng người đàn ông cao lớn xuất hiện, anh ta rất quen, ánh mắt đỏ rực, gương mặt có phần tái mét, nhanh chóng tiến tới, khẩn trương bế người gặp nạn vào xe. Cũng không đặt ở ghế bên cạnh. Hắn ta, đích thân một tay bế chặt, áp sát bạn cô vào lòng, tay kia vặn khóa khởi động mà run rẩy vô cùng...qua gương chiếu hậu, cô bắt gặp khuôn mặt ướt nhẹm...chiếc xe phóng điên cuồng, hắn không hề nói một lời - vẻ lạnh lùng đáng sợ...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-148)