Chương 6 (3)
← Ch.17 | Ch.19 → |
Cổ Húc Uy nhạy cảm phát hiện cánh tay mình ngưa ngứa, mở mắt ra, hóa ra Khả Vân đang dựa vào anh.
"Lại đây." Anh vươn cánh tay, cưng chìu ôm cô vào trong ngực, bàn tay to vuốt ve trên lưng cô.
Mặt của cô kề sát ngực anh, cảm nhận được hơi thở của anh, trong lòng ngọt ngào."Em phải về nhà, mười một giờ em phải tham gia hoạt động công ích."
"Hiện tại mấy giờ rồi?" Anh hỏi.
"Chín giờ."
"Vậy rời giường đi!" Đột nhiên bàn tay to của anh chạm nhẹ vào ngực cô.
Cô cười, lăn mình chuồn xuống giường ; anh lại bổ nhào về phía cô, đưa tay bắt lấy cô; cô cười, anh chạy tới mép giường, kéo cô lại gần ôm trước người......
Hai người hết sức náo loạn, bên ngoài mơ hồ có thể nghe thấy thanh âm ầm ỹ của hai người.
"Anh có nghe thấy tiếng gì không, hình như bên ngoài có người nói chuyện?" Miêu Khả Vân hỏi anh.
"Làm sao có thể có âm thanh, cửa sổ sát đất đã được cách âm." Cổ Húc Uy tập trung nghe ngóng, quả nhiên có âm thanh ầm ỹ không giống bình thường, giống như đến từ bên ngoài.
Anh buông cô ra, đi tới cửa sổ sát đất, cẩn thận rém màn ra một góc, phát hiện cửa sổ sát đất đang mở, chỉ có màn cửa sổ bằng lụa mỏng, khó trách có thể nghe được âm thanh, có thể do quản gia quét dọn nên mới mở ra, tối hôm qua bọn họ vừa vào phòng liền đi ngủ, không có phát hiện.
Anh cẩn thận đi ra ngoài nhìn, thấy nhà đối diện của Khả Vân toàn là phóng viên, toàn bộ máy ảnh xếp thành một hàng nhắm ngay nhà Khả Vân.
Miêu Khả Vân đi theo anh, cũng nhìn thấy được tình hình bên ngoài, thật không biết những người này kiếm tin tức đâu ra, biết cô chuyển đến nơi đây.
"Làm sao bây giờ? Em như thế này ra ngoài được không?" Trên người cô chỉ mặc áo khoác nhẹ của tối hôm qua.
"Đương nhiên không được, em không thể tùy tiện xuất hiện trước ống kính, càng không thể từ chỗ anh đi ra ngoài." Anh hiểu rất rõ làng giải trí, điều này sẽ gây ảnh hưởng xấu cho cô.
"Vậy làm sao bây giờ?"Cô không có quần áo khác để thay.
"Đừng sợ, có anh ở đây. Em đi rửa mặt trước đi, cứ làm theo lời anh nói." Anh rất tự tin.
"Vâng." Cô tin tưởng anh.
Anh thừa dịp cô tiến vào phòng tắm rửa mặt đã thay xong quần áo.
"Em xong rồi, tới anh đó." Miêu Khả Vân rất nhanh xử lý xong liền ra khỏi phòng tắm.
"Chờ anh một chút." Cổ Húc Uy xoa nhẹ khuôn mặt cô, tiến vào phòng tắm rửa mặt chải đầu.
Không đến 10 phút, anh đi ra phòng tắm.
"Đến đây đi!" Anh cầm tay cô, cùng nhau xuống lầu, đi tới sân sau, xe SUV của anh đang đậu ở đó.
Anh mở cửa ghế sau, nói: "Đi vào, nằm cả người xuống, anh sẽ phủ lên tấm thảm. Cửa sổ xe này có giấy cách nhiệt người ở bên ngoài không thể nhìn vào, sẽ không ai phát hiện ra em, chờ rời khỏi tầm mắt của bọn họ, em hãy lên ghế trước ngồi."
"Nhưng mà, anh muốn chở em đi đâu? Em muốn đi tới công ty với chị Lý, sau đó ngồi xe tải nhỏ tham gia hoạt động, em cần phải mặc quần áo trang trọng một chút." Miêu Khả Vân nói.
"Muốn bộ quần áo trang trọng rất đơn giản." Cổ Húc Uy lập tức gọi điện thoại cho trợ lý riêng."Giúp tôi chuẩn bị một bộ âu phục màu hồng, size M, tôi lập tức đến lấy."
