Chương 4 (1)
← Ch.09 | Ch.11 → |
Suốt một tuần vừa rồi, Miêu Khả Vân không gặp lại Cổ Húc Uy.
Cô diễn rất tốt, ngay cả đạo diễn bình thường thích dieen daan lee quu yd onn mắng chửi người khác cũng khen cô: "Diễn rất tốt!"
Cô rất hi vọng Cổ Húc Uy nhìn thấy biểu hiện của cô, nhưng vẫn chưa thấy anh xuất hiện.
"Miêu Khả Vân, kết thúc công việc, tối hôm nay cô có muốn đến nhà sản xuất xem lại, biên tập phim không?" Đạo diễn David mời Miêu Khả Vân.
"Cổ Húc Uy sẽ tới sao?" Miêu Khả Vân nhanh miệng, không nhịn được hỏi David.
"Cổ Húc Uy là để cho cô gọi sao? Làm sao cô có thể gọi lưu loát như vậy?" David nhìn cô hỏi, mặc dù diễn xuất của cô rất tốt nhưng anh chưa xem cô là ngôi sao lớn, muốn làm ngôi sao lớn trước tiên phải thông qua thử thách của khán giả.
Ngộ nhỡ "Vũ nương" này không được hoan nghênh, anh không thể thay đổi cách nhìn với cô.
"Tôi nói là... anh Cổ." Miêu Khả Vân đổi lại cách xưng hô, cô một lòng muốn biết anh có thể đến hay không, cô rất để ý phản ứng của anh sau khi xem.
"Đương nhiên sẽ đến, anh ta luôn luôn muốn tâng bốc cô. "" David trêu chọc, công việc đã kết thúc nên rời đi.
Miêu Khả Vân không để ý David nói móc, cô đang vui mừng vì có thể nhìn thấy Cổ Húc Uy.
Cô nhanh chóng tháo trang sức, chờ buổi tối đến.
Tám giờ tối, Miêu Khả Vân đến công ty, lén lút chiếu phim trong phòng, nhưng người vẫn đông nghịt.
Màn hình lớn đang chiếu cảnh cô diễn tình cảm mãnh liệt nóng bỏng cùng diễn viên nam, diễn viên nam ôm cô, cúi đầu hôn môi cô...
Cô phát hiên ra Cổ Húc Uy, anh đang ngồi vị trí đầu, cô nhẹ nhàng bước đến phía trước, thấy anh nói câu gì nhìn về phgias màn hình, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Hình như anh không hài lòng với diễn xuất của cô, cô lo lắng ngồi vào vị trí khuất nhất, hi vọng có cơ hội để hỏi ý kiến của anh.
Bỗng nhiên, anh thấp giọng nói với David mấy câu, đứng dậy từ chỗ ngồi, đi ra khỏi rạp chiếu phim.
Miêu Khả Vân yên lặng đứng dậy, không làm cho người khác chú ý, đuổi theo, thấy anh đi vào trong công ty, cô do dự đứng ở hành lang, không biết nên hay không nên quấy rầy hắn.
Cô rất muốn nghe ý kiến của anh, có lẽ là cô... nhớ anh, muốn gặp anh? Chắc là cả hai!
Nhưng cô cũng biểu hiện rất rõ ràng, vẫn trở lại trong phòng chờ chiếu phim, nói không chừng cô vẫn có cơ hội nhìn thấy anh. Cô kiềm chế mình, trở lại phòng chiếu phim, ngồi xuống đợi.
Cổ Húc Uy đi vào phòng làm việc của mình, trước khi rời khỏi phòng chiếu phim, cảm xúc của anh mất khống chế. Hành động của Miêu Khả Vân quá thật, chỉ là nhìn thấy cô và diễn viên nam diễn tình cảm mãnh liệt, anh đã khó chịu đến nỗi hít thở không thông, từ đáy lòng anh một ngọn lửa không tên không hề báo trước thiêu cháy anh.
Anh không thể tưởng tượng được trong đời thực cô đã từng cùng người khác thân mật như thế hay không, không thể không nghi ngờ vì sao cô diễn với diễn viên nam kia thật sự đến vậy.
Nhưng nội dung bộ phim này là do anh viết, anh cũng cho rằng cô là người thích hợp nhất làm nhân vật nữ chính, chẳng qua cô làm theo ý của anh mà biểu diễn, sao anh lại tức chứ? Làm sao anh có thể trộn sự thật và diễn để nói chứ?
Anh đẩy cửa sổ ra, đi ra ban công, đốt một điếu thuốc, lắng đọng tâm tình của mình.
Thật ra từ tuần trước tới nay, anh buộc mình không xuất hiện, không gặp cô, anh cho là mình khoảng không để nhận rõ nội tâm của chính mình có ý gì với cô.