Anh cúp máy.
Cô trừng lớn mắt hỏi: "Anh kêu ai chuẩn bị?"
"Trợ lý của anh, anh chở em đến trước công ty của anh lấy quần áo, hơn nữa chị Lý cũng sẽ ở đó."
"Anh muốn em thay quần áo ở trên xe?" Ở ngoài đường thay quần áo trong xe sẽ rất xấu hổ.
"Anh sẽ lái xe đến nơi kín đáo." Anh muốn cô an tâm.
"Anh thật thông minh, phản ứng thật nhanh." Cô ôm anh, thưởng cho anh một nụ hôn.
"Đó là đương nhiên." Anh cũng ôm cô, thoải mái cười.
Vì vậy, cô ngồi ở ghế sau, nằm xuống, cuộn tròn thân mình rồi phủ tấm thảm lên.
Anh lái xe ra ngoài cửa lớn, không có người phát hiện Miêu Khả Vân ở trên xe anh, anh bảo vệ cô đến trình độ giọt nước cũng không lọt, dựa vào kế hoạch đã đặt ra đưa cô đến công ty đại diện.
"Loại cuộc sống này thật khẩn trương và kích thích nha!" Trước khi xuống xe cô nhịn không được nói với anh.
"Em là đại minh tinh, bị phóng viên theo đuổi rất bình thường." Anh nhịn đi ý muốn hôn cô ở ngoài đường, bởi vì chó săn có mặt ở khắp nơi.
"Em xuống xe đây." Cô mở to mắt, tay nhỏ cầm tay anh đặt lên đầu xe.
"Lúc về hãy gọi cho anh, dù em ở nơi nào, anh cũng sẽ tới đón em." Anh lật lại lòng bàn tay, cùng ngón tay cô đan vào nhau.
"Hôm nay anh không có việc gì làm sao?" Cô vui sướng hỏi.
"Anh chỉ muốn làm tài xế chuyên dụng của em." Anh nghiêm túc nói.
"Không thể nào."
"Sao không có khả năng?"Quả thật hôm nay anh không có việc gì.
"Được rồi, em sẽ gọi cho anh!"
"Anh chờ em." Anh dùng lực nắm tay cô.
Cô cảm nhận được lực lượng trong bàn tay anh, vui sướng xuống xe.
Anh nhìn cô đi vào công ty chị Lý, mới lái xe đi.
Miêu Khả Vân lên lầu, nhanh chóng đeo đồ trang sức trang nhã, ngồi vào xe tải nhỏ của công ty, thuận lợi xuất phát đến viện mồ côi làm hoạt động công ích, hoạt động rất thành công, đến hai giờ chiều đã kết thúc.
Trở lại công ty, cô gọi điện thoại cho Cổ Húc Úy."Em đã trở về, đang ở dưới lầu công ty."
"Anh đang ở gần đây, chờ anh một chút, anh lập tức đến."
Cô chờ anh, không đến 5 phút, xe của anh đã tới.
Cô lên xe.
"Em muốn đi đâu?" Anh hỏi cô.
"Anh muốn đi nơi nào, em liền đi nơi nó." Cô cười nói.
Anh nhìn khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của cô, tâm tình liền tốt lên.
Anh lái xe đi, buổi chiều này bọn họ chỉ mua cà phê và bánh mì, anh chở cô lên núi, xe SUV dừng ở trên thảo nguyên, anh mở tất cả cửa xe, thoải mái nằm ở trong xe hóng gió, uống cà phê, bọn họ trải qua buổi trưa mà không bị ai quấy rầy.
Trái tim hai người chặt chẽ hướng về nhau, phong cảnh cũng trở nên vô cùng xinh đẹp.
Buổi tối, bọn họ đi ăn cơm và ca hát, nửa đêm mới về nhà, đám chó săn chờ ngoài cửa cũng đã tản đi.
"Mệt chết rồi đi, em phải đi ngủ sớm đó!" Anh nghiêng người hôn cô, cẩn thận dặn dò.
"Anh cũng vậy." Cô ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn nói, tình yêu của anh làm cô thật ấm áp.
Bọn họ chúc nhau ngủ ngon, cô đi vào nhà, anh trở về nhà của anh, mặc dù đêm nay bọn họ không ở cùng nhau, nhưng tâm hai người lúc nào cũng nghĩ về nhau.
Tình yêu đã cắm rễ sâu trong trái tim của hai người.
← Ch. 17 | Ch. 19 → |