Bây giờ anh biết rõ sự thay đổi trong lòng mình, cô ấy đã cướp được tim của anh, anh rất ích kỷ đến nỗi muốn có được sự quyến rũ động lòng người của cô, dường như phát điên không thể chịu đựng được bất cứ người đàn ông nào ôm cô, hôn môi cô, anh không bao giờ có thể dùng lỹ trí để đối xử với cô nữa.
Yêu một người không phải là chuyện lý trí có thể giải thích, bất kể cô diễn trong hay diễn ngoài, anh đều yêu thích.
Cốc cốc
Ngoài văn phòng có người đang gõ cửa, là ai có gan dám quấy rầy anh trong lúc này?
"Vào đi." Anh không kiên nhẫn nói.
"Húc Uy, phim có chiếu nữa không? Mọi người đều chờ anh đánh giá." Đạo diễn đi vào hỏi anh.
"Ừ!" Cổ Húc Uy thu lại tâm trạng, tắt thuốc, cùng Davy rời khỏi văn phòng, đi đến phòng chiếu phim.
Đèn trong phòng chiếu phim đã sáng lên, một phòng đầy người, ánh mắt của anh lập tức tập trung trên người Miêu Khả Vân, nhưng cô lại vừa nói vừa cười với diễn viên nam, mãi cho đến khi diễn viên nam nhìn thấy anh, bảo với cô, cô mới nhìn về phía anh.
Ánh mắt của anh lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười của anh ta, khuôn mặt tuấn tú càng lạnh hơn, không cho phép cô cười rực rỡ như vậy với người khác.
Anh đi vào tuyên bố ngay tại chỗ: "Tất cả làm theo kế hoạch quay phim ban đầu, nhưng từ giờ trở đi tình cảm của nhân vật nữ chính mãnh liệt diễn thế là được, mọi người tiếp tục cố gắng, có thể giải tán."
Nói hết lời Cổ Húc Uy xoay người rời đi, tươi cười trên mặt Miêu Khả Vân ảm đạm đi, vì sao nhìn anh trông tức giận thế?
Cô mất kiên nhẫn muốn đuổi theo anh, nhưng David nhanh hơn cô, đuổi theo anh đi ra, cô đành phải dừng bước.
Miêu Khả Vân nghe thấy David hỏi Cổ Húc Uy: "Húc Uy, anh không hài lòng diễn xuất của Miêu Khả Vân sao? Vì sao muốn cắt vai diễn của cô ấy?"
"Không phải không hài lòng, làm theo lời tôi nói là được." Cổ Húc Uy trả lời nhưng giọng nói của anh không giống như đang vừa lòng.
Một nữ diễn viên đi qua người cô, cố ý lấy khuỷu tay đụng vào cô: "Thật lạ! Cô ta có đặc quyền gì? Ông chủ lại cắt vai diễn cho cô ta."
Miêu Khả Vân ngoảnh đầu nhìn lại, chống lại ánh mắt thù địch của hai nữ diễn viên, dường như bọn họ không sợ cô nghe thấy, lại còn cố ý châm chọc: "Ông chủ thật tốt với cô ta!"
Bọn họ đi ra ngoài, sắc mặt Miêu Khả Vân tái nhợt đứng ở đó, bỗng nhiên không có dũng khí đi tìm Cổ Húc Uy hỏi cho rõ ràng.
Dần dần tất cả mọi người trong phòng chiếu phim đi hết, cô vẫn bất lực đứng đó.
"Khả Vân, tôi muốn tắt đèn, cô vẫn phải ở lại chỗ này sao?" Một cô trợ lý hỏi cô.
Cô lắc đầu, đi ra ngoài, đi qua văn phòng của Cổ Húc Uy, cửa đóng chặt, cô không biết anh có muốn thấy cô hay không? Cô không để ý ánh mắt của người ngoài, kiên trì gõ cửa phòng làm việc của anh.
Hơn nửa ngày không có ai lên tiếng trả lời, cô to gan mở cửa, bên trong đèn đã sớm tắt, anh đi rồi. Cô thất vọng đến nỗi trái tim co lại đau đớn, cho dù cô diễn không tốt thì anh cũng nên gặp mặt chỉ ra chỗ sai của cô, nói cho cô chỗ nào phải cải thiện, vì sao cắt vai diễn của cô một cách không minh bạch như vậy?
Cô đã nghĩ anh xem cô là bạn bè, bây giờ xem ra không phải như vậy.
Anh vẫn là ông chủ tự cho mình là chủ nhìn tất cả, là cô đứng dưới mái hiên. Cô đóng cửa phòng làm việc, buồn bã xuống dưới lầu gọi xe đi về nhà trọ, tình cảm đơn thuần bị che kín bởi một lớp bụi.
← Ch. 09 | Ch. 11 → |